Thẩm Kiến Sơ mới lái xe về công ty không lâu, liền nhận được điện thoại của cô Phùng, cô Phùng hỏi cô giữa trưa có rãnh không.
Thẩm Kiến Sơ vốn định trả lời không có, nhưng cô Phùng nói có mấy việc về Tề Ngôn muốn hỏi cô một chút, Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ, mới nói có thể. Cô lùi hội nghị lại vào buổi chiều, đi hội trường đón cô Phùng.
Bởi vì buổi chiều còn có công việc, cô Phùng cũng hoàn toàn không thể ngồi với Thẩm Kiến Sơ quá lâu, hai người tìm nhà hàng gần đây ăn cơm.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ vừa mới đi, Thẩm Kiến Sơ liền hỏi cô Phùng: "Tề Ngôn làm sao vậy ạ?"
Cô Phùng cười cười: "Nếu nói mẹ cố ý mượn Tiểu Ngôn, lừa gạt con ăn cơm với mẹ, con sẽ tức giận sao?"
Thẩm Kiến Sơ thực bất đắc dĩ: "Con có khi nào không ăn cơm với mẹ?"
Cô Phùng nhún vai, không nói giỡn, trực tiếp hỏi: "Hiện tại tình huống của con với Tiểu Ngôn là như thế nào?"
"Tình huống như thế nào là sao ạ?" Thẩm Kiến Sơ nói: "Không có tình huống gì cả."
Cô Phùng hỏi: "Hai đứa lén liên hệ?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Dạ không có."
Cô Phùng gật gật đầu, lại hỏi: "Con có ý định tái hôn không?"
Thẩm Kiến Sơ ngước mắt nhìn mẹ một cái, lại nhìn trở về ly nước trên tay: "Sao mẹ lại hỏi như vậy?" Cô nói xong định uống nước, nhưng đột nhiên nhanh trí, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại ngẩng đầu: "Tề Ngôn nói cái gì ạ?"
"Chưa nói gì," Cô Phùng thở dài: "Cái gì con cũng không nói với mẹ, lúc trước cũng vậy, hỏi con cái gì con đều không nói, khi đó mẹ giúp Tiểu Ngôn như vậy, con vẫn luôn thờ ơ, lâu dần trong lòng mẹ đều cảm thấy khó xử, sợ con chê mẹ phiền."
Cho nên sau đó Thẩm Kiến Sơ nói cùng Tề Ngôn ở bên nhau, cô Phùng ngoài mặt thì trấn định, trong lòng không biết kinh ngạc thành cái gì, cũng may mỗi lần bà nhìn thấy, Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn ở chung rất khá, bà cũng có thể yên tâm lại.
Lúc sau, bà thoáng đề ra ý kiến ở trước mặt hai người, hai đứa tuổi cũng không nhỏ, nếu cảm thấy thích hợp, thì kết hôn đi.
Thẩm Kiến Sơ cũng không có ý kiến, khó có được nghe lời nói của bà mà thật sự bắt đầu chuẩn bị cho việc kết hôn.
Đối diện Thẩm Kiến Sơ uống nước xong, nhìn cô Phùng nói: "Con không có chê mẹ phiền."
Thẩm Kiến Sơ cũng không nói gì với cô Phùng, nhưng cô Phùng không như vậy, mặc kệ khi nào, chỉ cần bà biết chuyện về hai người, sẽ muốn lắm miệng một hai câu, bà vẫn là thực hy vọng hai đứa nhỏ này có thể ở bên nhau thật tốt.
Cô Phùng nói: "Buổi sáng Tiểu Ngôn nói cái gì với mẹ con biết không?"
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Nói gì ạ?"
Cô Phùng hơi ngưỡng đầu, ý bảo: "Lột quả quýt cho mẹ."
Thẩm Kiến Sơ bất đắc dĩ cười cười, cầm một quả quýt từ mâm đựng trái cây.
Cô Phùng nhìn cô lột, vừa nói: "Tiểu Ngôn buổi sáng hỏi mẹ, mấy ngày nay con có nói gì với mẹ hay không."
Thẩm Kiến Sơ tiếp tục lột.
