Sau khi rời khỏi quán bar, Kiều Bất Quy trở về nhà khách.
Ngồi trên giường đơn trong căn phòng nhỏ hẹp, cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ duy nhất trong phòng, ngậm điếu thuốc đang cháy, khói bay mịt mùng.
Trong phòng tràn ngập mùi nicotin.
Tất nhiên nhà khách không phải là nơi thích hợp ở lâu dài.
Cậu hút xong điếu cuối cùng trong bao thuốc, thờ ơ dúi tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó mở điện thoại lên mạng tìm kiếm nhà cửa đang rao bán gần đây.
Tiền lương của Thịnh Danh rất cao, mặc dù làm việc ở chưa tới một năm nhưng với tiền lương mỗi tháng, còn có tiền thưởng và phúc lợi các thứ, nếu muốn đến thành phố B mua một căn nhà rộng khoảng hai trăm mét vuông đổ lại thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Hơn nữa có thể trả đứt trong một lần.
Cậu tìm kiếm một hồi, rất nhanh nhìn trúng một căn nhà.
Ngày hôm sau, cậu để valy trong phòng của nhà khách, sau đó gọi điện cho chủ nhà.
Xác định thời gian và địa điểm gặp mặt với chủ nhà xong, một tiếng sau, cậu đúng hẹn tới địa điểm hẹn theo định vị trong điện thoại mà chủ nhà đã gửi.
Kiều Bất Quy chọn trúng căn hộ trong một khu chung cư vừa mới được xây cách đây vài năm.
Bởi vì chủ nhà muốn mua nhà gần trường học cho con mình, nên căn hộ này chưa mua được bao lâu đã muốn rao bán gấp.
Sau khi Kiều Bất Quy đến chỗ hẹn, cũng không lâu lắm, chủ nhà mang theo chìa khóa nhà chạy xe tới.
Chủ nhà đậu xe dưới tầng hầm xong, khoan thai đi tới trước mặt Kiều Bất Quy.
Anh ta nhìn bộ quần áo đắt tiền trên người Kiều Bất Quy, con ngươi khẽ đảo qua đảo lại, lập tức nảy ra chủ ý trong lòng.
Chủ nhà dẫn Kiều Bất Quy vào thang máy lên lầu, tới căn hộ của mình.
“Tất cả đồ gia dụng đều còn rất mới.” Chủ nhà nhiệt tình giới thiệu: “Anh nhìn đi, thảm trải sàn… Đều là hàng thủ công giới hạn!”
“Thế à.”
“Còn cái đèn này nữa, tôi đã bỏ ra số tiền lớn để mua đấy!” Chủ nhà khoa trương chỉ tay vào cây đèn bên cạnh nói.
“Số tiền lớn là bao nhiêu.” Kiều Bất Quy thản nhiên hỏi.
“Ừm… Năm mươi ngàn, không! Bảy mươi ngàn lận!” Chủ nhà sửa lời.
(50 ngàn~181tr, 70 ngàn~ 253,5tr)
“Chứ không phải chỉ có 388 tệ thôi hay sao?” Kiều Bất Quy lạnh nhạt hỏi ngược lại. (~1,4 triệu)
Chủ hộ không khỏi ngớ người.
“Sao anh biết?”
“Bởi vì nhà cũ của tôi cũng dùng loại đèn này.”
Dĩ nhiên đều đã bán sạch.
Chủ nhà nghe Kiều Bất Quy nói vậy, hai mắt dại ra.
“Không phải anh là người giàu có sao?”
“Vậy hả? Ai nói anh biết?”
“Nhưng quần áo trên người anh—”
“À, đồ giả.”
Kiều Bất Quy thành thật trả lời, mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Chủ hộ bị khó thở.
Tâm trạng của anh ta vô cùng phức tạp và rối rắm, không nói gì.
Khi biết Kiều Bất Quy không phải là người giàu có gì, hoặc có thể là nhà giàu nhưng tiêu tiền phung phí đến phá sản, những lời giới thiệu nhà cửa sau đó cũng đơn giản hơn rất nhiều, chủ nhà không khoa trương khoác lác và dùng thủ đoạn bịp bợm nữa.
