Dưới tình cảnh hiện tại, đầu óc vốn đơn giản của Giản Diệc Phồn đã hoàn toàn chết máy.
Giản Diệc Phồn ngơ ngác nhìn Kiều Bất Quy.
“Trưởng… Trưởng…”
Omega mang theo ánh mắt mê mang chuẩn bị gọi ra ba chữ trưởng phòng Kiều nhưng bị đối phương kịp thời cản lại.
Kiều Bất Quy bỗng liếc thoáng qua y, Giản Diệc Phồn nhận ra ánh mắt ám chỉ liền im bặt.
Đối diện, mẹ Giản đang quan sát Kiều Bất Quy từ đầu đến chân.
Thấy Beta trước mặt đầu tóc và quần áo chỉnh tề, thái độ đúng mực, vẻ mặt điềm tĩnh, hơn nữa còn tuấn tú lịch sự, vì vậy ánh mắt của mẹ Giản dần trở nên cực kỳ hài lòng.
Tuy nói bà chưa từng nghĩ đối tượng của con trai mình sẽ là một Beta, nhưng bây giờ nhìn lại, đối tượng là Beta cũng rất tốt!
Beta khác với Alpha, Beta không có tính chiếm hữu khủng bố như Alpha.
Cậu sẽ cho Giản Giản nhà bà không gian riêng tư, tôn trọng y, cũng sẽ không kiểm soát Giản Giản, đặc biệt là không có kỳ nhạy cảm, sẽ không hành hạ thân thể của Giản Giản.
Nghĩ như vậy, đứa con rể họ Kiều này càng khiến bà cảm thấy rất hài lòng.
Trước khi sinh mệnh của bà sắp biến mất, bà có thể nhìn thấy Giản Giản dẫn bạn trai tới ra mắt, dù có chết cũng không tiếc.
Mẹ Giản cảm động nghĩ.
Mẹ Giản vừa suy nghĩ vừa nhiệt tình nói: “Tiểu Kiều à, cháu và Giản Giản nhà bác quen biết nhau thế nào vậy?”
Mẹ Giản vừa nói ra, Giản Diệc Phồn thầm giật thót trong lòng, sốt sắng ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Quy.
Vẻ mặt của y trắng bệch, rất sợ một giây sau toàn bộ lời nói dối sẽ bị phơi bày trước mặt mẹ.
Nhưng Giản Diệc Phồn nào ngờ, nói dối đã trở thành một thói quen bình thường của Kiều Bất Quy.
“Gặp nhau trong công ty.”
“Thế à, thì ra hai đứa là đồng nghiệp!”
“Dạ đúng ạ.”
Hai câu trên cậu không hề nói dối.
“À… Vậy thì tốt quá, đều làm chung một công ty lớn.” Mẹ Giản vui mừng nói: “Thế hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”
“Mới quen ạ.”
“À… Mới quen…” Nghe Kiều Bất Quy nói vậy, mẹ Giản không giấu nổi vẻ mất mác trên mặt, mới nãy còn vui mừng bây giờ xìu xuống không ít.
Thấy vậy, Kiều Bất Quy chủ động hỏi.
“Bác gái sao thế ạ?”
Mẹ Giản do dự một hồi mới chịu nói ra.
“Có thể là bác hơi đường đột… Chỉ là bác muốn thấy Giản Giản mặc áo cưới…” Mẹ Giản mỉm cười yếu ớt: “Bác muốn hỏi hai đứa, chừng nào mới tính đến chuyện kết hôn?”
Kiều Bất Quy hơi khựng lại.
Bên cạnh, Giản Diệc Phồn bị câu hỏi của mẹ mình dọa hết hồn, trong lòng chấn động mạnh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi.
“Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy… Anh ấy, anh ấy…” Nói được một nửa, Giản Diệc Phồn bỗng ngập ngừng như đĩa bị xước, làm thế nào cũng không nói tiếp được.
Bởi vì ánh mắt của mẹ Giản quá nhiệt tình chờ mong, khiến y không dám nói ra sự thật.
Omega cắn môi dưới, chán nản gục đầu xuống.
Xin lỗi mẹ vì không có ai bằng lòng quen với con, không có ai thích con.
Những lời vừa rồi đều là dối trá.
Kiều Bất Quy nhìn ánh mắt chờ mong sáng lấp lánh của mẹ Giản có hơi mất tự nhiên, sau đó mới bình tĩnh lại.
“Còn chưa tính ạ.” Cậu từ tốn nói: “Chờ tình cảm của cả hai ổn định rồi, sẽ bắt đầu tính tới chuyện đó.”