"Mẹ nghĩ hẳn là về con đi," Cô Phùng tiếp tục nói: "Hai ngày này hai đứa làm gì?"
Trong đầu Thẩm Kiến Sơ lập tức hiện lên hình ảnh đêm qua trước cửa nhà Tề Ngôn.
Thẩm Kiến Sơ nhỏ giọng nói: "Dạ không làm gì."
Cô Phùng lại hỏi: "Đã hơn một năm hai đứa không có liên hệ phải không?"
Thẩm Kiến Sơ: "Dạ."
Cô Phùng: "Năm đó có chuyện gì mà cãi nhau đến mức vậy?"
Thẩm Kiến Sơ đưa quả quýt qua: "Dạ không có gì."
Cô Phùng buông tiếng thở dài, nhìn quả quýt lại không cầm, chỉ là nói: "Mẹ thấy trước kia con lột quả quýt cho Tiểu Ngôn, xơ quýt cũng được lột sạch."
Thẩm Kiến Sơ đành phải lấy quả quýt về, lột hết xơ quýt, lại đưa cho mẹ.
Cô Phùng ăn hết một quả quýt, người phục vụ bưng đồ ăn đi lên, cô Phùng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà Thẩm Kiến Sơ không nói, hay là quả thật không có gì cả, nhưng bà hiểu rõ là chắc chắn bà sẽ không hỏi được cái gì hết.
Một bữa cơm, mấy chục phút liền kết thúc, Cô Phùng buông chiếc đũa xuống uống một ngụm canh, lại cầm lấy một quả quýt. Lần này bà không kêu Thẩm Kiến Sơ lột, tự mình lột ra, vẫn để lại xơ quýt mà ăn xong.
"Tốt xấu gì cũng cho mẹ một phương hướng đi," Cô Phùng lại nói đến việc này: "Hai đứa còn có khả năng hay không? Nói để mẹ cũng không cần làm việc vô dụng."
Thẩm Kiến Sơ nghe xong suy nghĩ thật lâu: "Mẹ không cần làm gì cả, con sẽ tự làm."
Cô Phùng giống như thấy được hy vọng, cầm lấy khăn ướt cúi người qua: "Con nói lời này là có ý gì?"
Thẩm Kiến Sơ nhẹ nhàng cười một chút: "Chính là ý mà mẹ nghĩ." Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm câu: "Mẹ trước tiên không cần nói cho Tề Ngôn."
"Thật sự à," Cô Phùng vui vẻ lên: "Biết, làm đi, mẹ không nói."
Cô Phùng lại cầm một quả táo, giống như bởi vì tâm tình tốt, ăn cũng nhiều hơn.
"Tuy rằng mẹ không biết hai đứa lúc trước làm sao vậy," Cô Phùng nói một câu lại một câu: "Mẹ coi như là hai đứa trẻ con không hiểu chuyện cáu kỉnh, nhưng mà nếu con lại muốn quay lại, việc này không thể nói giỡn, hôn nhân không phải trò đùa, hơn nữa hiện tại con hẳn có thể nhìn ra được, Tiểu Ngôn đối với con không giống trước kia."
Thẩm Kiến Sơ rũ mắt: "Con biết."
"Tiểu Ngôn hiện tại thành công hơn rất nhiều," Cô Phùng cười rộ lên: "Nói ra cũng thật buồn cười, vừa lúc ly hôn với con xong, sự nghiệp của con bé càng ngày càng tốt."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Dạ."
Cô Phùng đột nhiên có ý nghĩ: "Lúc trước không phải vì con ngại người ta không có gì, mới ly hôn chứ?"
Thẩm Kiến Sơ phản bác: "Con không phải như vậy."
Cô Phùng cười rộ lên: "Con cũng không phải người như vậy."
"Được rồi," Cô Phùng nhìn thời gian: "Mẹ phải đi về thôi."
Thẩm Kiến Sơ cầm chìa khóa xe: "Dạ đi thôi."
Thẩm Kiến Sơ đưa cô Phùng đến dưới lầu hội trường, trước khi xuống xe, Thẩm Kiến Sơ mở miệng nói với cô Phùng: "Mẹ, lần này mẹ không cần nhúng tay vào chuyện của chúng con."
