Sau giờ tiếng Anh sáng chủ nhật, Đào Khê chọc nhẹ bút vào cánh tay Lâm Khâm Hòa, người đang chơi Tiêu Tiêu Lạc ở bên cạnh.
Lâm Khâm Hòa vẫn di chuyển ngón tay trên màn hình, đầu cũng không ngoảnh sang, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Tôi đi lấy nước, cậu có cần lấy hộ luôn không?” Đào Khê giương ánh mắt đầy mong chờ nhìn ly nước màu đen chỉ còn lại nửa ly trên bàn Lâm Khâm Hòa.
“Không cần.”
Đào Khê “Ừm” một tiếng, không đi rót nước nữa mà lấy một tờ áp phích của câu lạc bộ mỹ thuật đã nhăn nhúm ra. Cậu giống như đang bàn bạc vấn đề thành tích thi như này thì nên chọn trường Đại học nào với phụ huynh, chớp mắt nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi định đến báo danh câu lạc bộ mỹ thuật.”
Vì tuần trước Lâm Khâm Hòa từng nói cậu có thể gia nhập câu lạc bộ này, cậu muốn thể hiện cho Lâm Khâm Hòa thấy mình rất nghe lời anh.
Nhưng giọng Lâm Khâm Hòa vẫn lạnh lùng như cũ: “Liên quan gì đến tôi?”
Đào Khê lại “Ừm” một tiếng, thu lại tấm áp phích, tự giác ngậm miệng.
Từ sau hôm chạm mặt Lâm Khâm Hòa trước cửa tiệm trà sữa, cậu luôn cố gắng chủ động nói chuyện với Lâm Khâm Hòa. Sáng nào cũng ân cần hỏi han Lâm Khâm Hòa có cần mình rót nước hộ không.
Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn luôn lạnh nhạt giống như bây giờ, ngay cả ly nước của anh cậu cũng chưa được sờ vào lần nào.
Chẳng lẽ Lâm Khâm Hòa sợ cậu đầu độc vào trong nước?
Đào Khê tự kiểm điểm bản thân rất lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc hôm đó mình đã làm gì, tại sao Lâm Khâm Hòa cứ như vậy.
Nhưng tháng âm còn có trăng tròn trăng khuyết, thi thoảng Lâm Khâm Hòa nắng mưa thất thường, tính tình khó ở cũng rất bình thường.
Đào Khê tự nhủ với bản thân như thế.
Đến cuối tiết học cuối cùng, học sinh trong lớp đã thu dọn cặp sách chạy vội ra ngoài. Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc cầm nhạc phổ đi cùng nhau, cậu chần chừ mãi trong lớp rồi cũng chạy đến tòa Thu Thực.
Cậu cầm theo tờ áp phích, dựa vào địa chỉ đi một lúc mới tìm được phòng vẽ của câu lạc bộ mỹ thuật trên tầng hai. Bên trong có khoảng ba mươi mấy người, hơn nửa là nữ sinh, đang ngồi đối diện trước bàn vẽ.
Rõ ràng vẽ tranh là sở trường hiếm hoi của mình, lúc bước vào Đào Khê vẫn cảm thấy căng thẳng, cảm giác như mình đang xông vào lãnh địa của người khác.
Cậu nhìn xung quanh tìm người phụ trách câu lạc bộ, thế nhưng oan gia ngõ hẹp thế nào lại chạm mặt vài “người quen”.
“Đào Khê, cậu cũng đến câu lạc bộ mỹ thuật à? Hay là tìm Hinh Vân?” Trương Mộng Đồng cầm bút vẽ, vừa nói vừa cười liếc mắt với Giang Hinh Vân.
Giang Hinh Vân vẫn đeo cái tạp dề màu hồng như cũ, ngẩng đầu nhìn Đào Khê rồi lườm Trương Mộng Đồng, khóe miệng vẫn cười.
Đào Khê không khỏi bội phục hai người họ. Cậu cảm thấy mình đã là người hay đóng kịch rồi, không ngờ vẫn có người giỏi hơn cậu.
Nếu không phải chính tai mình nghe thấy cuộc đối thoại của mấy cô nàng ở tiệm trà sữa, bây giờ nhất định cậu sẽ cảm thấy mình thân thiết với bọn họ.
