Mặt Trăng

Chương 58: Anh bây giờ, đã không còn là của em nữa rồi



Lúc tôi tỉnh dậy đã là hai giờ sáng.

Tôi đã nhờ vào anh ấy mà ngủ được một giấc hơn mười tiếng đồng hồ.

Buổi chiều ngày hôm qua, thật tốt khi được nhìn thấy anh ấy… nhưng mà, cho dù có thể gặp nhau thêm nhiều lần nữa thì cũng chẳng thể cứu vãn được mối quan hệ của chúng tôi.

Giống như việc thuốc mê hết tác dụng, cơ thể sẽ tự động tỉnh lại. Sau chia tay anh rồi, tôi vẫn tiếp tục tương tư anh.

Cho dù tôi và anh đã có một khoảng thời gian yêu đương với nhau, nhưng mà tôi vẫn chưa từng ngừng việc tương tư anh.

Tôi uể oải ngồi dậy, trong phòng chỉ mở đèn ngủ màu vàng nhạt, đến rèm cửa sổ cũng được kéo lại.

Tôi rời giường, lòng bàn chân chạm vào tấm thảm lông ngắn mềm mại được lót dưới sàn. Cho dù không mang vớ, không đi dép thì chân của tôi cũng sẽ không bị lạnh.

Tôi bước đến bên cửa kính ban công, kéo mở rèm cửa lên rồi buộc lại. Tôi chần chừ một lúc rồi mới chạm tay vào mở khoá an toàn của cửa kính. Cái ghế trứng cút yêu thích của tôi vẫn còn được đặt bên ngoài.

Tôi đi chân trần ra ngoài sàn gạch của ban công, gió đêm thổi vào mặt từng ngụm lạnh buốt, trượt qua làn da.

Đêm nay trên trời không có trăng, bầu trời chỉ là một màu đen kịt đơn điệu lạ thường. Tôi ngồi xuống ghế, sau đó lại co chân lên tự ôm lấy chính mình.

Tôi rất nhớ anh ấy, nhiều đến mức tôi không thể tưởng tượng tại sao bản thân lại luôn nhớ đến một người mà bản thân chẳng hề có mối quan hệ gì quá sâu đậm…

Tôi nhìn ánh đèn đường ở phía xa, chậm rãi thở dài một hơi. Gió lạnh thổi qua, tiếng lá cây xào xạc lay động cả không gian vắng lặng.

Bàn tay tôi vô thức tìm kiếm xung quanh, đầu ngón tay chạm phải lớp vải nhung mềm mại không biết ở đâu ra.

Rõ ràng buổi sáng hôm qua, tôi đã đem ghế vào phòng trước khi đi học. Đến khăn choàng vải này cũng đã gấp gọn rồi cất vào trong tủ… Nhưng tại sao bây giờ mọi thứ đều được xếp sẵn ở đây?

Tôi yên lặng ngồi ngoài ban công như vậy cho đến khi nhìn thấy tia sáng đầu tiên của bình minh đang

lấp ló ở đường chân trời phía xa.

Cứ mỗi giây lại càng nhiều hơn.

Cứ mỗi phút lại càng dày đặc hơn.

Tôi thở dài một hơi, chầm chậm rời khỏi ghế để vào lại trong phòng. Tôi kéo mở cửa ra hoàn toàn để đem cái ghế vào trong phòng, còn khăn choàng thì lát nữa tôi sẽ đem đi giặt.

Rèm cửa dày màu xám nhạt được tôi kéo lại che đi lớp cửa kính, ngăn cản ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng.

Tôi xếp lại sách vở một chút, sau khi nhìn thấy cuốn chuyên đề trên bàn học thì lại không nhịn được mà mở ra xem. Bên trong chuyên đề có kẹp vài tờ giấy được ghi chép rất gọn gàng, là những kiến thức liên quan đến đồng vị Benzen mà anh giảng cho tôi vào chiều hôm qua.

Nét chữ rất đẹp, lực dùng bút vừa đủ, vừa cương nghị vừa mềm mại, giống như tính cách của anh ấy vậy.

[Những câu bị sai anh đã đánh dấu lại, những câu bỏ trống cũng đã ghi chú cho em. Không hiểu chỗ nào thì nhắn tin cho anh.]

Tôi với tay lấy chiếc bút máy đang nằm lăn lóc trên bàn viết một chữ “cảm ơn” rất nhỏ vào góc tờ giấy nhắn.

