Kiều Thượng Ngu không nói gì.
Nếu Thành Quyết đã không tin, vậy thì dù có tốn nước bọt giải thích cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chẳng qua cậu không ngờ là, lúc trước cậu nghĩ Thành Quyết vốn không thích mình, vì hắn luôn tỏ thái độ không mặn không nhạt với cậu… Thì ra nguyên nhân lại là như vậy.
Mà cậu cũng không ngờ là, những việc làm trước kia của cậu… Trong mắt Thành Quyết cậu chỉ là thích yêu đơn phương, một khi cậu cảm nhận được một nửa tình yêu của hắn, sẽ lập tức trở nên chán ghét hắn.
Đủ loại thấp thỏm, dè dặt, tự ti, không dám vượt rào của cậu… Thành Quyết đều không hiểu.
Trước kia cậu xem Thành Quyết như thần linh, trong lòng cậu, phàm trong đầu mà có suy nghĩ không nên với Thành Quyết, đều là vấy bẩn hắn.
Cậu chỉ là một Beta có thân phận thấp hèn, còn Thành Quyết lại là Alpha trội có thân phận cao quý, chịu bằng lòng hẹn hò với cậu là đã đũa mốc chòi mâm son rồi, cậu không thể cầu mong xa vời hơn.
Hơn nữa trước thái độ lạnh nhạt của Thành Quyết, cậu lại càng không dám vọng tưởng quá nhiều, chỉ cần có thể được hẹn hò với Thành Quyết, cậu đã đủ thỏa mãn.
Huống chi, bởi vì thường ngày thái độ của Thành Quyết quá lạnh nhạt, cho nên cậu mới nghĩ Thành Quyết vốn tính lạnh lùng ít nói, không thích đụng chạm tay chân.
Nhưng không ngờ tất cả chỉ là do cậu tự hiểu lầm.
Mà sự hiểu lầm của cậu trong mắt Thành Quyết, lại biến thành cảnh tượng hoàn toàn khác.
Từ trước đến nay Thành Quyết luôn ghét bỏ Beta, sau khi bà Hác nói cậu biết chuyện này, còn nói thêm Thành Quyết chịu đồng ý hẹn hò với cậu cũng là chỉ vì lòng thương hại, khi đó cậu vì thái độ tồi tệ của Thành Quyết bị mất trí nhớ mà hoàn toàn tin ngay tắp lự.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì có chỗ không hợp lý.
Ban đầu người theo đuổi Thành Quyết vừa đông đảo vừa tài sắc, ưu tú gấp trăm lần cậu, nếu là thật sự vì lòng thương hại thì tại sao lại chọn trúng cậu?
Nhưng khi đó cậu rơi vào đường cùng nên không còn hơi đâu suy nghĩ kỹ càng, vì vậy đã tin sái cổ vào những gì bà Hác đã nói.
Cậu nghĩ, nghĩ… Tất cả đều là lỗi của mình.
Mà những hành động do hiểu lầm ở trong mắt Thành Quyết, tất cả đều biến thành câu trả lời là cậu không thích hắn.
Tất cả tình cảm mà cậu dành cho hắn chỉ là chơi qua đường, hắn vừa mất trí nhớ, cậu liền phủi mông bỏ đi.
Chuyện này thật sự quá hoang đường.
Hoang đường đến mức Kiều Thượng Ngu nói không nên lời.
Năm năm trước cứ như một câu chuyện tiếu lâm.
Cẩn thận suy nghĩ lại, sau khi cậu và Thành Quyết chính thức quen nhau, tương tác giữa hai người không hề giống một cặp đang yêu đương.
Nhưng lúc đó cậu hồn nhiên không nhận ra, mà đắm chìm vào đó càng lúc càng sâu.
Cậu tự xưng là thành tích tốt, chỉ số thông minh cao… Bây giờ nhìn lại, cậu chưa từng thông minh một lần nào.
Đối diện, Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu im lặng không nói gì, xem như cậu đã ngầm thừa nhận.
