Những ngày sau đó, Hạ Nam Quân thật sự không về mấy, thi thoảng về cũng chỉ để thay quần áo.
Khưu Thiên đi học cả ngày, tan học còn phải đi làm nên khi về tới nhà cũng không thể gặp mặt hắn, cùng lắm là thấy bộ quần áo Hạ Nam Quân thay xong vứt chỗ sofa ngoài phòng khách. Cậu có dọn mấy lần nhưng rồi một ngày nọ phát hiện đến cả quần áo cũng không còn nữa, Hạ Nam Quân đã tự bỏ vào máy giặt rồi.
Hai người họ rất ít liên lạc, cũng không hiểu là do cả hai đều đang nín nhịn hay do không có quá nhiều chuyện để nói. Mãi tới hôm hoạt động của trường, sau khi khoa Kỹ Thuật bày biện xong sạp hàng ngũ kim, mấy người Khưu Thiên bị gọi tới hỗ trợ viện Nghệ thuật thì hai người họ mới gặp lại nhau.
Khu vực hậu trường của show diễn chính thức còn đông đúc hơn hôm diễn tập. Mạc Đồ Đồ kiểm tra hiệu ứng đèn đóm trên sân khấu một lần cuối cùng, để tiện cho Khưu Thiên và Cao Dương thực hiện điều chỉnh tạm thời ở bên ngoài.
Khưu Thiên kết nối màn hình lớn, xác nhận không có vấn đề gì xong thì hỏi Mạc Đồ Đồ ở đầu bên kia bộ đàm xem có cần cậu qua đó không.
“Trong hậu trường cần người hỗ trợ đấy.” Mạc Đồ Đồ nói.
Khưu Thiên thoáng nghĩ rồi hỏi: “Mày có thấy Hạ Nam Quân không?”
Mạc Đồ Đồ trả lời: “Hổng có đâu. Mày qua đây trước đã?”
Lần thứ hai nhìn thấy mấy người mẫu chỉ mặc độc nội y, Mạc Đồ Đồ và Khưu Thiên đều đã bĩnh tĩnh hơn rồi, làm chân chạy giúp việc cũng không ngượng ngùng gì. Khi Khưu Thiên mang quần áo qua thì đúng lúc đụng mặt đàn chị. Cậu không nhịn được nữa, bèn hỏi xem Hạ Nam Quân đang ở chỗ nào.
Đàn chị chỉ về phía phòng thay đồ, nôn nóng nói: “Nó đi trang điểm rồi. Vừa đúng lúc. Em qua giục đi, bảo nó nhanh tay nhanh chân lên!”
Thật ra Khưu Thiên cũng không muốn gặp hắn ngay lập tức vào lúc này nhưng đàn chị đã nói vậy, như thể cậu không qua gặp thì công việc không thể nào hoàn thành được nên cậu cũng không dám lề mề, chào hỏi mấy người còn lại một câu rồi đi qua.
Trong phòng chỉ có một mình Hạ Nam Quân. Hắn mới thay đồ xong, tưởng là mấy người hỗ trợ khác nên cũng không nhìn xem là ai đã nói luôn: “Lấy cho tôi một thỏi son khác sẫm màu hơn.”
Khưu Thiên ngẩn người, hỏi hắn: “Sẫm tới mức nào thế? Màu đen sao?”
Hạ Nam Quân nghe thấy giọng cậu thì ngẩng phắt đầu lên. Khưu Thiên thấy rõ được khuôn mặt của hắn.
Lớp trang điểm để lên sân khấu của Hạ Nam Quân đậm hơn bình thường rất nhiều. Hắn tô đen sẫm quanh viền mắt, phía cuối đuôi mắt vẽ hất lên một đường kẻ dài. Với khiếu thẩm mỹ của Khưu Thiên thì thật sự không sao hiểu nổi trang phục do hắn thiết kế. Hạ Nam Quân thậm chí còn đeo một đôi bao tay bằng da màu đen, phía trên có gắn một viên đá quý to đùng.
Hai người họ nhìn nhau một lúc, Khưu Thiên hỏi lại: “Cậu cần son màu như nào?”
Hạ Nam Quân vừa hé miệng thì ngay giây tiếp theo có tiếng gõ cửa. Đàn chị thò một tay vào, trên tay cầm một đống thỏi son. Cô đang bận bù đầu, chẳng thấy người đâu, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa: “Nhanh cầm. Có mấy màu như này thôi, đánh thế nào tùy em.”
“…..” Khưu Thiên nhận lấy, cửa lập tức đóng “rầm” lại.
Hai tay cậu bê hơn chục thỏi son, có chút bối rối. Cậu đưa tay về phía Hạ Nam Quân, bảo: “Cậu qua chọn này?”
Rất lâu sau, Hạ Nam Quân mới chẹp miệng rồi chậm chạp bước qua.
Khưu Thiên ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Cậu không rõ rốt cuộc Hạ Nam Quân cần màu nào, chỉ có thể đứng nhìn hắn lựa lựa chọn chọn từ trong lòng bàn tay mình cả nửa ngày trời rồi cuối cùng như thể chọn bừa mà lấy ra một thỏi.
Hạ Nam Quân mở nắp son, bỗng bảo: “Cậu nhìn giúp mình.”
Khưu Thiên: “?”
Hạ Nam Quân: “Nhìn xem mình đánh son có bị lệch không.”
Khưu Thiên tính bảo hắn tự soi màn hình điện thoại rồi đánh thì hơn nhưng lời vừa tới cửa miệng, Hạ Nam Quan đã bắt đầu thoa son rồi. Khưu Thiên chỉ đành nuốt lại, chăm chú nhìn hắn thoa son từng chút một.
Hạ Nam Quân thoa son rất từ tốn. Hắn sở hữu cánh môi dưới không quá dày nhưng đầy đặn, đường cung Cupid tinh xảo và đường cong mấu môi căng đẹp. Khưu Thiên nhìn thỏi son kia quẹt một đường rồi dừng lại ở khe môi[1]. Lúc cuối, Hạ Nam Quân như theo thói quen mà vươn đầu lưỡi, liếm đi chút màu đỏ bên mép.
Hắn hỏi Khưu Thiên: “Thế nào?”
Khưu Thiên nhìn chằm chằm bờ môi hắn, không dám đưa mắt sang chỗ khác, chỉ có thể trả lời: “Thoa đẹp lắm.”
Hạ Nam Quân bật cười trên đỉnh đầu cậu.
“Son đánh chỉnh tề quá cũng không được.” Hạ Nam Quân nói, “Không phù hợp với chủ đề của show diễn thời trang bên mình.”
Khưu Thiên không hiểu lắm. Cậu còn đang tính hỏi nên xử lý thế nào thì đột nhiên Hạ Nam Quân ôm lấy gáy cậu.
Cảm giác khi chất liệu da chạm vào thực ra rất mềm mại. Hạ Nam Quân cũng không quá mạnh tay, chỉ hơi nâng mà thôi, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng. Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khưu Thiên rồi trong ánh nhìn chăm chú của cậu, đặt môi mình lên môi Khưu Thiên.
Hạ Nam Quân không hề há miệng. Hắn ấn cổ Khưu Thiên, như để đề phòng cậu né tránh rồi hơi dùng sức, cọ môi mình lên hai cánh môi của Khưu Thiên.
Màu son bám trên khóe môi hai người lem ra, cuối cùng kéo thành một đường dài hình đuôi cá.
“Như này là được rồi.” Hạ Nam Quân nhìn vết son trên môi Khưu Thiên, bình thản nói. Hắn vươn cánh tay đeo bao tay da màu đen còn lại của mình rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chầm chậm chùi sạch từng chút một trên môi cậu.
—
Tác giả: Hôn!!
Chú thích:
[1] Đường cung Cupid: tiếng Trung là “唇峰”
Mấu môi: tiếng Trung là “唇珠”
Khe môi: tiếng Trung là “唇谷”
Vị trí cụ thể cũng những bộ phần này như trong ảnh.