Tình yêu của chúng tôi đã từng lấp đầy căn phòng này, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại một mớ hỗn độn mà thôi.

Tại sao tôi lại cứ mong muốn được gặp anh ấy nhiều đến như vậy…

Tôi không trả lời được.

Bao tử rỗng thì còn có thể lấp đầy, nhưng tim rỗng rồi thì phải lấy gì để lấp đây?

Tôi hít sâu một hơi, tự dỗ dành bản thân bình tĩnh lại. Cất hết ghi chép và tờ giấy nhắn kia vào ngăn bàn, chuẩn bị xong rồi thì thay đồng phục chuẩn bị đến trường.

Ngày hôm nay vẫn giống như hôm qua, tôi không thể bước được nữa bước chân rời khỏi lớp. Nhưng mà, với tôi mà nói cũng không quá quan trọng, dù sao thì bình thường tôi cũng không có thói quen đến giờ chuyển tiết thì lại đi ra ngoài.

“Cửu Ngọc, những bức thư kia cậu tính xử lý như thế nào?”

Tôi dời tầm mắt khỏi cuốn chuyên đề sau khi nghe thấy giọng nói vừa lạ, vừa quen kia. Tôi chớp mắt vài cái, suy nghĩ một chút rồi mới cẩn thận trả lời Hayashi.

“Chắc là sẽ đem trả lại… nếu đem vứt thì quá đáng quá rồi.”

“Đem trả lại mới là quá đáng đấy, chẳng thà mày cứ vứt đi còn hơn.”

“Làm như vậy có vẻ không tôn trọng người đã viết thư cho lắm… Shou nghĩ thế nào?”

Chuuya không biết từ đâu nhảy ra nói chen vào một câu. Lớp trưởng còn chưa kịp lên tiếng thì đã phải nhường lại cho cậu ấy nói.

“Nếu ai có để tên với lớp thì trả lại, còn không có thì tùy mày quyết định nên đem vứt hoặc đem về nhà cất.”

Tôi im lặng suy nghĩ một chút, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải vấn đề này. Trước đây ở những ngôi trường cũ, tôi không hề có kinh nghiệm để xử lý những chuyện này.

Chuyện nhận được thư, thì sau khi đến đây học mới là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm.

“Nếu cậu không ngại thì để tớ xử lý những bức thư đó giúp cậu.”

Tôi quay sang nhìn Hayashi khoảng hai giây rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Đây là vấn đề của cá nhân tôi, không thể làm phiền người khác xử lý giúp mình được.

“Tớ tự xử lý được, cảm ơn lớp trưởng.”

Hayashi không nói thêm gì, chỉ ậm ừ một chút rồi rời đi. Chuuya lại tiếp tục liến thoắng bên tai tôi, Shou thì hỏi tôi một vài ý mà cậu ấy nhìn thấy trên cuốn chuyên đề tôi đang làm dở dang.

Akira hôm nay, vẫn tiếp tục không nóng, không lạnh với tôi. Cũng chẳng hiểu nổi cậu chàng trong thời gian này đang bị làm sao nữa.



Ngày hôm nay lại kết thúc bình yên như những ngày khác đã trôi qua rất bình yên.

"Cục cưng ơi~ hôm nay phải đi mua đồ với tớ đã nhé, hôm qua cậu về sớm quá chẳng kịp kéo cậu

đi đâu cả."

“Được rồi, tớ biết rồi.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai của Bailing, lúc nào gặp nhau cậu ấy cũng vậy, đều tràn đầy năng lượng. Bản thân tôi cũng nhờ vậy mà phấn khởi thêm một chút.

Đồng phục của Bailing vừa nhìn là biết thuộc trường nữ sinh, nhưng với giao diện bên ngoài thì vấn khiến cho người đối diện suy nghĩ ít nhiều.

Sau khi tạm biệt Chuuya và Shou thì chúng tôi cũng theo hướng đến tàu điện ngầm mà rời đi.

Hôm nay, tạm gác lại chuyện học hành sang một bên vậy.

“Cậu không biết được đâu, mấy hôm nay tớ làm chuyên đề lý đến mức tóc rụng quá trời. Đã cắt ngắn như vầy rồi, bây giờ còn stress đến mức muốn rụng sạch tóc luôn.”