Cậu khẽ cười, nói: “Tôi nghe Lâm Khâm Hòa nói chỗ này không tệ nên qua xem thử. Nhưng mà bây giờ chẳng còn hứng thú gì nữa.”
Nói xong thì quay người đi thẳng, không thấy sắc mặt hai người sau lưng vô cùng khó coi.
Đào Khê không định gia nhập câu lạc bộ mỹ thuật nữa, cũng tìm cho mình một lý do đầy đủ rồi. Cậu không muốn chi tiền để mua họa cụ.
Kết quả vừa bước ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã bị một nữ sinh cao gầy chặn lại: “Đừng đi đàn em Đào, câu lạc bộ bọn chị thiếu một nhân tài.”
Đào Khê ngẩn người, nữ sinh lạ hoắc trước mặt có vóc dáng rất cao, chỉ thấp hơn cậu một chút thôi. Cô buộc mái tóc xoăn dài bằng một dải ruy-băng tím, đôi mắt sáng ngời đầy ắp ý cười, tiếp tục nói: “Chị là trưởng câu lạc bộ mỹ thuật Kiều Dĩ Đường, lớp 12-1. Nghe thằng nhóc mập Phan Ngạn nói về em rồi, chờ em đến câu lạc bộ mãi đấy.”
Loading...
Đào Khê hơi bực, cậu chưa từng nói với Phan Ngạn mình muốn gia nhập câu lạc bộ mỹ thuật, đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, gật đầu nói: “Chào đàn chị, nhưng mà em không muốn tham gia câu lạc bộ.”
“Tại sao?” Kiều Dĩ Đường cảm thấy rất khó hiểu, vô cùng sốt sắng hỏi: “Em không thích vẽ ư?”
Đào Khê càng ngày càng cảm thấy người này rất kỳ lạ, thẳng thắn nói: “Em chưa chuẩn bị họa cụ nào cả.”
“Cái này có gì đâu. Chẳng lẽ trưởng câu lạc bộ còn không tặng em được một bộ họa cụ sao?” Kiều Dĩ Đường nghe vậy thở phào, không để tâm kéo Đào Khê vào phòng vẽ. Học sinh đang vẽ bên trong rối rít cung kính chào trưởng câu lạc bộ, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên nhìn Đào Khê, chỉ có sắc mặt Giang Hinh Vân và Trương Mộng Đồng là phức tạp.
Kiều Dĩ Đường vô cùng nhiệt tình lấy cho Đào Khê một bàn vẽ và một bộ họa cụ đầy đủ gồm bút vẽ và màu nước mới toanh, nói đây là chuyện bình thường trong câu lạc bộ, không cho cậu có bất kỳ giây phút nào để từ chối.
Đào Khê giống như chú gà con bị ép ngồi vào bàn vẽ xong, Kiều Dĩ Đường mới tha cho cậu, còn dặn dò một nam sinh “Phải quan tâm đàn em Đào vào đấy” xong xuôi, sau đó cầm điện thoại ra khỏi phòng vẽ, có vẻ như đi gọi điện cho ai.
Nam sinh kia giới thiệu mình tên Cao Dương, là học sinh lớp 11 nghệ thuật, có chút hâm mộ nói với Đào Khê: “Sao cậu quen trưởng câu lạc bộ thế? Chị ấy nhiệt tình với cậu thật đấy.”
Đào Khê nghĩ thầm tôi cũng đâu có biết, không thể làm gì khác hơn nói rằng: “Chắc do bạn cùng phòng tôi là Phan Ngạn nói với chị ấy.”
Cao Dương nhỏ giọng thì thầm: “Phan Ngạn? Cậu ta tiếp cận được cả con gái hiệu trưởng ư?”
Cao Dương cho rằng Đào Khê cố ý không nói với mình, vì vậy cảm giác người này không có lòng, xoay người đi về chỗ mình, không quan tâm đến Đào Khê nữa.
Trong phòng vẽ rất yên tĩnh, Đào Khê cũng bắt đầu vẽ. Bút vẽ và màu nước Kiều Dĩ Đường tặng cậu đều rất xịn, đây là lần đầu tiên cậu chính thức được vẽ thử mà không cần mượn đồ dùng của người khác.
