Mạc Khanh lên tới nơi, đàn hươu lông dài nhận biết đây không phải kẻ lạ mặt nên chỉ ngước mắt lên nhìn rồi thôi. Còn cô không vào ngay mà nhảy lên hẳn bên trên cửa động, ngồi trên mỏm đá nhìn bầu trời giữa đêm đông.
Đã là tháng 11, thời tiết lúc này hẳn đã có sự chênh lệch rất lớn giữa mùa đông và mùa hè. Vẫn chưa tới thời điểm rét nặng nhất, nếu bây giờ trên núi đang – 2 độ thì phía đồng bằng thành phố chỉ 15 độ là cùng.
Dù sao đại dịch tang thi cũng là do con người gây ra, không phải hiện tượng tự nhiên nên sẽ không có chênh lệch nhiệt độ lớn như trong các truyện mạt thế thông thường.
Mạc Khanh kín đáo thở dài một tiếng. Thân là tác giả mà số phận hẩm hiu, không chỉ tứ cố vô thân mà duyên phận như con đò mười hai bến nước, nay đây mai đó không biết đâu mà lần.
Phó Kiệt theo lời của hệ thống cũng khá lâu rồi không còn tìm mình nữa, có lẽ bây giờ hắn đã hận cô thấu xương cũng nên.
...
"Phó đội trưởng, xe chuyên dụng đã chuẩn bị xong" Lục Uy chạy tới xe dẫn đầu, ngồi vào ghế lái báo cáo với Phó Kiệt đang cầm bản đồ ngồi ở ghế lái phụ.
"Được, xuất phát"
Cập nhật sớm nhất tại.
Phó Kiệt nhìn bản đồ vệ tinh trong tay, tranh thủ chỉnh sửa lại một chút cảm ứng tang thi mà hắn đã thiết kế ra 1 năm trước, gần đây mới bắt đầu đưa vào sử dụng khi vệ tinh đã được Thủ Đô phóng lên cao cách đây không lâu.
Sau 7 năm từ khi mạt thế giáng lâm, con người đã có thể thích ứng với sự khắc nghiệt của sinh tồn. Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, cái gì cũng thay đổi kể cả lòng người.
Huyện Cú Gai cách thủ đô không xa lắm, nơi này đã bị quân đội quét qua không ít lần, người sống sót hay dị năng giả cũng sẽ không đi qua nhưng mạc danh kỳ diệu luôn có tang thi tới tụ tập rất đông. Chúng cứ vật vờ ở đây, thậm chí còn không buồn ra khỏi phạm vi thị trấn.
"Đội trưởng, tình hình địa điểm đặc biệt tang thi tụ tập cũng từng có báo cáo gửi về, thế nhưng khi cho quân đội đến càn quét thì không phát hiện ra có tang thi biến dị hay người sống bị kẹt lại"
Phó Kiệt cau mày: "Xảy ra mấy lần"
Lụy Uy lẩm nhẩm đếm: "6 vụ, còn lại 2 nơi vẫn đang điều tra thêm"
Phó Kiệt trầm tư một chút, liên hệ với các sự việc xảy ra ở kiếp trước. Lúc đó hắn là đội trưởng của một đội dị năng giả chứ không ở hẳn trong quân đội như lúc này. Hắn chú ý tới thời điểm những căn cứ bất ngờ bị phá sập cũng có làng tang thi "hiền lành" thế này.
Tang thi "thành thị" còn yếu ớt chán, chân chính hung mãnh phải là tang thi tới từ các dân tộc trên núi hoặc biên giới. Người dân tộc rất đặt nặng về mê tín và sức mạnh thiên nhiên thế nên khả năng tang thi luôn được bọn chúng nâng lên gấp 100% bình thường.
Phó Kiệt suy xét kỹ càng bấy giờ mới nói: "Tam Lang, báo về các đội đã từng tiếp nhận truy quét 8 thị trấn có tang thi tụ tập ghi lại đầy đủ tất cả những dị biến xảy ra không được để xót dù chỉ một vật. Lục Uy, cấm 1 tháng không được ăn thịt để lần sau làm việc cẩn thận hơn"
Lục Uy khóc không ra nước mắt: "Đội trưởng, tại sao vậy chứ..."
