Bây giờ là thời gian giữa trưa, mặc dù Lâm Đăng không đói nhưng vẫn lấy ra một miếng chocolate trong túi áo ném vào trong miệng, bước chân cũng không dừng, cất bước đi vào quảng trường trung tâm.
Trên băng ghế ở quảng trường, có một cô bé tóc hai bím ngồi đó, đôi mắt mở to nhìn theo Lâm Đăng.
Có người nhìn mình, dĩ nhiên Lâm Đăng cũng cảm nhận được, hắn quay đầu nhìn vào mắt cô bé, trên cái tay nhỏ nhỏ đối phương cầm một cái màn thầu khô cứng, một tay còn ôm con búp bê vải bẩn vô cùng.
Nhìn theo động tác nhấm nuốt trong miệng Lâm Đăng, cô bé cũng vô thức nuốt nước bọt theo.
Đây chính là thực tế, cho dù ở trong căn cứ thì sao, nguồn lực hạn chế, người lại nhiều, một kẻ yếu không có kẻ mạnh bảo hộ thì chỉ có thể sống nghèo túng như vậy, qua thời gian, năng lực thừa nhận trong lòng không đủ mạnh, cuối cùng chỉ có thể luẩn quẫn mà tự sát. Bởi vì người xung quanh ăn ngon mặc đẹp là sự đối lập rất tàn khốc, khiến cho những người nghèo túng nảy sinh cảm giác mình sống trên đời này rất là thừa thải.
Lâm Đăng thu hồi tầm mắt, cắm tay vào trong túi quần, đẩy nhanh tốc độ đi tới cánh cửa xoay tròn của cao ốc hành chính tổng hợp.
“Anh trai ơi…” Cô bé nhảy xuống từ trên băng ghế, lúc lắc đôi chân ngắn nhỏ chạy về phía Lâm Đăng.
Chủ động như vậy? Sau lưng không có băng nhóm lừa đảo gì chứ?
Lâm Đăng mỉm cười, bước chuyển một cái vượt qua bỏ lại cô bé.
Cô bé bắt hụt, nhưng không bỏ cuộc vẫn cố chấp bám theo phía sau Lâm Đăng.
“Anh trai ơi, anh trai ơi, anh trai ơi…”
Do vấn đề đôi chân ngắn, khoảng cách giữa hai người không ngừng kéo lớn.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!” Nhìn thấy bóng dáng Lâm Đăng biến mất phía sau cánh cửa xoay tròn, cô bé bĩ môi thúc thít, ôm lấy con búp bê bẩn thỉu ngồi trước cửa ra vào cao ốc bất lực khóc nức nở
Không biết qua bao lâu, hai mắt ẩm ướt sương mù, dường như có một đôi giày da màu đen đi tới trước mặt cô bé.
***
Thính lực của Lâm Đăng rất tốt, rất không khéo là nghe được tiếng mắng của cô bé, chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn không cần phải so đo, càng không cần ghi nhớ, chỉ muốn nhanh chóng nhận nhiệm vụ, sau khi xong việc thì về phòng mình ngủ một giấc, hôm nay hắn bỗng nhiên có chút mệt mỏi.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó khiến hắn phải nghẹn họng trân trối_____mặc dù trên quảng trường chỉ thưa thớt có vài người, nhưng trong cao ốc lại đông nghẹt người, nghe mấy người xung quanh trò chuyện thì bọn họ hình như đã chờ ở đây từ lúc tám chín giờ, đã đợi được một vài giờ.
Tình huống như vậy bị phát sinh, hơn một nửa là do số liệu thống kê chiến tích của đại hội ngày hôm qua kích thích, nhiệt tình dâng trào, không thể nào ngăn được, những người bình thường lúc làm lúc không, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới đột nhiên biến thành siêng năng, sáng sớm cắm cọc chờ ở cửa cao ốc hành chính tổng hợp, cửa vừa mở, tất cả lao về phía trước, thế nhưng loại nhiệt tình này thường thì kiên trì được vài ngày sẽ phai đi, những kẻ chỉ thích đợi ăn chờ chết vẫn không thích đi ra ngoài, những kẻ lúc làm lúc khônh cũng sẽ không còn hăng say, miễn là bảo đảm mỗi ngày có thể ăn được cơm gạo trắng là xong.