Cô Phùng dừng một chút, xoay người nhìn Thẩm Kiến Sơ. Bà vốn dĩ muốn hỏi làm sao vậy, muốn hỏi vì sao, nhưng hé miệng, rồi lại không hỏi nữa.
Cô Phùng: "Được."
Trước khi đi, cô Phùng làm một nét mặt ý bảo chờ tin tốt của con, Thẩm Kiến Sơ bất đắc dĩ mà cười.
Lúc trước Thẩm Kiến Sơ biết Tề Ngôn thích cô, cũng là vì mẹ cô, ngày nọ buổi tối không ngủ được, đến ban công cùng mẹ tâm sự.
Mẹ cô cũng không quá quan tâm đến sự nghiệp của cô, ngày đó buổi tối hỏi vài vấn đề, sau đó thoạt nhìn thực tự nhiên, đem lời nói chuyển tới Tề Ngôn. Khen khen Tề Ngôn còn chưa tính, trò chuyện trò chuyện, lại bắt đầu nói muốn cho Tề Ngôn trở thành người nhà, sau đó hỏi Thẩm Kiến Sơ, con cảm thấy sao?
Thẩm Kiến Sơ thừa nhận mẹ cô đã làm nhiều việc cho quan hệ của cô với Tề Ngôn, giúp rất nhiều, nhưng cô không nghĩ tới, cuối cùng Tề Ngôn hiểu lầm cũng là vì mẹ cô.
Mấy ngày âm u, lại không có mưa, đột nhiên trời lại trong lên.
Thẩm Kiến Sơ bận công tác, cô Phùng bận công tác, Tề Ngôn cũng bận công tác.
Tề Ngôn bởi vì lo phòng làm việc, vẫn luôn ở nơi khác với Tiểu Nhã, hai ngày sau mới trở về, vừa lúc đến thời gian hẹn với bác sĩ Diệp, cô đem sự tình đơn giản giao cho Tiểu Nhã, sau đó đi đến phòng tư vấn.
Cách lần trước đến là nửa tháng, vốn dĩ lần trước bác sĩ Diệp nói hiện tại trạng thái của cô không tệ, lần sau có thể lâu hơn, hoặc là có không khoẻ thì gọi điện thoại cho cô ấy, không nghĩ tới lần này gặp lại nhanh như vậy.
Tề Ngôn không xác định rốt cuộc mình có phải không khoẻ như bác sĩ Diệp nói hay không, nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên lại đây, tán gẫu một chút cũng được.
Bác sĩ Diệp đã giúp cho Tề Ngôn rất lớn, giúp cô đi ra từ khói mù, trở nên càng ngày càng gần ánh mặt trời, Tề Ngôn là một người đối đãi với bản thân rất nghiêm túc, cũng là người bệnh ngoan nhất mà bác sĩ Diệp khám cho, vô cùng phối hợp, dường như cũng khỏe nhanh nhất.
Lúc trước khi Tề Ngôn được chẩn đoán bị trầm cảm và rối loạn lo âu, cũng không có cảm thấy kinh ngạc lắm, chỉ là trầm mặc trong chốc lát, rồi chấp nhận, sau đó hỏi bác sĩ Diệp kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
"Chào buổi chiều." Tề Ngôn đi vào, chào hỏi trước.
Bác sĩ Diệp cười cười: "Chào buổi chiều."
Lúc này trợ lý đi tới, đổ trà cho Tề Ngôn rồi lui đi ra ngoài.
Bác sĩ Diệp thoải mái dựa vào cái bàn, nhìn Tề Ngôn nói: "Thoạt nhìn trạng thái không tệ."
Tề Ngôn cười cười: "Thuốc bác sĩ cho tôi hầu như đều không có uống."
Bác sĩ Diệp gật gật đầu, hỏi: "Gần đây ngủ như thế nào?"
Tề Ngôn gật đầu: "Khá tốt, khi không bận rộn cũng có thể nhanh đi vào giấc ngủ."
Bác sĩ Diệp cười cười, tiến vào vấn đề chính: "Cô nói một chút đi, ngày đó buổi tối làm sao vậy."
