Sau khi Kiều Bất Quy bị cưỡng chế rót vào pheromone, lập tức cả người cậu trở nên vô lực.
Bởi vì sau lưng có Thành Quyết đỡ lấy nên Kiều Bất Quy không bị ngã xuống đất, mà là mềm nhũn ngã vào lòng đối phương.
Bờ vai rộng rãi của Alpha ôm chặt Kiều Bất Quy vào trong lòng.
Mặc dù Kiều Bất Quy không ngửi được mùi pheromone của Thành Quyết, nhưng trên người Thành Quyết thoang thoảng mùi đàn hương như có như không.
Mùi hương này tức khắc nhấn chìm Kiều Bất Quy.
Pheromone còn đang cuồn cuộn bơm vào trong tuyến thể của cậu.
Sau khi răng nanh của Thành Quyết cắn vào gáy của Kiều Bất Quy, thân thể đang chịu cơn đau đột nhiên run lên.
Nhưng ngay sau đó, cơn tê dại và ngứa ngáy nối đuôi nhau kéo tới.
Theo pheromone liên tục chảy vào, sóng nhiệt trong cơ thể của Thành Quyết dường như lây sang cả đối phương, khiến Beta cũng bắt đầu hít thở dồn dập.
Lúc này Kiều Bất Quy mới biết thế nào là dục vọng.
Pheromone của Thành Quyết chảy vào trong cơ thể Beta, mỗi một giây trôi qua đều chứng tỏ dục vọng muốn độc chiếm đang tuôn trào.
Không biết đã rót vào bao nhiêu pheromone, mãi đến khi cả người Beta chìm ngập trong mùi pheromone của Alpha, nồng đậm đến mức khiến người ta muốn sang chấn tâm lý, lúc này Thành Quyết mới thỏa mãn dừng lại.
Hắn thong thả rút răng nanh của mình về.
Nhưng sau khi rút răng nanh về, hắn cũng không tách ra khỏi người đối phương.
Kiều Bất Quy lạnh cả sống lưng.
Kiều Bất Quy chưa từng gần gũi với Thành Quyết như vậy bao giờ, điều này khiến tay chân cậu mềm nhũn cả ra.
Giọng nói bị kẹt trong cổ họng, cậu muốn giãy giụa nhưng không có sức lực.
Vì vậy cậu chỉ có thể bất lực thều thào đánh thức lý trí của hắn.
“Sếp Thành, mau tỉnh lại đi.”
“Sếp đã có gia đình.”
Kiều Bất Quy yếu ớt nói.
Thành Quyết lại không nghe vào tai.
Với Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, hành động đánh thức lý trí của bọn họ đang chìm ngập trong dục vọng vừa ngây thơ vừa buồn cười, huống chi còn tốn công vô ích.
Vì vậy, Kiều Bất Quy vừa nói xong, chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến cảm giác ươn ướt, môi mỏng của Thành Quyết trực tiếp chạm vào bên trái tuyến thể của cậu.
Nụ hôn này nhanh chóng in lên gáy cậu một dấu hôn đỏ hồng.
Hơi thở trên người Beta khiến Thành Quyết mê mệt.
Beta đúng thật là không có pheromone.
Nhưng vì nguyên nhân nghiện hút thuốc nên trên người Kiều Bất Quy có thoang thoảng mùi nicotin.
Nếu mùi này mà ở trên người của kẻ khác thì chỉ khiến Thành Quyết nhíu mày ghét bỏ, nhưng nếu là ở trên người Kiều Bất Quy thì lại khiến hắn chết mê chết mệt.
Thành Quyết chìm trong cơn say đắm khó kiềm nén, còn tâm tình của Kiều Bất Quy lại trở nên nặng nề.
Cậu không thể giãy thoát ra được.
Trước sức lực áp đảo tuyệt đối của Alpha, Kiều Bất Quy đành phải mặc cho Thành Quyết ức hiếp.
Cậu không biết người kia sẽ đến khách sạn vào lúc nào.
Có thể là nửa tiếng, hoặc là một tiếng.
Tóm lại là đã vô tình gây ra họa lớn, trước khi tình huống rơi vào kết cục không thể cứu vãn, cậu phải nhanh chóng ổn định lại Thành Quyết.
Kiều Bất Quy suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng tìm ra biện pháp ứng phó.
Rất nhanh sau đó, cậu đã nghĩ ra một biện pháp không hoàn toàn là biện pháp.
