Bà Hác khiếp sợ tới mức tắt tiếng, bà ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc đã đưa ra quyết định của Thành Quyết hồi lâu, cuối cùng vẫn là cầm bút ký tên mình vào hợp đồng.
Sau khi ký tên, luật sư cung kính cất hợp đồng vào cặp táp, Thành Quyết cũng không nhiều lời, liền đứng dậy rời đi.
Bên kia.
Bởi vì không có công việc nên Kiều Thượng Ngu suốt ngày ở nhà không làm gì.
Mỗi ngày ngoài ăn cơm ra, không phải ngồi thẩn thờ thì cũng là nằm ngủ.
Lúc này, sau khi ăn tối xong, cậu tiện tay cầm theo một quyển sách trong phòng sách của Thành Quyết lên sân thượng ở tầng hai, cậu nằm trên ghế dài nhìn dòng chữ tối nghĩa trong quyển sách, từ từ lim dim rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng cậu ngủ không yên ổn.
Vừa khép hàng mi lại, Beta liền rơi vào giấc mộng.
Trong mơ, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt cậu là cảnh tượng trong bệnh viện, vô cùng đáng sợ và không thể quen thuộc hơn.
Mùi sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện khiến người ta muốn ói, xung quanh toàn là tường sơn màu trắng nhìn mà sởn gai ốc.
Trong mơ, Kiều Thượng Ngu đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, đối diện là bác sĩ đang bình tĩnh nói với cậu: “…Bệnh nhân đã hết đường cứu chữa.”
Câu nói này giống như ma âm rót vào tai, liên tục vang vọng không ngừng bên tai cậu.
Đã hết đường cứu chữa…
Hết đường cứu chữa…
Cứu chữa…
Kiều Thượng Ngu như rớt vào hầm băng, cả người lạnh lẽo và run rẩy không ngừng.
Chớp mắt, bác sĩ biến mất, thay vào đó là dì Từ với khuôn mặt phẫn nộ.
Dì Từ đạp giày cao gót, cầm theo túi xách da, giơ cao tay lên giáng cho cậu một cái tát thật mạnh.
Trong khi cậu đau đớn và hốt hoảng, khung cảnh xung quanh lại biến đổi.
Cậu đi tới phòng giữ xác.
Bên trong, mẹ cậu đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt của bà lạnh tanh và trắng bệch, môi tím bầm.
Mẹ Kiều và mẹ Giản liên tục thay phiên nhau hiện lên trước mặt cậu, không gian u tối xung quanh ngày càng thu hẹp lại.
Ánh đèn chập chờn lúc có lúc không, rồi càng lúc càng mờ dần.
Ngay lúc bóng tối sắp nuốt chửng lấy Kiều Thượng Ngu, cậu choàng tỉnh dậy, mở to mắt ra.
Kiều Thượng Ngu giơ tay đỡ cái trán ướt đẫm mồ hôi mồ kê.
Cậu che mắt lại, trên mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Cậu vô thức thò tay vào túi quần muốn tìm gói thuốc, sau khi lục lọi một hồi không tìm được thuốc lá, mới sực nhớ bây giờ mình đang ở nhà Thành Quyết.
Kiều Thượng Ngu buồn bực ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là khuôn mặt giật mình của Thành Quyết vì cậu tỉnh lại bất ngờ, hắn đang cúi người dang tay định bế cậu lên lầu ngủ.
Thành Quyết mặc áo măng tô màu đen, trên trán có vài cọng tóc mái rũ xuống, hiển nhiên là mới về nhà chưa bao lâu.
Alpha nhìn vẻ mặt sợ hãi choàng tỉnh từ cơn mộng mị của cậu, không kiềm lòng mà dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Thượng Ngu rũ mi, dời mắt sang chỗ khác.
“Không có gì.”
Alpha không hỏi nữa, cũng không suy nghĩ nhiều.
Cánh tay cứng cáp của Thành Quyết bế cậu lên khỏi ghế dài.
Alpha ôm cậu vào lòng, vô cùng dịu dàng hỏi: “Tối nay ăn gì.”
Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Beta bỗng nhíu mày tỏ vẻ kì lạ.
“Anh có thể đi hỏi người hầu.”
“Nhưng anh muốn nghe em nói.” Thành Quyết nói bằng giọng hơi nũng nịu.
Kiều Thượng Ngu nghe vậy, đành phải nghiêm mặt đọc tên từng món ăn sẽ nấu vào tối này cho Thành Quyết một cách máy móc, giống như nhân viên phục vụ cầm tờ giấy note vào nhà bếp báo tên món ăn với bếp trưởng vậy.
