Phó Kiệt nằm nghiêng trên giường chăm chú nhìn Mạc Khanh thật lâu, tinh thần lực chưa bao giờ buông lỏng vẫn trải ra xung quanh khu biệt thự rất rộng để nắm rõ tình hình.
Đám quân nhân xâm nhập đã mang theo hai không gian rời đi từ cách đó nửa ngày, đồng thời Phó Kiệt cũng thức canh từng đó thời gian.
Hắn nhẹ cầm ngón tay của Mạc Khanh, ôn nhu vuốt vuốt. Xúc cảm lành lạnh mịn màng khiến hắn yêu thích không buông tay, ánh mắt hiếm khi mềm đi rất nhiều. Nhìn người đang say ngủ Phó Kiệt không nhịn được nhen nhóm một nỗi lo không tên, nhấn đến lồng ngực của y phát đau.
Mạc Khanh chân thật đang ở bên cạnh y, sự nhu hòa ấm áp của cô phủ tới từng ngõ nghách trong lòng y. Thế nhưng, y vẫn không thể không nhớ tới những ngày tháng cô biến mất, để lại bóng ma tâm lý cực kỳ lớn.
Sau khi ăn cơm xong, Mạc Khanh quấn lấy hắn trò chuyện một hồi, bất tri bất giác đã nằm lên ghế đọc sách ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hắn cau mày hỏi Thủy Lam đang chú tâm đánh nhau với Thứ Nguyên thì nhận được phản hồi từ lúc Mạc Khanh chân chính trở về tới nay, hầu như toàn thời gian đều dùng để tu luyện, nghỉ ngơi thả lỏng thực sự rất ít. Cô muốn mau mau mạnh lên và thuần thục sử dụng võ công nên cứ rảnh ra là chạy vào không gian rèn luyện.
Nếu bây giờ bỗng nhiên cô ngủ an ổn như vậy, nghĩa là tâm tình hoảng hốt luôn bị treo cao cuối cùng cũng có thể an tâm.
Y nhìn Mạc Khanh ngủ trong không gian đã 3 ngày. Nhớ tới còn một số chuyện cần giải quyết nên mang theo luôn cả cô ra ngoài, biến thành vầng sáng trắng vụt ra khỏi ban công tầng 3 tiến về phía bãi dài ngoài Thủ Đô. Đơn giản lúc cô tỉnh dậy, y muốn người đầu tiên cô nhìn thấy, chính là mình.
La Nhụy Vân là dị năng giả rất mẫn cảm, nhạy bén nhận thấy khí tức tang thi đang ở đây liền nhanh chóng bật dậy khỏi phòng nghỉ bám theo. Thế nhưng khi chạy đến gần khu vực phòng làm việc của Phó Kiệt cô do dự không dám tùy tiện xông vào.
Phó đội ưa sạch sẽ và yên tĩnh điều này hầu như bất kỳ ai mới tới đây đều biết. Nếu tự tiện vào nơi làm việc hay đụng vào đồ cá nhân của y, chắc chắn y sẽ rất tức giận.
Khí tức mỏng manh của tang thi lập tức biến mất trong lúc La Nhụy Vân đang do dự. Cô nhíu mày cố gắng ghi nhớ âm vị này, sau đó xoay người rời đi.
Có tang thi cấp cao xuất hiện ở đây, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.
Khi Phó Kiệt ôm theo người quay lại thì cũng đúng lúc đám quân nhân đã đến khu biệt thự. Nhìn hai thực thể không gian kiếm cớ rời đi, hắn chính là rất hài lòng với thái độ thức thời này.
Sau đó nam chính nhàn nhã nằm nghiêng trên giường nhìn người ngủ, mấy tiếng liền không nhúc nhích, giống như không biết chán.
Mạc Khanh rất lâu rồi chưa được ngủ ngon thế này, lúc mơ hồ tỉnh lại thì thấy cả cơ thể vùi trong một cái ôm rất ấm áp. Hương cỏ xanh sạch sẽ vờn quanh chóp mũi khiến cô mất vài giây để định hình chuyện gì xảy ra. Ngửi thấy mùi thịt thơm ngon độc nhất mà bản thân luôn tâm niệm rất thèm cắn một cái đang dâng trước mặt, Mạc Khanh có chút xúc động như thiếu nữ mà đỏ mặt.
