Editor: Mứt Chanh
Năm 2018, vào mùa xuân ở thành phố Hạ Hải.
Mộ Kiêu Dương ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay phút chốc đầu óc trống rỗng.
Vào nửa năm trước, anh đã đoạt lại quyền khống chế cơ thể thuộc về mình.
Đến lúc rồi, cuộc đời thì ngắn ngủi, những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu. Cô, anh không muốn bỏ lỡ thêm nữa.
Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Tay anh bỗng nhiên ngừng lại, anh khép lại tập nhật ký thuộc về giáo sư Mộ.
***
Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại, Mộ Kiêu Dương đang định xuống xe thì tay lại bị giữ chặt, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt bình tĩnh kiềm chế, sâu không thấy đáy.
Người đàn ông ngẩn ra rút tay lại, mỉm cười nắn ấn đường: "Em cũng nên về nhà xem thử đi. Dù sao chuyện kia cũng đã qua lâu như vậy...... Em cũng không biết, khoảng thời gian đó, tinh thần em sa sút cỡ nào thì ba mẹ đều rất lo lắng cho em." Có mấy lời chạm đến là thôi, hắn cũng không nói nhiều thêm nữa. Sự kiện kia đã đả kích vô cùng lớn đến em trai.
"Anh, anh cũng không phải không biết hình thức ở chung của em và ba mẹ, thật sự là......" Một tiếng cười khổ, Mộ Kiêu Dương cũng có phần không biết làm thế nào. Anh quả thật không hiểu được làm sao để chung sống với người nhà.
Thấy anh xuống xe, Mộ Lâm cũng theo xuống xe, hai người đàn ông cao lớn đứng ở ven đường trò chuyện. Không giống với người em trai đang đứng thẳng lưng, Mộ Lâm nghiêng người dựa vào xe trong tư thế tao nhã và thảnh thơi.
Người qua đường qua lại liên tục nhìn sang.
Đúng là mùa xuân tháng ba tháng tư giá rét, trên cây lê nở đầy hoa, cánh hoa trắng muốt rơi ào ạt xuống mặt đất. Mộ Kiêu Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt rõ nét, cao gầy đến chói mắt. Chỉ là anh gầy ốm quá đi, bả vai rộng lớn cũng có vẻ càng thêm yếu ớt. Anh mang theo khẩu trang và nón, người qua lại không nhìn thấy dáng vẻ của anh nhưng đôi mắt sâu thẳm kia của anh đặc biệt sáng ngời lập loè khiến người ta muốn nhìn anh thêm nhiều lần.
"Nhân cách thứ hai của em lại về rồi phải không? Tom rất lạnh nhạt với tất cả mọi người." Mộ Lâm cười thành tiếng lại không nói. Lúc Tom xuất hiện, em trai là một người khác. Ba mẹ vẫn luôn cảm thấy Mộ Kiêu Dương quái lạ, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm bác sĩ tâm lý cho anh. Nhưng ba mẹ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đa nhân cách. Chuyện này, vẫn là do Mộ Lâm phát hiện ra.
Hắn nhìn về phía em trai, rõ ràng là vẻ ngoài vô cùng xuất sắc anh tuấn, điển trai như ánh mặt trời, không thỏa hiệp và dịu dàng một chút nào nhưng tính tình lại là chín chắn tột độ, ngay cả một đôi mắt cũng như nước giếng, nhìn thì có vẻ trong veo nhưng thật ra sâu không thấy đáy, một chút gợn sóng cũng không thể.
Người làm anh trai như hắn thật ra chưa từng hiểu rõ về em trai, cũng như không thể bước vào thế giới của anh.
Anh không hiểu em trai.
"Chuyện đa nhân cách đừng nói với ba mẹ. Em không muốn bọn họ lo lắng."
"Ừ." Mộ Lâm gật đầu.
Thấy ánh mắt của em trai dừng lại ở một chỗ trước mặt mình 15m, Mộ Lâm cũng nhìn qua đó. Thế mà là một cô bé xinh xắn lanh lợi đang leo cây?!
Mộ Lâm hơi mỉm cười, rồi lại nhìn lên thân cây. Thì ra là một chồng tài liệu bị gió thổi đến trên thân cây. "Ôi, bây giờ việc tốn thể lực đều thịnh hành tìm nữ đến làm sao?" Mộ Lâm trêu ghẹo.
"Có lẽ, chỉ là cấp trên của cô ấy chỉnh cổ cô ấy, cố ý muốn cô ấy đến làm việc phí sức nhỉ?" Mộ Kiêu Dương thản nhiên. Anh nhìn khoảnh sân bên cạnh cái cây lớn, là một tòa nhà cao chọc trời, rất rõ ràng là một tòa nhà văn phòng. Nơi này là khu thương mại trung tâm CBD, cô gái kia chắc là nhân viên của một công ty nước ngoài.