“À… Nói cũng phải.” Ánh mắt của mẹ Giản tối lại, nhưng nhanh chóng cố nặn ra một nụ cười tươi: “Xin lỗi Tiểu Kiều, cháu nói đúng, đừng bận tâm lời nói của bác, cháu và Giản Giản nhà bác mới quen chưa bao lâu, cẩn thận tính toán chuyện kết hôn là đúng, đừng giống như bác, một phút bồng bột mà hối hận cả đời…”
“Bác yên tâm, chờ sau khi tình cảm ổn định, cháu sẽ kết hôn với cậu ấy.”
Vừa nói xong, ánh mắt của mẹ Giản đang ảm đạm liền bừng sáng trở lại.
“Thế thì tốt… Thế thì tốt…” Mẹ Giản vừa nói vừa lẩm bẩm: “Hy vọng cái thân già này có thể chờ được đến ngày đó…”
“Mẹ nói gì vậy?” Nghe mẹ Giản nói thế, Giản Diệc Phồn lập tức nóng nảy, luống cuống nói: “Không phải mẹ đã nói sẽ sống lâu trăm tuổi sao!”
Omega vừa nói vừa không kiềm được mà rơi nước mắt.
“Nếu mẹ đi rồi, con phải làm gì đây, mẹ ơi…”
“Giản Giản đừng khóc.” Mẹ Giản dịu dàng trấn an: “Được được được, mẹ hứa với con, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Mẹ Giản nhìn đứa con của mình với ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
Giản Diệc Phồn là bảo bối quý giá nhất trên đời này của bà, và cũng là động lực sống tiếp của bà.
Nhưng sống đến tận hôm nay đã là sức cạn lực kiệt, rốt cuộc bà không thể còn sức gắng gượng tiếp được nữa.
Bà chỉ hy vọng, trước khi rời khỏi thế giới này, nguyện vọng duy nhất mà bà ấp ủ bấy lâu có thể thành hiện thực.
Mẹ Giản dịu dàng an ủi mấy câu với con trai mình, vì ừa phẫu thuật xong chưa lâu, bà liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Giản Diệc Phồn thấy mẹ mình nhắm mắt lại, y kinh hoảng tưởng thân thể của mẹ mình xảy ra vấn đề, vì vậy lật đật xoay người định bấm chuông gọi bác sĩ tới, nhưng bị Kiều Bất Quy cản lại.
“Bác gái mệt quá nên ngủ rồi.” Cậu nắm lấy cổ tay của y, bình tĩnh nói.
Đầu óc rối ren của Giản Diệc Phồn nghe vậy mới dần dần yên tâm.
“Thế thì tốt…” Giản Diệc Phồn vuốt ngực, y vừa xấu hổ vừa cảm kích nói với Kiều Bất Quy: “Trưởng phòng Kiều, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không có anh, hôm nay tôi… Quả thật không biết phải làm gì…”
Omega vừa nói vừa cực kỳ đau lòng khóc thút thít.
“Đừng khóc nữa.” Kiều Bất Quy nhíu mày nói.
“Dạ vâng, xin lỗi ạ.” Giản Diệc Phồn che miệng, nhanh chóng lau sạch nước mắt.
Sau đó, y cung kính cúi người nói cảm ơn.
“Cảm ơn anh vừa rồi đã giả vờ làm bạn trai trước mặt mẹ tôi, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.” Omega nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với mẹ mình—”
“Không cần.” Kiều Bất Quy cắt lời y.
Giản Diệc Phồn sửng sốt không kịp phản ứng.
“Nhưng, nhưng chuyện này sẽ gây phiền phức cho anh mất.” Giản Diệc Phồn do dự: “Lỡ để người yêu của anh hiểu lầm…”
“Không có gì phiền phức cả.” Kiều Bất Quy không cảm xúc nói: “Mẹ cậu không còn nhiều thời gian, những vấn đề khác chỉ là thứ yếu, điều duy nhất mà cậu cần làm bây giờ là thỏa mãn nguyện vọng của bác gái, để bác ấy vui vẻ là được.”
Omega lặng lẽ cúi đầu, tinh thần lẫn hơi thở của y đều tràn ngập sự chán nản.
“Anh nói đúng…” Giản Diệc Phồn cố gặng nặn ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Cảm ơn trưởng phòng Kiều, tôi đã biết.”
Ở trong bệnh viện với Omega một ngày, mặc dù Kiều Bất Quy luôn minh mẫn nhưng lúc này không tránh khỏi hơi buồn ngủ.
Cậu nhấc tay day mi tâm, trong mắt lộ ra chút mệt mỏi, Giản Diệc Phồn thấy vậy vội vã nói: “Trưởng phòng về nghỉ ngơi đi ạ, mình tôi ở lại chăm nom mẹ là được, làm phiền anh lâu như vậy thật có lỗi. Sau này nếu cần gì, hoặc là… Có chuyện mà tôi có thể giúp được, anh nhất định phải nói với tôi, tôi đều có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh!”
