Hơn 20 năm về trước, từng có một gia tộc họ Hồ quyền thế ngút trời kinh doanh đá quý. Người ngoài biết ông ta có một gia đình êm ấm, vợ đẹp con ngoan. Nhưng họ nào ngờ rằng người chồng người cha mẫu mực ấy lại không từ thủ đoạn chiếm đoạt nữ diễn viên trẻ tuổi, xinh đẹp lúc bấy giờ tên Quỳnh Như.
Quỳnh Như là cô gái mồ côi, đầy lòng nhiệt huyết với nghệ thuật. Lúc mới bước chân vào giới này, cô đã nỗ lực hết mình để từng bước tiến lên từ hai bàn tay trắng. Khi gần chạm mốc vinh quang, tất cả những nỗ lực của Quỳnh Như gần như uổng phí chỉ vì vô tình lọt vào mắt của vị thương nhân họ Hồ đó.
Ông ta bỏ thuốc chiếm đoạt cô ngay trong lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau. Quỳnh Như sau khi tỉnh lại đã căm hận ghét cay, ghét đắng ông ta. Thế nhưng bản thân thân cô thế cô, muốn tống người này vào tù chỉ lực bất tòng tâm, đành nghiến răng nghiến lợi, nuốt ngược những tủi nhục vào trong.
Người ta nói “Hồng nhan bạc phận” thật không sai, tên thương nhân này không biết đủ. Không ngừng chèn ép cô hết mọi đường, đến cả niềm đam mê nghệ thuật cũng bị cắt đứt.
Ông ta cho người bắt giam nữ diễn viên, xem như chim hoàng yến mà nuôi dưỡng. Quỳnh Như hận nhưng chẳng làm gì được, bỏ trốn rồi bị bắt lại cứ như vòng tuần hoàn lẩn quẩn.
Đến một ngày, cô thoả hiệp, chỉ xin ông ta được đóng phim để không có thời gian suy nghĩ đến chuyện tự sát. Hắn ta cũng chấp nhận chỉ cần cô không thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Khi Quỳnh Như tưởng chừng nửa đời còn lại cứ tiếp tục trôi qua như vậy, thì địa ngục còn kinh khủng hơn đang chờ cô sa vào.
Cô bị bắt cóc, người bắt cóc cô là kẻ thù của thương nhân họ Hồ, đàn em gọi hắn là Pie. Trong khoảng thời gian làm con tin, hắn ta đột nhiên nói yêu cô, mang đến cho cô ấm áp và dịu dàng chưa từng có.
Quỳnh Như không biết mình hồ đồ nhất thời hay yêu thương sâu đậm, chung quy cô dần chìm đắm vào đó và mở lòng với hắn ta.
Đây là lần thứ hai, sau mối tình đầu cô muốn cùng một người đàn ông đi hết quãng đời còn lại.
Nhưng hạnh phúc vốn ngắn ngủi. Quỳnh Như được “cứu”. Lúc này, cô cảm thấy thật buồn cười.
Cô phát hiện mình mang thai đã là tháng thứ 4, là con của kẻ bắt cóc mà cô yêu sâu đậm. Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nhục nhã, mình sao lại yêu một kẻ đã bắt cóc mình kia chứ? Lại mang thai con của hắn?
Cô muốn phá thai, đến cả tương lai của mình còn mờ mịt thì đứa trẻ này sinh ra sẽ hạnh phúc được sao?
Nhưng cái thai kiên cường hơn cô nghĩ, thai lớn rất khó phá, lại bị tên thương nhân cầm thú kia nuôi nhốt cô cũng chẳng đến bệnh viện được.
Không lâu sau đó, Hồ Tam phát hiện. Hắn không cho Quỳnh Như phá thai, ngược lại muốn cô sinh nó ra, muốn đứa trẻ gọi hắn là ba và xem cha ruột là kẻ thù không đội trời chung. Hắn bệnh hoạn như vậy đấy.
Thế nhưng Pie không phải đèn cạn dầu, hắn ta từng bước ép sát khiến công ty của Hồ Tam rơi vào khủng hoảng và phá sản.
Vì lo chuyện công ty, nên cái lồng giam hoa lệ của hắn ta bị nới lỏng. Nhân lúc đó, Quỳnh Như trốn thoát. Ngày cô đi, trời đổ mưa to, cơn đau quằn quại ở bụng dưới khiến cả người cô run rẩy.
Một người qua đường tốt bụng đưa Quỳnh Như đến bệnh viện. Đứa trẻ được thuận lợi sinh ra. Ngay khi tỉnh lại, cô ôm đứa trẻ bỏ trốn, rời xa nơi từng là địa ngục của mình.
Cùng lúc đó, Pie đang tìm kiếm cô. Thấy hắn từ phía xa, trong đầu Quỳnh Như như có ai đó thôi thúc “Đừng để hắn nhìn thấy, rời xa hắn đi!” và cô đã làm theo.
Ôm theo đứa bé không tiện chạy trốn, cô để lại đứa bé núp sau bãi rác ở gần đó. Nhưng đến khi quay lại, đứa bé đã không còn nữa.
Quỳnh Như bị Hồ Tam bắt lại. Nhưng sau đó không lâu, hắn ta nhảy lầu tự sát. Cả nhà hắn bị một mồi lửa thiêu đốt.
Ngày đó vợ hắn hẹn gặp cô. Khi biết tin này Pie xông vào biển lửa cứu cô ra. Cơ thể cô bị bỏng 50%, phải phẫu thuật cấy ghép da.
Tỉnh dậy nhìn thấy trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, Quỳnh Như phát điên.
Không muốn nhẫn tâm để người mình yêu sống trong đau khổ và dày vò, lại không thể để cô ấy rời xa mình, Pie quyết định tạo cho cả hai một cuộc đời mới.
Hắn phẫu thuật khuôn mặt giống y đúc mối tình đầu của cô là Trịnh Huy, cho người gϊếŧ chết chính chủ và thay thế hắn ta. Hắn thuê một bác sĩ tâm lý danh tiếng thôi miên vợ mình, để cô ảo tưởng về một tình yêu thiên trường địa cửu với mối tình đầu.
Trong ký ức của Quỳnh Như lúc này, không có bất hạnh hay khổ đau, cô và mối tình đầu yêu nhau rồi kết hôn, có một đứa con trai kháu khỉnh.
Đứa trẻ ấy là Trịnh Hoài được ông mang về từ viện mồ côi.
Điều Pie không thể ngờ là Quỳnh Như lại nhớ mình có một đứa con gái bị mất tích. Tình trạng của cô tuy đã ổn định, nhưng đôi lúc lại bất ngờ phát bệnh.
Những lúc đó, Quỳnh Như phát tiết lên con trai nhỏ của mình. Dấu vết bầm tím, hay vết sẹo do bị đánh đã theo Trịnh Hoài suốt từ năm 10 tuổi cho đến lớn. Pie chỉ xem như không thấy, cũng không ngăn cản.
Thế nhưng cậu bé đáng thương ấy lại không oán thán, chỉ thêm thương mẹ nuôi bị căn bệnh tinh thần hành hạ. Vì lúc tỉnh táo, bà ấy đã trao cho Trịnh Hoài sự dịu dàng cùng hơi ấm giống hệt mẹ ruột trong quá khứ.