"Ôi, không tệ lắm, thế mà biết nói giỡn!" Mộ Lâm trách cứ một tiếng.
"Em cũng là người bình thường được chưa, chẳng qua bình thường đối mặt đều là máu tươi, thi thể, gãy chân gãy tay, phòng thí nghiệm và số liệu." Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nhìn cô gái chăm chú.
Mộ Lâm: "......" Như vậy còn chưa đủ dọa người à, còn có thể xem như phạm trù của người bình thường sao?!
Cô gái rất gầy, giáo vừa thổi qua là có thể ngã. Ngay cả Mộ Lâm cũng thấy hú hồn hú vía. May mà cuối cùng cô cũng chạm tới được đống giấy tờ nằm rải rác trên cành cây.
Cô gái này rất thú vị, cô không dùng sức kéo, mà là cẩn thận cẩn thận kéo tài liệu một xíu, bắt được vào tay mình.
Chỉ thấy cô nhảy xuống từ trên thân cây hai mét. Cô lại còn vỗ tay với vẻ mặt nhẹ nhõm. "Ừm, thân thủ không tệ, người nhẹ như yến. Nhìn dáng người cũng tạm được, mảnh khảnh nhưng thướt tha, chậc chậc, ngực rất đẹp nha, cái mông cũng vểnh lên, cũng không biết hình dạng có được không." Mộ Lâm đặt khuỷu tay lên nóc xe, đầu ngón tay vuốt ve cằm như có như không.
"Thu hồi cái sự ngả ngớn của anh đi." Mộ Kiêu Dương lại bắt đầu chững chạc đàng hoàng giáo dục, "Muốn quen biết thì chủ động đi lên."
"Anh phát hiện...... Em đúng là......" Mộ Lâm nhìn em trai, có phần không biết làm sao.
"Lại giống Đường Tăng lải nhải?" Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên cười, nụ cười còn lộng lẫy hơn ánh mặt trời, "Yên tâm, em thích phụ nữ, không làm được Đường Tăng."
Mộ Lâm: "......" Anh có thể nói em cũng thật là không biết xấu hổ không?!
"Nếu anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân, trước mắt có một cơ hội rất tốt." Mộ Kiêu Dương hất cằm, Mộ Lâm nhìn theo ánh mắt anh, có một người đàn ông đi theo sau cô vài bước với bộ dạng khả nghi, mà mục tiêu là chiếc balo đeo trên vai cô gái.
Bỗng nhiên, cô gái đứng yên bên lề đường, muốn xem tài liệu có bị hư hại hay không, kngười đàn ông theo đuôi kia cũng đột nhiên dừng lại, sợ bị cô gái phát hiện nên xoay người qua làm bộ đang đợi taxi. Sau đó người đàn ông kia cầm điện thoại ấn một hồi.
"Là một con bé ngốc không cẩn thận." Mộ Kiêu Dương tổng kết, "Gã còn có đồng lõa, có một chiếc xe máy ngừng ở mấy ngã tư."
"Kỹ năng hình sự trinh sát của em có thể nói là hạng nhất, chẳng lẽ thật sự định phí thời gian suốt sao, chỉ bởi vì chuyện năm đó......" Mộ Lâm bỗng nhiên ngừng lại. Hôm nay đã lần thứ hai hắn đề cập đến chuyện cũ đau lòng mà em trai không muốn đụng vào.
"Em còn hiểu được năm thứ tiếng." Mộ Kiêu Dương nói, "Chẳng lẽ phải vào Bộ Ngoại giao sao?!"
Mộ Lâm: "......" Trong lòng chửi thầm, có phải lại tự luyến một chút không......
"Mộ Lâm, vì sao anh lại bỏ nghề phiên dịch? Còn chạy đến những nơi lạnh chết người như Phần Lan, Na Uy và Thụy Sĩ quanh năm chứ?"
Mộ Lâm suy nghĩ, một lúc rồi cười thành tiếng: "Bí mật, anh không nói cho em đâu."
Cô gái không biết nguy hiểm, tung ta tung tăng sắp xếp một đống hồ sơ rồi bỏ vào tập tài liệu. Sau đó cô đang định rời đi, bỗng nhiên, cổ cô đột nhiên bị kéo, người bị ai đó đẩy, cả người bay ra ngoài. Một bóng đen giật túi của cô, múa may con dao dài, xe máy ầm ầm ép qua.
