Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, hai người đàn ông cao lớn điển trai đang không chút che đậy nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện. Động tác rung đùi và ngón tay gõ từng nhịp của hai người họ là biểu hiện của sự căng thẳng quá độ. Cô gái ngồi trên sô pha đang cúi đầu nhìn tài liệu, từng ngón tay mảnh khảnh, thon dài nhẹ nhàng lướt qua từng trang giấy. Thế nhưng từ đầu chí cuối cô ấy vẫn không để lộ chút biểu cảm gì đến cả một lần chau mày cũng không có.
Đợi khi thiếu nữ gấp tập tư liệu lại, Silas đã không thể ngồi yên được nữa:
“Chủ nhân có định nhận họ không?”
Lê Khánh Nhã không trả lời, cô chỉ đưa điếu thuốc lên miệng, nhả ra một làn khó mờ bao phủ từng đường nét mỹ miều trên gương mặt nhỏ nhắn.
Silas nhìn người bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt. Daniel ho sặc sụa: “Chủ nhân, không phải người bỏ thuốc rồi sao?”
Cô ấy nhướng mày: “Vậy sao?”
Tuy nói vậy, nhưng Lê Khánh Nhã đã thả điếu thuốc xuống sàn, nghiền dưới chân. Cô hiểu rõ hai người kia căng thẳng vì điều gì: “Yên tâm! Khi nào còn chưa tìm được người kế vị ta vẫn sẽ là chủ nhân của các ngươi. Ta cũng không có ý định nhận lại họ.”
Silas và Daniel nhìn nhau. Tuy đây là đáp án họ mong muốn, nhưng khi được thốt ra từ miệng đối phương, bản thân lại thấy áy náy: “Không phải chủ nhân tìm ba mẹ nhiều năm rồi sao? Chúng tôi không nghĩ người lại lựa chọn từ bỏ.”
Lê Khánh Nhã cong môi tự giễu: “Ba mẹ ư? Có người ba người mẹ nào nỡ vứt bỏ đứa con vừa lọt lòng vào nghĩa địa để kiến cắn đến thủng bụng không? Ta chưa ngu ngốc đến mức mong muốn gọi những kẻ suýt gϊếŧ chết mình là ba mẹ!”
Khi nói lời này, cô ấy không phẫn nộ cũng không lớn tiếng, dường như quá khứ đau khổ kia không thuộc về chính cô.
Silas vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp cô gái trước mặt. Năm đó Lê Khánh Nhã mới tròn 8 tuổi, anh không biết tại sao bé gái này lại có mặt ở tổ chức, nhưng nhìn đôi mắt vô cảm và bàn tay siết chặt lưỡi dao của cô ấy, một sát thủ như anh lại cảm thấy rợn người. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn lại phải học cách sinh tồn, đối mặt với những góc khuất bẩn thỉu nhất của cuộc đời để rồi một tay nắm chặt lưỡi dao đang chĩa về phía mình mà không buồn nhíu mày. Để chính thức được gia nhập Now, cô ấy cùng những tay mơ khác sẽ sinh tồn 3 tuần trong rừng mưa nhiệt đới. Thế nhưng, chỉ người sống sót cuối cùng mới được công nhận. Vì vậy, cô bé Lê Khánh Nhã 8 tuổi ngày ngày phải cảnh giác đối mặt với những nguy hiểm đang rình rập, thú dữ, con người, độc dược,... Ai cũng nghĩ cô ấy sẽ không sống qua khỏi một ngày. Vậy mà đến khi thời hạn kết thúc, Lê Khánh Nhã lại là kẻ sống sót duy nhất. Không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cái tên Della của sau này đã trở thành nỗi kinh hoàng của cả thế giới ngầm.
Giọng nói trầm thấp êm tai của Daniel đã kéo anh thoát khỏi dòng hồi ức: “Chủ nhân có định tiết lộ sự thật cho người tên Trịnh Hoài kia không?”
Lê Khánh Nhã gật đầu: “Cũng là người bị hại, anh ta có quyền biết sự thật, lựa chọn như thế nào là quyền của anh ta.”
Silas ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đến Daniel cũng không nhìn nổi: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, cậu cũng biết chủ nhân không thích vòng vo.”
Silas siết chặt nắm tay như lấy hết can đảm: “Sở dĩ chủ nhân quan tâm người tên Trịnh Hoài đến vậy là vì hắn giống người kia sao?”
Lê Khánh Nhã ngả người tựa vào lưng ghế: “Giống lắm sao?”
Silas bất đắc dĩ thở dài: “Người biết chúng tôi đang lo lắng điều gì mà!”
Cô cụp mắt: “Quan trọng lắm sao? Người đã chết còn gì phải bận tâm.”
Daniel vào bếp lấy cốc nước lọc đưa cho Nhã: “Hi vọng sẽ giống như người nói. Chuyện năm đó không phải lỗi của chủ nhân. Nếu Jack biết những chuyện người đã làm vì cậu ấy, Jack nhất định rất đau lòng.”
Lê Khánh Nhã uống một ngụm nước, song vẫn im lặng không đáp lại.
Chỉ vài phút sau, cô đã bình thản trở lại quay sang hỏi Silas: “Đơn hàng với tổ chức Y thế nào rồi?”
“Hai giờ sáng ngày mốt bắt đầu vận chuyển, tôi đã bố trí nhân lực chỉ cần chờ đến ngày xuất phát.”
Lê Khánh Nhã nghiêng người chống khủy tay lên thành ghế, bộ dạng ngả ngớn thờ ơ. Nhưng lời cô ấy nói lại vô cùng nghiêm túc: “Y đang đấu đá nội bộ, ta không tin Pie sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nếu vụ này trót lọt Edward chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Cho người trông chừng động thái của Pie. Đồng thời, gọi nhánh 9 hỗ trợ triển khai phương án 2.”
Silas không đồng tình: “Có phải chủ nhân quá đa nghi rồi không? Pie đang điều tra Edward nếu chưa xác định thân phận đối phương hắn sẽ không động tay đâu. Với lại lãng phí nhân lực vào phương án 2 tổn thất không nhỏ.”
Lê Khánh Nhã nhếch môi: “Chủ nhân của ngươi cũng đâu ăn chay. Nếu phương án 2 có hiệu lực tăng tiền lên gấp 3.”
Nói đến đây, Silas và Daniel thầm cầu nguyện cho Edward, gặp phải chủ nhân chẳng khác nào đâm đầu vào họng súng.
“Có tin tức gì của anh Ba chưa?”
Daniel lắc đầu: “Vẫn chưa, lần cuối cậu ấy xuất hiện là ở sa mạc Sahara.”