Lúc cậu nghiêm túc vẽ sẽ rất tập trung cống hiến, không hề để ý đằng sau mình càng ngày càng có nhiều người vây xem, kể cả trưởng câu lạc bộ Kiều Dĩ Đường cũng đứng xem.
Bức tranh đang được vẽ là cảnh mặt trăng trong đêm tuyết. Ánh trăng bạc sắc bén trên núi tuyết tràn xuống lạnh lẽo. Đường nét đơn giản rõ ràng nhưng dưới màu sắc tuyệt vời này, tuyết trắng và ánh trăng tạo thành sự kết hợp đẹp đẽ không thể lại gần được, kiêu ngạo mà đơn độc.
Khi Đào Khê dừng bút mới phát hiện ra mình bị vây xem. Cậu thấy Kiều Dĩ Đường đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng hừng hực, giống như đang nhìn giống loài trân quý nào đó.
“Đàn em, nếu em nói với chị em chưa từng học vẽ bao giờ, hôm nay chị sẽ không cho em đi.” Kiều Dĩ Đường nói bằng giọng uy hiếp nhưng bên trong lại ngầm hưng phấn.
Những thành viên khác trong câu lạc bộ cũng căng thẳng nhìn Đào Khê. Nếu đúng là người trước mặt chưa từng học qua, vậy nhiều năm bọn họ học hội họa có phải rất phí phạm không?
Đào Khê giữ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Chỉ là lúc nhàm chán vẽ chơi thôi.”
“ĐM!”
Vẽ chơi thôi.
Có mấy người không nhịn được lẩm bẩm chửi bậy, thầm hận kết quả đúng là phí phạm thật, ánh mắt nhìn Đào Khê có sự ghen tị cũng có phần kính nể. Ban đầu bọn họ tưởng Đào Khê là người nhà thân quen gì đó của trưởng câu lạc bộ.
Đào Khê không nhịn được bật cười, đúng là giả vờ rất vui. Chắc lúc Lâm Khâm Hòa nói “không cần thiết” xem lại câu sai cũng vui như thế.
Kiều Dĩ Đường không hề cảm thấy ngoài mong đợi. Với hội họa và âm nhạc, sự nỗ lực chăm chỉ 100% cũng vẫn kém 1% thiên phú của người khác. Cô quan sát bức tranh kia, không nhịn được thở dài nói: “Đào Khê, phong cách vẽ của em rất giống tranh của một người chị từng xem trước đây.”
Đào Khê khẽ run, vội hỏi: “Là ai vậy?” Cậu muốn biết có phải đó là người mẹ Phương Tuệ của mình không.
Kiều Dĩ Đường nói: “Là bạn của một người bạn chị, hình như cũng chẳng phải bạn của cậu ta.” Cô lắc đầu, có vẻ nghĩ mãi không ra, nói: “Được rồi, người bạn kia của chị hẹp hòi lắm, chị cũng chỉ nhìn lướt qua thôi. Cũng có thể chị nhớ nhầm.”
Đào Khê thất vọng. Phương Tuệ đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, sẽ không thể trở thành bạn với những người độ tuổi đôi mươi.
Cao Dương vẫn luôn bên cạnh quan sát Đào Khê vẽ đã sớm tâm phục khẩu phục, kéo Đào Khê nhờ cậu hướng dẫn mình vẽ. Đào Khê đi qua, có mấy thành viên khác cũng xúm lại.
Kiều Dĩ Đường thấy cảnh tượng trước mắt, tâm trạng rất vui. Cô xoay người định đi xem tranh của người khác, vô tình nhìn thấy có hai nữ sinh vẫn luôn không tham gia vòng vây đang nhìn Đào Khê với ánh mắt phức tạp.
Kiều Dĩ Đường nheo mắt, khóe miệng vẫn cười như cũ, thản nhiên ra khỏi phòng vẽ.
Hoạt động câu lạc bộ kết thúc đồng nghĩa với việc nhà trường đã cho nghỉ. Đào Khê vất vả lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình của Cao Dương. Cơm nước xong xuôi về ký túc xá lại phát hiện Phan Ngạn không về nhà, bèn hỏi chút chuyện liên quan đến Kiều Dĩ Đường.
