Ăn đã được phân nửa bà Bạch Thanh Cát mới chậm thả đũa trên tay xuống nhìn đám nhỏ nói cười vui vẻ bà cũng vui lây theo không ít, bất giác bà hỏi:
"Sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ, mấy đứa ôn tập tới đâu rồi?"
Nghe bà hỏi, Thẩm Thiên Thành tranh suất đầu tiên đáp lời bà:
"Con ôn xong rồi thưa nội."
Trần Diệp im lặng nhìn sang con trai, hỏi khẽ:
"Con trả lời chắc chắn nhỉ? Để tối nay mẹ bảo ba con sang kiểm tra chút nhé?"
Hôm nay Thẩm Thanh Ngạn không có ở nhà nên Thẩm Thiên Thành mới lớn gan ầm ĩ như thế, nghe Trần Diệp nhắc đến ông Thẩm Thiên Thành lập tức tắt nắng lầm bầm một câu:
"Mẹ cứ doạ con thôi."
Trần Diệp gắp cho anh một ít rau xào, bà thấm thía nói:
"Nếu con thông minh như tiểu Bắc thì không cần mẹ phải doạ con đâu."
Đứa con này của bà học hành khá tốt nhưng thứ bà không yên tâm là cái sự hấp tấp này của anh.
Phùng Vĩ ngồi đối diện phì cười cũng chen vào góp vui.
"Cô Trần à, cô nói thế làm cháu cũng xấu hổ theo ạ. Cháu còn chẳng bằng Thiên Thành, chỉ đứng trong top 100 toàn khối."
Chí ít Thẩm Thiên Thành còn ở trong top 10 nha! Nói rồi anh ta sực nhớ gì đó quay sang hỏi La Tuệ Lăng bên cạnh.
"Tuệ Lăng cũng là trong top 3 toàn khối 11 chứ nhỉ?"
La Tuệ Lăng e thẹn cắn đũa gật đầu.
"Chỉ ở hạng 3 thôi ạ."
Phùng Vĩ cười cười khích lệ một câu.
"Hạng 3 là tốt lắm rồi!"
La Tuệ Lăng chợt vờ ủ rũ hướng mắt nhìn Phó Dịch Bắc ở đối diện nói:
"Không bằng anh Dịch Bắc lúc nào cũng vững vàng ở hạng 2 toàn khối từ lớp 10 đến giờ! Anh Dịch Bắc, hay anh chỉ cho em chút bí quyết đi!"
Nhất thời Phó Dịch Bắc bị mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn sang, anh hờ hững ăn cơm không thèm nhấc mắt nói:
"Trình Duệ đứng hạng 1 toàn khối."
Cho nên đừng có nhìn ông đây nữa, phiền chết mất!
Trình Duệ bị Phó Dịch Bắc đá quả bóng sang, anh cũng rất thản nhiên nói:
"Thường thôi."
Cả bàn ăn lặng ngắt vài giây sau đó là tiếng cười khoái chí của ông cụ Phó vang lên.
"Hau đứa, khiêm tốn nào!"
Ông bảo Phó Dịch Bắc và Trình Duệ khiêm tốn còn bản thân lại cười không khép được miệng.
Tần Nguyệt phải nói là im lặng nhất trong bàn ăn, cô cứ cúi đầu ăn cơm mà không nói chen câu nào.
Bà Bạch Thanh Cát để ý thấy cô không nói chuyện liền hỏi:
"Bé con thì sao? Con đã ôn tập kĩ càng hết chưa?"
Tần Nguyệt nghe bà hỏi thì vội ngẩng đầu, nhưng cô còn chưa kịp trả lại bà thì La Tuệ Tĩnh đã giành nói trước.
"Cậu ấy thì chậm mà chắc bà ạ, Tần Nguyệt học lệch nên vẫn đang theo anh Dịch Bắc bổ túc mỗi ngày cơ!"
Cô ta nói xong lại quay sang tươi cười với Tần Nguyệt.
"Tớ có vài đề toán nâng cao, cậu nếu muốn thì bảo tớ đưa sang nha!"