Phó Kiệt hừ lạnh: "Nếu có 3 vụ như vậy đã phải báo cáo rồi, đằng này cậu để con số lên gấp đôi mới báo cáo. Tôi phạt 1 tháng là còn nhẹ"
Lục Uy sợ bị gia tang hình phạt nên thức thời ngậm miệng. Chẳng phải vài năm trước tìm tung tích tang thi tụ tập đều phải báo cáo lại không được để sót, sau đó lại cấm không cho tìm nữa nên hắn mới buông lỏng vậy đấy chứ.
Nghĩ tới Mạc Khanh, trong lòng Lục Uy cũng ảm đạm đi vài phần. Quen biết Phó đội đã lâu hắn hiểu đội trưởng nhà mình là một tay si tình nhưng rất hay ngại. Đổ người ta đứ đừ rồi chẳng phải lúc mạt thế tới chưa lâu đã gần như lật tung bốn hướng truy thê, chỉ thiếu điều gặp từng tang thi nữ tóc đen ngắn không gọi "Tiểu Khanh bảo bối" thôi hay sao.
Bày đặt mặt lạnh băng sương. Giờ thì hay rồi, mãi không tỏ tình người ta mất kiên nhẫn đại náo thiên cung dùng 72 phép thần thông quảng đại phá bàn đào rồi trốn đến biệt tăm không hẹn ngày tái ngộ luôn.
Còn vì sao chị dâu bỗng nhiên nhẫn tâm như vậy hắn cũng không biết, hỏi đội trưởng đội trưởng cũng một mực kiệm lời, ngày ngày vác cái mặt như ai cũng thiếu nợ tiền mình mà sống qua tháng. Quả thực sắp thành oán phu.
"Uy" Tam Lang cất tiếng nhàng nhàng.
"Hả" Lục uy nhìn gương chiếu hậu.
"Phu nhân nhà cậu gửi tin nhắn đến group riêng nói: Lấy thêm 2 bịch to đôi cánh thiên thần về dùng. Nhà sắp hết rồi"
Mấy lần trước có nhắn riêng nhưng tên đầu gà này đều quên mất đã bị sạc một trận nên thân, có lẽ Trình Gia Niên rút kinh nghiệm nhắn lên group hội bạn thân nhờ nhau nhắc hộ lỡ Lục Uy có quên.
Lục Uy:......
Phó Kiệt như có như không nhìn về phía hắn.
Lục Uy:.......
Lục Uy:..........
Lục Uy:........
Đội... đội trưởng, hẳn chưa có vợ sẽ không biết đến mấy cái này.... Lục Uy thầm niệm trong lòng, đây là nhiệm vụ cao cả của mỗi người đàn ông trụ cột trong gia đình từng làm. Không có gì phải xấu hổ.
A Tam và đội trưởng đều là đàn ông đích thực kiệm lời, sẽ không bị truyền ra ngoài.
"UY!!"
Đúng lúc này có tiếng bộ đàm phát ra, là giọng của Lục Xuân. Lục Uy bỗng có dự cảm chẳng lành.
"Phu nhân cậu đặc biệt dặn dò mua đôi cánh thiên thần. Đừng quên"
Lục Uy:......
Phó Kiệt:........
Tam Lang:......
Xe đi sau số 1:......
Xe đi sau số 2:......
Sẽ không có gì đáng ngại nếu như bộ đàm 4 xe đi cùng nhau này không thông. 20 người đều là những dị năng giả tai thính mắt tinh năng lực rất tốt.
Lục Uy giọng điệu không còn gì để mất nói vào bộ đàm: "Có còn là anh em không?"
Lục Xuân: Mãi là anh em.
Lục Uy: Tôi tuyệt giao. Cút đi.
Lục Xuân: Ừ. Đừng quên 1 túi để bay ban đêm 1 túi bay ban ngày. Nếu lấy sai cậu chết chắc.
Lục Uy cảm thấy chưa bao giờ muốn mất trí nhớ như lúc này. Nếu không thì có thể giống như trong phim tình cảm Hàn Quốc cũng được, ít ra mấy người lòng muông dạ thú này thấy mình sắp chết còn có thể rủ lòng thương đối xử với hắn giống anh em đồng chí cốt một chút, chứ không phải hồ bằng cẩu hữu chỉ chăm chăm cắt đường sống của nhau.
