Nghe được lời thổ lộ của Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn thất thần hồi lâu, cô chẳng nói nên lời để Thẩm Kiến Sơ ôm, bắt đầu hồi tưởng lại, Thẩm Kiến Sơ nói ngày mà hai người ở bên nhau, có phải chính là ngày hai người ở trên núi hôn môi.
Tề Ngôn theo bản năng cảm thấy không có khả năng, ngày đó cũng còn quá sớm, tuy là cô đã từng tin rằng Thẩm Kiến Sơ yêu cô, nhưng không bao lâu, đã bị cô tự mình phủ định. Cô có rất nhiều chứng cứ cho thấy Thẩm Kiến Sơ không yêu cô, mỗi một chứng cứ đều đặc biệt trí mạng.
"Chị không cần gạt em," Tề Ngôn còn đang rầu rĩ trong lòng nói, đáp lại cái ôm này, cũng ôm thật chặt Thẩm Kiến Sơ, giọng nói đã bắt đầu không còn thích hợp: "Chị không cần lấy chuyện này để chọc em vui vẻ."
Thẩm Kiến Sơ nói ra câu cô muốn nghe: "Chị nói chính là thật sự, chị sẽ không lấy chuyện này để chọc em vui vẻ."
Đáy lòng Tề Ngôn cuồn cuộn một chút, theo bản năng dùng sức nắm lấy vai của Thẩm Kiến Sơ, vùi đầu xuống.
Giống như bọt biển màu sắc rực rỡ đã từng bị mình chọc phá, lại lần nữa hợp vào nhau, lại có màu sắc sặc sỡ, một lần nữa khiến cho người cảm thấy ảo mộng.
Đáy lòng Tề Ngôn cuồn cuộn lên rất nhiều cảm xúc, trong nháy mắt tất cả cảm xúc này đều tích góp lại với nhau, đầu tiên là chóp mũi cô đau xót, tiếp theo liền bật khóc.
Tề Ngôn cảm thấy ủy khuất.
Rất ủy khuất.
Thẩm Kiến Sơ lần này không có an ủi cô, cũng không nói đừng khóc, giống như hiểu rõ dù cô ấy có nói gì cũng vô dụng, cho nên chỉ vỗ nhẹ từng cái từng cái vào bả vai Tề Ngôn, để cho nước mắt cô thấm ướt quần áo.
Mà lần này Tề Ngôn khóc cũng không lâu lắm, dưới đáy lòng cô tự mình hoãn lại một lát, dần dần không còn chảy nước mắt nữa. Thở ra một hơi thật dài, Tề Ngôn đè vài Thẩm Kiến Sơ rời ra khỏi cái ôm.
"Em lên lầu," Tề Ngôn không nhìn Thẩm Kiến Sơ, quay đầu mở cửa: "chị về đến nhà gửi tin nhắn cho em."
Thẩm Kiến Sơ có hơi lo lắng: "Chị đưa em đi lên đi."
Tề Ngôn vội vàng lắc đầu: "Không muốn không muốn, tự em trở về."
Xuống xe, Tề Ngôn vẫy tay nói hẹn gặp lại với Thẩm Kiến Sơ rồi đi vào trong chung cư, lên thang máy, ngẩng đầu nhìn con số tăng lên từng số, bỗng nhiên cười ngây ngô lên.
Nhưng mà cười một lát, cô đột nhiên ý thức được thang máy có cameras, vì thế cúi đầu lập tức nín cười.
Mà lúc này, thang máy cũng tới tầng lầu của cô.
Cô gấp không chờ nổi đi ra thang máy, tiếp tục nụ cười vừa rồi chưa hoàn thành.
Trong lúc mở cửa, di động của cô vang lên, cô cầm lấy xem, là Trịnh Tư gửi tin nhắn cho cô.
Trịnh Tư: Đàn chị!