Tề Ngôn không giấu giếm, nói vấn đề mà Thẩm Kiến Sơ hỏi cô ở trước cửa cho bác sĩ Diệp nghe, nhưng chuyện này cô nói ra rất nhẹ nhàng, giống như nói việc vặt trong sinh hoạt bình thường, kể nhanh qua, sau đó những khẩn trương cùng khổ sở, cô mới nghiêm túc tường thuật.
Mặc kệ khi nào lại đây, Tề Ngôn nhắc tới Thẩm Kiến Sơ, giữa những hàng chữ đều vẫn là bảo vệ cô ấy. Lần này Tề Ngôn lại đây xác thật rất nhẹ nhàng, bác sĩ Diệp cũng rất nhẹ nhàng, ghi chép trên vở còn không đến hai hàng.
Hai người hàn huyên hơn nửa giờ, cuộc hội chẩn này liền kết thúc.
Từ phòng tư vấn đi ra, Tề Ngôn chưa bao giờ có thả lỏng như vậy, cũng gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Nhã, nói việc của mình đã kết thúc, hiện tại có thể đi qua.
Tuy rằng bác sĩ Diệp chưa nói Tề Ngôn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng bác sĩ Diệp nói thật sự thoải mái, cũng không có hẹn thời gian gặp lần sau, làm cho Tề Ngôn yên tâm rất nhiều.
Bác sĩ nói cảm xúc của Tề Ngôn rất bình thường, người chính là sẽ có mất mát, sẽ khổ sở, sẽ rơi lệ, sẽ mất ngủ, Tề Ngôn không cần tách mình ra khỏi những người khác.
Cô cùng Thẩm Kiến Sơ từng có một đoạn cảm tình, người bình thường gặp lại người trước đã lâu không thấy, có phản ứng thất thường là bình thường. Trọng điểm là Tề Ngôn sau khi sự việc qua đi lại mau chóng khôi phục như thường, cho nên bác sĩ Diệp kêu Tề Ngôn không cần quá mức để ở trong lòng.
Khi sắp kết thúc, Tề Ngôn đột nhiên hỏi một vấn đề mà cô cảm thấy không nên hỏi. Cô hỏi bác sĩ Diệp, nếu có khả năng, nếu có cơ hội, cô còn có thể cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau không?
Bác sĩ Diệp cười rộ lên, cũng không có lộ ra biểu tình dư thừa nào, cô ấy nói với Tề Ngôn, đây chính là việc của cô.
Mùa hè càng ngày càng gần, ban ngày trở nên dài hơn, cũng nóng lên, Tề Ngôn treo áo khoác trên cánh tay, nhìn xe tới xe lui trên đường, nghĩ nếu không qua mấy ngày đi mua chiếc xe thôi, luôn gọi xe như vậy không quá tiện. Nghĩ như vậy, liền ghi việc này vào ghi chú trên di động.
Tề Ngôn cũng không biết vì sao mình lại hỏi bác sĩ Diệp vấn đề kia, hai ngày nay nếu cô không có việc gì, sẽ nghĩ đến Thẩm Kiến Sơ, vẫn luôn suy nghĩ câu nói "em còn yêu tôi không" vào buổi tối ngày đó, là có ý gì.
Có lẽ là do nói chuyện phiếm với bác sĩ Diệp trong nháy mắt, nổi lên ý xấu.
Ý xấu.
Tề Ngôn chờ xe, tự mình cười rộ lên. Cô cảm thấy tự nhiên cô nghĩ việc này là ý xấu, khá là buồn cười.
Tề Ngôn không dám tự mình đa tình, nhưng đáy lòng lại trộm có suy đoán nhỏ, một bên cô cảm thấy mình thật ngây thơ, một bên lại ôm vọng tưởng.
Sau năm phút xe rốt cuộc đã tới, Tề Ngôn lên xe, di động trong túi đột nhiên vang lên. Cô lấy ra xem, ngẩn người khi nhìn thấy tin nhắn đến. Là tin nhắn Thẩm Kiến Sơ gửi tới.
Thẩm Kiến Sơ: Ăn cơm chưa?