“Gì cơ? Tôi nói với nữ thần tổng cộng có hai câu, lần lượt là ‘Chào đàn chị‘ và ‘Gặp lại đàn chị sau‘, làm sao có thể giới thiệu cho chị ấy một người đàn ông thôn quê được?”
Người đàn ông thôn quê: “…”
“Cậu biết chưa, chị ấy là con gái út của hiệu trưởng Kiều, là học sinh nghệ thuật, cũng là học sinh giỏi của lớp 12-1 đấy. Cậu dễ dàng quen được với nữ thần như thế, đúng là không công bằng!” Phan Ngạn đấm ngực giậm chân.
Đào Khê nghĩ ngợi một lúc vẫn không hiểu tại sao Kiều Dĩ Đường biết mình. Sau khi trải qua chuyện liên quan đến đám con gái Giang Hinh Vân, bây giờ cậu rất cảnh giác với những người đang yên đang lành thể hiện ý tốt quá mức.
Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ gặp những hôm sinh hoạt câu lạc bộ.
Buổi chiều Đào Khê ra khỏi trường, đến một hiệu sách lớn trong thành phố, cuối cùng cũng tìm được một cuốn luyện nghe mới toanh có kèm cả băng nghe. Sau khi về phòng lại tiếp tục học đến nửa đêm.
Hôm sau là thứ hai, cậu vẫn đến lớp sớm như mọi khi. Trong phòng học vẫn chỉ có một mình Hoàng Tinh, cậu lên tiếng chào. Hoàng Tinh mặt mũi vô cảm gật đầu với cậu một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Đào Khê nghĩ, có phải những người có thành tích đứng đầu đều không thích nói không. Vậy cậu rất sẵn lòng muốn tìm phù thủy biển đổi giọng nói lấy thành tích xuất sắc.
Cậu cũng ngồi vào chỗ bắt đầu làm bài thi, không bao lâu sau những người khác cũng lục tục vào lớp.
Bỗng nhiên trước mặt vang lên tiếng ồn ào, cậu không để tâm lắm, cho đến khi có nữ sinh nói: “Chẳng lẽ trong lớp chúng ta có người trộm đồ?”
Đào Khê nhạy cảm dừng bút lại nhưng không ngẩng đầu.
“Hinh Vân, cậu nghĩ kỹ xem, hôm qua thật sự để quên tai nghe ở trường sao?” Là giọng của Kim Tinh.
“Tớ chắc chắn mà. Hôm qua trước khi đến câu lạc mỹ thuật, tớ để tai nghe trong ngăn bàn, định vẽ xong quay lại lấy. Nhưng mà sau đó mẹ gọi điện giục tớ nên tớ đành về thẳng nhà luôn.” Giang Hinh Vân lo lắng nói, kèm theo đó là âm thanh lục tìm ngăn bàn.
“Đúng là hôm qua tôi cũng nhìn thấy Hinh Vân để tai nghe trong ngăn bàn, sau đó đi cùng cậu ấy đến câu lạc bộ mỹ thuật.” Trương Mộng Đồng ngồi cạnh Giang Hinh Vân làm chứng.
“Cái tai nghe đó của Hinh Vân đắt lắm đấy, là quà sinh nhật ba cậu ấy mua từ Mỹ về.” Trần Nhã Thuần bổ sung.
Đào Khê không cần nghe nữa, gần như có thể chắc chắn đây là một màn kịch. Hơn nữa khẳng định cái tai nghe ấy bây giờ có thể đang ở trong ngăn bàn cậu.
Phong cách của Nhất Trung Văn Hoa là một ngôi trường tự do, vì để bảo vệ không gian riêng tư cho học sinh nên không gắn camera giám sát. Máy quay trực tiếp cũng chỉ bật khi có giờ học, hoàn toàn không có cách nào tự chứng minh.
Nói thật thủ đoạn cũ rích này cậu đã chứng kiến rất nhiều lần, là vào thời điểm học cấp hai.
Trường cấp hai huyện Thanh Thủy hồi cậu học nổi tiếng là loạn. Nếu không thích ai thì nhét đồ đạc vào ngăn bàn họ. Hôm sau sẽ là một trận vu oan giá họa hãm hại, người trong lớp gió theo chiều nào người theo chiều ấy đứng thành hàng nói phải bắt kẻ trộm, từ đó người này sẽ hoàn toàn bị cô lập.