Tôi đứng trong góc tàu bên cạnh cửa nghe Bailing than thở, còn cậu ấy thì đứng chắn phía trước tôi, lưng đưa ra ngoài. Balo thì đeo ngược lại, hướng về phía tôi.

“Còn nữa tháng nữa thôi, ráng lên.”

“Nếu thi đậu, thì không phải chỉ là nữa tháng thôi đâu!”

Tôi vươn tay chỉnh lại tóc mái bị lệch của cậu ấy, vừa cười vừa nói. Đang là giờ cao điểm nên lượng khách trên tàu rất đông. Cũng may chúng tôi chỉ đi hai trạm, chịu khó một chút là ổn rồi.

“Trưa nay cậu muốn ăn gì? Udon nhé, hay là cơm?”

“Suất nhỏ thôi được không? Tớ không muốn ăn lắm.”

Tôi thắt lại dây giày thể thao, gõ gõ mũi chân xuống nền bê tông một chút để kiểm tra độ thoải mái rồi mới bước vài bước về phía Bailing.

“Vậy thì ăn udon nhé, gọi một suất lớn rồi chúng ta chia nhau. Ăn tantan bò bằm được chứ?”

“Được, đều cho cậu chọn.”

Tôi cởi luôn caravat còn đang đeo trên cổ xuống rồi cất vào balo. Lúc nãy đã tự nhủ là phải tháo xuống nhưng không biết tại sao lại quên mất.

“Hôm nào thử đổi caravat không cục cưng?”

“Tớ không biết bên trường cậu thế nào, nhưng mà trường tớ thì sẽ bị gõ đầu đấy.”

Tôi phì cười, nắm lấy bàn tay của Bailing rồi đi thẳng ra khỏi ga tàu điện ngầm. Ở khu vực này có một quán udon nhỏ nằm sâu trong một con hẻm. Đầu bếp ở quán từng nấu ăn cho nhà hàng của gia đình Bailing một thời gian.

Sau khi đầu bếp tự mình mở tiệm, thỉnh thoảng cậu ấy lại đến quán ăn tìm lại mùi vị cũ yêu thích.

Tôi cũng khá thích quán mì này, bởi vì có thể điều chỉnh lượng gia vị được nêm vào trong nước dùng và độ mềm, cứng của sợi mì.

Tôi thích ăn sợi udon mềm, dẻo còn nước dùng thì thiên ngọt.

Bailing thì thích ăn sợi udon cứng hơn một chút, còn nước dùng thiên về cay và mặn.

Bởi vì đều là khách quen nên vấn đề khẩu vị đều không cần phải nhắc quá nhiều. Tôi chỉ cần điều chỉnh lượng mì trong khẩu phần mà thôi.

Lúc ăn xong cũng đã hơn một giờ. Chúng tôi lại cùng nhau đi đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Bailing mua rất nhiều đồ, cho dù tôi biết rõ cậu ấy có thói quen mỗi khi stress đều sẽ mua rất nhiều quần áo nhưng hầu như mỗi lần đi cùng nhau tôi đều vô thức không thích ứng kịp với tốc độ của cậu ấy.

Tôi cầm ly trà xanh nhài trong tay, cẩn thận ở bên cạnh giám sát cậu ấy. Trừ việc lên tiếng mỗi khi cậu ấy lấy nhầm màu hay kiểu dáng không phù hợp với bản thân ra thì hầu như tôi cũng chẳng nói thêm được mấy câu.

Đến hơn bốn giờ chiều thì cậu ấy mới kết thúc công việc vất vả này.

“Được rồi, chúng ta đi ngâm chân thôi. Đứng cả buổi chiều cũng khổ cho cậu rồi.”

“Chẳng lẽ cậu không đứng à? Hay là tớ cõng cậu?”

“Đổi lại là tớ cõng nghe còn có lý hơn. Nhìn cái eo của cậu xem, một bàn tay cũng đủ nắm hết rồi đây này.”

Ngón tay của Bailing vừa chạm vào tôi đã bị chọc cho ngứa ngáy, cơ thể ngay lập tức phản ứng lại tránh xa bàn tay của Bailing ra một chút.

“Đúng rồi, ở tầng ba mới mở một cửa hàng đá và ngọc quý. Chúng ta đi xem trước được không?”

“Sao hôm nay lại hứng thứ với mấy thứ này rồi?”

Tôi đứng yên tại chỗ nhìn Bailing đang giơ cả tay bàn tay lên để ở trước ngực biểu hiện cậu ấy sẽ không đùa giỡn nữa.

