Thành Quyết còn tưởng Omega có thể thôi thúc Kiều Thượng Ngu đồng ý đăng ký kết hôn trong khi chưa tới một tháng, chắc chắn là có dung mạo hết sức xinh đẹp.
Nhưng không ngờ, Omega tên Giản Diệc Phồn này… Lại trông không bắt mắt.
Thậm chí là dung tục.
Thành Quyết nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Một Omega có khuôn mặt thiếu kiến thức, nói năng tùy tiện, nhan sắc lại tầm thường như vậy, hắn đã thấy nhiều ở các buổi tiệc đêm.
Trong buổi tiệc, Omega có dung mạo xinh đẹp nhưng tục khí như vậy luôn tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng, mưu toan được những người giàu sang quyền thế ghé mắt và bao dưỡng.
Bây giờ, trong mắt Thành Quyết, Omega Giản Diệc Phồn này không khác gì những Omega kia, đều là mặt hàng đáng bỏ đi.
Ghen tị đã đè ép lý trí của Thành Quyết, khiến hắn mất đi sự tỉnh táo vốn có.
Vào ngày biết được Kiều Thượng Ngu và Omega Giản Diệc Phồn đăng ký kết hôn, hắn đã không thể đối xử với Omega này một cách lý trí được nữa.
Thành Quyết nhìn Omega trước mặt với ánh mắt tràn đầy ác ý và thù địch, hoàn toàn không có một chút hiền hòa nào.
Ở trong mắt hắn, mỗi chỗ trên người Omega này đều cực kỳ dơ dáy và bẩn thỉu.
Y không xứng với Kiều Thượng Ngu, lại càng không xứng ở bên cạnh cậu.
Trước ánh mắt tràn ngập ác ý của Thành Quyết, Giản Diệc Phồn bị khuôn mặt đẹp đẽ của Thành Quyết làm cho sững sờ vài giây, nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại.
Dưới sự áp bức gần như tàn bạo đến từ một phía của Thành Quyết, Omega cố gắng bình tĩnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Anh… Anh là ai…?” Giản Diệc Phồn cắn răng, lấy hết can đảm ra lắp bắp hỏi.
Thành Quyết không trả lời.
Trong mắt hắn, thậm chí Giản Diệc Phồn còn không xứng để hắn trả lời.
Mà bên kia, cuốn sổ đỏ mà Thành Quyết đang cầm chơi trong tay lại thu hút tầm mắt của Beta.
Cậu nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đỏ trong tay Thành Quyết, dần dần nhăn mày lại.
Bởi vì cậu đã nhận ra hắn đang cầm gì trong tay.
Thành Quyết nhận ra ánh mắt của Kiều Thượng Ngu, hắn khẽ nhướng mày, theo tầm mắt của Beta cúi đầu nhìn cuốn sổ đỏ trên tay mình.
Trước ánh nhìn chằm chằm của Beta, hắn thong thả mở cuốn sổ ra.
Bên trong có dán bức ảnh chụp chung của hai người kia, trên khuôn mặt lạnh lùng không thích cười của Beta đang nở nụ cười có chút dịu dàng và chân thành.
Còn Omega chướng mắt bên cạnh thì lại nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Một bức ảnh nền đỏ này giống mang đến lực tấn công vô hình, khiến ngón tay của Thành Quyết dùng sức đâm thủng một lỗ trên đó.
Chỉ cần liếc nhìn thôi là đã làm cho Thành Quyết cảm thấy đau đớn trong lòng.
Hắn nuốt xuống chỗ nước bọt đắng chát trong miệng, trong mắt tràn ngập ý lạnh, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Bất Quy.
Hắn cầm cuốn sổ đỏ trong tay, tỏ vẻ nhưng không có gì xảy ra, lạnh nhạt hỏi: “Thư ký Kiều kết hôn lúc nào vậy?”
Thư, thư ký Kiều? Là đang gọi trưởng phòng Kiều sao?
Giản Diệc Phồn nghe vậy liền kinh ngạc, y vô thức quay sang nhìn Kiều Bất Quy.
“Khoảng thời gian trước.” Kiều Bất Quy đáp.
“Sao không mời người sếp cũ này tới uống rượu mừng?” Thành Quyết thờ ơ hỏi.
“Ngài bận trăm công nhiều việc, không dám làm phiền.”
“Không phiền.” Thành Quyết cười nói: “Nếu là rượu mừng của thư ký Kiều, tôi có thể để trống lịch một ngày.”
“Cảm ơn sếp Thành đã nể mặt.” Kiều Bất Quy lễ phép nói cảm ơn: “Chỉ tiếc lúc đó tôi kết hôn quá vội, không thể mở tiệc đãi khách được.”