Trịnh Tư: Em đã xin đăng kí đi Đông Thành ngày mốt rồi
Trịnh Tư: Ngày mốt gặp nha
Tề Ngôn mở cửa ra, treo chìa khóa trên cạnh cửa, tiếp theo click mở khung thoại, đánh chữ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, Tề Ngôn lần đầu tiên trả lời Trịnh Tư trong một giây.
Tề Ngôn: Chị có bạn gái rồi
Gửi xong, cô cất điện thoại, đổi giày đi vào.
Người bạn gái mà cô nói.
Tình huống hiện tại, nhìn như là cô cho Thẩm Kiến Sơ cơ hội, kỳ thật dưới đáy lòng Tề Ngôn, là Thẩm Kiến Sơ cho cô cơ hội.
Tuy rằng cô không biết Thẩm Kiến Sơ vì sao đột nhiên tìm đến cô, lại đột nhiên nói muốn tái hôn với cô, nhưng cô rất muốn quý trọng cơ hội này, lúc trước cô vô dụng cùng vô cớ gây rối dẫn tới cuộc hôn nhân thất bại, như vậy nếu muốn quay lại một lần nữa, cô nhất định không thể biểu hiện như vậy nữa.
Thẩm Kiến Sơ theo đuổi quá đột nhiên, có thể là bởi vì Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy cô thay đổi, tán thành cô ở hiện tại, nhưng mặc kệ vì sao, mặc kệ thế nào, Tề Ngôn phải học cách không phạm sai lầm như lúc trước.
Trở lại phòng ngủ, Trịnh Tư lại gửi tin nhắn tới.
Trịnh Tư: Là vợ trước của chị sao?
Tề Ngôn không có do dự, trả lời: Ừm
Trịnh Tư: Ha ha thật tốt
Trịnh Tư: Chúc phúc cho hai người nha
Trịnh Tư: Đàn chị, chị nhất định phải hạnh phúc
Tề Ngôn: Sẽ
Tề Ngôn: Cảm ơn
Sau đó, Trịnh Tư cũng không gửi tin nhắn nữa, Tề Ngôn nghĩ nghĩ, chụp hình đoạn đối thoại này, gửi cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ không có trả lời nhanh như vậy, chờ Tề Ngôn đi tắm rồi lên giường, mới nhìn thấy di động hiện mấy tin nhắn đã gửi đến vài phút trước chưa được đọc.
Tuệ Tuệ đầu tiên là gửi ba dấu chấm hỏi, sau đó hỏi Tề Ngôn: Cậu đồng ý rồi?
Tề Ngôn: Còn không có
Tuệ Tuệ: Vậy đây là sao?
Tề Ngôn: Tiễn người theo đuổi
Tuệ Tuệ: Không giống cậu nha
Tuệ Tuệ: Không phải là ai dạy cho cậu chứ?
Tề Ngôn: Ừm
Tuệ Tuệ: Quỷ
Tuệ Tuệ: Mình vốn dĩ không nghĩ tới Thẩm Kiến Sơ
Tuệ Tuệ: Cậu ừm một chút
Tuệ Tuệ: Mình lập tức nghĩ đến cô ấy
Tuệ Tuệ: Là cô ấy sao?
Tề Ngôn: Ừm
Tuệ Tuệ: Ah!
Tuệ Tuệ lại nói: Nhưng mà, nhưng là, tuy rằng
Tuệ Tuệ: haizz
Tuệ Tuệ: Mình cảm thấy ngày cậu đồng ý cũng không còn xa
Tề Ngôn: Mình không biết
Tuệ Tuệ cũng không chịu thừa nhận tật xấu của Tề Ngôn, cho nên Tề Ngôn cũng không thể nói trước mặt Tuệ Tuệ, cô là nghĩ chờ chính mình chuẩn bị tốt, nghĩ kỹ mình nên làm như thế nào cho tốt rồi mới đồng ý sau, cô cảm thấy, cô nói như vậy, Tuệ Tuệ khẳng định lại muốn mắng Thẩm Kiến Sơ một lần. Tề Ngôn vô số lần nói Thẩm Kiến Sơ không có sai, Tuệ Tuệ chưa bao giờ cảm thấy vậy.