Cậu hiểu vì chính cậu đã từng bị đối xử như vậy, nhưng cách giải quyết của cậu rất thô bạo, chính là đánh nhau.
Đánh theo kiểu liều mạng, chỉ cần những kẻ đó sợ mình, những người khác cũng sợ theo.
Mãi cho đến khi nhờ vào thành tích cậu nhận được sự che chở của vài thầy cô, hơn nữa tiếng xấu về cậu lan rộng, dần dần không ai dám bắt nạt cậu nữa.
Nhưng cho đến bây giờ, Đào Khê chưa từng nghĩ ở Nhất Trung Văn Hoa cũng gặp phải chuyện này. Cậu tưởng tất cả mọi người sẽ tốt bụng đẹp đẽ giống như bề ngoài, cậu không hiểu tại sao Giang Hinh Vân lại hận mình như vậy.
Nhưng cậu biết, người của Nhất Trung Văn Hoa cậu không chọc nổi, cũng không thể chọc, bởi vì sẽ không có ai che chở cho cậu.
Cậu vốn cũng chẳng phải học sinh ở đây. Chuyện này nếu làm lớn sẽ chỉ khiến cậu hoàn toàn không thể ở lại đây được, cũng khiến Nhất Trung Thanh Thủy mang nỗi nhục trộm cắp.
Càng khiến cậu phải chật vật cút khỏi thế giới của Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê nhìn sang bên cạnh theo bản năng, cũng may Lâm Khâm Hòa vẫn hay đến muộn. Cậu không muốn để cho Lâm Khâm Hòa chứng kiến.
“Hay là chúng ta tranh thủ chưa vào học lục soát hết phòng học một lần đi?” Trần Nhã Thuần đề nghị.
“Tôi cảm thấy không cần lục soát cả lớp đâu. Dù sao hôm qua sau khi tan học chỉ còn ít người ở lại trường, hơn nữa phần lớn bọn họ cũng không thiếu một cái tai nghe.” Trương Mộng Đồng tiếp tục kẻ tung người hứng.
Lớp 1 trừ một người nội trú ra, làm gì còn ai ở lại trường vào chủ nhật? Làm gì còn ai nghèo đến mức không có nổi một cái tai nghe?
Câu trả lời đã rất rõ ràng.
“Mấy cậu đừng như vậy, nhỡ cuối cùng đây là hiểu lầm chẳng phải sẽ rất khó xử sao?” Hình như Kim Tinh cũng không biết trò sắp đặt này của mấy cô nàng tiểu thư nhưng cũng dần cảm nhận được.
“Lục soát bàn học của người khác là xâm phạm quyền riêng tư!” Hoàng Tinh vẫn luôn không lên tiếng đứng dậy nói, giọng nói kìm nén lửa giận.
“Aiyo, quên mất, chẳng phải người đầu tiên đến lớp là cậu cũng rất có khả năng sao?” Trần Nhã Thuần cười khinh miệt nói.
“Cậu!” Rõ ràng Hoàng Tinh không cùng một đẳng cấp với bọn họ.
Đào Khê nghe thấy tiếng bước chân dần dần tập trung xuống cuối lớp, nghe là biết Giang Hinh Vân đứng gần hỏi cậu: “Đào Khê, hôm qua cậu có thấy ai đi ngang qua chỗ ngồi của mình không?”
Đào Khê dừng bút, ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân. Đúng là cô nữ sinh này rất xinh, trong đôi mắt ngầm bộc lộ dụng ý xấu nhưng vẫn tỏ ra điềm đạm đáng yêu.
“Tôi không phải bạn cùng bàn của cậu, sao mà biết được?” Đào Khê biểu cảm bình tĩnh, trong mắt thấm ra nụ cười châm chọc.
Sắc mặt Giang Hinh Vân trầm xuống, cô ta chớp mắt, Trương Mộng Đồng ở cạnh cười lạnh nói: “Lớp chúng ta chỉ có mình cậu ngủ ở trường, những người khác đều về nhà.”
Kim Tinh chạy tới liếc nhìn Đào Khê, thở dài do dự rồi ngập ngừng không nói. Những học sinh khác trong lớp đều ngồi ở chỗ mình, lặng lẽ quan sát về đằng này, không ai lên tiếng cả, chỉ dùng điện thoại nhắn tin, chắc là đang lan truyền drama.