Ăn hay không ăn, đây chính là câu hỏi ngàn năm không có lời giải đáp hoàn mỹ.
Phó Kiệt chỉ chợp mắt qua loa do tính cảnh giác cao độ tôi luyện trong thời mạt, giấc ngủ luôn luôn rất nông, vì vậy khi Mạc Khanh vừa hơi cử động một chút y đã lập tức tỉnh táo.
"Tỉnh rồi?" Phó Kiệt cất giọng hơi trầm khàn đặc trưng của đàn ông khi mới ngủ dậy.
Mạc Khanh ngoan ngoãn ngẩng đầu lên mắt đối diện mắt hắn, chớp chớp vài cái, ừ nhẹ bằng âm mũi.
"Có đói bụng không?" Y kiên nhẫn hỏi tiếp.
Nhìn người trong lòng vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt còn mang theo hơi nước nhỏ vụn, gò má vì ngủ đủ giấc mà hơi ánh lên sắc hồng, vô cùng mềm mại. Con ngươi hắc bạch phân minh kia không vương một chút xa lạ, mà chính là ỷ lại, thân cận đầy sự tín nhiệm người trước mặt.
Quen thuộc y hệt như trong trí nhớ.
Y liền thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được ôm chặt hơn một chút. Cằm tì lên đỉnh đầu cô.
"Tốt quá"
Người vẫn ở đây, thực sự quá tốt.
Mạc Khanh đương nhiên không hiểu nam chính ăn nhầm thuốc gì mà gần sát mình như vậy. Hơn nữa lại không sợ bị cắn mà ôm lấy cô.
Anh zai à tôi là nhân vật phản diện đó.
Anh có đọc nhầm kịch bản không vậy? Không sợ đạo diễn cắt catxe của anh sao???
Tuy miệng không ngừng phỉ nhổ nhưng không thể không thừa nhận sự vui mừng khó tả tràn ngập trong lòng Mạc Khanh. giống như được ăn đường, ngọt ngào hệt vị mật ong vàng đượm đầu hạ. Ai mà nghĩ tới được sẽ có ngày nam chính thực sự buông xuống thù hận mà ôm nhân vật phản diện là cô vào lòng, không một chút phòng bị nào sớm thế này chứ. Theo dự kiến với những gì hơn 6 năm qua nhân vật phản diện đã làm, nam chính ắt hẳn đã nâng chỉ số thù hận lên một tầm cao mới mới đúng.
Cái điều vô lý này Mạc Khanh vẫn luôn dùng đầu óc vốn không có chút hy vọng thông minh của mình nghĩ tới. Rõ ràng bản thân đang cố gắng cày độ hảo cảm với Phó Kiệt, mọi hành động dù nhỏ nhất đều là lấy lòng, ấy vậy mà khi y động tâm thì lại đần mặt ra kiểu "có lẽ nào lại như vậy?"
Hiển nhiên tình tiết nữ phụ có được chân tâm của nam chính Mạc Khanh hay đọc trong tiểu thuyết giờ rơi đến trên người mình, thực tế trải nghiệm vẫn có chút thụ sủng nhược kinh.
Cái chuyện tốt bỗng nhiên nhận được này đương nhiên dù là ai cũng sẽ khó nén được kinh ngạc.
Mạc Khanh có lẽ vĩnh viễn không hiểu được khoảnh khắc lúc cô rơi xuống vực nham thạch của Cổ Mục Khắc Dã, y đã không màng nguy hiểm thậm chí có thể mất mạng lao xuống cứu cô, diễn biến vốn có của tiểu thuyết chân chính đã hoàn toàn không thể vãn hồi.
Mạc Khanh hơi ngọ nguậy trượt ra khỏi vòng tay của Phó Kiệt, trèo xuống giường rồi lủi nhanh ra khỏi phòng bằng tốc độ cực nhanh. Mặt mũi đỏ bừng.
Cái việc ôm ấp này thực sự rất dễ làm người ta đau tim có được không, dù sao Phó Kiệt cũng mang gương mặt nam thần ngoài hiện thực, được minh tinh điện ảnh nổi tiếng gần gũi như vậy thực sự rất dễ tổn thọ.
Hơn thế nữa hành động của y càng ngày càng dịu dàng, cô sợ bản thân sẽ không chịu nổi mà mất khống chế vồ lấy ăn Phó Kiệt mất.