Hôm nay buổi tối Tề Ngôn rất nhanh đi vào giấc ngủ, cũng rất an tâm, cô giống như mơ thấy ngày đó hai người ở bên nhau, hai người ở trên núi, vẫn là giống như lúc trước, Thẩm Kiến Sơ chặn phong cảnh của cô, nói với cô, "em đừng vẽ phong cảnh", "em vẽ chị đi".
Trong mộng Tề Ngôn không có thu bút lại, cô điểm một chấm rất đáng yêu ở chóp mũi Thẩm Kiến Sơ, sau đó cười rộ lên.
Thẩm Kiến Sơ nhân lúc cô cười, ôm lấy cô, lấy ngòi bút còn chưa đóng lại, cũng chấm vào chóp mũi cô.
Nhưng mà Thẩm Kiến Sơ không buông cô ra để thưởng thức cái chấm nhỏ này, mà là hơi nghiêng đầu, cùng cô hôn môi.
Linh hồn hiện tại của Tề Ngôn cũng bị cuốn vào trong mộng, bị Thẩm Kiến Sơ hôn xong ngoại trừ thẹn thùng, còn làm một việc khác, cô hỏi Thẩm Kiến Sơ, vì sao chị lại hôn em?
Thẩm Kiến Sơ vô cùng bình ổn, cô ấy nói với Tề Ngôn, bởi vì chị thích em, muốn cùng chị ở bên nhau hay không.
Tề Ngôn nói muốn.
Lúc tỉnh lại trời vẫn còn chưa quá tối, Tề Ngôn ở trên giường nằm cười một trận, tâm tình mới dần dần bình phục, cô nghĩ, nếu lúc trước hai người giống trong mộng như vậy, có phải nhiều việc sau này, đều sẽ trở nên khác đi.
Giấc mộng ngọt ngào như vậy, Tề Ngôn muốn tiếp tục ngủ, tiếp tục nằm mộng, nhưng thật đáng tiếc, đại não của cô không nghe lời, ngủ lại lần nữa, không còn nằm mơ, vừa cảm giác tới hừng đông. Tề Ngôn một khi có tâm sự, buổi sáng tỉnh dậy đặc biệt rất sớm, sau đó rốt cuộc ngủ lại không được.
Tâm sự hôm nay của cô là vì ngày hôm qua Thẩm Kiến Sơ nói câu kia "chị vẫn luôn yêu em", nhưng tâm sự này không khiến người khổ sở, là tâm sự mà chỉ cần nhớ tới, cả ngày đều sẽ khiến cảm xúc dâng lên.
Cho nên mới 6 giờ rưỡi, cô liền rời khỏi giường, sau đó chủ động gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Thẩm Kiến Sơ.
Hôm nay là một ngày bận rộn, cô đến phòng làm việc không bao lâu Tiểu Nhã cũng tới, hai người ngồi một lát, đã đặt xe đi nội thành mở họp, cuộc họp này kéo dài liên tục cho đến buổi chiều 4 giờ, sau đó một đám người lại cùng nhau ăn cơm.
Toàn bộ trong cuộc họp, Tề Ngôn đều nói chuyện phiếm với Thẩm Kiến Sơ.
Thường xuyên đến mức khiến Tiểu Nhã nhịn không được hỏi Tề Ngôn, có phải có việc hay không?
Rốt cuộc Tiểu Nhã chưa từng gặp qua Tề Ngôn bị phân tâm khi làm việc như vậy, cũng chưa thấy qua Tề Ngôn có thể nói chuyện phiếm với ai như vậy.
Mà sau khi Tề Ngôn nói không có việc gì, Tiểu Nhã bỗng nhiên suy nghĩ kỹ càng gì đó, lại cẩn thận hỏi cô, là Thẩm Kiến Sơ sao?