“Lần trước tôi nghe nói, chủ nhiệm lớp cho cậu một chìa khóa phòng học để cậu tiện học tập cuối tuần.” Trần Nhã Thuần nói, ý ám chỉ rất rõ ràng.
Đúng là Chu Cường có đưa cho Đào Khê một cái chìa khóa, nhưng chủ nhật Đào Khê học ở phòng ký túc xá, hoàn toàn không dùng đến.
“Đào Khê, cậu thấy đấy, tai nghe này có ý nghĩa rất quan trọng với mình. Mình không ngờ lại bỏ quên nó.” Giang Hinh Vân hơi nhíu mày, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ tựa như rất đắn đo.
Đào Khê ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân, đang muốn châm chọc trả đũa, chợt nghe thấy được một giọng nói lạnh lùng.
“Tốt nhất cô nghĩ kĩ đi, có đúng là tai nghe bị bỏ quên không?”
Mấy người đang xúm lại ở hàng cuối nhanh chóng nhìn ra cửa sau.
Chỉ có Đào Khê không nhúc nhích, trái tim đang đập nhanh chìm xuống. Tất cả sự giả vờ ung dung gần như sụp đổ trong nháy mắt. Cậu siết chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay mình, siết đến mức đau đớn.
Cậu không dám ngoảnh đầu nhìn người đang từng bước từng bước đi đến nhưng hai tai trở nên rất nhạy bén. Cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa kéo ghế ra như mọi ngày, tiếng kim loại ma sát trên sàn nhà chói tai hơn bình thường rất nhiều.
Ngay cả hô hấp Đào Khê cũng không dám thở mạnh, vẻ bình tĩnh trước mặt Giang Hinh Vân vừa xong biến mất không còn dấu vết. Cậu gập cổ cụp mắt xuống, bối rối hỗn loạn như đà điểu vùi đầu vào trong cát.
“Bộp” một tiếng, một ly nước màu đen đầy nước tự nhiên đập bộp lên mặt bàn cậu, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đi rót nước cho tôi.”
Cơ thể cứng ngắc của Đào Khê run nhẹ, sau vài giây cậu mới chậm chạp đứng bật dậy. Lúc hai tay cầm vào ly nước đen của Lâm Khâm Hòa, ngón tay run run, chỉ đến khi siết thật chặt vào cái ly cậu mới khống chế được.
Trong phòng học rất yên tĩnh. Lúc cậu lấy nước có thể nghe được tất cả động tĩnh phía sau.
Kim Tinh phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, chủ động giải thích với Lâm Khâm Hòa: “Hinh Vân nói hôm qua để quên tai nghe trong lớp, hôm nay không tìm thấy. Vì vậy mới hỏi Đào Khê ở trường hôm qua có thấy không, chắc là có gì hiểu lầm thôi.”
Cô đã đoán được chuyện này là Giang Hinh Vân giở trò quỷ, nhưng dù sao Giang Hinh Vân cũng là bạn cô. Cô muốn cho Giang Hinh Vân một nấc thang để xuống nước trước đã rồi tính sau.
Nhưng Lâm Khâm Hòa không phản ứng với cô. Anh thả lỏng dựa lên lưng ghế, tay đặt trên bàn học, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân, giọng nói vẫn không có nhiệt độ:
“Tôi hỏi cô một lần nữa, có đúng là bỏ quên không?”
Sắc mặt Giang Hinh Vân tái nhợt, cô ta lùi ra sau theo bản năng. Rõ ràng Lâm Khâm Hòa đang ngồi, ánh mắt phải ngước lên nhìn mình, rõ ràng sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt cũng trầm lặng nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự chèn ép mãnh liệt, tựa như chỉ cần cô gật đầu nói một tiếng “Đúng”, ánh mắt ấy sẽ thật sự hóa thành vũ khí sắc bén đâm vào người cô ta.
Trần Nhã Thuần và Trương Mộng Đồng rõ ràng cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển tới mức này, hai người nhìn nhau bối rối. Sắc mặt Trần Nhã Thuần tái xanh, có vẻ như cô ta đã biết tại sao trong tiệm trà sữa hôm ấy, Lâm Khâm Hòa nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét như vậy.
