Giấc ngủ này Lâm Đăng ngủ từ chiều cho đến tận đêm khuya, càng ngủ càng trầm, hắn căn bản không muốn rời khỏi giường.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên giường chìm xuống, sau đó có một vật thể không rõ rất ấm áp cọ cọ vào trong lòng hắn.
Chuyện này khiến cho Lâm Đăng hoảng sợ, hắn lập tức bật lên, lấy đèn pin trên đầu giường chiếu về hướng bên kia.
Luồng sáng rọi qua, khuôn mặt của đối phương không hề nao núng trình bày ở trước mặt hắn.
“Mặc Mặc?” Lâm Đăng ném đèn pin lên giường, nhích tới quỳ xuống bên cạnh Cảnh Mặc vẫn đang cuộn tròn ở vị trí cũ trên giường.
Cảnh Mặc nghiêng mặt, vùi vào trong nệm mềm mại, hương vị chăn rất dễ chịu, cậu lại đem mặt dụi dụi, dường như muốn tìm được cái gì đó an ủi từ trong chăn.
Đây là chăn giường mới ngày hôm nay Lâm Đăng mua, phơi nắng vài giờ, chăn đệm đều ngập tràn hương vị nắng.
“Sao vậy, có phải là anh trai em lại bắt nạt em?!” Lâm Đăng muốn kéo chăn để nhìn rõ khuôn mặt Lâm Đăng, nhưng mà thằng nhóc này rất cứng đầu vùi mặt, còn dùng tay khéo léo chắn khe hở, tuyên bố không để cho hắn thấy.
Càng như vậy, Lâm Đăng càng tò mò hơn, đưa tay đẩy bàn tay cậu, dụ dỗ lừa gạt nói, “Mặc Mặc, ăn chocolate~”
Cảnh Mặc giống như thoả hiệp, buông lỏng để Lâm Đăng tuỳ ý kéo tay, cậu quay đầu lại, những cọng tóc mềm mại màu đen hỗn lộn che khuất mắt, chỉ để lộ ra cái mũi cao và đôi môi hồng.
Đèn pin nằm ở cuối giường vẫn đang chiếu đến khu vực này, chân Lâm Đăng di chuyển, chùm sáng bị chắn bớt một ít, chỉ có vài tua sáng nhỏ chen được ra ngoài, ánh sáng vừa lúc tránh ra nửa khuôn mặt bị tóc che khuất của Cảnh Mặc.
Thị giác trong bóng đêm của Lâm Đăng rất tốt, kỳ thực không cần dùng đèn pin thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Cảnh Mặc, mở đèn pin, là để sáng cho Cảnh Mặc.
Tất nhiên, hắn không biết là Cảnh Mặc đã rất nhiều năm sống trong căn phòng kín tối tăm, năng lực nhìn trong đêm không hề thua kém Lâm Đăng, thậm chí so với hắn còn cao hơn một chút.
“Mặc Mặc, mở miệng.” Lâm Đăng thật sự là từ trong túi quần lấy ra một miếng, bóc lớp giấy thiết bên ngoài, đem viên chocolate đến bên môi Cảnh Mặc.
Cảnh Mặc rất ngoan ngoãn mở miệng cắn một miếng nhỏ xíu, đợi cậu ăn xong, Lâm Đăng lại đưa qua, thế nhưng cậu em lại ngậm chặt miệng, còn lại hơn một nữa thế nào cũng không chịu ăn.
Lâm Đăng bất đắc dĩ nhìn miếng chocolate dính nước bọt của Cảnh Mặc, hắn không ăn, chỉ có thể vứt đi, nhưng chocolate ngon vậy nếu vứt đi thì rất đáng tiếc, đồ ăn trong mạt thế kiếm rất khó, nào có đạo lý lãng phí.
Học tập phẩm đức tiết kiệm lương thực trong căn cứ, Lâm Đăng đem miếng chocolate có chút ướt át đó nhét vào miệng mình, cắn thô vài cái rồi nuốt xuống bụng.
“Nói đi, sao vậy?” Lâm Đăng duỗi chân ra, không cẩn thận đá văng đèn pin xuống sàn nhà.
Crack____tiếng vang giòn tan, ánh sáng đèn pin chớp loé chớp léo, kèm theo đó là âm thanh rì rì của điện, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, đèn pin tuyên bố hoàn toàn hi sinh bỏ mình.