“Sếp Thành, chờ chút đã.”
Đúng như dự đoán, Thành Quyết không nghe.
Vì vậy Beta nói một cách dịu dàng.
“Thành Quyết, chúng ta đổi kiểu hôn khác đi.”
“Kích thích hơn.”
Lần này vừa nói xong, Thành Quyết đang hôn bỗng dừng lại.
Alpha nghiêng đầu sang, nghi ngờ hỏi lại: “Kích thích… Hơn?”
“Ừm.” Kiều Bất Quy đáp: “Anh buông tôi ra trước đã.”
‘Không muốn.” Alpha quả quyết cự tuyệt.
Alpha đang trong kỳ nhạy cảm cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, đã thế còn rất cần được an ủi và không muốn rời xa bạn đời, hắn hận không thể biến thành một món trang sức dính chặt lên người bạn đời mỗi phút mỗi giây.
Lúc này kêu hắn buông tay thì chẳng khác gì đòi mạng hắn.
Thành Quyết càng ôm chặt hơn.
Thân hình cao lớn của Alpha hoàn toàn bao trùm cơ thể gầy yếu của Beta.
Kiều Bất Quy không thể động đậy dù chỉ một chút.
Tình huống khốn đốn trước mắt này làm cho Kiều Bất Quy chợt nhận ra Thành Quyết lạnh lùng của ngày thường dễ chung sống biết bao nhiêu.
“Chỉ một lát thôi.” Beta thở dài trong lòng, lại lên tiếng khuyên nhủ: “Được không?”
Alpha vẫn không nghe.
Không chỉ có vậy, hắn còn tỏ ra oan ức.
Thành Quyết chớp đôi mắt ướt át nhìn Kiều Bất Quy, khuôn mặt tuấn mỹ trông cực kỳ đáng yêu.
Nhưng đối phương không có chút rung động nào.
Kiều Bất Quy thấy Thành Quyết vẫn ôm khư khư không chịu thả ra, cậu nhíu mày suy tư chốc lát.
Cậu suy nghĩ thật lâu, do dự thật lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Kiều Bất Quy nghiêng mặt sang, chủ động rướn cổ tới hôn nhẹ một cái lên gò má trắng trẻo của Thành Quyết.
Thành Quyết bị Kiều Bất Quy hôn bất ngờ làm cho sửng sốt không nhẹ.
Hai mắt hắn dại ra, biểu cảm trên mặt tỏ ra sốc quá hóa đá, tiếp theo là thụ sủng nhược kinh.
Thành Quyết khẽ nhếch môi nở nụ cười quyến rũ.
Hắn mang theo ánh mắt tràn ngập ý cười kề sát mặt vào, sau đó được voi đòi tiên nói: “Muốn hôn môi cơ.”
Kiều Bất Quy nhíu mày, trên mặt viết đầy chữ không muốn.
Hôn má đã là cực hạn của cậu.
Mà chuyện này tuyệt đối không được để người trước mặt biết.
Thành Quyết thấy trên mặt đối phương hơi tỏ ra kháng cự, nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Thành Quyết bất mãn nói: “Cậu vừa mới nói được mà.”
Kiều Bất Quy thấy vẻ mặt sắp kéo giông kéo bão của Thành Quyết, cậu im lặng chốc lát, cuối cùng đành phải rướn cổ tới ịn môi mình lên môi Thành Quyết.
Lúc này Thành Quyết mới vui vẻ.
Hắn cuối cùng cũng chịu thả hai tay ra, cho Beta tự do chốc lát.
Sau đó, hắn nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt mong đợi: “Tiếp theo thì sao?”
Kiều Bất Quy thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đứng vững lại.
Cậu chột dạ nói: “Anh về giường ngồi trước đi.”
Thành Quyết rất nghe lời, hắn lập tức đi về giường rồi ngồi xuống.
Kiều Bất Quy nhấc chân bước theo, ánh mắt như có như không liếc về phía cửa phòng.
Cậu thấy người kia đến giờ vẫn chưa gọi điện lại, không khỏi nhíu mày thật chặt.
…Sao còn chưa tới?
Kiều Bất Quy vừa nghĩ ngợi trong bụng vừa từng bước đi đến trước mặt Thành Quyết.
Thành Quyết hơi ngửa đầu, mê luyến nhìn Beta trước mặt.
Nhưng Kiều Bất Quy không hề bị ánh mắt này của Thành Quyết làm rung động.