“Cậu thích mà, sẵn tớ xem thử có cục đá nào đẹp để mua cho mẹ của tớ không.”

Tôi mỉm cười một chút, vốn muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn theo cậu ấy đi xuống lại tầng ba của khu trung tâm thương mại.

Cửa hàng khá lớn nhưng chủ yếu vẫn là bán các dòng trang sức thiên về đá quý và ngọc trai tự nhiên. Còn về ngọc thì chỉ có một quầy khá nhỏ, chất ngọc cũng chỉ có thể xếp ở mức trung bình khá.

Tôi lấy ra đôi bao tay và đèn pin được luôn được cất sẵn trong balo rồi mang vào. Nhờ nhân viên lấy giúp tôi chiếc vòng hạt Phỉ Thúy Hồng Thủy.

Nhìn bề ngoài màu sắc khá đẹp, màu đỏ tươi, có ánh thủy tinh nhưng vẫn chỉ là hàng có phẩm chất trung bình, một vài viên còn bị lẫn hạt tạp chất rất nhỏ.



Tôi đặt lại vòng tay vào trong khay nhung rồi lại tiếp tục xem thêm một vòng. Vô tình lại nhìn thấy một chiếc vòng bản Mặc Thúy bị che đi ở trong góc tủ.

“Có thể giúp em lấy chiếc vòng Mặc Thúy ở góc trái được không ạ?”

Tôi chỉ tay về phía góc tủ, rồi gọi nhân viên giúp tôi lấy chiếc vòng ngọc khác màu đang nằm lẫn trong những chiếc vòng phỉ thúy màu xanh lục.

“Thế nào rồi, đã xem được gì chưa?”

“Đợi tớ xem chất ngọc đã…”

Tôi cầm chiếc vòng ngọc đen trên tay, xem xét nó cẩn thận dưới ánh đèn trắng bên trong tiệm. Nước mực đen bên ngoài rất đậm, bề mặt trơn bóng không có vết xước, cầm vào rất mát tay.

Tôi cẩn thận để đèn pin vào sát với bề mặt của vòng tay rồi mở đèn, ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu vào vòng ngọc làm hiện lên lớp màu xanh lục rất đậm đang được ẩn giấu bên dưới lớp mực đen bên ngoài. Không hề có vết nứt hay vụn bông nào bên trong.

Sau khi xem qua giấy kiểm định thì tôi rút ra tấm thẻ cá nhân được cậu ba mở cho để thanh toán.

“Nhờ cửa hàng giao chiếc vòng đến địa chỉ này giúp em. Người gởi là 月城神社.”

“Tên của cậu?”

“Ừ, mấy lần trước gởi quà cho cậu có ghi rồi mà.”

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn Bailing đang lẩm bẩm gì đó trong miệng. Tôi hoàn toàn có thể thấy được rất rõ sự ngạc nhiên cùng hoảng hốt trong ánh mắt của cậu ấy.

Tôi chỉ cười nhạt một cái, nhận lại thẻ từ tay nhân viên thì kéo cậu ấy rời khỏi cửa hàng.

“Rõ ràng trước đây đã kể với cậu rồi cơ mà.”

“Nhưng mà tớ vẫn không thể tin được đây này… Cậu có biết trong vòng tròn các gia tộc thì nhà cậu to như thế nào không?”

“Không biết! Tớ không quan tâm đến mấy chuyện đó, bây giờ tớ vẫn đang sống rất bình thường đấy thôi.”

Tôi cất lại giấy kiểm định và ví tiền vào trong balo, nhưng bởi vì không chú ý nên lại làm rớt thẻ thanh toán xuống sàn nhà. Tôi cúi người xuống để nhặt lên thì lại nhìn thấy có người đang đứng ở phía trước.

Tôi cầm tấm thẻ trong tay rồi đứng dậy, cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến đối phương là ai. Sau khi cất xong hết đồ cá nhân rồi mới dời tầm nhìn đến chỗ người kia.

“A, đúng là em rồi. Em là em út của Natsume, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở nhà em rồi.”

“Vâng, chào chị ạ…”

Tôi đeo lại balo lên vai, tôi không giỏi trong việc nhớ mặt người khác cho lắm nhưng tôi lại có thể nhớ được tông giọng khác nhau của những người tôi đã từng nghe qua.