Điều quan trọng nhất là cướp được vị trí mười người đầu tiên, sẽ có được một cơ hội, ngươi có thể gia nhập bất kỳ tiểu đội hạng nhất, hạng hai hay hạng ba, trở thành đội viên tạm thời của bọn họ, nhưng cũng chỉ có thời gian một ngày, nếu một ngày này ngươi làm tốt, may mắn lọt vào mắt đa số các đội viên khác thì ngươi có cơ hội thành công được thăng làm đội viên chính thức, và sau đó, đãi ngộ của ngươi thì xưa đâu có thể bằng nay. Từ ngày góp vốn phân phối miễn phí các loại vũ khí có thể nhìn thấy chênh lệch rất lớn, súng ống và đạn dược mà tiểu đội phổ thông lấy được đều thua xa với các tiểu đội đứng top đầu.
Mà hiện tại, nhận viên cao ốc hành chính tổng hợp chậm chạp không chịu phát số, những người muốn lấy được top mười người này cũng chỉ có thể đứng đó lo lắng suông, cứ thế lãng phí thời gian để nghỉ ngơi.
Hôm nay không phải là ngày góp vốn, căn cứ không mở cửa, cũng không có ra nhiệm vụ.
Mỗi căn cứ đều có quy định không giống nhau, căn cứ trước kia Lâm Đăng ở là có thể tuỳ ý ra vào, mặc kệ ngươi sống chết, có thể mang được vật tư về là được, chết ở bên ngoài khi coi như ngươi xui xẻo.
Vừa đi đến nhìn thấy màn hình lớn đen thui treo ở giữa hội trường, trong lòng hắn nghi hoặc, trùng hợp có một chồng sách mỏng trên cái kệ nhỏ bên cạnh cửa, lấy một quyển xem xem, nội dung là nói về một số quy tắc.
Lâm Đăng không có nhìn kỹ, đút quyển sách nhỏ vào trong túi áo, đi ra bên ngoài.
Dù sao nhiệm vụ không thể nhận, hắn trở về ngủ một giấc cho thật đã, thuận tiện nghiên cứu một chút quy định của căn cứ Thiên Minh, sau này còn tránh được cái ổ ‘bãi mìn’ này, nếu muốn ở lại đây, như vậy hắn cần phải lăn lộn cho ra trò, đầu tiên là phải hiểu rõ về căn cứ Thiên Minh, sau đó từ từ làm quen với nhịp độ sinh hoạt trong căn cứ này.
Từ sau sự kiện lần trước, Lâm Đăng càng thêm chán ghét những nơi đông người, thấy không có nhiệm vụ để nhận, cộng thêm hắn không muốn cướp top mười người gì đó, cho nên không có kế hoạch tiếp tục ở lại đây.
Đi ra, cô bé kia vẫn còn, thân thể nhỏ xíu cuộn tròn lại ngồi xổm ở lối vào cao ốc, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, nhưng cố tình bướng bỉnh không cho nước mắt rơi xuống.
Cửa cao ốc thường xuyên có người ra vào, nhưng bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đi theo con đường của mình, thậm chí ngay cả một cái liếc nhìn cũng từ chối bố thí.
Nhìn vào bóng lưng của cô bé, Lâm Đăng ma xui quỷ khiến lại đi tới.
“Nhóc vừa rồi mắng anh đúng không?” Lâm Đăng nhướn cao một bên lông mày, cười khểnh môi nhìn xuống cô bé.