“Tại sao không nói chuyện?” Thành Quyết trầm giọng chất vấn.
“…”
“Hay là, chưa kịp bịa ra lời nói dối?” Thành Quyết giễu cợt.
“…”
Kiều Thượng Ngu không nói gì, ngồi bất động trên ghế sofa.
Trước ‘sự thật’ khiến người ta kinh hồn này, cậu giống như đã mất đi khả năng nói chuyện.
Bàn tay thon dài đang nắm cằm của Kiều Thượng Ngu từ từ dời xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ của cậu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thành Quyết quét một vòng quanh cái cổ của Beta.
Ngay sau đó, giống như phát hiện ra điều gì mà tầm mắt khẽ ngừng lại.
Hắn híp mắt nhìn vào ngón giáp út bên tay trái của cậu, trên ngón tay đang đeo một chiếc nhẫn màu xanh lá theo phong cách cổ xưa.
Trông chiếc nhẫn đã có tuổi đời, rất cũ kỹ, trên mặt nhẫn tràn đầy dấu vết của thời gian.
Trên chiếc nhẫn có nạm một viên ngọc lam trơ trọi, xung quanh không có viền và cũng không được điểm xuyến thêm cái gì khác.
Chiếc nhẫn này vừa nhìn là biết hàng giá rẻ.
Trong mắt Thành Quyết, chiếc nhẫn này có nằm ở giữa đường hay nằm bên chân, hắn cũng sẽ không liếc mắt dù chỉ một lần.
Nhìn nhiều thứ rẻ tiền này chỉ khiến hạ thấp thân phận của hắn.
Nhưng bây giờ, thứ rẻ tiền đó đang nằm chễm chệ trên ngón giáp út của Kiều Thượng Ngu.
Biểu cảm trên mặt Thành Quyết như bị thời gian ngưng đọng, hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay của Kiều Thượng Ngu không rời mắt.
Một lúc lâu sau, Thành Quyết mới tìm về lý trí, có động tác và phản ứng.
Bàn tay nắm cổ của Beta dần chuyển sang cổ tay.
Thành Quyết nắm chặt cổ tay của Kiều Thượng Ngu, trên mu bàn tay của hắn nổi cộm gân xanh vì tức giận.
“Nhẫn cưới?” Thành Quyết nắm chặt cổ tay của cậu, gằn giọng hỏi.
“…” Kiều Thượng Ngu không đáp, bởi vì hiển nhiên Thành Quyết đã có câu trả lời cho mình.
Thành Quyết lại xem Kiều Thượng Ngu im lặng là ngầm thừa nhận, cười khẽ một tiếng.
“Tôi cho em chiếc nhẫn mấy chục triệu em không muốn, hôm nay nhận hôm sau liền đem trả cho tôi… Còn thứ rẻ tiền này, em lại đeo trên tay mỗi ngày.” Thành Quyết châm chọc nói.
Hắn nhếch môi mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập tàn bạo, hắn cầm chặt cổ tay của Kiều Thượng Ngu, cứng rắn tháo chiếc nhẫn trên tay cậu xuống.
Kiều Thượng Ngu vốn định giải thích với Thành Quyết là vì chiếc nhẫn hắn mua quá đắt, nhưng cẩn thận nhớ lại, lúc ở trước mặt Thành Quyết thì cậu đúng là chưa từng đeo lần nào, thế nên đành phải im lặng.
Mà theo câu nói vừa rồi của Thành Quyết, Kiều Thượng Ngu bỗng hiểu ra nguyên nhân tại sao khi cậu đem trả nhẫn cho Thành Quyết, hắn lại tỏ thái độ khó chịu như vậy.
Sau khi Thành Quyết tháo chiếc nhẫn khỏi tay Kiều Thượng Ngu, bởi vì đeo trong thời gian dài nên trên ngón giáp út của đối phương có đường lằn trắng.