Bởi vì cậu hiểu rất rõ Thành Quyết bây giờ chỉ là bị kỳ nhạy cảm ảnh hưởng.
Kiều Bất Quy tỉnh táo suy nghĩ, rồi duỗi tay tới thong thả cởi cà vạt màu lam đậm sắp tuột khỏi cổ áo của hắn.
Thành Quyết nhìn động tác của Kiều Bất Quy, lập tức trỗi dậy ham muốn.
Hắn chủ động rướn người đến gần, hận không thể dán chặt vào cơ thể đối phương.
Thành Quyết giống như xử nam sắp được khai trai.
Nhưng Kiều Bất Quy chứng kiến tất cả vào trong mắt lại hiểu rõ mình vốn không phải là người có thể nhìn thấy những thứ này.
Mà phải là Bùi Giác, vợ của Thành Quyết mới đúng.
Cậu cảm thấy phức tạp trước hành động của Thành Quyết.
Kiều Bất Quy mang theo tâm trạng phức tạp giơ tay lên tháo cà vạt một cách thật chậm rãi hết mức có thể, cốt là để kéo dài thời gian, sau đó dùng nó che lại đôi mắt của Thành Quyết.
Thành Quyết tỏ ra nghi ngờ.
Mặc dù nghi ngờ nhưng hắn vẫn tin tưởng để Kiều Bất Quy muốn gì làm nấy, không hề có ý định giãy giụa hay chống cự.
Beta nhanh chóng dùng cà vạt đắt tiền của Thành Quyết thắt một nút chết ở sau đầu hắn.
Bây giờ, bầu không khí trong phòng đã trở nên hòa hợp, sau khi trên khuôn mặt xuất chúng của Thành Quyết xuất hiện thêm một chiếc cà vạt màu lam đậm, bỗng chốc khiến hắn trở nên ma mị và hấp dẫn.
Trong dáng vẻ quyến rũ người khác như vậy, Thành Quyết vươn tay tới nắm lấy tay Kiều Bất Quy, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Hắn nói giọng trầm thấp: “Sau đó… Thì sao?”
Trong giọng nói lộ rõ ý chờ mong.
Alpha thích cảm giác được Beta nắm trong tay.
Hoặc nói cụ thể là, hắn thích cảm giác được Kiều Bất Quy nắm trong tay.
Điều này làm cho hắn không có cảm giác an toàn dần dần cảm thấy an tâm được phần nào.
Mặc dù là Alpha, hay một Alpha trội, trong bất kỳ tình huống hay bất cứ chuyện gì, bình thường hắn đều là người chủ động nắm mọi thứ trong tay.
Thành Quyết hiển nhiên đã đắm chìm trong tình cảnh trước mắt, không thể kiềm chế nổi.
Nhưng Kiều Bất Quy lại không giống vậy.
Trước dáng vẻ quyến rũ của Thành Quyết, Kiều Bất Quy không chỉ phân tâm liếc đồng hồ trên tường, mà còn thầm sốt ruột trong lòng vì người cần đến vẫn chưa đến.
Tại sao còn chưa tới?
Kiều Bất Quy thầm sốt ruột đứng ngồi không yên trong lòng, vì để ổn định Thành Quyết mà cậu không thể không tỏ ra cực kỳ tình tứ giơ tay lên vuốt ve mặt của hắn.
Ai ngờ khi cậu sắp chạm tay vào thì Thành Quyết hơi nghiêng mặt sang.
Vì vậy tay cậu không chạm vào má của Thành Quyết, mà là môi của hắn.
Kiều Bất Quy vô thức muốn rút tay về, nhưng không ngờ ngay sau đó, Thành Quyết hé ra đôi môi mỏng, trực tiếp ngậm lấy ngón tay cậu.
Cậu bỗng chốc ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
Trong phút chốc cậu quên cả phản ứng.
Kiều Bất Quy giật mình, da gà da vịt rớt đầy đất, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện và suy nghĩ.
Kiều Bất Quy ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới bừng tỉnh lại.
Cậu sợ hãi nhìn tình cảnh trước mắt.
Sau khi tỉnh hồn lại, cậu lập tức theo phản xạ chuẩn bị rút tay về.
Nhưng Thành Quyết cảm nhận được ý đồ của cậu, nhẹ nhàng khép miệng lại, cắn lên đầu ngón tay của Kiều Bất Quy.
Trong nháy mắt, cậu lại hóa đá bất động.
===Hết chương 61===