Thành Quyết nghe giọng nói ngang phè của cậu, không những không thấy nhàm chán, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Thành Quyết nghĩ mặc dù lúc đó hắn dùng thủ đoạn cưỡng ép Kiều Thượng Ngu và Omega kia ly hôn, không quan tâm cậu có đồng ý hay không mà bắt cậu trở về thành phố S, nhưng những ngày chung sống ‘hoà thuận’ vừa qua, trong vô tình, hắn cho là thái độ của Kiều Thượng Ngu đã dao động.
Bởi vì trong những ngày vừa qua hai người bọn họ chung sống rất ‘hòa hợp’, nên Thành Quyết không tránh khỏi sinh ra ảo giác như vậy.
Hắn ngộ nhận thái độ của Kiều Thượng Ngu đã dịu xuống, nên hắn nghĩ khi đối phương thấy hắn lấy chiếc nhẫn ra ngỏ lời cầu hôn, cậu sẽ tỏ ra ngạc nhiên và mừng rỡ.
Dưới sự thúc bách của khách hàng lớn là Thành Quyết, nhà thiết kế đã tăng ca điên cuồng trong vòng một tháng để hoàn thành sản phẩm, cuối cùng là đóng gói cẩn thận trao đến tận tay cho Thành Quyết.
Trong một tháng này, nhà thiết kế Beta đó mỗi ngày chỉ ngủ có bốn tiếng, vì chạy kịp deadline do Thành Quyết giao ra, có mấy lần anh ta suýt đột tử vì làm việc quá sức.
Huống chi kiểu dáng của chiếc nhẫn rất phức tạp và cầu kỳ, phải cần ít nhất nửa năm mới có thể cho ra thành phẩm.
Một tháng sau, Thành Quyết lấy được chiếc nhẫn, liền gấp không chờ nổi cầm theo thư tình và nhẫn, chuẩn bị cầu hôn Beta.
Dĩ nhiên không thể thiếu một bó hoa tươi.
Để chuẩn bị cho ngày cầu hôn, Thành Quyết đã đặt trước 999 đóa hoa hồng ở tiệm hoa, năm giờ rưỡi chiều, hắn xử lý xong công việc ở công ty liền phi xe đến tiệm hoa.
Sau khi hắn nhận bó hoa gồm 999 đóa hồng, cất thư tình và nhẫn vào túi áo xong, tiếp đó hắn cầm theo bó hoa to đùng về nhà với tâm trạng hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên hắn cầu hôn.
Alpha không có kinh nghiệm vô cùng khẩn trương và thấp thỏm, cả ngày hôm nay, hắn ngồi trước bàn làm việc mà tâm hồn treo ngược cành cây, không thể tập trung tinh thần xử lý công việc được.
Hắn ôm bó hoa hồng về nhà, áo thun mỏng bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn lén nuốt nước miếng hai lần, sau đó hít sâu một hơi rồi cầm hoa hồng lên lầu hai.
Trên lầu hai, Kiều Thượng Ngu đang cầm một quyển sách trong tay, đọc một cách nhàm chán.
Khi cậu đang thẩn thờ nhìn nội dung tối nghĩa trong sách, bất thình lình một bó hoa hồng đỏ rực tươi mới xuất hiện trước mắt cậu.
Kiều Thượng Ngu sửng sốt nhìn hoa hồng, chớp chớp đôi mắt khó hiểu.
Cậu ngơ ngác nhìn hoa hồng, rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương lẫn thấp thỏm của Thành Quyết.
Cậu híp mắt lại, trong lòng trở nên nặng nề.
Alpha từ trước đến nay luôn ở trên địa vị cao, bình tĩnh ung dung, lần đầu tiên cảm nhận được sự sốt sắng và lo lắng.
Bây giờ, rõ ràng chưa nói một lời nào mà hai tay của Alpha đã vô thức chảy đầy mồ hôi.
Chỉ với một cái liếc mắt của Beta thôi mà đã khiến Alpha sốt sắng muốn chết.
“Kiều Thượng Ngu, em…” Thành Quyết vì khẩn trương nên nói hơi lắp bắp: “Có muốn… Kết hôn với anh không?”
Thành Quyết nói xong lời cầu hôn không được mạch lạc, ôm bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt Beta, sau đó hắn luống cuống lấy thư tình và nhẫn cưới trong túi áo ra.
Chiếc nhẫn lấp lánh sáng ngời, vừa nhìn liền biết còn đắt tiền hơn cái nhẫn đính hôn trước kia.
Alpha quỳ một chân trước mặt Beta, hai mắt sáng ngời, dễ dàng thấy rõ sự mong đợi trong đó.
Kiều Thượng Ngu nhìn chằm chằm bó hoa, chiếc nhẫn và thư tình một hồi, không nói gì.
Cậu rũ mi, không nhúc nhích, tựa như làn không khí lặng lẽ chảy qua.
Trong sự im lặng kéo dài này, Thành Quyết nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc gì của Kiều Thượng Ngu, thậm chí còn không thấy sự mừng rỡ trong đôi mắt lạnh nhạt đó, ánh mắt sáng ngời ngập tràn mong đợi của hắn dần trở nên u ám.
“Em…” Thành Quyết cất giọng khàn khàn: “Không muốn?”
Cho tới giờ phút này, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc lẫn phản ứng của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết mới nhận ra thái độ dao động mềm lòng của Kiều Thượng Ngu, cùng với ‘tình cảm nồng nàn’ mà hắn tự cho là đúng kia, chẳng qua đều là hiểu lầm đến từ một phía của hắn.
Thái độ mềm lòng, tình cảm nồng nàn, anh anh em em…Vốn không hề tồn tại.
Khóe mắt của Thành Quyết đỏ hoe, hắn không nhịn được hỏi: “…Tại sao?”
Đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Thành Quyết, Kiều Thượng Ngu chỉ thấy buồn bực trong lòng.
Bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, giá mà ở đây có điếu thuốc thì đỡ quá.
Tình cảnh trước mắt này khiến Kiều Thượng Ngu cảm thấy rất phiền não, cực kỳ muốn hút một điếu.
Cậu có thể lãng phí thời gian với Thành Quyết, mãi đến khi Thành Quyết hoàn toàn hiểu ra bọn họ ở bên nhau là lựa chọn sai lầm.
Cậu phối hợp với Thành Quyết mà không phản kháng, thậm chí còn tỏ ra ta cần ta cứ lấy, cốt là để Thành Quyết mau chóng phiền chán cậu, nhận ra rõ cậu là người tẻ nhạt không thú vị.
Dù sao bây giờ Thành Quyết quá cố chấp, nếu cậu mà phản kháng, không phối hợp, trái lại càng khiến Thành Quyết trói chặt cậu không buông.
Bây giờ cậu không thiếu tiền, cho nên có nhiều thời gian phối hợp với Thành Quyết, mặc kệ là nửa năm hay một năm, thậm chí là hai ba năm, cậu vẫn có đủ kiên nhẫn.
Cậu kiên nhẫn chờ Thành Quyết chán mình, chờ hắn buông tay vứt bỏ cậu.
Hoặc là, Thành Quyết tìm được tình yêu đích thực của đời hắn.
Vì để Thành Quyết mau chán mình, Kiều Thượng Ngu cực kỳ phối hợp với hắn.
Thế nhưng chuyện kết hôn không hề nằm trong kế hoạch của cậu.
Cậu có ‘thời gian’ tiêu hao với Thành Quyết, nhưng không có ý định kết hôn với hắn.
Huống chi cậu không thể tùy tiện kết hôn với hắn như với Giản Diệc Phồn được, vì đối phương có hoàn cảnh giống cậu, hơn nữa cũng không còn cha mẹ, nếu muốn ly hôn cũng rất dễ dàng.
Nhưng Thành Quyết lại không giống.
Hắn là người nhà họ Thành có tiếng tăm lừng lẫy, nếu Thành Quyết lựa chọn kết hôn với một Beta có thân phận thấp kém, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ biết.
Hơn nữa với chấp niệm bây giờ của Thành Quyết… Hắn chắc chắn sẽ cho cử hành hôn lễ.
Đến lúc đó, thân phận và mặt mũi của cậu sẽ bị lan truyền trên khắp các trang mạng xã hội, cuối cùng mọi người sẽ biết đến cậu.
Nếu mà đi trên đường chắc chắn sẽ bị người ta bu tới vây xem như thú lạ.
Đây không phải là điều cậu mong muốn.
Vì vậy Kiều Thượng Ngu nhíu mày, nhấc tay cào tóc tỏ vẻ phiền não, nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau.”
“Có gì mà không hợp.” Thành Quyết cảm thấy rất khó hiểu: “Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau mà, không phải sao?”
Nói đến đây, Thành Quyết hoàn toàn không hiểu nổi mà không kiềm được nói hơi lớn tiếng.
“Thật sự là đang ở bên nhau sao?” Kiều Thượng Ngu lạnh lùng hỏi lại: “Thành Quyết, anh thật sự cảm thấy bây giờ chúng ta đang yêu nhau một cách bình thường à?”
“Thế nào là yêu nhau bình thường?” Thành Quyết hít sâu hỏi ngược lại.
Beta á khẩu.
Cậu không khỏi cúi đầu im lặng.
Cậu sực nhớ lại quá trình ‘yêu đương’ trong năm năm trước của hai người, nói thật là nó không hề bình thường chút nào.
Sự im lặng của Kiều Thượng Ngu khiến Thành Quyết bỗng nhớ tới Omega bị hắn quên lãng hơn một tháng qua.
“Cho nên, em còn yêu Omega kia.” Thành Quyết đột nhiên nói.
“Bởi vì cậu ta, em mới không đồng ý kết hôn với anh.”
===Hết chương 90===