Đám tang thi thủ hạ của Mạc Khanh đang chổng mông lau sàn nhà nhìn thấy chủ nhân mình bịch bịch chạy xuống lầu không hề có một chút phong phạm tiểu thư, lập tức âu ẩu kháng nghị.
Cứ hung dữ như vậy sau Phó Kiệt sao dám gả cơ chứ.
Mạc Khanh nhìn căn phòng tan hoang vết chém ngang dọc khắp nơi đang được thủ hạ sửa chữa, đầu rơi đầy vạch hắc tuyến. Không gian tùy thân vẫn hoạt động bình thường không hề có dấu hiệu nào âm u, chứng tỏ Thứ Nguyên vẫn an toàn chưa bị Thủy Lam giết chết. Chỉ cần biết vậy là được, nó đi đâu cũng không quan trọng.
Lúc Mạc Khanh ngồi xuống sofa ổn định tâm tình thì một tang thi nữ từ bếp đi ra, trên tay cầm khay cơm bốc khói nghi ngút ngoan ngoãn đặt trước mặt Mạc Khanh. Hành động này lập tức thu hút tất cả sự chú ý của đám tang thi còn lại.
Là cơm đậu đỏ!!
Thậm chí còn đi kèm cả một lòng đỏ trứng gà tươi ngon.
Kẻ thiểu năng nhất cũng biết hai thứ này đại biểu cho cái gì.
Nghe một loạt những lời cảm tạ cuối cùng chủ nhân của mình cũng đã thành phụ nữ, Mạc Khanh rất muốn một tay bóp chết đám đần độn này. Tốt nhất là giáng mỗi đứa một bạt tai bay ra khỏi biệt thự.
Có còn là người của cô nữa không?
Vậy là phòng khách vừa tươm tươm một chút liền loạn thành một đoàn do Mạc Khanh bật chế độ đồ sát diện rộng.
Về việc bị chủ nhân ghét bỏ đánh đập dã man như vậy, đám tang thi rất muốn khóc lóc kháng nghị.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng riêng không cho ai quấy rầy gần 1 ngày trời, không phải làm chuyện người lớn thì là gì?????
[…]
Lúc này ở thủ đô, mấy quân nhân đã mang theo Thủy Lam và Thứ Nguyên trở về khu quân đội bên dãy phía Tây. Cả hai từng người đi qua máy kiểm tra, thuận lợi tiến vào không có cản trở. Đối với những kẻ cường đại như bọn họ máy móc con người cũng chỉ là vật trang trí. Nếu không gian hệ thống không được phép đả thương con người hay trực tiếp làm thay đổi mạch truyện thì có lẽ đại kết cục đã đến từ chương 20 rồi chứ không phải kéo dài tới trăm chap thế này.
Quá mệt mỏi.
Nếu cấp trên không hứa hẹn tăng phân hạng và tăng lương có lẽ Thủy Lam đã trực tiếp bỏ nhiệm vụ từ lâu.
Cô bị giám sát 11 lừa tới đây đã vô cùng ủy khuất rồi có được không.
Hách Á Lân sau khi đặt chân vào tới cổng Thủ Đô mới buông lỏng tinh thần luôn treo cao. Y lúc nào cũng lo sợ bị người đứng sau hai đứa bé này tập kích, trên đường đi Tinh Thần lực của y vẫn luôn phủ rộng xung quanh canh chừng.
Nghĩ tới hai tiểu bánh bao 5 tuổi này có thể làm nên trò trống gì khi đã đến đây rồi y mới buông hai đứa trẻ xuống đất. Thực ra cũng là do bốn cánh tay măng non này ôm cổ y nhất quyết không buông nữa.
Có lẽ do hiếu kỳ nên khi rời khỏi lòng của Hách Á Lân, hai bánh bao dựa vào nhau ngước đôi mắt to tròn nhìn xung quanh có chút rụt rè. Khiến quân nhân xung quanh lòng liền mềm nhũn không nhịn được muốn nựng má.
Hách Á Lân quỳ một chân xuống hỏi: "Hai đứa tên gì? Bố mẹ đâu?"
"Con là Tiểu Nguyên, đây là chị con, chị Tiểu Lam"
Thứ Nguyên quyết không để ác nữ kia mở miệng phá hư chuyện tốt, liền dùng giọng nói non nớt mềm mại lên tiếng trước, rất chọc người yêu thương.