Giang Hinh Vân nắm chặt tay, cô không biết tại sao từ trước đến giờ Lâm Khâm Hòa toàn đến trùng giờ chuông reo mà hôm nay lại đến sớm, càng không nghĩ ra tại sao anh lại quan tâm chuyện này. Nhưng cô biết mình không đắc tội nổi Lâm Khâm Hòa, không dám nhìn anh nữa, cụp mắt xuống ấp úng:
“Tôi…Có thể tôi đánh rơi ở nhà, để tối về tôi tìm thử.”
Trương Mộng Đồng cũng vội vàng nói: “Đúng, chắc hôm qua tôi cũng nhớ nhầm, có khi Hinh Vân thật sự mang theo tai nghe về rồi.”
Giang Hinh Vân nghe thấy tiếng gõ tay lên mặt bàn trở nên mạnh hơn rồi dừng lại. Tim cô ta co rút lại, theo bản năng nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng lại thấy Lâm Khâm Hòa hơi nhếch môi, vẫn nhìn mình như cũ, nụ cười hời hợt còn giọng nói thì lạnh lùng:
“Vậy tôi hi vọng cô có thể tìm được.”
Giang Hinh Vân cố gắng đè sự kinh hãi đang nhanh chóng dâng lên trong lòng, gắng gượng nặn ra một nụ cười khó coi, lí nhí nói: “Cảm ơn, tôi về nhà chắc chắn sẽ tìm kiếm cẩn thận.”
Cô ta thật sự không dám ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn không buông tha. Anh giơ tay kéo lại chiếc bàn hơi nghiêng lệch bên cạnh cho khớp với bàn mình, sau đó nhìn cô ta, chậm rãi hỏi:
“Sau khi tìm được thì sao?”
Giang Hinh Vân sắp khóc, trong phòng học vẫn có rất nhiều người lẳng lặng xem kịch. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ mất thể diện như thế, ấy vậy vẫn run run nói: “Tôi, tôi sẽ xin lỗi Đào Khê.”
Trần Nhã Thuần một mực cố gắng hạ cảm giác tồn tại của bản thân xuống, tưởng cục diện này đã đến lúc kết thúc, đột nhiên thấy Lâm Khâm Hòa nhìn sang mình. Đôi mắt đẹp kia như phủ đầy sương tuyết, ánh mắt sắc bén.
Gần như trong chớp mắt cô ta đã hiểu ra ý Lâm Khâm Hòa, siết tay gấp rút nói: “Tôi, tôi cũng sẽ xin lỗi Đào Khê. Lần trước là do tôi lừa cậu ấy nên cậu ấy mới đến muộn, là tôi không đúng.”
Trương Mộng Đồng không dám thở mạnh, cũng nhanh mồm nhanh miệng nói theo với vẻ ân hận.
Ba người thấp thỏm thấy cuối cùng Lâm Khâm Hòa cũng thu hồi ánh mắt, cứ như biến các cô thành không khí. Anh lấy một quyển sách vừa dày vừa nặng ra từ trong cặp, nhìn bìa sách có vẻ là sách luyện nghe tiếng Anh cùng một hộp băng mới toanh, cúi đầu nhét vào trong ngăn bàn mình.
Kim Tinh sốt ruột nháy mắt với bọn Giang Hinh Vân. Ba người đẹp như vừa thoát khỏi cái chết, mồ hôi lạnh đầy tay về chỗ ngồi của mình.
Kim Tinh còn chưa rời đi, cô vỗ mạnh ngực mình một cái rồi thở phào. Cô thấy chuyện này hẳn đã được giải quyết tốt đẹp, vì vậy thở dài nói với Lâm Khâm Hòa: “Cuối cùng cũng không sao! Vừa rồi hù chết mình!”
Đúng là cô thật sự bị dọa sợ, là sợ Lâm Khâm Hòa. Từ hồi chung lớp với Lâm Khâm Hòa năm cấp hai, cô chưa từng thấy anh như vậy.
Nhưng Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt nhìn cô, hỏi ngược lại: “Không sao cái gì?”
Kim Tinh ngẩn ra.
Cô cảm thấy cái nhìn mà Lâm Khâm Hòa dành cho cô không khác gì với ánh mắt Lâm Khâm Hòa vừa nhìn Giang Hinh Vân lúc nãy.