“Cái đèn này giá 388 tệ, bình gốm sứ này 40 tệ, cái ti vi này là tôi mua dịp giảm giá…”
Chủ hộ liên tục giới thiệu từng món đồ trong nhà.
Bởi vì dọn nhà gấp nên anh ta đã tính gộp mấy món đồ gia dụng thừa lại và chi phí sửa nhà, và giảm 30% cho người mua.
“Nếu trong vòng một tuần thanh toán đầy đủ, tôi có thể bớt 40% cho anh, thấy sao? Đây là giá cả ưu đãi nhất rồi đấy!”
Bây giờ trong tay Kiều Bất Quy có đủ tiền mặt để trả.
Đến khi bán được căn phòng mà Thành Quyết đã cho, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Vì vậy Kiều Bất Quy dứt khoát đồng ý: “Có thể, vậy thì trong mấy ngày nay chuyển khoản và hoàn thành thủ tục sang tên đi.”
Chủ nhà thấy cậu đáp ứng sảng khoái như thế, lập tức nở nụ cười tươi rói.
Anh ta cười díu cả mắt: “Tôi rất thích người mau gọn lẹ như anh.”
Nói xong, anh ta không nhịn được hỏi tiếp.
“À phải, nghe giọng của anh không giống dân ở đây, là từ đâu đến?”
“Thành phố S.”
“Thành phố S?” Chủ hộ nghe vậy sửng sốt, không khỏi tiếc nuối: “Thành phố S rất phát triển, tại sao lại tới thành phố B định cư?”
Kiều Bất Quy không trả lời.
Chủ hộ thấy Kiều Bất Quy không đáp, rất biết điều mà kết thúc đề tài này, không hỏi nữa.
Ngày hôm sau, Kiều Bất Quy đưa cho chủ hộ phân nửa tiền đặt cọc, chủ hộ nhận được tiền liền nhanh chóng đến văn phòng thuế vụ làm thủ tục sang tên, còn Kiều Bất Quy kéo valy dọn đến nhà mới.
Nhà mới rộng khoảng hai trăm mét vuông.
Mặc dù có dấu vết từng ở nhưng thời gian vợ chồng chủ nhà sống ở đây không lâu, thế nên đồ đạc trong nhà đa số vẫn còn mới toanh.
Có điều cũng vì có người từng ở nên trong nhà tràn ngập cảm giác ấm cúng.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là nơi dành cho người ở.
Trong khu chung cư trồng khá nhiều cây xanh, cậu đi ra ban công vươn vai hít thở, cảm thấy không khí cực kỳ trong lành.
Cậu rất thích chỗ này.
Sau khi mua nhà mới, không lâu sau đó, căn phòng của Thành Quyết cho ở thành phố S đã được bán đi.
Bởi vì vị trí nằm ở trung tâm thành phố S, còn là tấc đất tấc vàng, cho nên khi đem bán đấu giá, người ta toàn trả cái giá trên trời khiến ai nghe cũng phải líu lưỡi.
Có khoản tiền này, cậu không cần lo tiền nong nửa đời sau nữa.
Mặc dù trong tay có số tiền lớn vốn không cần phải đi làm, nhưng ăn không ngồi rồi không phải là tính cách của cậu.
Hơn nữa nếu cứ ở mãi trong nhà, chỉ khiến tinh thần cậu trở nên uể oải chán chường, tâm trạng xuống dốc.
Vì vậy sau khi có được chỗ ở ổn định của riêng mình trong thành phố B, khoảng mấy ngày sau, Kiều Bất Quy mang theo sơ yếu lí lịch đến những công ty lớn nhất, có tiếng tăm và nguồn lực mạnh nhất ở thành phố B để xin việc.
Trưởng phòng HR (nhân sự) nhìn sơ yếu lí lịch trong tay, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Anh từng làm việc ở Thịnh Danh?”
“Đúng vậy.”
“Tiền lương và phúc lợi của Thịnh Danh rất cao, tại sao anh lại nghỉ việc?”