Mộ Lâm lập tức chạy lên cứu cô, mà một tên đồng bọn khác của tên cướp bỗng nhiên chạy tới ngăn lại, mà cái tên trên xe máy điên cuồng xông về phía Mộ Lâm, con đao dài dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng lạnh âm u tĩnh mịch.
"Thật là không sợ chết." Mộ Lâm nhảy, tránh đi chiếc máy xe, vật ngã một tên đang chạy lên. Hắn quay đầu lại, lường trước được với thân thủ tốt của em trai đã sớm chế ngự được tên đàn ông chạy xe máy, đặc biệt để anh bộc lộ tài năng nên bản thân mới tránh người đàn ông đi xe máy.
Ai ngờ, tên kia thế mà ngồi lên trên xe rồi?!
Thấy người đàn ông đi xe máy định bỏ chạy, Mộ Lâm trừng mắt nhìn em trai.
Mộ Kiêu Dương đang ngồi trong chiếc xe có một màu đen kịt dán màng đen, thản nhiên nhìn tên đàn ông chạy xe máy chạy càng lúc càng gần. Bỗng nhiên, anh huýt sáo, "Ôi, xe BMW. Ít nhất cũng phải hai ba chục nghìn đấy, hàng trộm ngon đấy!" Đang nói, anh đột nhiên đẩy, cửa xe mở ra, ngay sau đó là một tiếng vang lớn vang trời, cửa xe bị đụng bay, xe máy ngã ra mấy mét, người đàn ông chạy xe máy bất hạnh bị đụng bay xuống đất, mà lưỡi đao dài của gã cũng bị cửa xe cuốn cong bay ra ngoài.
Mộ Lâm nhìn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Mộ Kiêu Dương chẳng ra chút lực nào rảnh ra xuống xe, vẫy tay với hắn, thật sự là một mặt đỏm dáng.
"Bà nội cha nó!" Mộ Lâm lần đầu tiên trong đời nói tục. Sau đó, rất khó chịu đấm một quyền lên trên mặt tên cướp đã sớm bị đánh quỳ rạp dưới đất
Bọn cướp đầy mặt máu mũi khóc: "Tôi đầu hàng, vì sao còn đánh?"
"Bởi vì mày đồng lõa, cửa chiếc xe Spyker trị giá hàng triệu đã bị đụng bay, mày nói xem tao có nên cũng đánh bay mày luôn hay không?" Mộ Lâm cười như không cười.
Bọn cướp trực tiếp ngất xỉu.
Mộ Kiêu Dương đi đến bên cạnh tên cướp chạy xe máy, dùng mũi chân đá đá gã nhưng không được đáp lại, xem ra cũng không kém gì bất tỉnh. Vừa gọi điện thoại cho 120, thuận tiện báo nguy, vừa nhặt được chiếc bóp đầm nữ từ dưới đất, anh bước qua chỗ Mộ Lâm, "Này, xum xoe đi."
Cô gái đứng xa hơn chục mét xem mắt chữ A mồm chữ O!
Mộ Kiêu Dương vẫn nắm cái ví kia trong tay như cũ, ánh mắt nhanh chóng ngắm đến ba chữ được thêu dưới đáy. Ánh mắt anh chợt lóe lên, mấp máy khóe môi, còn trực tiếp thêu tên anh lên chiếc ví bên mình! Quả nhiên là con bé ngốc! Cách 5 năm không gặp, khoảng cách giữa hai người lại xa như vậy, anh quả thật không nhận ra cô.
Với một nụ cười lịch lãm, Mộ Lâm nhận lấy chiếc ví kia, "Hy vọng giá trị nhan sắc của em ấy đừng khiến anh quá thất vọng."
Mộ Kiêu Dương mấp máy môi, đang muốn nói hay là để anh đi nhưng một bóng người cao lớn trong đầu anh từ vực sâu u ám đi tới. Hơn nữa, giọng nói của anh ấy thấp hơn hai tông, thuần khiết và khàn khàn: "Thật cay nghiệt."
Là giáo sư Mộ xuất hiện. Nở nụ cười, anh ấy đã xoay người chạy chậm rời đi.
Mà cô gái nhìn người đàn ông cao lớn chân dài đã xoay người chạy chậm, đột nhiên sải bước nhanh, tăng tốc giống như một thanh kiếm cứng cáp lao vút về phía chân trời; dưới ánh nắng chói chang, thoăn thoắt như một con báo săn. Năng lượng vô hình tỏa ra từ anh ấy, cho dù cô không nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, chỉ là một bóng lưng cũng đã đủ mạnh rồi.