“Cậu hiểu lầm.” Chỉ nghe sếp lạnh lùng nói: “Tôi làm những chuyện này, không hoàn toàn là vì cậu đâu.”
Giản Diệc Phồn run lên, ánh mắt lại lộ ra vẻ mê mang.
“Mau sớm nghỉ ngơi.”
Kiều Bất Quy nói xong liền xoay người rời đi.
Giản Diệc Phồn ngơ ngác một lúc mới nhận ra sếp là đang nói với mình, y lập tức lễ phép đáp một tiếng, sau đó lưu luyến dõi theo bóng lưng dần dần đi khuất của Kiều Bất Quy.
Về đến nhà, Kiều Bất Quy mặc nguyên quần áo nằm phịch xuống giường, lại lần nữa mơ thấy.
—Ác mộng.
Trong mơ, cậu đang ở một nơi không mấy xa lạ, chính là trong bệnh viện.
Cụ thể là trong phòng giữ xác, cậu một mình đứng trong đó, cúi đầu nhìn thi thể lạnh băng của mẹ mình, không nói lời nào.
Trong phòng giữ xác lạnh âm độ, mẹ cậu nằm đó nhắm nghiền hai mắt.
Kiều Bất Quy choàng tỉnh lại.
Trước mặt là căn phòng ngủ yên tĩnh không có ai khác ngoài cậu.
Cảnh tượng trong mơ vẫn rõ rành rành trước mắt, khiến cậu còn run rẩy sợ hãi, vì không thể ngủ tiếp nên cậu đành ngồi trên giường, ngồi được một lúc thì cậu bước xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ.
Kiều Bất Quy bật lửa châm thuốc, mùi nicotin bay lượn lờ trong không khí, ánh mắt của cậu bị khói thuốc che khuất không nhìn rõ.
…
Giản Diệc Phồn biết rõ những lời sếp y nói trong phòng bệnh trước đó, cũng chỉ là nói láo để mẹ y vui vẻ yên lòng mà thôi.
Bạn trai gì đó, không thể coi là thật được.
Bọn họ chỉ là quan hệ sếp và nhân viên.
Vì vậy sáng hôm sau Kiều Bất Quy đến bệnh viện, Giản Diệc Phồn tỏ vẻ bình thản như thể hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, vẫn lễ phép chào một tiếng trưởng phòng Kiều với Kiều Bất Quy.
Dĩ nhiên ngoài tôn kính ra, càng nhiều hơn là cảm kích và quý mến.
Trong mắt Giản Diệc Phồn, trưởng phòng Kiều không phải là người mà y có thể mơ tưởng.
Y càng không dám vọng tưởng đến chuyện kết hôn với Kiều Bất Quy.
Nhưng đã xảy ra một chuyện khó mà lường trước, rõ ràng bác sĩ nói bệnh tình mẹ y hiện tại có thể trụ được ít nhất là mấy tháng, làm sao chưa tới hai ngày, bệnh tình của mẹ bỗng chuyển biến xấu?
Hai ngày sau, bệnh tình của mẹ Giản bất ngờ chuyển biến xấu, bị đưa vào phòng cấp cứu.
Mẹ Giản lại bị đẩy vào phòng cấp cứu, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Giản Diệc Phồn không kịp trở tay, cả người y mất hết hồn vía, bủn rủn vô lực.
Y than vãn khóc lớn, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Khóc lớn một lúc sau, Giản Diệc Phồn nhanh chóng khôi phục lý trí.
Cậu vẫn không quên mình phải đi đóng tiền phẫu thuật.
Bởi vì không muốn nhờ người khác trả tiền phẫu thuật cho mẹ Giản, y lên mạng vay tiền trực tuyến mà không cần thế chấp, trả hết tiền phẫu thuật cho mẹ.
May mắn tiền phẫu thuật lần này không tính là nhiều, bằng không nếu chỉ vay trực tuyến thì hoàn toàn không đủ để trả.
Sau khi thanh toán xong, Giản Diệc Phồn một mình ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Đợi khoảng ba tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Bác sĩ mang theo vẻ mặt nghiêm túc bước ra, đi tới trước mặt y.
“Tình hình của bệnh nhân không mấy lạc quan, bà ấy chỉ có thể trụ được nhiều nhất là mấy ngày nữa.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Mong người nhà chuẩn bị đầy đủ tâm lý.”
Giản Diệc Phồn không nói gì.
Y cảm thấy bất lực cực độ.