“Lý do cá nhân.”
Trưởng phòng HR lại nhìn một công ty cũ nữa mà cậu từng làm.
Cũng là công ty lớn số một số hai, hơn nữa thời gian làm việc là trên một năm.
Một là công ty lớn số một số hai ở thành phố S, một là công ty đầu rồng của thành phố S, nếu đối phương có thể thông qua vòng phỏng vấn vào làm việc cho hai công ty trên, vậy thì năng lực làm việc của Kiều Bất Quy hiển nhiên không có chỗ bắt bẻ.
Mặc dù đối phương không nói rõ lý do nghỉ việc, nhưng nếu đối phương không làm kế toán cho hai công ty trước thì sẽ không có vấn đề lớn.
“Chúc mừng anh Kiều, anh đã thông qua vòng phỏng vấn.” Trưởng phòng HR mỉm cười thân thiện, nói: “Đúng lúc công ty chúng tôi gần đây đang thành lập một bộ phận mới, vẫn chưa tìm được trưởng phòng, vì anh đã từng làm việc ở Thịnh Danh, tôi rất tin tưởng năng lực làm việc của anh, vậy thì chức vụ công việc này sẽ do anh đảm nhận nhé.”
“Được.”
“Hôm nay anh hoàn thành thủ tục nhận chức, ngày mai tám rưỡi sáng, anh mang theo thẻ nhân viên tới công ty chấm công.”
“Tôi đã biết.”
“Hy vọng anh làm việc ở đây vui vẻ.”
…
Công ty JT vừa mới thành lập thêm bộ phận truyền thông.
Bộ phận này chuyên môn PR danh tiếng của công ty thông qua các ứng dụng xã hội mới nổi, đồng thời kiểm soát dư luận của công ty và hợp tác với các nền tảng khác.
Vì bản thân công ty JT là một công ty truyền thống, lại bất ngờ thành lập bộ phận truyền thông mới, chức vụ và nội dung công việc đều rất xa lạ với hầu hết các nhân viên ở đây.
Thế nên chức trưởng phòng vẫn luôn để trống.
Mặc dù chức trưởng phòng bộ phận truyền thông còn đang bỏ trống, nhưng các nhân viên trong công ty lại đưa ra rất nhiều ý kiến khác nhau cho vị trí này.
Có người đoán là trưởng phòng ở bộ phận cũ được thuyên chuyển đến đây, còn bộ phận cũ có nhân viên làm việc xuất sắc nên đã thăng chức, thay thế và trở thành trưởng phòng mới.
Cũng có người đoán đó là trưởng phòng hoặc giám đốc điều hành kiêm một lúc hai chức vụ.
Cũng có suy đoán công ty trực tiếp mời người có chuyên môn về ngành truyền thông đến đảm nhận chức vụ.
Tất cả nhân viên trong công ty đều bàn tán xôn xao.
Nhưng dù có suy đoán cỡ nào thì đa số mọi người đều cho là người tới nhận chức trưởng phòng bộ phận truyền thông, nếu không phải là Alpha cao to đẹp trai có năng lực làm việc ưu tú thì cũng là Omega cực kỳ xinh đẹp và khéo léo.
Nhưng không ai ngờ rằng người đó thế mà lại là một Beta.
Là một Beta có dung mạo bình thường, thậm chí còn không có kinh nghiệm xử lý truyền thông hay những việc liên quan.
Nhân viên ở các bộ phận khác đều tỏ ra không thể tin nổi.
Còn nhân viên trong bộ phận truyền thông thì lại cảm thấy rất không phục.
Một Beta tới làm trưởng phòng của bọn họ?
Beta này từng làm ở công ty trâu bò nào đó trước đây sao? Dựa vào đâu vừa mới vào công ty liền được lên làm trưởng phòng, quản lý nhiều nhân viên như vậy?
Một đám Omega và Beta, đặc biệt là Alpha cực kỳ không phục, vì vậy vào buổi sáng cùng ngày, sau khi Kiều Bất Quy mang theo thẻ nhân viên đến bộ phận truyền thông và tự giới thiệu về bản thân, có vài nhân viên không phục lớn tiếng đặt câu hỏi.