“Ồ? Thế à?” Thành Quyết hỏi ngược lại, rồi nói bằng giọng điệu nom tiếc nuối lắm: “Đúng là tiếc thật…”
Qua cuộc đối thoại của hai người họ, Giản Diệc Phồn đã lờ mờ đoán ra thân phận của Thành Quyết.
Thì ra là sếp cũ…
Giản Diệc Phồn thầm thở phào trong lòng, nhưng vì pheromone của Alpha trội quá ác liệt, sắc mặt y vẫn không khá hơn là bao.
Y còn tưởng đó là bạn trai cũ của trưởng phòng Kiều.
Nhưng nếu là sếp cũ, tại sao lại có địch ý lớn như vậy với y?
Giản Diệc Phồn nghi ngờ trong lòng.
Bên kia, Thành Quyết vừa thong thả nói, vừa nhìn xoáy vào Kiều Bất Quy với ánh mắt như chim ưng săn mồi.
Thành Quyết nhếch môi mỏng, hỏi tiếp: “Sau khi thư ký Kiều rời khỏi thành phố S dọn đến đây, sống có tốt không?”
“Khá tốt.” Kiều Bất Quy trả lời.
Thành Quyết nghe vậy, thuận tiện nhìn sang Giản Diệc Phồn đứng sau lưng Beta.
Chỉ thấy bên chân của y đang xách một cái túi nilon, tất nhiên là thức ăn mà y và Kiều Bất Quy vừa mới mua ở siêu thị về.
Trên túi nilon in logo của siêu thị to và nổi bật, còn có thời gian và giá cả.
Một cái logo của siêu thị nhỏ bé đủ khiến Thành Quyết chướng mắt.
Không, nói chính xác hơn là ngoài Beta ra, tất cả những người và vật khác đều khiến hắn chướng mắt.
Thành Quyết lạnh lùng dời mắt về không nhìn túi nilon nữa, sau đó hắn nhếch mép nở nụ cười châm chọc.
“Đúng là sống khá tốt.”
Mãi tới lúc này, Kiều Bất Quy mới mất kiên nhẫn hỏi: “Sếp Thành bất ngờ tới đây là…?”
Thành Quyết chớp mắt, thờ ơ nói: “Tới thăm nhân viên cũ của mình.”
Kiều Bất Quy nghe thế, lập tức theo phản xạ nói: “Bây giờ ngài đã thấy, tôi—”
Còn chưa nói xong, phía đối diện, Thành Quyết lại dời mắt nhìn xuống cuốn sổ màu đỏ trong tay.
Hắn nhìn chăm chú bức ảnh trong đó.
Rõ ràng cảm thấy chướng mắt, nhưng hắn giống như thích tự ngược vậy, không sao rời mắt ra khỏi tấm ảnh được.
“Trình độ của thợ chụp ảnh chẳng ra làm sao.” Thành Quyết bỗng lạnh lùng lên tiếng.
Kiều Bất Quy khựng lại.
Từ lúc vào cửa đến giờ, cậu đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng vẫn không rõ là không đúng chỗ nào.
Mãi đến lúc này, cậu mới lờ mờ đoán ra đáp án.
Chỉ thấy Thành Quyết vừa nói xong liền giơ tay xé cuốn sổ đỏ ra làm đôi, sau đó tiện tay quăng vào thùng rác nhỏ gần đó.
“Hình chụp trong cuốn sổ kết hôn này chẳng ra gì.” Thành Quyết nói: “Nên vứt đi.”
Kiều Bất Quy quan sát từng hành động cử chỉ của Thành Quyết, cuối cùng đã có câu trả lời.
Còn Giản Diệc Phồn ở sau lưng Kiều Bất Quy khi thấy Thành Quyết xé làm đôi cuốn sổ đỏ, y khiếp sợ trợn tròn mắt.
Omega khó có thể tin cảnh tượng trước mắt là thật.
“Anh… Anh đang làm gì thế hả?! Cho dù anh có là sếp cũ của trưởng phòng, anh cũng không thể… Tùy tiện xé sổ kết hôn của người khác!”
Omega vừa tức giận vừa khó chịu, y to gan hét lên: “Anh… Anh thật quá đáng…!”
Thành Quyết thờ ơ, không thèm để Giản Diệc Phồn vào mắt, hoàn toàn xem y là không khí.
Thành Quyết vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Bất Quy, quan sát kỹ từng biểu cảm nhỏ trên mặt cậu.
Sau khi thấy vẻ mặt đối phương vẫn lạnh tanh sau khi bị xé sổ kết hôn trước mặt, trái lại Thành Quyết thay đổi vẻ mặt.
“Sao thư ký Kiều không giận?” Thành Quyết hỏi.