Ngón tay của Thành Quyết miết nhẹ đường lằn kia, rồi dần dần dùng sức như thể muốn lau sạch nó, nhưng tất nhiên là không thể được. Thế nên Thành Quyết dừng tay lại, ngón tay hắn gõ nhẹ lên đường lằn, tiếp đó ánh mắt của hắn chợt thay đổi.
Ánh mắt của Alpha trở nên u ám và đen kịt.
Thành Quyết thay đổi động tác, mười ngón tay đan xen với Beta.
Đối phương bị hành động này của Thành Quyết làm bất ngờ, cậu giật mình ngẩng đầu lên, theo phản xạ muốn giãy tay ra nhưng Thành Quyết không cho cậu cơ hội đó.
Tay khác của Thành Quyết đang cầm cái nhẫn, hắn đánh giá cái nhẫn trong tay bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Kiều Thượng Ngu, em chỉ thích thứ xấu xí rẻ tiền này?”
Giản Diệc Phồn đứng một bên chợt nghe Thành Quyết chê bai di vật của mẹ mình là đồ xấu xí rẻ tiền, y lập tức lớn tiếng đáp trả.
“Đây là của mẹ tôi cho tôi và trưởng phòng Kiều, mới không xấu xí!”
Thành Quyết ngó lơ.
Hắn đánh giá cái nhẫn trong tay, sự chê bai trong mắt càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, hắn cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên ném vào trong lòng Giản Diệc Phồn đứng cách đó không xa một cách chuẩn xác.
Giản Diệc Phồn thấy vậy hoảng cả lên, vội vàng đón lấy.
Vứt cái nhẫn xong, Thành Quyết mới cảm thấy dễ chịu không ít.
Hắn nắm chặt tay của Kiều Thượng Ngu, bắt đầu tính sổ từng cái một.
Trí nhớ của Thành Quyết luôn rất tốt.
“Mẹ bị bệnh, không đến tìm tôi lấy tiền, không gọi điện cho tôi, ngược lại khi tôi gọi điện đến thì nói dối, gọi đến lần thứ hai thì thẳng thừng cúp máy, sau đó càng tuyệt tình hơn, trực tiếp hủy bỏ thẻ sim.”
“Trong năm năm đó, tôi tặng cái gì em cũng từ chối, ngày sinh nhật không, ngày lễ tình nhân cũng không, đã thế còn không muốn đụng chạm tay chân với tôi, đừng nói ôm hôn, ngay cả nắm tay cũng chưa bao giờ có.”
“Tôi từng hỏi sinh nhật của em, bộ em nghĩ tôi không biết sinh nhật của em là ngày nào à?”
“Không muốn sống chung với tôi, luôn miệng từ chối, thà ở chỗ cách công ty hơn một tiếng đi đường, chứ không muốn dọn tới sống chung với tôi. Còn Omega này mới quen biết chưa tới một tháng, không chỉ đeo nhẫn cưới, đăng ký kết hôn, mà còn sống chung với nhau.”
“Sau khi tôi mất trí nhớ, vừa gặp lại tôi là em đã nói dối không chớp mắt rồi.”
“Vì nói dối, vì lừa tôi mà cấu kết với cái thằng Bùi Thiểu Khuynh nhân phẩm không ra gì kia diễn trò, bịa đặt lừa tôi nói nó là bạn trai cũ của em, thậm chí vì lừa tôi mà tình nguyện để nó hôn má em.”
“Kiều Thượng Ngu, không ai trên đời này tuyệt tình bằng em.”
Thành Quyết nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc tôi đến kỳ nhạy cảm, từ đầu đến cuối em đều không có chút lưu luyến nào dành cho tôi, thà gọi cho Bùi Giác hoặc gọi cho trai bao, chứ không muốn cho tôi chạm vào.”
“Cuối cùng, khi tôi rốt cuộc buông tay để em rời đi, em cũng vẫn nói dối tôi, không có lấy một lời thật lòng.”
“Em nói tôi không thương em.”