Lúc này là thời gian khu dân cư không được căn cứ cung cấp điện, Lâm Đăng lại không có cách nào khiến căn phòng sáng lên một lần nữa, cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng nhìn cái đèn pin mới dùng không được bao lâu kia, đúng là chân dài cũng là cái tội mà.
Cảnh Mặc ngồi dậy, bước xuống giường nhặt cái đèn pin lên, lật lật chơi đùa trong một lát, đèn pin thần kỳ lại sáng lên.
“Thật giỏi!” Lâm Đăng vui tươi hớn hở nhận lấy đèn pin, mở tắt nhiều lần, tính năng hoàn toàn OK, xem ra sửa chữa rất tốt.
Cảnh Mặc cắn cắn khoé môi hồng đầy đặn của mình, đi tới ngồi xuống trên giường, cậu không nói gì hết, chỉ là cúi đầu tập trung dùng ngón tay khẩy khẩy đệm chăn.
“Cuối cùng như thế nào, Mặc Mặc!” Lâm Đăng đặt đèn pin xuống, cau mày chuyển đến bên giường, đưa tay nâng cằm Cảnh Mặc lên, lại xê dịch những sợi tóc một chút, để lộ ra đôi mắt đen nhánh.
“Đăng Đăng…” Cảnh Mặc vò góc chăn lại thành cục, lông mi dày dài rung lên vài cái, đột nhiên cậu nắm lấy ngón tay của Lâm Đăng, tốc độ nói chuyện nhanh và lưu loát hơn trước đây rất nhiều lần, “Anh sẽ vẫn ở căn cứ không rời đi chứ, chờ tôi trở lại chứ?”
“Cái gì?” Lâm Đăng nghe như lọt vào sương mù, không hiểu được tình huống mà Cảnh Mặc nói là gì.
Bàn tay của Cảnh Mặc nắm lấy Lâm Đăng càng thêm lực, “Anh, sẽ không đi, đúng không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy, chịu cái gì kích thích?” Bỗng dưng một cơn đau nhói, Lâm Đăng cảm giác như xương ngón tay của mình sắp bị bóp nát, hắn dùng sức rút ngon tay ra, vừa xoa xoa, vừa nhìn Cảnh Mặc ở một bên cúi đầu không nói lời nào, “Mộng du?”
Cảnh Mặc đứng phắc dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Đăng một lúc, khi Lâm Đăng định há mồm muốn hỏi cái gì thì cậu lại xoay người bước về phía cửa sổ, lưu loát đạp lên mép cửa sổ nhảy xuống.
Lâm Đăng: … … …
Vì sao Cảnh Mặc lại hỏi vấn đề này, mình không phải là nói sẽ ở lại Thiên Minh thị chơi một thời gian sao, theo lý thuyết thì Cảnh Mặc sẽ không hỏi lại mình vấn đề này, vậy lý do gì mà cậu ta đột nhiên chạy đến đây hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì sẽ xảy ra?’
Lâm Đăng cau mày, nhanh chóng đi đến cửa sổ, đạp một cái ném người, đáp xuống vài điểm tựa, nhảy vài cái cuối cùng đứng vững trên mặt đất. Không biết có phải là tác dụng của kháng thể không, nhưng thể chất và sức mạnh của hắn từng ngày một lớn hơn, thậm chí so với lúc đỉnh cao của kiếp trước còn mạnh hơn một ít, mà những thay đổi này hình như là bắt đầu từ cái ngày Cát Nam bắt cóc hắn.
Ở phía xa loáng thoáng nhìn thấy được một bóng dáng cao gầy, Lâm Đăng chạy qua, nắm lấy cổ tay của đối phương.
“Mặc, nếu thật sự xem anh là bạn thì phải nói cho anh biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra!” Lâm Đăng nâng đầu của Cảnh Mặc lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Không biết có phải do Lâm Đăng ảo giác không, trên lông mi Cảnh Mặc có treo vài giọt nước nhỏ, có mấy sợi lông mi bởi vì ướt mà dính lại với nhau.
“Rạng sáng, tôi sẽ đi ra ngoài căn cứ, có lẽ phải ở bên ngoài một thời gian dài.” Cảnh Mặc giật giật môi, cổ họng phát ra âm thanh có chút khô cằn, “Cho nên, đến để nói tạm biệt với anh.”
“Nơi nào, làm cái gì?” Lâm Đăng nheo một mắt, tư thế quyết điều tra đến cùng không bỏ qua.
Cảnh Mặc kéo bàn tay nâng cằm mình ra, đôi mắt sâu hút nhìn vào Lâm Đăng, “Đăng Đăng, tôi trở về muốn nhìn thấy anh, anh không được đi.”