“Chị và anh trai em có hẹn xem phim ở rạp phim bên kia. Em có muốn qua chào Natsume một chút không?”

Tôi hơi nhướng mày lên một chút nhưng rồi cũng rất nhanh duy trì lại biểu cảm trên khuôn mặt về bình thường. Tôi nhìn theo hướng ngón tay chị ấy chỉ, có thể thấy được một nhóm khá đông đang đứng tập trung lại với nhau.

Bất chợt tôi lại thở phào một hơi, ít nhất anh trai tôi cũng không phải là dạng ngu ngốc khiến người khác bực mình.

“Không cần đâu ạ, như vậy thì làm phiền mọi người quá. Chị cũng không cần nói với anh Natsu là đã gặp em đâu. Mọi người xem phim vui vẻ ạ.”

Tôi mỉm cười một chút, sau đó liền cúi đầu chào rồi nắm lấy cổ tay của Bailing kéo cậu ấy hướng về phía thang máy rời đi.

Bailing bình thường khi gặp phải những chuyện này thì đều sẽ nhanh chóng mà hỏi chuyện không ngừng. Nhưng hôm nay cậu ấy lại im lặng lạ thường. Đến một chữ cũng không hỏi lấy.

“Về cẩn thận nhé, đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ.”

“Cậu cũng vậy, tắm rửa rồi ngủ sớm đi nha.”

“Ừ, ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Tôi và Bailing chia tay nhau ở trạm tàu điện ngầm của trường học. Sau đó cả hai lại lên hai chuyến tàu khác nhau để về nhà.

Lúc tôi về đến nhà thì đã hơn tám giờ, sau khi tắm rửa và chăm sóc da mặt xong thì cũng đã hơn chín giờ. Tôi không muốn ăn lắm, chỉ uống một ít sữa hạt rồi đánh răng, trở về phòng thì nằm dài trên giường không muốn ngồi dậy.

Tôi với tay cầm lấy điện thoại đang được để sạc nhắn tin cho Bailing. Nói chuyện một lúc thì tôi không thấy cậu ấy nhắn tin trả lời, xem ra chắc là cô nàng đã ngủ quên rồi.

Tôi nằm lăn trên giường hai vòng, đôi chân mỏi nhừ vì đi cả buổi chiều bây giờ đang bắt đầu biểu tình không thôi. Tôi nghiêng người ngồi dậy, lấy khăn choàng trong tủ quần áo khoác lên người rồi đi xuống dưới tầng trệt.

Tôi đi vào phòng bếp, pha một bình trà hoa hồng với kỷ tử rồi đem ra đặt trên bàn trà trong phòng khách. Sau đó lại đi vào nhà tắm tìm cái máy ngâm chân châm cứu của mẹ để tự mình thư giản.

Tôi ngồi dựa lưng vào sofa, sau khi mở máy để nước ấm lên thì tôi đã cản thận thử lại nhiệt độ của nước rồi mới ngâm chân vào. Dòng nước ấm áp với lực rung nhẹ nhanh chóng giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Tôi ôm con cá voi bằng bông lớn ở trước ngực, bởi vì chân không còn cảm thấy đau nhiều nữa nên tôi đã ngủ gục trên sofa từ lúc nào chẳng hay.

“Cửu Ngọc… Cửu Ngọc, sao em lại ngủ ở đây?”

Tôi ngủ không sâu lắm, khi nghe thấy có người gọi tên mình thì tôi đã mơ màng tỉnh lại. Chỉ là, tôi không được tỉnh táo cho lắm, mọi thứ trước mắt đều rất mờ nhạt, giống như đang nằm mơ vậy.

“Asahi, đem Yuki lên phòng đi. Thuốc có tác dụng rồi, chưa được tám tiếng thì sẽ không tỉnh táo lại được đâu.”

Đầu óc của tôi cứ quay cuồng trong chuỗi âm thanh hỗn tạp, tôi không thể phân rõ được đâu là thực tại, và đâu là giấc mơ. Cả cơ thể được nhấc lên không trung một cách nhẹ bẫng, mùi quýt thanh mát quen thuộc lại xuất hiện quẩn quanh bên cạnh tôi không rời.

“Em…rất nhớ anh… rất muốn, gặp anh…”

Sẽ bất giác càng muốn nhiều hơn, sẽ nảy sinh những cảm giác sai lầm, sẽ liên tưởng tới hai từ “vĩnh viễn”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv