"Thẩm, Thiên, Thành!"
Phó Dịch Bắc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà gọi cái tên chết dẫm kia.
Hay lắm lúc chiều anh rủ đi ăn cùng thì không đi, giờ lại ở đây dây dưa với thằng khốn Ngạn Dật Hiên!
Thẩm Thiên Thành vốn còn uể oải nằm sấp, nghe được tiếng gọi như muốn nhai đầu mình kia anh giật mình quay người lại lắp bắp nói:
"Dịch Bắc à!"
Ngạn Dật Hiên cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang sau đó giống như chướng mắt mà nhìn đi chỗ khác ngay lập tức.
Lưỡi đảo quanh hàm dưới một vòng, Phó Dịch Bắc nguy hiểm hỏi Thẩm Thiên Thành.
"Cậu làm gì ở đây hả?"
Tần Nguyệt nghe ra giọng điệu anh không thích hợp liền kéo kéo góc áo anh, Phó Dịch Bắc lúc này mới thôi trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Thành.
Thẩm Thiên Thành đưa tay sờ mũi, suy đi tính lại một hồi mới đáp:
"Tớ muốn chơi thử thôi, nhưng chắc chắn cái sạp hàng này lừa đảo người! Chứ sao tớ bắn mãi mà chỉ trúng được hai quả bóng?"
Thẩm Thiên Thành cáo trạng xong còn hừ hừ liếc Ngạn Dật Hiên đang cúi đầu lau bàn, anh lập tức niềm nở kéo tay Phó Dịch Bắc sang.
"Cậu qua chơi thử đi, mau đòi lại công bằng cho tớ."
Phó Dịch Bắc lạnh mặt để Thẩm Thiên Thành lôi đến chỗ đặt khẩu súng, anh híp mắt nhìn xoáy vào Ngạn Dật Hiên sau đó cầm khẩu súng lên ước lượng thử.
"Mặt trăng nhỏ, em thích con nào?"
Phó Dịch Bắc đột ngột hỏi Tần Nguyệt bên cạnh, cô hé môi ngập ngừng đáp:
"Con nào em cũng thích ạ."
Ngụ ý, anh bắn được con nào em cũng thích!
Phó Dịch Bắc nhếch môi cười nhìn cô.
"Nhóc con, tâm tư em lắc léo quá đấy!"
Tần Nguyệt mỉm cười ngước mắt nhìn hàng gấu bông bên trong, Phó Dịch Bắc hất cằm với Thẩm Thiên Thành.
"Trả tiền đi."
Thẩm Thiên Thành hí hửng trả tiền cho Ngạn Dật Hiên sau đó nhận lại từ trong tay anh ta mười viên đạn cao su.
Phó Dịch Bắc đem đạn nạp vào sau đó anh hơi cong lưng hai tay giữ chặt súng khẽ híp một mắt lại, bỗng anh xùy một tiếng:
"Thẩm Thiên Thành cậu bị chửi ngu là đúng."
Thẩm Thiên Thành chả hiểu mô tê gì, mắt thấy Phó Dịch Bắc chỉnh lại ống ngắm anh liền tức tới trợn mắt đập bàn chất vấn cái tên mặt lạnh đối diện.
"Ngạn Dật Hiên! Quả nhiên cậu chơi tôi?"
Ngạn Dật Hiên nhấc mắt nhìn Thẩm Thiên Thành, anh ta mấp máy môi đáp:
"Vì cậu ngu."
Thẩm Thiên Thành tức tới á khẩu vì quả thật anh cảm thấy bản thân hơi ngu, tập bắn súng lâu như thế mà súng đồ chơi bị người ta động tay chân cũng không phát hiện ra.
Tần Nguyệt lần đầu thấy có người bịt được miệng Thẩm Thiên Thành mà không khỏi nén cười tới hai vai run lên.
Nhưng cái tên Ngạn Dật Hiên cô nghe sao quen tai quá, không phải thủ khoa khối 12 cũng tên Ngạn Dật Hiên đó sao?
Phó Dịch Bắc liếc mắt thấy cô nhìn Ngạn Dật Hiên chằm chằm rồi cười tủm tỉm thì sắc mặt lập tức đen như đít nồi.
Anh thò tay ra sau lưng cô, một bàn tay của anh xoè ra đã có thể bóp trọn phần eo sau lưng cô. Tần Nguyệt giật mình khẽ trừng mắt với anh.
Phó Dịch Bắc nhếch môi hài lòng thu tay về, anh hướng Ngạn Dật Hiên khiêu khích hỏi:
"Đấu một ván, dám không?"
Ngạn Dật Hiên liếc mắt nhìn Phó Dịch Bắc một cái lạnh lùng thốt ra hai chữ.
"Không rảnh."
Thẩm Thiên Thành bị chửi ngu tuy không oan nhưng rất bực, cho nên thừa cơ hội liền khích bác Ngạn Dật Hiên.
"Cậu chửi tôi ngu vậy cậu thông minh lắm nhỉ? Ngon thì đấu với Dịch Bắc đi!"
Ngạn Dật Hiên hơi nhíu mày nhìn cái vẻ vênh váo nghé con không sợ cọp của Thẩm Thiên Thành.
Đúng lúc một ông chú tầm 40 tuổi hì hục chạy vào vỗ bả vai Ngạn Dật Hiên.
"A Hiên, cảm ơn con trong quầy hàng giúp chú!"
"Không có gì đâu ạ."
Trên gương mặt vô cảm của Ngạn Dật Hiên loé lên chút ý cười, anh ta cởi áo bên ngoài xuống đưa qua cho ông chú kia.
"Chú Tiêu, cho con mười viên đạn."
Bỗng Ngạn Dật Hiên đưa tiền qua cho chú Tiêu, ông chú thấy anh muốn chơi thì đưa cho anh mười viên đạn nhưng lại không lấy tiền.
"Chú không lấy tiền con cứ chơi đi, nếu thắng thì nhận thưởng!"
Ngạn Dật Hiên cũng không kì kèo với ông, anh nhận lấy đạn trở ra bên ngoài quầy hàng chọn bừa một khẩu súng bên trên lắp đạn vào.
"Chơi thế nào?"
Một loạt đồng tác tay nhuần nhuyễn đến bất ngờ, Ngạn Dật Hiên không nhìn mà hỏi Phó Dịch Bắc.
Phó Dịch Bắc nhếch môi cười khẩy nhìn nhìn bóng bên trong, anh nói:
"Tao với mày tổng cộng 20 viên đạn vừa vặn bên trong chỉ có 19 quả bóng, ai bắn chuẩn đủ 10 viên trước thì kẻ đó thắng."
Có nghĩa là họ không những thi đấu bắn chuẩn còn thi xem ai nhanh hơn.
Ngạn Dật Hiên vẫn là vẻ mặt không biểu cảm, đáp:
"Được."
Phó Dịch Bắc nhếch môi cười một vẻ ngông nghênh kiêu ngạo mười phần, anh nói:
"Thiên Thành, đếm thời gian."
Tần Nguyệt hơi cau mày khi nhìn thấy sự háo thắng tràn ra trong ánh mắt anh, một Phó Dịch Bắc như con ngựa hoang kiêu hãnh khó thuần nhất trên thảo nguyên mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Thẩm Thiên Thành được giao nhiệm vụ đếm ngược liền hứng khởi hắng giọng đếm:
"3!"
Cả Ngạn Dật Hiên và Phó Dịch Bắc đều vào tư thế sẵn sàn.
"2!"
Ánh mắt cả hai đồng thời đều trở nên nghiêm túc mà sắt bén như dao.
"1!"
Thẩm Thiên Thành dứt lời thì bên tai lập tức vang lên liên tiếp tiếng đạn ra khỏi nòng.
Bụp bụp bụp...
Thẩm Thiên Thành nín thở nhìn số quả bóng bị bắn nát với tốc độ kinh người, mà Tần Nguyệt cũng hồi hộp tới cắn chặt môi.
Từ hai bên trái phải các quả bóng bay được gắn dần cao lên và xa hơn, đến quả cuối cùng ở vị trí trung tâm Tần Nguyệt chỉ nhìn thấy một quả bóng bé xíu màu đỏ.
Bụp!
Bỗng tiếng súng ngừng lại, 19 quả bóng đã bị bắn vỡ mà Ngạn Dật Hiên lại là người buông súng trước!
Tim Tần Nguyệt bỗng hẫng một nhịp, quả nhiên hai giây sau đã thấy Phó Dịch Bắc tức giận ném khẩu súng xuống bàn chửi thề một tiếng.
"Mẹ kiếp!"
Ông chú Tiêu ôm ra hai con gấu, đưa con lớn nhất tinh xảo nhất cho Ngạn Dật Hiên sau đó ông mới cười cười đưa con gấu ếch xanh kích thước nhỏ hơn chút cho Phó Dịch Bắc.
"Cậu bé à của cháu đây, chỉ là trò chơi thắng thua là chuyện bình thường thôi."
Sắc mặt Phó Dịch Bắc âm trầm, anh cau chặt mày khó chịu đáp:
"Tôi không cần!"
Tần Nguyệt thấy ông chú Tiêu ngẩn người vì bị Phó Dịch Bắc lớn tiếng, cô cười cười đi sang nắm lấy cổ tay anh nói với chú Tiêu.
"Con muốn đổi con gấu hình thỏ con kia được không ạ?"
Ông chú Tiêu cười xoà gật đầu nói được rồi đổi con thỏ bông cho cô, Tần Nguyệt nhận lấy thỏ bông lại thấy Phó Dịch Bắc không nói một lời đã xoay người bỏ đi.
"Anh Thiên Thành em về trước!"
Cô chào Thẩm Thiên Thành rồi khẽ gật đầu với Ngạn Dật Hiên một cái vội đuổi theo Phó Dịch Bắc.
Ngạn Dật Hiên nhìn hai người đi xa, anh một tay xách con kỳ lân bảy màu to đùng mạnh bạo đẩy thẳng vào lòng Thẩm Thiên Thành.
"Này, cậu làm gì vậy?"
"Muốn thì cầm về, không thì ném vào thùng rác đi."
Ngạn Dật Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu rồi cũng cất bước rời đi, bỏ lại Thẩm Thiên Thành ôm con kỳ lân không biết nên vui hay nên buồn.
Gần tới sinh nhật Tần Nguyệt anh vốn muốn tìm món quà ý nghĩa chút tặng cho cô, dù sao đây cũng là lần đầu anh tặng quà sinh nhật cho cô.
Hôm nay lơ đãng đến phố đêm liền nhắm trúng con kỳ lân này, tiếc là anh chơi mãi mà không bắn nổi được ba quả bóng chứ đừng nói mười.
Giờ cầm được trên tay con kỳ lân rồi nhưng anh không có gan đem nó đi tặng cho Tần Nguyệt, vì anh sợ Phó Dịch Bắc mần thịt mình mất!
Trong trường ai mà không biết đối thủ không đội trời chung với Phó Dịch Bắc là Ngạn Dật Hiên chứ!
Một người thành tích đứng đầu khối, một người đứng thứ hai, nhưng từ năm lớp 10 cứ gặp nhau là đánh, tới mức thầy cô không dám xếp chung một lớp a!