Rảnh rỗi bước đến, Mộ Lâm đứng yên trước mặt cô gái, vươn tay quơ quơ trước mặt cô gái, "Cô gì ơi, cô không sao chứ?" Sau đó, đưa ví đầm cho cô.
Cô gái sững sờ nhận lấy ví, sau đó phải cố gắng ngẩng đầu lên lắm mới có thể thấy rõ người tới.
Thoạt đầu là ngược sáng nên không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, nhưng hình dáng của hắn rất quen thuộc, thế cho nên khiến tim cô đập nhanh hơn.
Hắn đến gần thêm một bước, cười như không cười nhìn sang cô. Cô đã thấy rõ người đàn ông trước mặt, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn rất quyến rũ, một tư thế phong lưu nói không nên lời, là kiểu đàn ông không cười cũng tựa như đang cười.
Tiêu Điềm Tâm nói trong lòng: Là gã đàn ông nhìn nhiều thêm một cái đều sẽ bị hắn hút hồn đi.
Hắn rất giống một người bạn cũ nào đó. Đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp thanh tú của hắn.
Hóa ra là một cô nhóc. Mộ Lâm nhìn cô một cái nhưng đôi mắt to của cô sáng lấp lánh, mặt vừa nhỏ vừa trắng, đôi môi phấn hồng khẽ bĩu môi củ ấu hồng, còn có hai lúm đồng tiền rất xinh đẹp ngọt ngào.
"Ân nhân cứu mạng đang ở đây, cũng không nói câu cảm ơn à? Bị dọa choáng váng rồi?! Hay là dáng vẻ của tôi rất đáng sợ?" Mộ Lâm nói chuyện luôn dí dỏm.
Thì ra vẫn là tên đàn ông có sở trường tán tỉnh. Tiêu Điềm Tâm chửi thầm ở trong lòng, không tự chủ đã nói: "Là một người rất đáng sợ." Người đàn ông quá anh tuấn cũng là một loại tội lỗi! Sẽ gây tai vạ cho đồng bào phái nữ! A di đà phật!
Thật sự cho rằng mình điếc không nghe thấy gì sao? Khóe môi Mộ Lâm run rẩy, con nhóc này có vóc người thấp như vậy, tính tình cũn rất lớn đấy.
"Cô biết Corgi không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tiêu Điềm Tâm: "......" Có dạng bắt chuyện này sao? Chẳng qua còn khá mới mẻ! Không rõ nguyên do cô hỏi, "Có liên quan gì đến tôi và anh không?"
"Trong phương ngữ xứ Wales, Corgi có nghĩa là người lùn." Mộ Lâm mỉm cười nhìn về phía đôi mắt to tràn ngập lòng hiếu học của cô.
Cả người Tiêu Điềm Tâm không dễ chịu. Hóa ra hắn đang ám chỉ, cô là người lùn. Cô lại cố hết sức ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thật đúng là tìm không ra lý do để phản bác. Người này, có 1m9 chăng?
"Sao nào, không nói? Nhóc con." Tuy đều là con cháu gia đình danh giá nhưng bản tính của Mộ Lâm không bị trói buộc, tính cách hoàn toàn khác biệt với em trai. Xe của hắn báo hỏng, cuộc sống quá ảm đạm, dù sao cũng phải tìm một số người trêu chọc vui đùa không phải sao?!
"Tôi có tên. Không gọi là nhóc con!" Tiêu Điềm Tâm kháng nghị.
"À, tên là gì?" Mộ Lâm dẫn dắt từng bước.
"Tôi tên......" Hắn nghe xong sẽ có thể đạt tới mục đích ngay lập tức, lại thấy đôi mắt to của cô nhanh như chớp dạo qua một vòng, mỉm cười: "Tôi... không nói với anh!"
Sau đó, cô chạy đi từng bước nhỏ.
Thật đúng là...... Lần đầu tiên có người phụ nữ từ chối hắn!
Thế nhưng...... Còn rất thú vị.
Lúc Mộ Lâm khiêng cánh cửa xe đã bị đụng bay ra xa thì nhét vào ghế sau xe, ngồi trên ghế lái thiếu cửa xe. Khi chiếc xe lái chầm chậm đi thì đưa tới không ít ánh mắt của người qua đường.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, như cũ là dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng. Nhưng lúc xe hắn chạy qua người con nhóc không biết tên thì con nhóc kia lén cười khiến hắn muốn đánh cái tên nằm bò ra đất một lần nữa.
Chờ hắn lái xe đi xa, Tiêu Điềm Tâm che miệng cười trộm mới cất tiếng cười to lên, vẻ mặt kia của hắn như thiếu nợ...... Thật sự là quá khôi hài!