....
Cách Cú Gai còn 5km nữa là tới, tang thi đi lại trên đường mỗi lúc một đông. Ngửi thấy mùi người sống chúng liền hưng phấn mà một đường đuổi theo. Con người tiến hóa dẫn đến tang thi cũng vậy, tứ chi linh hoạt, dị năng mỗi con dù ít cũng đã đạt cấp 2 cấp 3, thậm chí còn có dị năng giả báo về gặp cả tang thi cấp 6 đặc biệt hung tợn.
Nếu lúc đầu tang thi mới sinh hoạt động còn chậm, khớp xương cứng, người bình thường không có dị năng cũng có thể ra ngoài thành tham gia tìm kiếm vật tư thì cho đến thời điểm này, nếu không muốn chết sớm chỉ có thể ru rú trong thành, nằm ở tầng đáy xã hội mặc người sai sử kiếm sống qua ngày.
Đội nằm dưới quản lý của Phó Kiệt chuyên đi ra ngoài đã rất quen với tình cảnh này, chưa vội giết tang thi tránh lãng phí súng đạn. Nếu xe chạy quá xa khiến mùi thịt biến mất hẳn thì chúng cũng không còn hứng đuổi theo nữa.
Phó Kiệt nhìn đàn tang thi phía trước một chút, rồi mở cửa thoắt cái đã biến mất không cần xe dừng lại.
Nhìn vệt sáng mờ ảo còn lại phía xa xa Lục Uy biết hắn đang đi thăm dò tình hình nên bình tĩnh lái xe chạy tiếp. Quả nhiên qua thêm 10 phút thì Phó Kiệt đã chạy về tới, nhảy vào xe từ cửa kính đã hạ xuống.
"Có khoảng 40 ngàn con"
Lục Uy trợn mắt: "Nhiều như vậy?? Kiểu này là cả thị trấn đều biến thành tang thi hết sao???"
Phó Kiệt lắc đầu: "Tang thi phụ cận chạy đến cũng rất nhiều"
Hắn dùng siêu tốc Quang hệ di chuyển gần như đã vô hiệu trọng lực Trái Đất, cứ thế thoải mái dẫm lên mái và tường nhà đi quanh một vòng.
Tất cả đều thể hiện nơi này chỉ là tang thi tụ tập về đặc biệt đông, thế nhưng với người trùng sinh như hắn mà nói bình thường mới chính là bất thường. Còn bất thường ở đâu thì cần có thời gian tìm hiểu thêm.
Theo sự chỉ đạo của Phó Kiệt, bốn chiếc xe dã chiến đánh cua ra một đoạn đường khác dừng trước một mỏm đá lớn.
Thu xong xuôi xe vào không gian, dị năng giả hệ Tốc Độ liền cầm túi phấn hoa của cây Phệ Thủy rắc kín xung quanh mỏm đá. Tang thi rất ghét phấn cây Phệ Thủy, không chỉ ghét mùi mà khi đụng phải loại phấn này da của chúng lập tức như bị ăn mòn đến trơ cả xương, thế nên phát hiện này được đội của Phó Kiệt luôn âm thầm giữ lấy chậm chạp chưa muốn báo về Thủ Đô.
Một mặt do vẫn còn ghi hận chuyện bắt bọn họ tìm vật tư suốt mấy năm ròng ra, còn vì những kẻ lãnh đạo Thủ Đô vô cùng ích kỷ, với cái dáng vẻ thích được người khác nịnh bợ để được sống sót giữa thời mạt ai cũng sẽ nghiện. Bọn họ không ngu gì tiếp vũ khí này cho người bình thường cả.
Hơn nữa cây Phệ Thủy này ưa nơi râm mát, ẩm ướt, phải vào sâu các khu rừng nhiều cạm bẫy của cây và động vật biến dị mới có được. Bọn họ dám cá mấy lão lãnh đạo sẽ ngồi chỉ tay năm ngón ra lệnh đi lấy, nào quan tâm đến sống chết của ai. Miễn mang về là được.
....
Cách đó 150km có một chiếc xe được cải tiến đang đi với tốc độ vô cùng nhanh.