Vẻ mặt của Thành Quyết bắt đầu trở nên nhăn nhó dữ tợn.
“Nếu tôi không yêu em, tại sao tôi lại đồng ý đính hôn với em, tại sao muốn hai ta sống bên nhau?”
“Chẳng lẽ tôi là mạnh thường quân, chỉ cần có người theo đuổi là tôi sẽ thương hại kẻ đó, đồng ý hẹn hò rồi đồng ý đính hôn luôn?”
“…” Kiều Thượng Ngu không nói được lời nào.
Bởi vì ban đầu cậu đã tự nghĩ như vậy.
Thành Quyết thấy Beta không nói gì, vẫn ngồi im bất động, không kiềm được tỏ ra trào phúng. Hắn đột nhiên dời mắt nhìn sang Giản Diệc Phồn đứng cách đó không xa.
Omega bất thình lình bị Alpha nhìn chằm chằm, không khỏi giật mình thon thót, bị dọa co rúm lùi ra sau một bước.
“Em ấy cầu hôn cậu?” Thành Quyết đột nhiên hỏi.
Trong phòng chỉ có ba người, câu hỏi này đang hỏi ai thì không cần phải đoán.
“Không, không phải…” Giản Diệc Phồn theo phản xạ ngoan ngoãn trả lời.
Không phải trưởng phòng Kiều cầu hôn y, cũng không phải y cầu hôn trưởng phòng Kiều, hôn nhân của hai người chẳng qua chỉ là để thỏa mãn ước nguyện mẹ Giản mà thôi.
Những điều này không thể giải thích rõ ràng trong dăm ba câu được, hơn nữa trong tình huống hiện tại, chỉ sợ Giản Diệc Phồn khó có thể nói năng rành mạch.
Thành Quyết thấy Giản Diệc Phồn nói không phải, gặng hỏi tiếp.
“Nên cậu cầu hôn Kiều Thượng Ngu, em ấy đồng ý?”
Giản Diệc Phồn nghe tới đây thì sửng sốt, biết được Alpha đang hiểu lầm.
Y lập tức lên tiếng muốn giải thích: “Đúng, đó là vì tôi…”
Nhưng Thành Quyết lại không muốn nghe nguyên nhân và quá trình người khác cầu hôn Kiều Thượng Ngu ra sao và như thế nào.
Hắn chỉ muốn nghe đúng hoặc không đúng, khi nghe đối phương nói đúng, như vậy đã đủ rồi.
Vì thế Omega này là người chủ động cầu hôn.
Xác định xong đáp án, Thành Quyết tiếp tục hỏi.
“Là em ấy để cậu dọn vào, sống chung một nhà?”
Giản Diệc Phồn lại sửng sốt, sau đó theo phản xạ ngoan ngoãn lắc đầu.
“Không, là… Là tôi…”
“Cậu muốn sống với em ấy, em ấy đồng ý?”
“Vâng… Là như vậy…”
Thành Quyết biết.
Rất rõ ràng.
“Cậu ta cầu hôn, em đồng ý.”
“Cậu ta muốn sống với em, em cũng đồng ý.”
Thành Quyết siết chặt tay của Beta, trong mắt bùng lên lửa giận.
“Còn tôi thì không.”
“Cho dù tôi cho em cái gì, em cũng không nhận, không muốn gì cả.”
“Không muốn dọn tới sống chung… Không muốn tiến thẳng tới kết hôn… Cũng không muốn quà cáp…”
“Nhưng cậu ta thì có thể.”
Thành Quyết cười khẽ, cười một cách châm chọc.
Cười xong, Thành Quyết thả tay đối phương ra, quay về ngồi xuống sofa đối diện.
“Thôi.” Thành Quyết đổi giọng, đột nhiên bình tĩnh lại: “Nếu là chuyện đã qua, không cần canh cánh trong lòng làm gì.”
Thành Quyết thay đổi thái độ quá bất ngờ, khiến Kiều Thượng Ngu không kịp trở tay.
