Đằng sau cánh cửa sắt tối như mực, một thân ảnh màu trắng đứng bên trong cửa chợt loé lên.
Lâm Đăng nheo một mắt, vừa định nâng tay về phía sau lấy khẩu Remington, nghĩ nghĩ, vẫn là để tay xuống, một tay vươn ra ôm lấy vai thiếu niên, thấp giọng cười nói, “Đừng đuổi theo, cố ý dụ chúng ta thôi.”
Nghe lời này, Cảnh Mặc thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, quay đầu nhìn Lâm Đăng, chỉ chì vào chiếc xe trước mặt, không đợi đối phương phản ứng, cắm đầu chạy như bay.
Mẹ kiếp! Lâm Đăng trợn mắt há mồm nhìn người trước mắt chạy càng lúc càng xa, không nói thêm gì lập tức đuổi theo, thằng nhóc chết bầm, tưởng chân mọc dài là ngon lắm hả, cho cậu xem người chim phiên bản Châu Á của Đăng ca đây.
Đường phố trống trãi chỉ có tiếng rì rào của gió, cát bụi tung đầy trời dần dần làm mờ hai thân ảnh đang đuổi theo nhau, lưu lại liên tiếp tiếng xẹt xẹt của giày da.
Cuối con đường, trong một toà nhà năm tầng kiểu Âu, có một căn phòng tối đột nhiên lờ mờ sáng lên, giống như đồng loạt nhận được mệnh lệnh, những toà nhà hai bên đường lần lượt theo thứ tự sáng lên một phòng.
Mỗi một toà nhà đều quỷ dị sáng một cửa sổ.
Lâm Đăng đang đuổi theo Cảnh Mặc, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng khó hiểu, hắn tựa hồ nhận ra mọi thứ xung quanh âm thầm biến đổi, gần như là trực giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên căn phòng tầng thứ năm của toà nhà, một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ló đầu ra, hướng về Lâm Đăng vẫy vẫy tay.
Cảnh Mặc không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau nữa, cũng dừng lại, có chút nghi hoặc quay đầu, lại phát hiện Lâm Đăng đang ngửa đầu nhìn lên, cậu theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy một căn phòng duy nhất sáng đèn.
Không, không phải là một căn phòng duy nhất, mà là có vài cửa sổ tầng thứ năm của những toà nhà khác đều sáng đèn!
Cảnh Mặc chạy trở lại đứng ở bên cạnh Lâm Đăng, đưa tay nắm lấy tay hắn.
Hô_________
Lại một trận gió thổi qua, bão cát hỗn loạn lao đến cuốn lấy hai người, Lâm Đăng không thể không nhắm mắt chắn lại.
Lẹt xẹt_____ lẹt xẹt_____lẹt xẹt______
Đột nhiên trên ngã tư đường vang lên liên tiếp âm thanh mở cửa, từng trận gào thét của dã thú cũng dần dần rõ ràng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy thần sắc giống nhau trong đôi mắt đối phương____ khiếp sợ, nghi hoặc, cảnh giác.
Hiệu ứng âm thanh của cửa sắt cũng quá lớn đi, trước đây ngay cả một âm thanh nhỏ nhất bọn họ cũng không nghe được.
Lâm Đăng rút ra cây mã tấu để trước người, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Một đống thân ảnh lắc lư dần dần xuất hiện từ bên trong cánh cửa, tiếng gầm điếc tai của đám tang thi xé rách không khí, đến mức tai người đều tê liệt.
Chỉ trong nháy mắt, Quỷ thành bỏ hoang biến thành đế đô tang thi.
Từng đàn từng đàn tang thi diễu hành ào tới, ngập ra từ khắp các hướng bao vây lấy hai người.
“Chọn lấy yếu điểm đột phá ra.” Lâm Đăng nhanh chóng chỉ đạo, không đợi Cảnh Mặc trả lời, cầm mã tấu xông vào đám tang thi chuẩn bị trận chiến đẫm máu
“Cậu bé, cậu bé, dừng lại, mau dừng lại, chúng nó rất ngoan ngoãn.” Một giọng nói già nua nứt nẻ khàn khàn bất ngờ vang lên, âm thanh không lớn, lại vừa vặn đủ để cho Lâm Đăng và Cảnh Mặc nghe được.