Sáng nay khi rời khỏi động tuyết thì đúng lúc đội quân truy quét kia cũng đã tới chân núi, cả ba đã đi vòng ra phía sau mới không bị phát hiện.
Cổ Mục Khắc Dã nói hắn rời thành Y đã gần 1 tuần không thể không trở về giải quyết sự vụ nếu không Cổ Mục Tây Á sẽ không thể cáng đáng hết nổi. Hơn nữa còn dễ dẫn tới nghi ngờ từ Mạc Vương.
Lúc này Mạc Vương còn đang có việc riêng nên tạm thời sẽ không tìm Cổ Mục Tây Á nhập hồn, thế nên y mới có thể đến núi tuyết này xem tình hình của Mạc Khanh. Ô Lạp vẫn luôn ở đó trông coi, hơn 2 năm qua đây mới thực sự là lần dọn đồ đi còn lại chỉ ra ngoài tìm chút vật tư vài hôm rồi về.
Mạc Khanh đã mang đám thủ hạ vào trong không gian phong bế trong một không gian kín khác, nếu để chúng thoải mái chạy loạn trong nơi kia dám cá Thứ Nguyên sẽ nổi khùng lên ném cho chết hết.
"Phó Kiệt đang ở Thủ Đô à?" Mạc Khanh dùng ý nghĩ nói chuyện với Thứ Nguyên.
Thứ Nguyên lập tức mở mạng lưới bản đồ ra nhìn một hồi rồi lắc đầu:
[Hình như nam chính đang tới một huyện tập trung rất nhiều tang thi, cũng chẳng biết để làm gì]
Mạc Khanh cau mày: "Hắn đến đó làm gì, có nhiều vật tư?"
[Không có đồ ăn ngược lại nhiều vật liệu xây dựng]
Mạc Khanh nghĩ đường về thành Y không phải đi qua nơi đó cảm thấy có chút may mắn, nếu đụng độ thật cô cũng không biết làm cách nào đối mặt. Những gì nguyên chủ gây ra cho hắn có lẽ thật sự đã kéo hận thù cũ quay lại...
"..."
Mạc Khanh nghĩ Phó Kiệt không để ý tới mình nữa liền cụp tai xuống như con mèo hoang bị bỏ rơi.
Thứ Nguyên ở trong không gian nhìn thấy bầu trời mây đen xám xịt liền khóc ròng.
Làm ơn đừng mưa nữa chứ cmn a......
Từ lúc không gian thăng lên cấp 4 thì mọi tâm trạng của chủ nhân đều thể hiện thông qua thời tiết có được không.
Mỗi lần nghĩ tới tên khốn này thì không gian của em chẳng có cái mẹ gì tốt đẹp cả.
[Chủ nhân, thay vì thừa thời gian nghĩ tới nam chính chi bằng ngài dành giây phút quý giá đó lĩnh ngộ các khả năng mới đi]
"Khả năng gì?"
Thứ Nguyên xúc động rất muốn lật bàn.
Có còn chút tính tự giác của một cao thủ võ lâm nữa không vậy hả??? Lâu không dùng hay quên luôn mình tu luyện cái gì rồi?????
Mạc Khanh nhớ tới các tính năng của không gian không khỏi vỗ trán.
Đột phá cấp 1: Ngũ Hành sơ cấp, không gian chỉ toàn đất với cát.
Đột phá cấp 2: Ngũ Hành cấp 1, không gian đã có cây cối, nước, đất, bầu trời,...
Đột phá cấp 3: Ngũ hành cấp 2, không gian tươi tốt, chứa được vật sống
Đột phá cấp 4: Ngũ hành cấp 3, toàn bộ không gian vô hiệu hóa về thời gian, người canh giữ đã có thể mang ảo ảnh bản thân ra ngoài.
Đột phá cấp 5: Ngũ hành cấp 4, không gian có thể dùng để tấn công bằng các kỹ năng nhận, phá, cắt, thuấn di, người canh giữ có thực thể.
Đột phá cấp 6: Ngũ hành đỉnh phong, không gian biến ảo vô thường.
...
"Bây giờ đang ở cấp mấy rồi?" Mạc Khanh rầu rĩ hỏi.