Cho nên hắn… Chuẩn bị buông bỏ quá khứ, chuẩn bị rời đi, không muốn có bất cứ dính líu gì với cậu nữa?
Beta thầm suy đoán trong lòng.
Không thể không thừa nhận, khi Thành Quyết nói bỏ qua chuyện cũ không để trong lòng, cậu đã thở phào một hơi.
Nào ngờ, khi Kiều Thượng Ngu đang cảm thấy nhẹ nhõm, bỗng thấy Thành Quyết phía đối diện lấy ra một tờ giấy.
Nói chính xác là một tờ hợp đồng, trên đó in ba chữ ‘Đơn ly hôn’ to rõ và bắt mắt.
“Ký đi.” Thành Quyết thản nhiên nói bằng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống.
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác.
Cậu bình tĩnh nhìn đơn ly hôn trước mặt, im re bất động.
Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu không có phản ứng, chân dài của hắn khẽ rung, tỏ vẻ quả nhiên không ngoài ý muốn.
“Sao, không muốn ký?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Kiều Thượng Ngu không quên ước nguyện của mẹ Giản.
Hơn nữa cậu nghĩ cứ thế sống với Giản Diệc Phồn đến cuối đời, có vẻ không tệ lắm.
Quan trọng hơn là cậu không có lý do để ly hôn.
“Tại sao phải ký cái này?” Beta không hiểu hỏi lại.
“Tại sao à?” Thành Quyết khẽ nhếch môi, cười như không cười nói: “Đương nhiên là vì, em phải kết hôn với tôi.”
“…” Kiều Thượng Ngu im lặng.
Thành Quyết thấy trên mặt đối phương không có chút vui vẻ gì, hoàn toàn xác định câu trả lời.
“Kiều Thượng Ngu, em chưa từng thích tôi.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Nhưng không sao, tôi không ngại, tôi thích em là được. Sau này chúng ta có thể từ từ đi từng bước, cho dù tốn bao nhiêu năm đi nữa, tôi đều có đủ kiên nhẫn.”
Kiều Thượng Ngu im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Thành Quyết, chúng ta không hợp nhau.” Cậu nói.
Những gì Thành Quyết nói vừa rồi để cậu nhận ra bản thân đã ngu ngốc và hoang đường đến cỡ nào, đồng thời cũng sâu sắc nhận ra sự chênh lệch giữa gia thế và nhận thức của cậu và Thành Quyết.
Thành Quyết và cậu, vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Một Beta thấp hèn như cậu, chẳng hề xứng với Thành Quyết.
Mà Thành Quyết, không nên tìm một người bạn đời như cậu.
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, bọn họ đều không hợp nhau.
Trước kia cậu vô tri ngây thơ, nghĩ là chỉ cần có tấm lòng yêu thương chân thành là có thể ngăn cản tất cả, làm tan rã tất cả.
Suy nghĩ này quá buồn cười và ngu ngốc.
Hoàn cảnh, nhận thức, môi trường sống… Những thứ này không phải có lòng chân thành là có thể đập tan được.
Cậu tự ti, không dám đòi hỏi quà cáp gì từ Thành Quyết, ngay cả sinh nhật cũng không dám tổ chức, rất sợ người nhà và bạn bè của hắn hiểu lầm.
Nhưng trong mắt Thành Quyết, lại trở thành một cảnh tượng khác.
Mà cậu dù không một lần đến tìm Thành Quyết, cũng là vì thân phận chênh lệch quá lớn, trong mắt người nhà bạn bè của Thành Quyết, cậu chỉ là một tên Beta thấp hèn muốn trèo cao vào nhà giàu.
Không muốn quà cáp, không muốn tổ chức sinh nhật… Tất cả cũng chỉ vì thả dây dài câu cá lớn mà thôi.
Sự chênh lệch giữa bọn họ thật sự là quá lớn.
Cậu và Thành Quyết đến với nhau sẽ không có tương lai.
===Hết chương 82===