Tại Thẩm gia.
"Nào mau vào, mau vào nhà đi!"
Thẩm Thiên Thành cười toe toét muốn kéo tay Tần Nguyệt vào nhà nhưng nửa đường đã bị Phó Dịch Bắc đánh cho một cái đau điếng.
Anh ta gừ gừ hai tiếng không thèm so đo với Phó Dịch Bắc một đường dẫn hai người đi thẳng vào nhà.
Thẩm Thanh Ngạn và Trần Diệp vẫn chưa ngủ hai người đang ngồi uống trà xem bản tin thời sự buổi khuya với nhau.
Nghe được tiếng động Trần Diệp ngước mắt lên nhìn trước tiên, bà khẽ nhướng mày thả tách trà trên tay xuống hỏi:
"Trễ vậy rồi sao tiểu Bắc còn sang đây thế?"
Thẩm Thanh Ngạn cũng liếc mắt nhìn qua, ánh mắt ông rất sắt và sáng vừa nhìn đã thấy được dáng người nhỏ nhắn đang nấp sau lưng Phó Dịch Bắc kia.
Phó Dịch Bắc mỉm cười kéo tay Tần Nguyệt tiến lên hai bước, lễ phép thưa chuyện.
"Chuyện ở bữa tiệc hai cô chú chắc cũng biết rõ ạ, Tần Nguyệt tạm thời không muốn về nhà đêm nay mà nhà con thì không hợp lễ lắm nếu để em ấy ở lại. Cho nên con mạo muội đến nhờ cô chú cho em ấy ở lại đây một đêm được không ạ?"
Trần Diệp dời ánh mắt nhìn sang Tần Nguyệt bên cạnh Phó Dịch Bắc, dáng người cô bé khá gầy bận thêm một bộ quần áo rộng thùng thình thế kia càng nhìn càng đơn bạc mong manh.
Tần Nguyệt nhận thấy ánh mắt quan sát của Trần Diệp tuy cô có hơi thấp thỏm nhưng vẫn giữ phép lên tiếng chào.
"Còn chào cô chú ạ. Thật ra không cần làm phiền mọi người, con sẽ trở về nhà ngủ ạ."
Phó Dịch Bắc nghe cô nói thế có hơi không vui anh khẽ xiết bàn tay cô một chút, Tần Nguyệt ngước mắt khẽ trừng lại anh.
Nếu biết anh đưa mình đến Thẩm gia xin ngủ nhờ cô sẽ trở về La gia còn hơn, cô không thân không quen đến xin ngủ nhờ thì ba mẹ Thẩm Thiên Thành sẽ cảm thấy cô là người tùy tiện mất.
Trần Diệp nhìn hai đứa nhỏ mắt qua mày lại bà cũng không ý kiến gì, chỉ là với lời nhờ vả của Phó Dịch Bắc bà vẫn có thể chấp nhận.
Chuyện náo loạn ầm ĩ như thế theo sự hiểu biết của bà mấy chục năm nay với Lý Tuệ Mẫn thì cô bé này đêm nay đừng hòng ngủ yên nếu trở về La gia.
Mà Phó gia thì... Ngay cả một người chủ mẫu đường hoàng cũng không có.
"Chuyện này thì có gì phiền với không phiền chứ, con là bạn với Thiên Thành và tiểu Bắc nán lại nhà cô một đêm đã có làm sao đâu."
Trần Diệp mỉm cười hoà nhã vẻ mặt cùng ánh mắt đều rất tự nhiên và hòa nhã, Tần Nguyệt từ bé đã sống trong vô vàn ánh mắt dòm ngó cùng đàm tíu cô vừa nhìn liền nhận ra Trần Diệp không có một chút ý khinh thường cô.
Tần Nguyệt chớp mắt đầu tiên là nhìn Phó Dịch Bắc xin ý kiến, Phó Dịch Bắc nhếch môi đưa tay xoa đầu cô như ở chốn không người, anh cười nói với Trần Diệp:
"Vậy đành nhờ cô chăm em ấy giúp cháu một đêm ạ."
Nghe cái giọng điệu như đưa con gái đến lớp mầm này của Phó Dịch Bắc, Trần Diệp bật cười.
"Gì mà giúp cháu chăm một đêm? Mấy đêm trước đều là cháu chăm con bé sao?"
Phó Dịch Bắc không hề xấu hổ còn cười rất khoái chí, Tần Nguyệt bên cạnh thì không có mặt dày được như anh, cô ấp úng đáp:
"Vậy con cảm ơn cô chú trước ạ."
Thẩm Thanh Ngạn ở một bên nhìn và nghe đủ rồi, ông nhấc chân đạp Thẩm Thiên Thành đang bóc quýt ăn bên cạnh một phát.
"Còn không mau đi tìm người dọn dẹp phòng!"