Thứ Nguyên nghiến răng nghiến lợi: [Cấp 6, hoàn hảo đỉnh phong của đỉnh phong]
Tâm trạng của Mạc Khanh có thể miêu tả đã rơi hẳn xuống đáy cốc.
[Nội Lực dồi dào như vậy ngài nghĩ gì mà bản thân có thể tự nhiên bảo trì da thịt không bị thối rữa????? Bộ không ngửi thấy mùi formalin nữa à????]
Mạc Khanh ngước đôi mắt vô tội: "Ta tưởng mũi bị điếc"
[Đường đường là tang thi, có mỗi cái mũi để cọ cơm nếu không dùng được sau sao dám ra đường gặp các tang thi khác hả!!!!!!!!! LẠỊ CHẲNG BỊ CƯỜI CHO RỚT THỊT!!!!!!!!]
Mạc Khanh khóc không ra nước mắt. Đanh đá quá.
[Khỏi cần lý do vớ vẩn. Ngài mau vào đây tu luyện. Bên ngoài chỉ coi như một cái chớp mắt trôi qua mà thôi]
"Không vào" Mạc Khanh sống lưng thẳng tắp, kiên định lắc đầu.
Thứ Nguyên rất muốn tìm một cái ván giặt đồ cho nữ nhân này quỳ 77 49 ngày ngộ đạo.
Mạc Khanh vừa lắc xong đã thấy trước mắt biến ảo một cái, gương mặt thiếu niên cực moe của Thứ Nguyên đang tức giận chình ình phía trước.
[Ngươi dám lạm quyền. To gan, trẫm sẽ chém đầu ngươi]
Mạc Khanh vẫn giữ bộ mặt cực kỳ cao ngạo băng sương, quả nhiên không hề làm mất mặt giới phản diện một chút nào.
Thứ Nguyên cười khẩy, cười như không cười mà nói: [Chủ nhân thân mến, bây giờ khả năng của bản hệ thống rất là cao ~~ Một khi chưa vượt qua được thì ngài đừng có hòng nghĩ ra khỏi đây.
Một năm, mười năm, thậm chí 50 năm bu khưa xie, lị luyện tập Phá Âm Thuần Chi Cốt cho tốt, ngộ sẽ trông chừng lị, chưa có lệnh của ngộ một cọng lông chân của lị cũng không bay ra khỏi đây được] Sau đó rất sảng khoái cười từ thiện 2 tiếng ha ha.
Mạc Khanh:..........
Rất muốn hát Wuo men bu yi yang~ có được không.....
...
Màn đêm dần buông xuống thị trấn Cú Gai, Phó Kiệt ngồi canh gác bên ngoài nhìn những chấm đỏ lập lòe di chuyển tản mác xung quanh.
Có phấn hoa Phệ Thủy đám tang thi hoàn toàn tránh xa khu vực này trong bán kính 500m, thế nên có thể coi như một đêm yên bình.
Buổi chiều đội của hắn đã tiến công một lần mấy trạm xăng và siêu thị phía ngoài huyện, cũng thu hoạch được kha khá do tang thi đặc biệt đông, quân đội hay dị năng giả đều không muốn ở lại lâu nên không tìm kỹ.
Nhìn đám lửa bập bùng trước mặt, bóng đêm cực kỳ yên tĩnh, Phó Kiệt bỗng dưng cảm thấy giữa thế giới này hắn vô cùng lạc lõng. Hắn trùng sinh, cái cảm giác biết rất nhiều chuyện xảy đến trong tương lai nhưng bản thân không thể đơn thương độc mã ngăn cản. Dùng hết sức lực đón nhận lại không thể mang tới kết quả tốt đẹp như ý muốn.
Hắn thấy thực sự cô độc.
Sự có mặt của Mạc Khanh như làn gió mát thổi vào tâm hồn khô cằn của hắn. Từ lúc lờ mờ nhận thấy cô gái này có khả năng không phải Tang Thi Vương chính gốc hắn đã chú ý, đuổi theo cô từ Thủ Đô tới núi Đan Xơ, khắp mọi nơi lấy lý do chính đáng để cô chủ động bám lấy đi cùng hắn.
Hắn thấy hối hận.