Cảnh Mặc nói câu này mang theo giai điệu rất nhẹ tênh, lại lộ ra áp lực khiến người nghe không thể bỏ qua.
“Không cần anh đi với em sao?”
“Không.” Đột nhiên Cảnh Mặc nghiêng người bước lên phía trước, thì thầm vào bên tai hắn, “Căn cứ không ổn định, anh nhìn giúp tôi, nhờ.”
Trái tim Lâm Đăng chìm xuống, “Nơi em đi, rất nguy hiểm sao?”
“Tôi có nắm chắc.”
“Được, anh hứa với em, nhưng…” Lâm Đăng hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt đen trước mặt, nhấn mạnh từng âm tiết, “Anh sẽ giết Cát Nam, anh ta nhất định phải chết, chỉ cần anh còn ở lại căn cứ một ngày, anh sẽ không từ bỏ ý định này, bởi vì anh không thể bỏ qua được anh ta, mà anh ta cũng sẽ không bỏ qua anh được!”
Bây giờ đem mọi thứ nói cho rõ ràng cũng tốt, nếu Mặc Mặc không thể chịu đựng được, vậy hắn sẽ rời đi, tất nhiên, trước khi đi thì hắn cũng thuận đường mang theo mạng của Cát Nam đi cùng.
Tim Lâm Đăng rất là nhỏ, nó không cho phép người khác cứ một hai lần, lại ba lần xâm lược.
Một lúc thật lâu, Cảnh Mặc không nói gì, cậu đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, con ngươi đen sâu không thấy đáy, răng nanh trắng nõn cắn môi thật chặt.
“Mặc! Nói chuyện!” Lâm Đăng giận dữ nắm lấy cằm Cảnh Mặc, ép buột ánh mắt cậu phải nhìn về mình.
Cảnh Mặc vẫn im lặng, cậu nắm ngược lại cổ tay Lâm Đăng, từng chút một tách tay hắn ra.
“Đừng giết anh ta.” Thật lâu sau, cuối cùng Cảnh Mặc cũng đưa ra một câu trả lời, đôi môi run rẩy nhấp nháy, “Cha rất thích anh ta, cho nên đừng giết.”
Biểu tình trên mặt Lâm Đăng lạnh xuống, “Anh chỉ muốn biết thái độ của em về chuyện này.”
“Tôi thích anh hơn.” Lần này ngược lại Cảnh Mặc đưa ra đáp án rất nhanh, gần như không hề do dự nhổ ra mấy chữ này.
Lâm Đăng sửng sốt, giống như đấm một cú vào bông, thậm chí hắn có muốn nổi giận cũng không được.
“Đăng Đăng…” Cảnh Mặc nhích tới, hôn xuống một bên mặt của Lâm Đăng, “Trừ cha, thích Đăng Đăng nhất.”
Lâm Đăng hoàn toàn hoá đá, hắn kinh ngạc nhìn Cảnh Mặc, trong đôi mắt đen nhánh của đối phương tất cả đều là hình ảnh của hắn.
Khi Cảnh Mặc tập trung nhìn ai đó, trừ người bị cậu nhìn, sẽ không ai tìm thấy trong đôi mắt xinh đẹp đó có vật thể nào khác, sạch sẽ, thấu triệt, giống như một thế giới mới, một thế giới chỉ có người đó.
Không thể không thừa nhận, khi đôi mộ mềm mại nóng bỏng đó hôn lên mặt, trái tim Lâm Đăng lệch mất nửa nhịp, hắn thậm chí còn có một loại xúc động muốn quay đầu hôn Cảnh Mặc.
Cái ý tưởng này làm hắn giật mình, hắn không hiểu vì sao mình lại nảy sinh ra tâm tư quái dị này, rõ ràng Mặc Mặc chỉ đơn thuần biểu hiện yêu thích, mà hắn lại..
Phương thức biểu đạt của cậu em chứng tự bế này sẽ không giống như người thường, có lẽ Mặc Mặc không biết, hai người đàn ông sẽ không dùng cách này biểu đạt yêu thích, chỉ là đánh nhẹ vào bạn mình, hoặc cùng lắm là ôm vai cười đùa với nhau, có rượu ngon thì cùng nhau uống, có thuốc lá xịn thì chia cho nhau, có phú cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đây chính là tình nghĩa anh em bình thường.
Nếu đây là đứng trước công chúng, bọn họ chắc chắn sẽ bị người chỉ trỏ.