Mà đám tang thi xung quanh ngay khi giọng nói này vang lên, cũng bắt đầy yên tĩnh xuống.
“Răng.” Cảnh Mặc nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Đăng mới phát hiện bộ phận miệng của tang thi đều bị móc xuống, thậm chí có một số con không có cằm, mà tang thi không có miệng sẽ không ân thịt người được, trở thành những em bé tang thi hiền lành.
Vừa nãy quá mức khẩn trương, chỉ chú ý số lượng tang thi, không xem xét cẩn thận.
Một nam nhân cao lớn với mái tóc dài màu trắng đẩy đám tang thi ra đi đến trước mặt hai người, nửa khuôn mặt được che lại bằng mặt nạ trắng, lộ ra cái cằm nhẵn nhụi, nhìn vóc dáng khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
“Hãy để bọn họ đi, đừng doạ hai cậu bé mới tới.” Nam nhân mang mặt nạ trắng nói với phía sau, âm thanh già nua khàn khàn truyền ra từ đôi môt xinh đẹp nhợt nhạt, không hề phù hợp mà có chút quỷ dị.
Hô_____ Hô_______
Sau đó một trận tiếng tru thấp vang lên, đám tang thi như bị cái gì đó dẫn dường, chia thành đôi trở lại toà nhà chúng nó vừa bước ra, mà khi đám tang thi rút lui thì có vài người đeo mặt nạ dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của cả hai, trên tay nắm chặt rất nhiều sợi tơ trong suốt, trong đó có một thanh niên tóc nâu xoăn đeo mặt nạ quỷ mà Lâm Đăng nhìn thấy.
“Đem chúng cột chắc lại sau đó đi tới nhà chính, tối nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị khách đến thăm nơi này.” Sau khi nam nhân đối diện phân phó cho những người mang mặt nạ ở phía sau, lại nhỏ giọng thì thầm một câu, “Tân Minh nhất định sẽ rất vui.”
Vài người đeo mặt nạ gật đầu, trên tay kéo những sợi dây tơ, đưa những con tang thi còn đang lắc lư đi loạn trên phố kéo trở về.
“Cậu bé, chắc là các cậu đã mệt mỏi rồi, tôi đã tự tay nấu một bàn thức ăn, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của hai cậu.”
“Đế Lạp giáo chủ, ngài làm đồ ăn ngon như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích, ít nhất là con và Kiệt Minh rất thích.” Thanh niên mang mặt nạ quỷ từ trong nhà bước ra, đứng đằng sau nam nhân mặt nạ trắng cẩn thận nịt nọt nói.
“Đã cột chắc hết rồi?”
“Đúng vậy, giáo chủ…”
“Chờ một chút, chúng tôi chưa có nói là sẽ ở lại đây.” Lâm Đăng bước về phía trước, thẳng thừng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người trước mặt.
“Oh~” Đế Lạp nhướn mày, “Những đứa bé vừa đến nơi này đều nói như vậy, nhưng hãy tin ta đi, ở một thời gian dài thì các cậu sẽ không muốn đi ra ngoài nữa, nơi này yên tĩnh hơn bên ngoài nhiều lắm.”
“Không, chúng tôi vẫn thích bên ngoài hơn, ít nhất là náo nhiệt hơn, ở đây quá mức yên tĩnh giống như là nghĩa trang.” Lâm Đăng cười lạnh băng, nắm chặt tay Cảnh Mặc muốn lướt qua bọn họ.
“Đợi đã, đợi đã, cậu bé.” Nam nhân mặt nạ trắng cản Lâm Đăng lại, mạnh mẽ tách hai tay của bọn họ ra, kéo lại nói, “Rồi, ta biết các cậu đang cáu kỉnh, Thi An vốn luôn thích bày trò trên mấy tờ báo đó, ta cam đoan lần sau cô bé sẽ không làm như vậy nữa, sau này tất cả đều có thể vui vẻ ở chung.”
“Xin lỗi.” Lâm Đăng tìm đúng cơ hội, bàn tay cầm cây mã tấu vung lên, một nhát cắt đứt cái tay lạnh lẽo cứng ngắt giữ mình lại, “Chúng tôi vẫn không muốn ở lại đây.”