“Nhưng bác sĩ, lúc trước bác sĩ có nói… Nói… Mẹ tôi còn ít nhất mấy tháng mà…”
“Xin lỗi cậu, tôi thật sự không ngờ bệnh tình của bà ấy lại chuyển biến nhanh như vậy.”
Bác sĩ áy náy xin lỗi Omega, sau đó xoay người rời đi.
Bác sĩ rời đi bỏ lại một mình Omega đứng tại chỗ, y vô thức cầm điện thoại bấm số gọi cho sếp của mình.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Giản Diệc Phồn lên tiếng trước.
“Trưởng, trưởng phòng Kiều… Vừa rồi bác sĩ nói, mẹ tôi… Chỉ còn sống được vài ngày… Hu hu….”
“Tôi sẽ tới ngay.”
Kiều Bất Quy đứng dậy khỏi chỗ làm việc, gọi điện cho bộ phận nhân sự xin phép nghỉ một ngày, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Sau khi đến nơi, cậu nhanh chóng chạy tới khu vực chờ dành cho người nhà trước phòng phẫu thuật, tìm được Giản Diệc Phồn đang đứng khóc tại chỗ.
Omega ngước đôi mắt to tròn đẫm nước mắt nhìn sếp, nghẹn ngào nói: “Mẹ tôi, mẹ tôi…”
“Đứng ở đây khóc có ích gì.” Đối phương vô tình nói: “Đi thăm bác gái trước đã.”
“Vâng! Anh nói đúng!” Giản Diệc Phồn nặng nề gật đầu, giơ tay lau sạch nước mắt, sau đó đi theo Kiều Bất Quy vào phòng bệnh của mẹ Giản.
Sau khi trải qua hai lần phẫu thuật, sắc mặt của mẹ Giản lúc này còn tái nhợt xanh xao hơn hẳn lúc trước.
Thật giống như gió nhẹ thổi qua là tan biến ngay.
Bệnh tình bây giờ của mẹ Giản khiến Kiều Bất Quy phải im lặng.
Bởi vì cảnh tượng này không thể quen thuộc hơn với cậu.
Trên giường bệnh, mẹ Giản thấy con rể Kiều chạy tới, bà gắng gượng nghiêng đầu sang mỉm cười với cậu.
“Sao hai ngày qua Tiểu Kiều không đến thăm bác…?” Mẹ Kiều thều thào hỏi.
“…Bận việc ạ.”
“A, bác nhớ rồi… Giản Giản có nói chuyện này.” Mẹ Giản bừng tỉnh nhớ ra, sau đó cười khẽ: “Tiểu Kiều trông tuấn tú lịch sự như vậy, chắc chức vị trong công ty rất cao và cũng rất vất vả…”
“Xin lỗi.” Kiều Bất Quy mím môi, lên tiếng xin lỗi: “Lẽ ra cháu nên đến thăm bác sớm hơn.”
Mẹ Giản lắc đầu: “Không, công việc quan trọng hơn… Cháu bận không thể đến là bình thường…”
Mẹ Giản còn chưa nói xong đã ho dữ dội.
Kiều Bất Quy theo phản xạ bước tới, chuẩn bị đỡ mẹ Giản dậy để vuốt lưng cho bà.
Nhưng mẹ Giản đã giơ tay ngăn cậu lại.
“Không sao, bệnh vặt, Tiểu Kiều đừng để ý.”
Sau lưng, Giản Diệc Phồn đã khóc không thành tiếng.
Mẹ Giản nằm trên giường bệnh, ánh mắt mông lung không tiêu cự, giọng nói yếu ớt.
“Mặc dù bác sĩ không chịu nói thật, nhưng bác cảm thấy mình chỉ còn mấy ngày nữa…”
“Thật đáng tiếc…”
“Không được nhìn Giản Giản mặc đồ cưới…”
Giọng nói của mẹ Giản chứa đầy tiếc nuối và không cam lòng.
Kiều Bất Quy im lặng không nói.
Sau mấy giây im lặng, cậu từ từ lên tiếng.
“Không, bác sẽ được thấy.”
Mẹ Giản sửng sốt, bà quay sang nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt không hiểu.
Giản Diệc Phồn cũng ngừng khóc, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cậu.
Trước ánh nhìn khó hiểu của hai người họ, Kiều Bất Quy bình tĩnh nói: “Cháu và… Diệc Phồn sẽ tiến hành kết hôn sau hai ngày nữa, nên rất mong bác gắng gượng thêm chút nữa.”
Giản Diệc Phồn nghe mà sững sờ, trong phút chốc không phản ứng kịp.
Hai giây sau, y mời từ từ phản ứng lại, hai mắt trừng lớn, vô cùng bối rối lẫn kinh ngạc nhìn sếp của mình.
“Tr, trưởng phòng Kiều…?”
===Hết chương 71===