Cô bé ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, ngốc ngốc nhìn Lâm Đăng thật lâu, có lẽ là quá nhiều nước mắt nên làm cho tầm nhìn mơ hồ, cô bé đưa tay dùng sức lau sạch nước mắt.
Khoé miệng Lâm Đăng cong lên, lấy một miếng chocolate từ trong túi quần ra, xé lớp vỏ ngoài, sau đó đưa tới trước mặt cô bé.
Chỉ một miếng chocolate mà thôi, Lâm Đăng cũng không tiếc gì, hơn nữa bây giờ còn là trong căn cứ, trên cơ bản đều cung cấp lương thực cho mọi người, khác mỗi là ăn ngon hay không thôi, cho nên cũng không có người liều chết tranh giành đồ ăn.
Cô bé rõ ràng rất muốn ăn, nhìn chằm chằm chocolate rất lâu mới vươn cánh tay nhỏ ra nhận lấy, cô bé không có lập tức nhét vào miệng, mà là đưa tới mũi ngửi ngửi, bộ dáng cẩn thận khiến Lâm Đăng cười ha ha. Vài người ra vào nhìn thấy Lâm Đăng cầm ra chocolate, trong mắt đều phát thèm, thậm chí có người vòng lại đi tới gần hắn, “Người anh em, làm giao dịch, hai kí bột mì đổi một miếng chocolate của cậu, thế nào?”
“Không có, miếng cuối cùng rồi.”
Bị người xen vào, Lâm Đăng không còn hứng trí ở lại nơi này nữa, cất bước đi ra ngoài rìa khu vực quảng trường, trong quá trình này, khoé miệng Lâm Đăng vẫn còn duy trì độ cong, không thể không nói tâm trạng hôm nay của hắn thực sự rất tốt.
Thế nhưng vừa nghĩ đến một người, đôi mắt Lâm Đăng ngưng tụ lại một tầng sương lạnh, một ngày không giết Cát Nam, trong tim hắn giống có có cái gai đâm vào cực kỳ khó chịu, Cát Nam, nhất định phải chết!
Người anh em muốn trao đổi chocolate kia đầy mặt sầu khổ nhìn bóng dáng của Lâm Đăng dần đi xa, chocolate quá hiếm, cho dù có tích phân cũng không đổi được, nhưng mà vợ của anh ta rất thích ăn cái này, số lần hắn ra ngoài góp vốn không hề ít, tiếc là mỗi lần đến siêu thị đều không tìm được chocolate, toàn bộ khu vực lân cận bao quanh Thiên Minh thị đã sớm bị đại thiếu gia Cảnh gia phái đội cướp sạch, có lần anh ta còn tuyên bố treo thưởng lớn chỉ vì sưu tập chocolate lấy lòng em trai mình, đoạn thời gian đó tất cả mọi người đều vắt óc tìm kiếm chocolate, bởi vì có thể đổi được một phần tích phân đáng kể và phần thưởng, đối với mọi người mà nói đúng là một sự cám dỗ khó cưỡng lại.
Tích phân có tác dụng rất lớn, trong các căn cứ mạt thế, nó hoàn toàn có thể thay thế cho tiền, trở thành phương thức tiêu phí hàng ngày của mỗi người.
“Anh muốn chocolate sao, em có thể đổi cho anh.” Cô bé giơ cao chocolate trong tay mình lên, sợ đối phương nhìn không thấy, “Em còn chưa ăn nó đâu~”
Người anh em kia mặt đầy kinh ngạc nhìn cô bé, lại di chuyển ánh mắt nhìn miếng chocolate trên tay cô bé thật lâu, mới chậm rãi gật đầu, “Em ở đây chờ anh một chút, anh về lấy bột mì cho em.”
Lần này cô bé rất may mắn, đụng phải một người chính trực, anh ta không bởi vì cô bé nhỏ tuổi mà lừa gạt, hoặc dùng vũ lực mạnh mẽ cướp đoạt.