Trong lúc đó, Cảnh Mặc cũng chém đứt bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Vốn nghĩ có thể thừa dịp ông ta đau đớn lăn lộn dưới đất để nhanh chóng rời đi nơi này, ai biết được nam nhân mặt nạ trắng đứng ở giữa bọn họ ngay cả hừ một tiếng cũng không, thậm chí khoé miệng còn mang theo một tia cười nhẹ nhàng.
Lâm Đăng kinh ngạc nhìn cánh tay bị chém đứt xương của người này, chất lỏng màu xanh đen từng giọt nhỏ xuống, còn có thịt thối rửa nằm dưới lớp da trắng, miệng vết thương của nam nhân này giống như nọc độc sôi sục lên, phát ra từng đợi mùi vị tanh hôi.
Sau đó, thanh niên mặt nạ quỷ đứng phía sau giống như không có việc gì nhặt lên hai cái tay bị đứng, dán từng cái lên trên cánh tay bị đứt của ông ta, tốc độ hồi phục của miệng vết thương bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng khép miệng lại.
Đồng tử Lâm Đăng kịch liệt co rút mạnh, những suy đoán táo bạo của các nhà khoa học gia mà trước kia hắn nghe nói được, từ nơi sâu thẳm trong tâm trí hắn bừng lên ______
“Tang thi đạt tới cấp bốn, lớp da bên ngoài sẽ phát triển theo hướng nhân loại, khả năng làm lành vết thương tăng cường lên đáng kể, điểm phân biệt duy nhất, móng tay có màu đen tuyền; tang thi cấp năm, bề ngoài hoàn toàn là con người, không thể phân biệt.”
Tang thi cấp bốn!!! Nam nhân này hoá ra là tang thi cấp bốn!
Trước đó hắn còn nghĩ rằng đối phương có đam mê đặc biệt, thích sơn màu đen lên móng tay, không ngờ ông ta nhìn như người bình thường này, hoá ra là tang thi hư thối!
Nhưng bây giờ mới là mạt thế sơ kỳ mà, tang thi làm sao có thể tiến hoá nhanh như vậy.
Chẳng lẽ thực sự chúng nó đã ở đó, chẳng qua là thích ở nơi không có người biết đến, cho nên mới không bị những người sống sót trong kiếp trước tìm được? Cũng có thể, những người sống sót đụng tới chúng nó đều bị nuốt vào bụng, tin tức về tang thi cấp cao tự nhiên sẽ không bị truyền ra ngoài.
Điều kinh khủng nhất là, những tang thi cấp cao này, có phải là nguyên nhân thực sự cho sự bùng nổ của mạt thế!!
Khí hậu trên trái đất ngày càng ác liệt, rác vũ trụ xuyên thủng phá vỡ tầng khí quyển hạ cánh xuống khắp nơi trên thế giới, mang đến vi khuẩn vũ trụ không phù hợp xuất hiện ở trái đất!
Sau đó, sau đó…
Ngày trên các tờ báo đã bị xé rách! Trong đó che giấu cái gì?!
Suy đoán lớn mật thêm chút nữa…
Xác chết bảo tồn hàng thiên niên kỷ trong Quỷ thành này đột nhiên sống lại!!!
Những người thám hiểm vô tình xâm nhập vào mang theo virus không rõ truyền vào những thành phố đông dân cư!!!
Cuối cùng, cứ hợp lý_____ mạt thế bùng nổ!!!
Đem từng loại suy đoán liên kết lại, không hẳn là nguyên nhân chính xâc mạt thế bùng nổ, nói một cách sâu xa, chính là nhân loại gieo gió gặt bão. Cái gọi là rác vũ trụ, nhỏ thì là các mảnh vỡ vệ tinh, vảy sơn, bụi, lớn thì là toàn bộ động cơ tên lửa, tất cả đều là nhân loại đưa ra ngoài, hiện tại đã trở lại, đưa đến thàm hoạ tàn phá trái đất.
Vì vậy, bây giờ kết luận là: Xác ướp ngàn năm = tang thi cấp bốn?
Giống như trong nháy mắt mở hết toàn bộ cửa sổ, Lâm Đăng dường như hiểu rõ hết mọi thứ, lại dường như nghi vấn hết mọi thứ.
Cảnh Mặc thừa dịp nam nhân chưa có mở miệng, đưa tay kéo lại Lâm Đăng đang bay đến tận đâu, ý đồ chạy đến chiếc xe đang cách đây một trăm mét.
Không chờ bọn họ chạy được một vài bước, một trận gió thổi qua, nam nhân đã chạy tới trước mặt chắn đường của bọn họ lại, thậm chí còn nhàn nhã cởi mặt nạ của mình.
Nửa khuôn mặt của ông ta giăng đầy mạch máu màu xanh đen, thế nhưng làn da tái nhợt trong suốt lại vô cùng săn chắc, không giống như tang thi thối nát lỏng lẽo.
Đôi mắt đen của Cảnh Mặc ngưng lại, tay nắm miêu đao lặng lẽ thay đổi vị trí, cậu đang chờ đợi thời cơ thích hợp.
Khi nam nhân cúi đầu xuống phủi những hạt cát xám trên quần áo, thân hình Cảnh Mặc vừa động, muốn lập tức xông tới lại bị Lâm Đăng kéo lại, hắn thậm chí còn véo nhẹ lên ngón tay Cảnh Mặc, khi cậu nhìn qua, hắn hơi hơi lắc đầu, ‘Đừng có ngốc thế, chúng ta không đánh lại ông ta.’
“Rốt cuộc thì ông muốn thế nào?” Lâm Đăng nới lỏng tay Cảnh Mặc, nhịn xuống tức giận nhìn qua nam nhân nở nụ cười dịu dàng như người cha hiền, lạnh giọng quát.
Một tang thi còn muốn giả vờ cái gì nữa, muốn ăn thì ăn lẹ đi, dù sao đằng nào cũng chết, anh đây không phải chưa từng chết qua.
“Các cậu nhất định đã đói rồi, các cậu bé đáng thương của ta.” Nam nhân bước từng bước tới gần bọn họ, một lần nữa dùng bàn tay lạng lẽo cứng rắn kéo hai người, cùng nhau đi đến toà nhà chính nơi cuối phố.
Hừ, tạm thời cứ xem tang thi này muốn làm cái trò quỷ gì, hôm nay bọn họ đột nhập vào đây, coi như là xui xẻo đi.
Khi đi ngang qua thanh niên mặt nạ quỷ, người nọ cũng vừa lúc gỡ xuống mặt nạ, đó là một khuôn mặt trẻ tuổi khoẻ mạnh!
Lâm Đăng nghi hoặc nhìn vào ngón tay cậu ta____móng tay màu hồng nhạt, không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến tang thi.
‘Tôi không phải.’ Thanh niên tóc nâu xoăn im lặng nói cho Lâm Đăng biết.
Cậu ta không phải? Cậu ta là con người!
Chẳng lẽ cậu ta cũng là kẻ xâm nhập bị mắc kẹt ở đây?!
***
Theo lịch sử ghi chép lại, vào chiến tranh thế giới lần thứ sáu, Hoa quốc từ trong bản đồ các nước Tây Âu cướp được một thành phố – W thị.
Còn có truyền thuyết, ở hướng tây nam W thị có một toà “bảo thành” cổ. Nơi đó có rất nhiều vàng bạc, châu báu quý hiếm, còn có một giếng nước biến sa mạc thành đồng bằng, bao nhiêu người đến đó tìm kiếm, thường là đi không quay lại, một số nhà mạo hiểm cũng mất mạng ở đó. Bởi vậy, người ta lại đặt cho nó một cái tên gọi khủng khiếp: “Tử Thành”
Mỗi khi các cơn bão kéo tới, “Tử Thành” sẽ thần kỳ xuất hiện với những con phố rộng lớn, những toà kiến trúc Châu Âu khổng lồ…
Qua đi, tất cả lại bị vùi lấp dưới đống cát vàng, “Tử Thành” luôn xuất hiện bí ẩn như vậy.
Truyền thuyết, nơi này tồn tại một bộ lạc ăn thịt người.
Ai có thể biết được, bộ mặt thật sự của bộ tộc ăn thịt người.
Có lẽ tang thi đã tồn tại rất lâu về trước, giống như kim tự tháp Ai Cập cổ đại thần bí có thể bảo quản được xác ướp…
Tóm lại, ai biết được.
_______________
Tác giả đã nói: phó bản Tử Thành mở ra~~~~