“Trưởng phòng Kiều, lúc trước anh học trường đại học nào vậy?” Một nhân viên Beta hỏi.
“Đại học xx.” Kiều Bất Quy bình tĩnh đáp.
Kiều Bất Quy là đang nói đến trường đại học tốt nhất của thành phố S, và cũng là trường đại học duy nhất được quốc gia công nhận về chất lượng giáo dục.
Trường đại học này cũng là xếp hạng nhất hạng hai trên thế giới. =)))))
Trả lời xong, nhân viên Beta vừa mới hỏi lập tức trợn mắt hít sâu một hơi.
Chỉ thấy những nhân viên lúc nãy còn không phục và nhìn cậu với ánh mắt không cam lòng, bây giờ đều cụp mắt xuống hết, tỏ ra kính nể.
Nhưng vẫn có vài Alpha cũng tốt nghiệp trường đại học danh giá không phục.
Mặc dù bọn họ học ở trường không sánh bằng trường của Kiều Bất Quy, nhưng trường bọn họ dù thế nào cũng là trường hàng top.
Mặc dù đối phương học ở trường đại học tốt hơn bọn họ, nhưng nếu thành tích trong trường lại là đếm ngược từ dưới lên, vậy thì cũng chẳng giỏi hơn bọn họ là mấy.
“Thành tích trong trường của trưởng phòng Kiều đứng hạng mấy vậy?” Một Alpha lên tiếng hỏi.
“Hạng hai toàn trường.” Kiều Bất Quy lời ít ý nhiều.
Đám nhân viên nghe xong liền không khỏi kinh ngạc hít sâu một hơi.
Vốn nghĩ thi vào trường đó đã trầy da tróc vẩy rồi, nhưng càng không ngờ, đối phương chỉ là một Beta, thế mà thành tích lại đứng hạng hai toàn trường!
“Hạng, hạng hai toàn trường…?”
“Ừm.”
“Thật?” Nhân viên Alpha khó tin hỏi.
“Anh có thể đi điều tra.” Kiều Bất Quy vô cảm nói.
Nhân viên Alpha kia nghe cậu nói vậy, im re không nói gì.
Chỉ với hai câu hỏi đơn giản mà bầu không khí bên trong đã trở nên hết sức vi diệu.
Nhân viên Beta lúc nãy còn tỏ ra khinh thường Kiều Bất Quy, bây giờ chỉ còn lại kính nể và thán phục.
Một lát sau, lại có thêm một nhân viên Omega không nhịn được lên tiếng hỏi: “Trưởng phòng Kiều, vậy trước đó anh đã làm việc cho công ty nào?”
“Thịnh Danh.”
“Thịnh, Thịnh Danh…?!” Omega trợn mắt há mồm.
Để tránh bị hiểu lầm, Beta lại bổ sung thêm: “À quên, tôi không cần phải thông qua vòng phỏng vấn của bộ phận HR, đến công ty nhận chức cũng không đi bằng đường bình thường, hơn nữa tôi chỉ làm vài tháng rồi thôi việc.”
Cậu muốn đặc biệt giải thích với bọn họ là mình không đến Thịnh Danh phỏng vấn, mà là đi bằng đường ngang ngõ tắt.
Thế nhưng những lời này lọt vào tai các nhân viên ở đây lại biến thành ý khác.
Đối phương có năng lực xuất sắc đến mức dù có vào Thịnh Danh xin việc cũng không cần phải phỏng vấn, trực tiếp đi thẳng vào nhận chức.
Bây giờ, trong phòng không còn câu hỏi chất vấn nào nữa.
Trong mắt ai nấy đều từ không phục biến thành kính nể và thán phục.
Có điều ngay sau đó, bọn họ không khỏi toát ra một nghi vấn.
Trưởng phòng Kiều đến nhận chức ở công ty bọn họ… Có phải là quá thiệt thòi không?
===Hết chương 66===