Tề Ngôn nói phải, Tiểu Nhã gật gật đầu không hỏi cô nữa.
Buổi tối bữa cơm ăn đến 9 giờ là kết thúc, thời gian quá muộn, Tề Ngôn không có lý do gì để đi gặp 10 Giờ, huống chi Thẩm Kiến Sơ cũng không có mời cô.
Được những người đồng nghiệp tiện đường đưa về nhà, mới vừa mở cửa, di động của cô liền vang lên. Là Thẩm Kiến Sơ gọi điện thoại cho cô.
"Alo." Tề Ngôn trước nói.
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Về đến nhà rồi sao?"
Tề Ngôn: "Ừm, mới vừa mở cửa, đang đổi giày."
Thẩm Kiến Sơ: "Chị tính thời gian vừa lúc."
Tề Ngôn: "Chị thì sao? Chị ở nhà à?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không ở nhà, công ty bên này có chút việc, vừa mới lại đây."
Tề Ngôn à một tiếng thật dài.
Thanh âm bị kéo quá dài, Thẩm Kiến Sơ không khỏi hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn bịa ra nói: "Nghe chị còn ở công ty muộn như vậy, nên mới à một cái thôi."
Thẩm Kiến Sơ không tin lắm: "Không phải lần đầu tiên chị ở công ty muộn như vậy."
"Không phải lần đầu tiên chị ở công ty muộn như vậy, sao mà em lại kinh ngạc như thế", Tề Ngôn đọc ra ngụ ý của Thẩm Kiến Sơ.
Nhưng Tề Ngôn sao có thể không biết xấu hổ nói ra ý nghĩ của mình, nếu như bị Thẩm Kiến Sơ biết vừa nãy cô bởi vì Thẩm Kiến Sơ không có mời gặp mặt mà có hơi mất mát, Thẩm Kiến Sơ khẳng định sẽ cười cô mười giây.
"Cảm thấy chị vất vả quá mà," Tề Ngôn đứng bên cạnh tủ giày, cúi đầu vuốt cây xanh trên tủ giày, nói nửa thật nửa giả: "Đã trễ thế này còn phải làm việc, thật vất vả nha."
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia cười một chút, không biết là nghe ra hay không nghe ra được.
Thẩm Kiến Sơ: "Cảm ơn cô Tề quan tâm."
"Khách sáo," Tề Ngôn trả lời xong lập tức chuyển đề tài: "Ngày mai buổi sáng 11 giờ lên máy bay."
Thẩm Kiến Sơ: "chị biết, mẹ chị buổi chiều có gọi điện thoại, nói hai người ngày mai cùng nhau xuất phát."
Tề Ngôn: "Đúng vậy, cô Phùng sẽ qua đón em, hai người cùng đi sân bay."
Thẩm Kiến Sơ: "Mẹ chị còn hỏi chị có thời gian đưa hai người đi không."
Tay của Tề Ngôn đang vuốt lá cây ngừng lại: "Chị nói như thế nào?"
Thẩm Kiến Sơ: "Sáng mai vừa lúc không có thời gian, ngày mai buổi sáng 10 giờ chị phải mở họp."
Tề Ngôn ừm, cúi đầu nhìn lá cây, phụ họa với Thẩm Kiến Sơ: "Cuộc họp quan trọng, cuộc họp quan trọng."
Thẩm Kiến Sơ khẽ cười: "Em muốn chị đưa đi không? Muốn thì chị xin nghỉ một ngày."
Tề Ngôn sờ qua chiếc lá khác. Cô đã một ngày không có nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ.
"Công việc quan trọng," Tề Ngôn vươn ngón tay tới đánh vào lá cây, đánh lá cây đến lắc qua lắc lại: "Cô Phùng đã sắp xếp tốt rồi, không cần đâu."
Tề Ngôn nói nghi hoặc một tiếng, hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Cô Phùng biết chuyện của chúng ta sao?"