Nếu biết trước người có thể rời đi bất cứ lúc nào hắn sẽ trân trọng từng giây phút cho thật tốt, chứ không phải dùng thái độ điềm nhiên nghĩ rằng cô rất ỷ lại lấy lòng mình mà tự phụ.
Tâm trạng Phó Kiệt càng lúc càng xuống dốc, sau đó hắn hóa thành một luồng sáng trắng chạy vào thẳng bên trong huyện, đứng giữa đàn tang thi bắt đầu tạo một lưỡi dao từ Hỏa hệ mà tàn sát tang thi điên cuồng.
Nếu không giết chóc, hắn nghĩ bản thân sẽ không tài nào ngăn lại nổi những ý nghĩ tiêu cực này.
Đám tang thi đang đứng hấp thu tinh hoa đất trời, bỗng ngửi thấy mùi thịt tươi mới vô cùng hưng phấn mở rộng cái miệng tanh hôi gào thét nhào tới.
Lưỡi dao lửa như có như không chớp động trong không khí, càng liếm máu tang thi càng sáng. Quét tới đâu đầu tang thi rụng tới đó, dần dần trong ánh sáng màu chiều tà mơ hồ bị nhiễm một chút hắc nha, ba màu đỏ đen trắng xen lẫn ở sống dao càng tăng thêm mười phần hung bạo khiến tang thi đứng cách 2m đều bị phong khí chém trúng. Máu đen văng khắp nơi, thịt và nội tạng vương vãi bầy nhầy cùng chất lỏng đen xì, nhìn qua vô cùng ghê tởm.
Mắt Phó Kiệt long sòng sọc, tơ máu trải rộng, ra tay càng thêm ngoan độc.
Khắp các con phố nhanh chóng trải đầy xác tang thi, y hệt một hung thần đi tới đâu đoạt thi mạng tới đó, không một chút do dự.
Phó Kiệt như con thú hoang bị thương, mỗi đêm nhớ tới Mạc Khanh, cũng là mỗi đêm lặng lẽ tự liếm vết thương đang rỉ máu.
Khi Mạc Khanh đói, ban đêm hắn hay lẻn ra ngoài tìm tinh hạch về cho cô hấp thu. Khi cô khám phá ra một điều gì đó mới mẻ ngờ nghệch của bản thân, hắn đều lặng lẽ ở phía sau chứng kiến âm thầm buồn cười dù ngoài mặt không nhìn ra điều gì,...
Từ lúc cô biến đổi, từ lúc 'Tiểu Khanh' của hắn biến mất, đáy lòng đã bị khoét đi một lỗ hổng, cái lỗ đó trải qua thời gian ngày một lớn hơn. Để rồi dù có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể hồi phục nổi.
Mạc Khanh...
Nếu em và tôi không cùng chung một thế giới, thì tôi cũng không còn quan tâm mình sẽ trở thành cái gì, chỉ cần em sẵn sàng, tôi đều có thể làm vì em.
Nếu hợp lý, em muốn 1 tôi sẽ cho 2.
Còn nếu bất hợp lý, tôi sẵn sàng dùng sinh mệnh quay lưng lại với cả thế giới trở thành một kẻ không biết phân rõ phải trái,... để thỏa mãn em.
Chỉ cần em chịu quay trở lại thế giới này thì dù có tìm đến chân trời góc biển, hay bao nhiêu năm nữa qua đi tôi vẫn sẽ đi tìm. Chỉ cần em chịu xuất hiện.
Tôi đã hứa vĩnh viễn sẽ không làm đau em, vĩnh viễn, không bao giờ, dù có là ai trong thân thể kia,.... Tôi đã hứa, thì sẽ làm được.
...
Từng câu nói của Mạc Khanh âm vang trong đầu hắn, hết câu này tới câu khác như thần chú. Ánh mắt, nụ cười, cả giọt nước mắt của cô lúc rơi xuống dòng nham thạch... giày vò hắn mỗi đêm tới phát điên.
Nham thạch...
Phó Kiệt đứng giữa con phố toàn máu và xác tang thi, ngoái đầu nhìn về phương hướng thành Y, cười gằn, vô cùng dữ tợn.
Hắn muốn giết chết Cổ Mục Khắc Dã.
...