Thẩm Thanh Ngạn đạp ngay bắp đùi Thẩm Thiên Thành đang chống khuỷu tay, anh vẹo một cái xuýt thì đập mặt xuống bàn.
Tần Nguyệt nhìn dáng người cao to cùng vẻ mặt hầm hầm của Thẩm Thanh Ngạn, cô không khỏi nuốt nước bọt nhích lại gần Phó Dịch Bắc một chút.
Thẩm Thiên Thành như không có chuyện gì nhét nốt nửa quả quýt vào miệng, anh đứng lên phủi phủi tay cười hì hì với Tần Nguyệt.
"Không sao không sao, nhà anh giao lưu với nhau đều tình cảm thế ấy mà!"
Khoé môi Tần Nguyệt giật giật miễn cưỡng cười cho có lệ, Thẩm Thanh Ngạn tằng hắng một tiếng nói:
"Hai đứa mau ngồi đi, đợi người dọn phòng còn khá lâu đấy."
Tần Nguyệt theo chân Phó Dịch Bắc ngồi xuống sofa nhưng như cố ý vô tình mà ngồi cách xa chỗ Thẩm Thanh Ngạn một chút, đơn giản là nhìn ông rất hung dữ.
"Hai đứa có muốn ăn chút thức ăn khuya không?"
Trần Diệp cười hỏi, Phó Dịch Bắc liền nhìn qua Tần Nguyệt.
"Em đói không?"
Tần Nguyệt dự trả lời là không nhưng cô còn chưa há miệng thì La Thận Khâm đã một đường đi thẳng vào Thẩm gia, sắc mặt ông không được tốt cho lắm.
"Làm phiền hai người quá, tôi sẽ đưa con bé về nhà ăn."
Bốn người tám con mắt nhìn chằm chằm La Thận Khâm cả người ướt đẫm nước mưa vô cùng nhếch nhác đi vào.
Tần Nguyệt vừa thấy ông đã cụp mắt không muốn nhìn dù là một cái, Trần Diệp mỉm cười lịch sự trả lời La Thận Khâm.
"Anh La đến đó à, hai nhà vốn thân quen cô bé này ở lại nhà tôi ăn bữa cơm khuya cũng có gì đâu. Anh đừng để ý mấy cái tiểu tiết ấy!"
La Thận Khâm đưa tay vuốt nước mưa trên tóc, đã tìm thấy Tần Nguyệt tâm trí ông cũng thả lỏng đi đôi chút trầm giọng nói:
"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng đêm khuya rồi tôi vẫn nên đưa tiểu Nguyệt về nhà thì hơn."
"Con không về."
Tần Nguyệt thấp giọng có chút đè nén lên tiếng ngắt ngang lời La Thận Khâm, ông chau mày nói:
"Tiểu Nguyệt chuyện đâu còn có đó, con mau theo ba về nhà nửa đêm nửa hôm còn ở lại nhà cô chú Thẩm của con thì không hay."
Tần Nguyệt cũng chau mày ương bướng không chịu nhượng bộ.
"Con xin cô chú ngủ nhờ một đêm rồi, ba về đi mai con sẽ về."
"Con..."
"Thì ra làm bác sĩ lâu cũng lắm lời nhiều lẽ thế à?"
Người lên tiếng là Thẩm Thanh Ngạn, chỉ thấy ông liếc mắt hừ một tiếng.
"Con bé không muốn về ông còn không biết xấu hổ đi ép buộc một đứa bé! Bộ nhà tôi là đầm rồng hang hổ không thể ở tạm một đêm sao?"
La Thận Khâm cau mày, giận dữ nhìn Thẩm Thanh Ngạn.
"Nó là con tôi, tôi có quyền mang nó về. Ông ý kiến gì?"
Thẩm Thanh Ngạn xùy một tiếng.
"Cũng biết là con mình đấy, mới 16 năm chứ bao nhiêu!"
"Ông!"
La Thận Khâm tức đến thở không ra hơi, nhưng Thẩm Thanh Ngạn lại chả hề hấn gì còn rất thoải mái uống mấy hớp trà nhuận giọng.
Phó Dịch Bắc im lặng nhìn, im lặng nắm tay Tần Nguyệt bốp bốp như trấn an. Anh biết, có chú Thẩm ở đây chú La đừng hòng thuận lợi làm được việc gì.
Không biết mấy người lớn gai mắt với nhau vì cái gì, nhưng gộp luôn cả Phó Minh Chính La Thận Khâm và Thẩm Thanh Ngạn lại ba người này là đánh nhau mà lớn lên!
Đương lúc không khí cam go thì trên cầu thang bà Bạch Thanh Cát choàng khăn lông chậm rãi bước xuống.
"Nửa đêm rồi, các con còn ầm ĩ cái gì?"