Hách Á Lân tuy chưa gặp nhưng rất vừa lòng với cha mẹ của hai đứa trẻ, sinh con trong thời mạt vô vàn hiểm nguy vẫn không quên dạy con biết lễ phép thật đáng biểu dương. Hẳn bọn họ vẫn còn hy vọng rất lớn với tương lai con người có thể đánh bại tang thi nên mới nuôi dưỡng mầm non đất nước tốt như vậy. Y tự nhủ nếu có thể gặp, chắc chắn y sẽ đưa hai người này về đoàn tụ với con và cung cấp cho một nhà bọn họ cuộc sống thật tốt.
Nhân loại này có bệnh thần kinh sao?
Nhân phẩm hình như quá đỗi chính trực rồi thì phải.
Thứ Nguyên và Thủy Lam nghe thấu suy nghĩ con người quay sang nhìn nhau đánh giá quân nhân Hách Á Lân, biểu tình trên mặt thực sự đáng quan ngại.
Thanh niên ba tốt này làm cách nào vẫn tồn tại được ở Kỷ Nguyên Bóng Tối mà không bị ai bóp chết vậy??? Thật đáng nghiên cứu nha.
"Thôi nào, trước mắt để hai đứa nhỏ ăn chút gì đó rồi tôi sẽ mang chúng đi tắm rửa. Mọi người đừng làm chúng sợ nữa"
Người lên tiếng là một y bác sĩ mặc đồng phục rằn ri có băng đô thêu phù hiệu đỏ ở cánh tay, chứng minh bản thân làm trong đội hậu cần chuyên viên y tế. Gương mặt sạch sẽ cộng thêm mái tóc ngắn ngang cổ được túm nửa gọn gàng, cô gái này chính là hình mẫu thiên thần nổi bật rất được hoan nghênh trong thời này.
Hách Á Lân đứng dậy nhường chỗ cho nữ y mới tiến vào, hắn gật đầu, ánh mắt nhu hòa khó thấy:
"Bác sĩ La, cô mới trở về?"
La Nhụy Vân hơi cúi đáp lại hắn: "Hách đội trưởng, tôi vừa tới lúc đầu giờ chiều. Nghe tin các anh sang khu biệt thự bỏ hoang có mang về hai đứa trẻ nên tò mò tới đây"
Hách Á Lân cười cười: "Trẻ con sống sót ngoài tường bao rất hiếm, bác sĩ La cất công sang đây cũng không có gì lạ. Phiền cô kiểm tra chúng một lượt giúp tôi xem sức khỏe có gì tổn hại không"
La Nhụy Vân ngay từ khi bước chân vào đã không nhịn được nhìn hai bánh bao kia mấy lần. Hệ thống thông tin giữa các căn cứ phát triển mạnh, thế nên việc cập nhật dân số cũng như người mất tích luôn phát tới bảng điện tử và đài FM. Chưa từng nghe đứa nhỏ nào dưới 10 tuổi bị mất tích, thế nên nhìn cách ăn mặc và ánh mắt cứng cáp này La Nhụy Vân càng thêm khẳng định bọn chúng là sau mạt thế được sinh ra, hơn nữa còn được bố mẹ nuôi dạy bên ngoài căn cứ. Năng lực chắc chắn rất cao mới có thể cõng theo hai đứa nhỏ tồn tại. Nghĩ tới chúng mới ra đời đã ăn không ít khổ, La Nhụy Vân rất thương xót, hai bàn tay nắm lấy một bên vai của mỗi đứa truyền dị năng Quang hệ bắt đầu chữa trị.
"Đứa bé ngoan, thấy đau ở đâu nói với chị nhé"
Thủy Lam nhận ra La Nhụy Vân, đối với người phụ nữ này cô bé khá thưởng thức. Nhẹ nhàng, tính cách tốt, bề ngoài lại sạch sẽ xinh đẹp. Mấy năm qua thành tích cô ta đạt được khá nổi trội, vẫn luôn sát cánh cùng đội ngũ nam chính trợ giúp không ít việc tốt.
So với cái tang thi ngu ngốc kia tốt hơn nhiều lắm, vậy mà chẳng hiểu sao y lại không chịu để tâm đến ai.
Nghĩ tới Phó Kiệt bị hào quang thiểu năng của Mạc Khanh lu mờ hết sự tốt đẹp của các cô gái tiếp cận hắn, Thủy Lam vô cùng buồn bực.
Y đúng là bị mù rồi.