Lâm Đăng có chút kích động lùi lại một bước, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Cảnh Mặc, thế giới đó vẫn tinh khiết, nhưng bên trong, đột nhiên có thêm sự cám dỗ hắn.
“Đăng Đăng, không thích?” Cảnh Mặc nhíu mày, trong đôi mắt loé lên một chút hoang mang.
Cảnh Mặc ngày trước, bất kể là ai, chỉ cần cậu mím mím đôi môi hồng nhỏ nhắn bẹp một ngụm lên mặt đối phương, người đó nhất định sẽ cười thấy răng không thấy mắt, sau đó ôm cậu vào lòng gọi liên tục nào là bảo bối thân yêu, nhưng từ sau sự kiện đó, Cảnh Mặc chưa hề làm qua hành động thân mật này với ai.
Nghe được nghi vấn của Cảnh Mặc, nội tâm của Đăng ca xuất huyết câu độc thoại thế này: CMN quá thích ấy chứ! Nào nào bảo bối, chúng ta hôn thêm mấy cái nữa đi!
Mặt Lâm Đăng đỏ rực lên, tim đập càng nhanh hơn, loại cảm giác này chưa từng có, hắn cảm thấy kỳ lạ mà cũng thấy xấu hổ, sợ bị cậu em tự bế trước mặt nhìn ra cái gì.
“Không thích, về sao không cho phép như vậy!” Lâm Đăng rống cổ họng hét khô khan một câu, có chút kích động tựa vào tường ngồi xuống, tim đập thực sự quá nhanh, hắn cần phải tìm cách cho nó bình tĩnh lại.
Cảm giác này giống như vừa mới bắt đầu yêu, thế quái nào!
Lâm Đăng cảm thấy mình như vậy thật buồn cười, đã hơn ba mươi tuổi rồi, mặc dù thân xác bây giờ còn rất trẻ, nhưng cũng không thể thay đổi được tâm tính của hắn, Cảnh Mặc đối với hắn là còn quá nhỏ, hắn thật sự không hiểu bản thân mình thế nào lại yêu Cảnh Mặc, chỉ là cậu em mắc chứng tự bế, trước kia hắn biết là mình thích cậu, ở bên cậu rất thoải mái, hắn thích khí chất sạch sẽ trên người cậu, bởi vì đó là thứ duy nhất hắn không thể nào có được, trong đầu hắn đã lấp đầy các âm mưu tính toán, đôi tay không biết đã dính bao nhiêu là máu người, có thể sống sót qua mười năm mạt thế, bất kể là giết, hay ngộ sát, người tốt hay người xấu, hắn đều ra tay rất tàn nhẫn, giống như Cảnh Tiêu Tiêu đã nói, hắn là kẻ phải bị đày xuống địa ngục!
Ban đầu hắn chỉ thật sự xem cậu như một cậu em để thương yêu, kém mười mấy tuổi, cũng coi như là trưởng bối, thế nhưng không thể nào ngờ được từ xem như người nhà đã bị biến chất đến loại tình trạng này.
Hắn luôn luôn không hiểu vì sao mình lại có xúc động muốn hôn lên môi đối phương, rất không bình thường, rất quái lạ!
Cảnh Mặc đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Đăng, “Tôi thích.” Sau đó lại dán người qua, lần này là trực tiếp hôn lên khoé môi.
Lâm Đăng bị cậu đột nhiên tập kích nhảy dựng lên, cơ thể ngả nghiêng trượt xuống đất, mặt đất lạnh lẽo trong đêm khiến đầu não của hắn nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều, thiếu chút nữa quên mất điều quan trọng nhất!
“Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Cát Nam thật sự chết trong tay anh, em sẽ làm thế nào?” Lâm Đăng nghiến chặt răng, cố chấp làm cho rõ vấn đề.
Đêm nay ánh trăng có vẻ đặc biệt sáng, vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo, ánh sáng giống như được phản xạ từ băng đá.
Tay chân Lâm Đăng phát lạnh, tim cũng chìm xuống dưới đáy.
Cảnh Mặc im lặng lại giống như con dao bén nhọn, từng nhát từng nhát cắt xuống từng miếng tim, ***g ngực đau đớn khiến hắn không thể bỏ qua____Mặc Mặc sẽ làm thế nào, sẽ giết mình sao, hoặc có lẽ là niệm tình trước kia mà bỏ qua hắn, xem như người qua đường?
“Anh không có cơ hội, tôi sẽ đưa anh ta tới căn cứ khác.” Đây là câu trả lời thuyết phục của Cảnh Mặc.