“Sếp Thành đã nhớ lại.” Beta bình tĩnh nói.
Thành Quyết nghe vậy thì hơi khựng lại.
“Thư ký Kiều của tôi rất thông minh.” Thành Quyết mỉm cười, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ của tôi.
Còn Giản Diệc Phồn đã không còn nghe hiểu cuộc đối thoại giữa hai người kia.
Thành Quyết nói xong, im lặng chờ đối phương phản ứng.
Nhưng hắn đợi một lúc… Beta vẫn tỏ ra bình thường, không có gì thay đổi.
Ánh mắt của Thành Quyết từ từ tối lại, vẻ ung dung trên mặt hắn dần biến mất.
Sau khi ‘khôi phục trí nhớ’ và trên đường đến thành phố B bắt người, Thành Quyết từng dự đoán phản ứng của Kiều Thượng Ngu sẽ ra sao khi biết được hắn đã nhớ lại tất cả.
Khiếp sợ? Kinh ngạc? Không muốn chấp nhận hiện thực? Hay là hốt hoảng mất kiểm soát?
Dù sao đi nữa, Thành Quyết đã nhận định đối phương mà biết được hắn đã nhớ lại thì chắc chắn sẽ có phản ứng.
Hắn chờ Beta phản ứng, nhưng lại không ngờ… Hắn không chờ được gì cả.
Cậu không có phản ứng.
Bình tĩnh trấn định, hay là nói… Không thèm quan tâm.
“Thư ký Kiều không có điều gì muốn nói sao?” Thành Quyết không nhịn nữa lên tiếng hỏi.
“Có.” Kiều Bất Quy đáp.
Thành Quyết tập trung chờ đối phương trả lời.
Kiều Bất Quy lấy gói thuốc lá trong túi ra.
Cậu thong thả châm lửa đốt một điếu, ngồi trước mặt Thành Quyết hơi ngửa đầu phả ra một làn khói.
Trong mùi nicotin quen thuộc, Kiều Bất Quy từ tốn đưa ra nghi vấn của mình.
“Tôi không rõ sếp Thành đến tìm tôi để làm gì.” Trong làn khói mờ ảo, Beta thông thạo vẩy tàn thuốc vào gạt tàn, hỏi tiếp: “Nếu chỉ là ôn lại chuyện cũ, tôi nghĩ nhiêu đó đã đủ rồi, ngài nên trở về.”
Có lẽ đã sớm lường trước có một ngày Thành Quyết sẽ khôi phục trí nhớ, hoặc là nói cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên trên mặt không có cảm xúc gì quá lớn.
Không.
Nói cụ thể hơn, Thành Quyết có khôi phục trí nhớ hay không thì đều không liên quan đến cậu.
Bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.
Thành Quyết đã nghĩ đến những phản ứng có thể xảy ra trên mặt Kiều Thượng Ngu khi biết hắn đã nhớ lại tất cả.
Nhưng hắn không ngờ là đối phương lại có thể bình tĩnh nói ra những lời mà hắn chưa từng nghĩ đến. truyện teen hay
Lạnh lùng, vô tình, hời hợt… Thật giống như năm năm theo đuổi kia không hề tồn tại.
Những lời nói dối mà cậu đã nói với hắn trước kia, cũng không có nốt.
Thành Quyết từ kinh ngạc đến thẩn thờ, sau đó là tủi thân và cuối cùng là tức giận.
“Kiều Thượng Ngu!” Thành Quyết nổi giận đứng bật dậy, vỗ mạnh hai tay xuống mặt bàn rồi bất chợt kề sát vào người ngồi đối diện: “Em không hiểu tại sao tôi đến tìm em? Em sao có thể không hiểu?!”
Kiều, Kiều Thượng Ngu…?
Giản Diệc Phồn đứng một bên kinh ngạc.
Đó là ai?
Là… Tên của trưởng phòng Kiều? Nhưng không phải trưởng phòng Kiều tên là Kiều Bất Quy sao?
Dưới cơn thịnh nộ của Alpha, pheromone đàn hương trong không khí càng thêm khủng bố.
Kiều Thượng Ngu là Beta nên không cảm nhận được, nhưng sắc mặt của Giản Diệc đã trắng bệch không còn miếng máu.
Y ôm cổ, thở hắt ra từng hơi ngắn ngủi.
Đối mặt với lửa giận đùng đùng của Thành Quyết, Kiều Bất Quy, không, phải gọi là Kiều Thượng Ngu vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng nào.
“Xin lỗi sếp Thành, tôi thật sự không biết.” Kiều Thượng Ngu lạnh lùng nói: “Ngài đã kết hôn rồi, và tôi cũng vậy, với lại tôi đã từ chức ở Thịnh Danh đã lâu, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa.”
===Hết chương 80===