Những đứa trẻ trong mạt thế đã mất đi đơn thuần và hồn nhiên, để kiếm sống, chúng nó vẫn sẽ tận dụng vẻ ngoài vốn có của mình, đây thực sự là một loại tính chất nguỵ trang lừa đảo…
***
Đặt thẻ bạch kim lên hàng nút mật mã, đinh một tiếng, cửa sắt hợp kim nặng nề chầm chậm mở ra.
Nơi này không có nhiều thay đổi, vẫn yên tĩnh, chỉ là miếng vải đen bao phủ trên cái hộp vuông thuỷ tinh không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.
Cái đầu nửa tang thi hoá bên trong từ từ mở mắt, con mắt màu xanh cùng với con mắt tang thi vàng nhạt nhìn về phía người tới.
Cát Nam điều khiển xe lăn chậm chậm tới, đối với nó lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Tôi có thể giúp cậu ra ngoài, nhưng sau này cậu phải nghe lời tôi.”
Tân Minh nhìn thẳng vào anh ta, không nói cũng không di chuyển, biểu tình trên khuôn mặt vẫn lặng thinh.
“Thật sự là một cậu bé xinh đẹp.” Cát Nam đưa tay sờ lên kính thuỷ tinh mô tả theo khuôn mặt của cậu ta, “Có nguyện ý đi theo bên cạnh tôi không, chỉ cần cậu ngoan ngoãn tuân theo tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu, sẽ không ai tách đầu và cơ thể của cậu ra một lần nữa, nhốt vào cái hộp chứa lạnh lẽo này, tôi thề, chỉ cần sau này cậu nghe lời tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu…”
Tròng mắt của Tân Minh hơi di chuyển một chút, con ngươi màu xanh vô thần một lần nữa khôi phục ánh sáng, thậm chí con mắt tang thi kia cũng run lên một chút.
“Nếu cậu nguyện ý, chớp mắt một cái; không muốn, chớp mắt hai lần.” Cát Nam nở nụ cười hoàn hảo, anh ta hệt như kẻ buôn người dụ dỗ trẻ em.
Tân Minh nhắm mắt lại, và từ từ mở ra, sau đó vẫn di trì mở to, ngay cả một chút rung nhẹ cũng không có, cậu ta giống như một con búp bê trưng trong tủ kính, không có sinh mệnh, lạnh lẽo, cứng ngắc, mang theo vẻ đẹp giả dối hoàn mỹ.
“Tôi phải giúp cậu thế nào?”
“Cơ_____thể_____” Miệng há to thể hiện khẩu hình, kết hợp với đôi mắt mở to, thật sự là đủ đáng sợ, gần như có thể sánh được với cảnh ma kinh dị.
“Cơ thể của cậu ở đâu?”
Lần này Tân Minh không nói gì, đôi mắt mở to vẫn chằm chằm dõi theo Cát Nam, thậm chí không có bất kỳ rung động.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu sẽ khiến tôi sợ, cậu bé.” Nụ cười trên khuôn mặt Cát Nam biến thành bất đắc dĩ, anh ta thu hồi bàn tay chạm trên kính, điều khiển xe lăn chạy ra ngoài.
Khi cánh cửa hợp kim mở ra, Cát Nam quay lưng lại nói với Tân Minh, “Tôi sẽ giúp cậu tìm lại cơ thể, à, tôi tên là Cát Nam.”
Đằng sau không hề có âm thanh, Cát Nam quay đầu nhìn, Tân Minh đã há miệng đọc khẩu hình, thốt ra hai chữ ______Tân Minh.
“Ngủ ngon, bảo bối Tân Minh.”
Cát Nam mỉm cười nói xong câu đó thì không chút nào lưu luyến điều khiển xe lăn rời đi, ngay khi cánh cửa phòng thực nghiệm hoàn toàn đóng lại, nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh ta lập tức biến mất không một dấu vết, ánh mắt càng trở nên âm u nặng nề.