“Từ 23 giờ tối ngày 21/11 đến 2 giờ rưỡi sáng ngày 22/11, anh đã ở đâu? Làm gì?”
Mới sáng sớm, dụi mắt nhìn hai người mặc cảnh phục tới gõ cửa căn hộ của mình, Hi Li La còn ngỡ bản thân chưa tỉnh ngủ. Anh cứ thế mơ mơ màng màng đi theo họ vào sở cảnh sát, ngồi trong phòng thẩm vấn, nghe người đàn ông mặt chữ điền đặt những câu hỏi không thể hiểu nỗi.
Lúc này, Hi Li La như mới tỉnh táo: “Khoan đã, ý các anh đang nghi ngờ tôi gϊếŧ Hứa Mộng Uyên ư?”
Trịnh Khắc Huy lắc đầu, nghiêm túc lý giải: “Không hẳn vậy, chúng tôi chỉ mới nghi ngờ anh có liên quan đến cái chết của nạn nhân, còn việc anh có phải hung thủ hay không chúng tôi cần điều tra thêm để xác thực.”
Hi Li La kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao có thể như vậy! Trừ lúc đóng phim, ngoài đời tôi và cô ta còn chưa nói được một câu. Các người lấy chứng cứ đâu mà nói tôi liên quan đến cái chết của cô ta?”
Trịnh Khắc Huy thấy anh mất bình tĩnh, lên tiếng giải thích: “Anh chỉ mới thuộc diện tình nghi, nếu anh muốn chứng minh mình trong sạch, đề nghị anh hợp tác với cảnh sát.”
Nghe vậy, Hi Li La không còn cáu gắt như trước nữa, anh suy nghĩ giây lát rồi đáp lời: “Khoảng thời gian đó, tôi ở phòng tập của studio luyện giọng, các anh có thể kiểm tra camera giám sát.”
Trịnh Khắc Huy đưa cho anh ảnh chụp viên đá thủy tinh: “Chúng tôi tìm được thứ này trong phòng nghỉ của anh, anh có ấn tượng gì không?”
Hi Li La nhìn chằm chằm tấm ảnh vài giây, đột nhiên thốt lên: “Tôi cũng từng thấy nó trên bàn hoá trang! Nghĩ chắc ai làm rơi, nhưng vì nó quá nhỏ cũng không có giá trị nên tôi không để ý lắm.”
Trên mặt Trịnh Khắc Huy không có biểu cảm gì, anh hỏi tiếp: “Anh thấy nó xuất hiện ở phòng nghỉ của mình từ khi nào?”
Hi Li La không chút che dấu: “Khoảng 6 giờ tối ngày 22.”
Trịnh Khắc Huy ra hiệu cho người kế bên ghi chép, rồi lên tiếng: “Vậy anh có nhớ trước đó những ai đã đến phòng mình không?”
Hi Li La gật đầu: “Ngày hôm đó có trợ lý của tôi, thợ trang điểm, người của tổ phục trang, đạo diễn và vài diễn viên đoàn phim.”
Nói tới đây, Đinh Thúy Hà mặc cảnh phục bước đến, ghé vào tai Trịnh Khắc Huy nói gì đó rồi rời đi.
Trịnh Khắc Huy không muốn làm khó đối phương nhưng xuất hiện nhiều điểm bất cập, anh không khể qua loa được: “Camera giám sát tại studio của anh mất đoạn băng ghi hình tại thời điểm vụ án xảy ra. Lúc đó còn ai khác thấy anh ở phòng tập không?”
Hi Li La sốt sắng lắc đầu: “Sao trùng hợp như thế được?”
Trịnh Khắc Huy cũng không có đáp án cho câu hỏi của anh, chỉ lạnh nhạt nói: “Chúng tôi sẽ cho điều tra về vấn đề này. Do không tìm thấy vân tay của anh trên viên đá nên chúng tôi tạm thời không bắt giữ anh. Thế nhưng, cảnh sát sẽ theo dõi anh 24/24, anh cũng không được phép xuất ngoại trong thời gian này.”
Hi Li La nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi thẩm vấn xong, Trịnh Khắc Huy quay lại phòng họp. Trước ánh mắt trông mong của đồng nghiệp, anh lắc đầu.
“Thời gian viên đá xuất hiện đúng lúc cúp điện nên không có băng ghi hình. Tạm thời chỉ có thể khoanh vùng những người xuất hiện trước đó theo lời khai của Hi Li La.”
Huỳnh Minh Chính trưng cầu ý kiến những người có mặt trong cuộc họp: “Có ai từng thấy những viên đá kiểu này được đính ở đâu chưa?”
Phòng họp rơi vào yên tĩnh, một lát sau, Hứa Thùy Băng đưa ra suy nghĩ của mình: “Ban đầu, tôi cho rằng nó sẽ được đính trên trang sức, đồng hồ hay quần áo, giày dép. Nhưng những vật dụng xa hoa như đồng hồ và trang sức thì chẳng ai đính thuỷ tinh lên đó cả, chỉ còn lại giày dép và quần áo. Tuy nhiên, chúng ta nghĩ xem ai lại đặt giày dép lên bàn hoá trang để rơi viên đá thủy tinh ra chứ?”
Các đồng nghiệp khác tán thành, Trịnh Khắc Huy cũng không ngoại lệ: “Vậy chúng ta chú ý băng ghi hình, xem ngày hôm đó có ai mặc trang phục đính đá không.”
Đinh Thúy Hà phản bác: “Tôi và vài đồng nghiệp đã xem băng ghi hình, cũng như kiểm tra toàn bộ phục trang tại phim trường, không có cái nào như chúng ta miêu tả cả.”
Mọi người lần nữa rơi vào trầm tư, Huỳnh Minh Chính buộc phải phá vỡ bầu không khí: “Tiếp tục kiểm tra camera giám sát, không chỉ hai ngày gần nhất ở phim trường, khoảng thời gian trước đó cũng phải xem xét, tránh bỏ lỡ manh mối. Liên quan đến giải trí Tuyết Huy, mọi người điều tra tới đâu rồi?”
Một cô gái trẻ mặc cảnh phục đứng lên báo cáo: “Bên IT tìm được vài đoạn clip chứa hình ảnh đồi trụy cách đây 2 năm, trong máy tính của một cổ đông giải trí Tuyết Huy. Nhân vật chính bao gồm các cổ đông cùng nghệ sĩ nam của công ty, các doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng, 3 nạn nhân cũng xuất hiện trong đó.”
Vì đã quen thuộc với những vụ án mại dâm kiểu này, các cảnh sát có mặt ở đây cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Tuy vậy, Trịnh Khắc Huy vẫn thắc mắc: “Theo tôi biết các cổ đông công ty đa phần là nam. Cổ đông với các nghệ sĩ nam?”
Nữ cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy! Theo điều tra, các nghệ sĩ này có dấu hiệu tinh thần không tỉnh táo, nghi ngờ do tác dụng của chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Vào khoảng thời gian 2 năm trước, họ đều là những diễn viên, ca sĩ không tên tuổi.”
Huỳnh Minh Chính híp mắt: “Hung thủ có thể là một trong số các nghệ sĩ nam đó, đặc biệt chú ý thời điểm 3 nạn nhân xuất hiện. Chúng ta tuy có bằng chứng nghi ngờ giải trí Tuyết Huy mua bán mại dâm, cùng sử dụng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Tuy nhiên, chúng ta phải tìm ra chứng cứ các nghi phạm giao dịch tiền bạc, người và chỗ tàn trữ chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Âm thầm theo dõi hành tung của những người có mặt trong đoạn clip!”
“Vâng, Thiếu tướng!"