Tần Nguyệt nuốt cơm trong miệng xuống nhàn nhạt nhìn cô ta, đáp:
"Không cần, Dịch Bắc hạng 2 toàn khối nên đề của anh ấy sẽ có giá trị nhiều hơn hạng 3."
"Phụt, khụ khụ."
Thẩm Thiên Thành chẳng nể nang gì ai lập tức phì cười trước vẻ mặt sượng trân của La Tuệ Lăng.
"Tuệ Lăng à, em tự lo cho mình thì hơn!"
Nói rồi anh chỉ chỉ về phía Tần Nguyệt và Phó Dịch Bắc nói:
"Hai người họ là một đôi trời sinh, biến thái hệt nhau!"
Anh cũng biết Tần Nguyệt học môn toán khá yếu, nhưng cái khá yếu của cô còn phải ngẫm nghĩ lại! Nếu không vì sao mới chuyển trường đã vào ngay lớp chọn!
Theo anh thấy, cô nhờ Phó Dịch Bắc bổ túc chẳng qua là bị thay đổi môi trường học, cộng thêm sự giảng dạy của thầy cô quá khác so với lúc cô ở thành phố G. Cho nên Tần Nguyệt chỉ là nhất thời không theo kịp nhịp điệu mà thôi.
Sắc mặt La Tuệ Lăng càng xám xịt đi khi nghe Thẩm Thiên Thành nói Tần Nguyệt và Phó Dịch Bắc là một đôi trời sinh, cô ta âm dương quái khí nói:
"Có là trời sinh hay không còn chưa biết được."
Bà Bạch Thanh Cát không để ý tới lời qua tiếng lại của mấy đứa nhỏ, thứ bà để tâm chỉ có ánh mắt phẳng lặng không cảm xúc của Tần Nguyệt hiện tại.
"Bé con đừng quá căng thẳng, chỉ mới học kỳ I mà thôi. Cứ chậm rãi thích ứng môi trường cái đã."
Bà tưởng Tần Nguyệt căng thẳng nên an ủi vài câu, Tần Nguyệt cũng thu lại sự lạnh nhạt khi đối diện với La Tuệ Lăng, cô mỉm cười đáp lời bà.
"Con sẽ cố gắng ôn tập, bà đừng lo ạ."
Bà Bạch Thanh Cát nghe thế thì gật gật đầu hài lòng, Phó Chính Khâm bỗng hắng giọng nói:
"Vậy kì thi này trong các con ai lọt vào top 100 của toàn khối, thì ta sẽ tặng cho người đó một vé xem pháo hoa vào đêm cuối năm này!"
Cả đám hoan hô một tiếng lập tức cười đùa ầm ĩ cả lên, ngay cả Tần Nguyệt cũng bắt đầu ngồi không yên rồi.
Phó Dịch Bắc nhìn cô cứ nhích mông tới lui mà không khỏi buồn cười, anh ghé bên tai cô hỏi:
"Hưng phấn vậy à? Em thích xem pháo hoa sao?"
Tần Nguyệt chớp chớp mắt thành thật gật đầu với anh.
"Thích ạ, em còn chưa từng nhìn pháo hoa ở khoảng cách gần!"
Lúc còn mẹ, đêm giao thừa cô chỉ cùng mẹ quây quần bên trong sân nhỏ trước nhà. Lúc pháo hoa bắn lên không trung cô chỉ nghe được từng tiếng bùm bùm nơi xa, quá lắm chỉ có thể nhìn một đóm sáng mơ hồ rồi vụt tắt trong đêm đen.
Nụ cười của Phó Dịch Bắc vẫn câu lên một độ cong nhàn nhạt, dưới bàn ăn anh nắm lấy tay cô khẽ xiết một cái.
"An tâm thi tốt là được, cuối năm anh đưa em đi xem pháo hoa."
Tần Nguyệt hiểu ý của anh không muốn cô vì vé xem pháo hoa mà áp lực thi cử, cô mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu.