Lâm Đăng có chút ngây ngẩn nhìn đường phố hỗn loạn, tiếng chói tai của phanh xe, tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng kêu cứu, đàn ông đàn bà, đủ loại âm thanh pha trộn lại với nhau, làm cho con phố một thời nhộn nhịp trở thành địa ngục trần gian. Máu, bộ phận cơ thể, cánh tay, thỉnh thoảng văng ra não, tất cả đối với Lâm Đăng mà nói thì vô cùng quen thuộc, đồng thời lại như xa lạ.
Mười năm, còn nhiều người sống sót như vậy sao? Nhìn những người phụ nữ, trẻ con được cho là tuyệt chủng, Lâm Đăng càng thêm hoang mang.
Lâm Đăng nhớ rõ, một phút tuyệt vọng trước hắn buông tha ý thức muốn sống, tuỳ ý để tang thi nuốt vào bụng. Nhưng vào giờ phút lấy lại được ý thức, hắn mở hai mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trên con phố này, ban đầu bởi vì đầu óc hỗn độn, trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, may mắn hắn kịp thời phản ứng. Tuy không đến mức nằm xuống đất, nhưng loạng choạng chống một tay mới ổn định được cơ thể.
Vì sao động tác của mình lại trở nên trì độn như vậy, dựa theo lý thuyết mười năm chọn lọc tự nhiên, cạnh tranh mạnh mẽ, các phương diện tố chất của bản thân mạnh hơn ban đầu rất nhiều, nó có thể… Lâm Đăng nghi ngờ nhìn bàn tay có vết chai nhỏ, vết chai cứng ngắt trong ấn tượng không còn thấy nữa, hai tay này_______ rõ ràng là tay khi mình vừa xuất ngũ.
Khuôn mặt đẹp trai hơi cau đôi mày lại, đưa mắt nhìn người đang chạy trốn bốn phía, có một số người mặc những thứ không thích hợp để sinh tồn trong mạt thế như váy, giày cao gót, thậm chí còn có dép lê, Lâm Đăng dường như hiểu ra điều gì đó.
Đúng vậy, cảnh tượng trước mắt còn không đủ chứng minh suy đoán của hắn sao!
Khoé môi cong nhẹ, đôi mắt sắc lạnh chợt loé lên ánh sáng nhợt nhạt, thường nghe vài người sống sót lải nhải nếu có thể một lần nữa trở về trước khi mạt thế giá lâm, bọn họ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, nói không chừng không đến mức chật vật đến nỗi không có căn cứ nào thu nhận, vũ khí thô thiển không đủ để tự bảo vệ bản thân.
Nào có ai tình nguyện bị kẻ khác đạp lên, ngay cả heo chó còn không bằng, cuộc sống bữa đói bữa no?!
Không phải Lâm Đăng không nghĩ tới sử dụng thân phận bắn tỉa nổi danh của mình, một thời tuổi trẻ hắn còn từng ảo tưởng về khả năng của mình, còn sợ hỗn không ra chút gì? Phải biết là căn cứ lớn mạnh đều thuộc thẩm quyền của quân đội, mà đối với quân đội, hắn đều quen thuộc.
Thế nhưng ở mạt thế, đặc biệt là người sống sót qua đại nạn, cường giả nhiều biết bao nhiêu, vũ khí đạn dược càng khan hiếm, tại hậu kỳ, không cần ngươi có năng lực chống trời, chỉ cần có đầy đủ súng ống đạn dược, thân thể cứng cáp, cộng với phía sau có căn cứ mạnh chống đỡ, hầu như có thể nói là không cần phải lo lắng, cũng có thể nắm vững nằm trong danh ngạch được hỗ trợ và bảo hiểm vĩnh viễn của căn cứ.
Những căn cứ nổi tiếng càng có cường giả tụ tập, nhân tài các phương diện đều có, căn bản không cần có nhiều thêm một người, cự tuyệt chia sẻ bất cứ tài nguyên nào của bọn họ cho người sống sót bên ngoài.
Lại nói, danh hiệu Đông Phong của hắn vang thì vang thật, nhưng người chân chính gặp qua gương mặt thật của hắn lại không nhiều, đây cũng là vì bảo đảm tay súng bắn tỉa không bị thế lực còn sót lại của tổ chức khủng bố trả thù.
Mà đám chiến hữu lâu năm gặp qua hắn ở ngay khi mạt thế bắt đầu đã chết hết, ngay từ đầu hắn từng muốn tìm chiến hữu xuất ngũ cùng hắn thành lập tổ đội, đợi đến khi hỏi thăm được, đều nhận được tin tức khiến người ta buồn bã thất vọng.
Cứ như vậy, Đông Phong hoàn toàn bị người lãng quên, cho dù có người ngẫu nhiên nhắc tới, lập tức bị hiện thực tàn khốc áp chế.
“Mẹ, ông mà có một nửa tài nghệ bắn súng của Đông Phong đã tốt rồi, tao nói chớ, ngày nào đó chúng mày gặp anh ta, giúp tao chào hỏi, tao muốn bái anh ta làm thầy!”
“Nhiều năm như vậy một chút tin tức về Đông Phong cũng không có, chỉ sợ…”
“Đáng tiếc.”
“Bây giờ là mạt thế, không phải là thời điểm chúng mày tưởng nhớ thần tượng, một đám não tàn, có thời gian vậy không bằng nghĩ thêm một chút làm thế nào để sống sót!”
…
Điều Lâm Đăng hối hận nhất từ trước đến nay chính là lựa chọn đầu tiên, lực phòng ngự yếu nhất căn cứ “Tửu Túc”. Hắn vốn cho rằng căn cứ Tửu Túc thiếu nhân tài, vật tư phong phú, có thể cho hắn đại triển tay chân, củng cố địa vị của mình. Không nghĩ tới quân đội đóng trong căn cứ Tửu Túc tất cả đều là một đám lính du côn hèn nhát, tầm thường, cả ngày chỉ biết nghĩ đi tìm đàn bà, sau này nghe một ông già ở đó nói, mới xác định được thân phận thật của đám người này. Bọn chúng là quân đội cái gì, chỉ đơn giản là một đám băng đảng lưu manh lừa đảo, dựa vào tư tàng vũ khí mới xây dựng lên một căn cứ như vậy, cái loại căn cứ hổ giấy này đứng trước mặt tang thi triều căn bản không đủ nhìn.
Cũng không biết trước kia bản thân nghĩ như thế nào, ngu ngốc tin bọn chúng nói, cùng nhau hợp tác. Kết quả, đợi đến khi hắn ý thức được thì vài căn cứ lớn hắn hướng đến đã thu đầy đủ người, thông báo, sau này sẽ không thu nhận bất kỳ người sống sót nào nữa. Còn có một ít căn cứ cỡ vừa tuy rằng có thể tiếp nhận thêm ít người sống sót, thế nhưng Lâm Đăng từ khi ăn phải cú lừa từ căn cứ Tửu Túc, đối với những căn cứ ít nổi tiếng không thể nào tín nhiệm được nữa.
Cứ như vậy, hắn vẫn ở lại cho đến khi căn cứ Tửu Túc bị tang thi công phá, mới cùng Đao Ba Kiểm với vài người cùng nhau bắt buộc lang thang khắp nơi, mỗi ngày trôi qua đều là cuộc sống sợ hãi.
Hiện tại sống lại một lần, tất cả về lại ban đầu, Lâm Đăng thề, hắn tuyệt đối không dễ dàng gia nhập bất kỳ căn cứ nào, không dễ dàng tổ đội với bất kỳ ai. Hắn thực sự bị căn cứ Tửu Túc, Đao Ba Kiểm, đám mắt chuột của kiếp trước khanh sợ. [ khanh = hố, ý bảo là bị thiết kế/ giăng bẫy/ lừa vào tròng khiến cho sợ hãi ]
Kiếp trước hắn quá tự mãn, làm việc cao điệu, kiếp này hắn quyết định, phải thấp điệu, thấp điệu, lại thấp điệu. Không, phải nói là nên thấp điệu phải thấp điệu, nên cao điệu cũng có thể cao điệu, như vậy hắn mới có thể không lạc bước như tình trạng của kiếp trước. Lý do kiếp trước hắn tuyệt vọng, đó là chủ yếu hắn bị mù một con mắt, một tay súng bắn tỉa, đôi mắt quan trọng cỡ nào. Mắt bị mù, Lâm Đăng cảm thấy cuộc sống không còn nhiều ý nghĩa. Ngay cả khi dựa vào may mắn với khả năng, có thể kéo dài hơi tàn đến cùng, nhưng loại cuộc sống đó không phải là hắn mong đợi, từ tận trong xương máu nói cho hắn biết ______đây là sống khốn cùng, còn không bằng dứt khoát chết đi.
Một con tang thi vừa ăn xong bữa ăn dường như phát hiện ra Lâm Đăng im lặng đứng ở góc đường tối, nó lập tức bỏ qua những con mồi đang chạy trốn, há ra mồm dính đầy thịt nát gào thét nhào qua trên người thanh niên này.
Lâm Đăng không chút hoang mang đá bay một cước, nhanh chóng, chính xác trúng ngay đầu nó, đầu con tang thi nhất thời bị móp vào trong, bộ não vàng đen bắn ra bốn phía, có một ít còn dính lên bộ quần áo màu đen.
Một mùi cực kỳ khó chịu tràn ra, Lâm Đăng sờ vào cây súng lục USP trong túi quần, vừa bước đi, vừa mở băng đạn ra đếm, nhìn số lượng đạn còn đúng mười phát, cài lại đạn, lại để nó vào trong túi quần.
Thật sự là giống như đúc mười năm trước, nếu như không có mười phát này, hắn khả năng cũng chết ngoài đường cái. Trung Quốc ngăn cấm ngoại trừ quân đội chiến sĩ thực hiện nhiệm vụ bên ngoài thì bất cứ ai cũng không được lưu trữ súng đạn, Lâm Đăng có thể nói là trường hợp đặc biệt, HK USP là một loại súng ngắn bán tự động do công ty chế tạo vũ khí của Đức thiết kế và chế tạo, cho dù là uy lực hay độ chính xác đều là tốt nhất, đây chính là huy chương trong lễ khen thưởng của quân đội, người đứng đầu các đơn vị quân đội đích thân phát cho đội trưởng các phân đội của mình, sau đó do đội trưởng chuyển giao đến tay hắn làm nhiệm vụ lúc đó, hiện tại vẫn còn giữ trong tay.
Trên đường ngày càng nhiều tang thi phát hiện sự tồn tại của Lâm Đăng, chúng nó từng tốp hai tốp ba ào ào nhào về phía hắn, há mồm rộng hết cỡ nhiễu ra từng bãi nước dãi hoà với máu ghê tởm ý đồ xé tươi món ăn ngon này.
Lâm Đăng đá chết vài con tang thi, sau đó cảm giác cẳng chân có chút đau nhức, đây chính là kết quả trong một thời gian dài không vận động mạnh. Lâm Đăng xuất ngũ về nhà không cha không mẹ, không lập gia đình, được quân đội phân phối phòng ở cứ thế nhàn tản sinh hoạt, cuộc sống mỗi ngày dĩ nhiên là muốn thoải mái cỡ nào thì thoải mái cỡ đó, không có ai rảnh rỗi đi quản hắn. Bởi vậy hắn càng lười biếng hơn, các loại cơ năng trên cơ thể càng thụt lùi.
Nhìn đám tang thi càng tụ càng đông, Lâm Đăng hơi nhíu mày, đành phải móc ra cây súng lục USP bảo mệnh, liên tục chín phát, mỗi một phát đều chuẩn xác xuyên thủng não bộ tang thi bị virus khống chế, hết sức dễ dàng mở ra đường chạy, nhanh chóng nhảy lên chiếc xe bus không xa đang chuẩn bị khởi hành.
Khi hắn vừa nhảy lên, tài xế còn bị hắn hù cho giật mình, chân dẫm lên ga, chiếc xe lập tức lao vút đi, Lâm Đăng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa theo quán tính bị ném ra trước cửa mà không bị vật gì cản lại.
May mà tài xế vẫn còn lý trí, giây tiếp theo từ từ thả lỏng chân ga, giữ vững tay lái, đợi đến khi khôi phục lại khống chế chiếc xe trong tay, ông ta mới dám quay đầu nhìn về phía Lâm Đăng, trong đôi mắt vẫn còn hoảng sợ, “Thằng nhóc này làm ông sợ muốn chết, còn tưởng mày là mấy kẻ điên kia.”
Điên… Đúng thế, tại sơ kỳ, mọi người đều cho rằng đây là những bệnh nhân mắc phải bệnh tương tự như chó dại, cũng còn chưa ý thức được tận thế đã thực sự giá lâm, mọi người gọi những bệnh nhân cắn xé người khác là kẻ điên.
Lâm Đăng không có thừa hơi đi tranh luận với tài xế, cũng không có hứng thú nói chuyện, đây là chuyện vừa lãng phí năng lượng và nhạt nhẽo, không cần thiết phải tự tìm khó chịu cho mình.
Vì thế hắn không nói gì, nhìn lướt qua trên xe, có năm người ngồi thưa thớt, một đôi vợ chồng trẻ, một đàn ông trung niên mặc tây trang, một cô gái trẻ mặc chiếc váy có vẻ thanh thuần, một người đàn ông vạm vỡ cao to, nhìn trang phục hẳn là đầu bếp.
Không nhìn bọn họ, Lâm Đăng ngồi xuống cái ghế đôi đối diện chỗ cửa ra vào, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú tang thi ngoài cửa sổ đang rượt đuổi cắn người.
Mà tài xế hiển nhiên không thể bình tĩnh được như Lâm Đăng, ông ta thỉnh thoảng dừng xe lại, để cho vài người bị tang thi đuổi theo, giống như trên đầu có ruồi bọ hoảng loạn nhảy lên xe. Thế nhưng có một ít người còn chưa kịp chạy đến xe bus đã bị tang thi túm được, một ít người chạy tới vừa muốn lên xe đã bị kéo trở lại, sau đó là tiếng kêu thét thảm thiết, đối với những người này, Lâm Đăng đều yên lặng nhìn, không hề có ý nghĩ muốn giơ tay giúp đỡ.
Ông chú trung niên tốt bụng vài lần muốn bước lên hỗ trợ, nhưng mỗi lần đều chậm một bước, chỉ có thể thở dài ngồi xuống vị trí của lái xe, đột nhiên khởi động xe, đem mấy con tang thi có ý đồ leo lên xe bị quăng xuống.
Có đôi khi quăng không được, ngay khi tang thi muốn nhảy vào, Lâm Đăng ngồi ở vị trí chỗ cửa mới đứng lên đá ra một cước hung hăng vứt nó ra xa, sau đó lại tiếp tục ngồi lại nghỉ ngơi.
“Nhóc con, cậu ngồi gần, hỗ trợ giúp kéo những người đó lên xe đi.” Tại lần thứ n người sống sót thất bại lên xe, ông chú lái xe không nhịn được nói, ở trong mắt ông ta, người thanh niên này rõ ràng có chút máu lạnh, chỉ khi nào ‘kẻ điên’ bám vào khung cửa mới chịu đứng lên đạp chúng nó rớt xuống, có mấy lần, còn chưa lui về chỗ ngồi có vài người bị ‘kẻ điên’ cắn nắm chặt cửa cầu xin nhìn hắn, hắn vẫn hờ hững như thường, ngồi lại vị trí cũ, thản nhiên nhìn những người đó tuyệt vọng kêu thét bị ‘kẻ điên’ kéo đi.
Ông chú tài xế vài lần cũng muốn tự mình đi giúp những người đó một phen, nhưng khi nhìn thấy đám điên khát máu, trong lòng ông ta lại sợ, mỗi lần chân tay đều lóng ngóng, một người cứu cũng không được mà còn phí công vô ích. Mắt thấy Lâm Đăng là thanh niên thật sự có tài, không sợ kẻ điên, trong lòng hắn liền suy tính để Lâm Đăng làm những chuyện này. Mỗi người đều có ích kỷ, chuyện nguy hiểm đều hi vọng có người khác tới làm, từ trên ý nghĩa nào đó ông chú lái xe trong mắt người khác là người tốt, thế nhưng không có nghĩa làm một người tốt còn phải có can đảm.
Nếu không có nhận thức này, từ người tốt đặt trên người hắn, theo suy nghĩ của Lâm Đăng thì có vẻ hơi buồn cười, hắn cũng không tính toán ngăn cản hành động của tài xế, mỗi người đối mặt với mạt thế đều có đủ loại hành vi với ý tưởng, đây là tự do của bọn họ. Có người sớm giác ngộ, thì có thể sống sót; có người giác ngộ muộn, nếu anh ta lợi hại, cũng có thể sống. Thế nhưng ông chú tài xế trước mắt này, hình như không thuộc về loại người nào trong hai phân loại trên.
Lâm Đăng âm thầm cười lạnh một tiếng, ở mạt thế, người tốt cũng có thể biến thành người xấu, người có thể cười cuối cùng chỉ có thể là những kẻ máu lạnh vô tình, tất cả đều là do hoàn cảnh cho phép, trong khi tất cả mọi người đùa giỡn bắt ngươi biến thành lá chắn thịt, ngươi còn cam nguyện làm loại lá chắn thịt ngu xuẩn đó sao?
Đối với ánh mắt mang theo trách cứ của tài xế, Lâm Đăng không nói, hắn lạnh nhạt quay đầu nhìn phía sau cánh cửa đã khép lại, sau đó nhìn thoáng qua sắc mặt bình thường của năm hành khách khác, xác nhận không có người lây nhiễm, mới ngã người dựa vào cột sắt trước cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế thấy người thanh niên này không hề có ý định quan tâm những gì ông ta nói, đành phải ngượng ngùng đạp chân ga, khởi động xe bus. Trên thực tế, nếu không có Lâm Đăng, dựa theo hành vi dừng mở cửa liên tục này của tài xế, người trên xe không biết phải chết bao nhiêu lần.
Khi tài xế dừng lại một lần nữa, một người đàn ông trung niên ôm một bé gái cuống cuồng chạy lên. Xe lại lăn bánh, nhìn qua cánh cửa phát hiện tang thi đuổi theo người đàn ông này còn đang ở rất xa.
Có thể nói là người đàn ông này gặp may mắn, vị trí tài xế dừng lại bốn phía đều không có tang thi.
Thế nhưng Lâm Đăng lại ngửi rõ, khi người đàn ông này ôm bé gái đi ngang qua hắn, một mùi máu tươi nồng đậm toả ra từ hai người bọn họ.
_______________
Heckler & Koch USP (USP là viết tắt của Universelle Selbstladepistole trong tiếng Đức), có nghĩa là “súng lục phổ thông nạp đạn tự động”) là một loại súng ngắn bán tự động do Helmut Weldle thiết kế và được công ty chế tạo vũ khí Heckler & Koch của Đức chế tạo. Súng này hay được trang bị cho quân đội, cảnh sát và các cơ quan an ninh của chính phủ. Phiên bản P8 dùng đạn 9 mm là súng ngắn tiêu chuẩn của quân đội Đức. Có nhiều phiên bản khác nhau dùng cỡ đạn và hộp đạn khác nhau.
image
______________
Ex giới thiệu lại giả thuyết của tác giả đặt ra một chút:
Trong cơ thể con người vốn có tồn tại virus tang thi, nhưng cũng tồn tại một loại kháng thể “mầm sống” áp chế virus này. Nhưng loại kháng thể này cũng chết nếu như cơ thể người đó mất đi sự sống, lúc này virus tang thi không còn bị áp chế => xâm chiếm não chủ => tang thi.
Nếu con người bị tang thi cắn sẽ bị nhiễm virus tang thi vào người, virus trong cơ thể bị kích thích sẽ áp chế tiêu diệt ngược lại kháng thể “mầm sống” => cơ thể người chết => xâm chiếm não chủ => tang thi.