Thẩm Kiến Sơ hỏi lại Tề Ngôn: "Chúng ta có chuyện gì?"
Tề Ngôn bị nghẹn, nửa ngày nói không ra câu trả lời.
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia cười, quyết định không đùa giỡn Tề Ngôn nữa: "Mẹ không biết, chị còn chưa nói."
Tề Ngôn lại ừm một tiếng dài.
Thẩm Kiến Sơ có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi muốn đưa hai người đi sân bay hay không, Tề Ngôn từ chối rồi Thẩm Kiến Sơ cũng không nói gì nữa. Vì Thẩm Kiến Sơ còn có công việc, hai người không nói chuyện bao lâu, cuộc gọi mau chóng kết thúc.
Chờ đến khi Thẩm Kiến Sơ về đến nhà, gửi video của 10 Giờ cho Tề Ngôn, lại nói câu ngủ ngon, Tề Ngôn mới đi ngủ.
Ngày hôm sau Tề Ngôn vẫn tỉnh dậy vào sáng sớm, khi cô tỉnh lại, phát hiện di động xuất hiện tin nhắn Thẩm Kiến Sơ chào buổi sáng. Gửi tới nửa giờ trước, 6 giờ.
Tề Ngôn rất tò mò, hỏi: Sao còn sớm như vậy mà chị đã dậy rồi?
Nhưng Thẩm Kiến Sơ không có trả lời. Chờ đến khi cô làm xong cơm sáng, rồi đi ban công ngắm hoa, trở lại phòng khách, tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ mới xuất hiện.
8 giờ rưỡi, Thẩm Kiến Sơ nói: chưa dậy
Thẩm Kiến Sơ: Nhưng vì muốn giành chào buổi sáng trước cô Tề
Cô Tề thành công bị chọc cười, bổ sung lại câu chào buổi sáng quên gửi bởi vì bị kinh ngạc.
Thời gian hẹn cô Phùng chỉ còn một lát là đến, Tề Ngôn nhàn rỗi nhàm chán, đi phòng làm việc tìm quyển sách để giết một chút thời gian, xem xem, cô Phùng gọi điện thoại tới, nói đã xuất phát ra khỏi nhà, nói Tề Ngôn có thể chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
Đồ dùng của Tề Ngôn đều đã chuẩn bị tốt, trước khi ra cửa kiểm tra lại ổ khóa trong nhà, rồi lôi kéo rương hành lý đi xuống lầu. Hải Thành hôm nay trời trong nắng ấm, rất thích hợp đi ra ngoài.
Ở cửa chung cư đợi trong chốc lát, một chiếc xe quen thuộc tiến vào tầm nhìn. Tề Ngôn đầu tiên là kinh ngạc, xe chậm rãi tới gần, khi cô thấy rõ người điều khiển, kinh ngạc biến thành vui vẻ.
Xe dừng lại, Thẩm Kiến Sơ đã đi xuống xe, cô ấy nhận lấy rương hành lý trong tay Tề Ngôn, bỏ vào cốp xe, cô Phùng cũng kéo cửa xe xuống, nói với Tề Ngôn, lên xe đi. Vị trí ghế phụ để lại cho Tề Ngôn, Tề Ngôn ngồi vào cài lại dây an toàn, Thẩm Kiến Sơ cũng ngồi vào.
Tâm tình Tề Ngôn rất tốt, cũng hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Buổi sáng không phải chị phải mở họp sao?"
Không đợi Thẩm Kiến Sơ trả lời, cô Phùng ở ghế sau đột nhiên chồm lên trước, bà hỏi Tề Ngôn: "Làm sao con biết Kiến Sơ buổi sáng phải mở họp?"
Tề Ngôn bị nghẹn một chút.
Lúc này, Thẩm Kiến Sơ cũng mở miệng.
"Đúng vậy," giọng điệu của Thẩm Kiến Sơ cũng rất kinh ngạc: "Làm sao em biết chị buổi sáng phải mở họp?"