Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 78: Ngoại truyện 2: Nhân vật phản diện ở tu chân giới



Nam tử đứng chán chê mê mỏi trên đầu của đại công tử Phân gia mới thong dong tiến đến chỗ Mạc Khanh đang đứng, đầu mày khoé mắt đều là ý cười:

"Không ngờ khuê nữ Đoạn thừa tướng thú vị như vậy, bản vương nếu sớm biết nàng một chút thì tốt rồi"

Tâm hồn thể xác Mạc Khanh đã quen nhìn con ngoan đẹp trai hiếu thảo nhà mình nên khi thấy nam tử bạch y lãnh diễm vô song buông lời thâm tình, một chút dao động cũng không có, bàn tay đã sớm đặt bên túi càn khôn, trong đầu nhảy loạn một đoàn ý nghĩ thô tục.

"Sớm để làm gì, bổn cô nương là tu sĩ nếu ngươi có biết từ chục năm trước bổn cô nương đây cũng sẽ đạp gió mà đi, không lưu lại cho ngươi dù chỉ là góc áo"

"Lớn mật!!! Ngươi dám.."

Một nam nhân trạc 30 nhưng mặt mũi trắng hồng mịn màng, âm vực trong trẻo tay động kiếm định dạy dỗ Mạc Khanh một bài học thì nam tử bạch y giơ tay lạnh mặt ngăn lại.

"Không được vô lễ với Đoạn tiểu thư" Sau đó lại hướng Mạc Khanh tay ôm quyền nở nụ cười: "Nàng đừng để bụng bọn họ chân tay đầu óc thô kệch. Chi bằng để nam nhân nho nhã anh tuấn như ta động thủ vẫn tốt hơn đi"

"......"

Nếu mặt dày là một đạo tu hành thì thằng thần kinh này đắc đạo chưa vậy? Tổ đạo cụ đâu sao mấy người còn chưa tịch thu đám chim cò kia đi, làm việc trong đoàn phim có mỗi cái ăn, thu, rồi bày đồ chơi cũng không xong bao giờ đạo diễn mới đóng máy được?????

Mạc Khanh nghĩ nghĩ bản thân dù sao cũng là một đại boss phản diện, cô được lão thái quân bug cho không ít kịch bản nên biết ngay bạch y nam tử kia là ai.

Hắn là hoàng đế, đứng đầu Banh Háng đại lục.

Nghe ra thật buồn cười nhưng đừng làm như cô không biết nhãi hoàng đế này đang nhìn chằm chằm cái chảo rán trứng trong tay Đoạn Nghiêu nên mới bay xuống, đến đồ của một tiểu thư đồng cũng không tha. Cầm thú.

Ngân khố quốc gia thực sự nghèo đến vậy sao? Còn không bằng một góc chính đạo dân tộc vùng cao ngày ngày hấp thu tinh hoa cây cỏ mong đắc đạo thành tiên.

Thiên hạ người người đều nghĩ Hấp Tinh Tông chỉ là một môn phái bậc trung, không có gì nổi bật.

Đọc truyện tại đây.

Nhưng mà con mẹ nó dưới sự điều hành của lão ngoan đồng kia Hấp Tinh Tông thực sự chỉ ở bậc trung thôi sao? Bên ngoài ra vẻ thanh cao ích cốc tu hành không màng sự đời nhưng thực ra tất cả đều chỉ là màn che.

Thiết Huyền Kim ngàn năm mới có một khối? Trong mỗi cư xá của mỗi môn phái bét nhất đều có một cái bệ xí làm từ Thiết Huyền Kim.

Để làm gì?

Ngăn ngừa trĩ.

Gì nữa?

Để thăng cấp.

Đã có trường hợp một đồ đệ thân truyền đang đại tiện không cẩn thận đột phá suýt tẩu hoả nhập ma, thế nên sư tôn của y liền hướng các trưởng lão cầm đầu là lão ngoan đồng đã đề xuất ý kiến này phòng các đệ tử mai sau gặp trường hợp tương tự.

Người tu tiên thường hay ích cốc? Một tháng trước cô vẫn thấy chưởng môn nhân Kiếm Mẻ Phái tìm ở đâu được một con chó chắc nịch để làm rựa mận, tay cầm đùi nhai nhồm nhoàm thậm chí xé cả râu giả ra ăn cho tiện đỡ bị bẩn.

Thế nên thiên hạ nghĩ nam tử tu tiên đều sở hữu một chòm râu trích tiên thiên tử đều nên cẩn thận suy xét lại.

Ích cốc hấp thụ tinh hoa đất trời ra vẻ đạo mạo được chính đạo rất ưa chuộng không như ma đạo, tuỳ tâm sở dục, không ép bản thân cấm kỵ cái gì hòng bị tâm ma áp chế tu vi. Hấp Tinh Tông ưa gì làm nấy, thích ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi, đến y phục còn chẳng thèm đồng bộ mỗi người một vẻ như động bướm tinh. Quả thực không khác ma tu là mấy, có khác thì chỉ khác màu khí đen hay trắng.

Kỷ luật nghiêm minh động một tí là thi hành môn quy? Nếu Hấp Tinh Tông diễn ra cái cảnh trừng phạt đệ tử dù là dùng bàn tay tát má thôi cô đã thấy sung sướng vler rồi!!!! Đám người này đều là một tổ hợp thích bao che khuyết điểm, chính là nếu có một sư huynh tỷ sư đệ muội ra ngoài lịch lãm gặp uỷ khuất, Hấp Tinh Tông sẵn sàng kéo đàn kéo đống đi đập bầm dập người ta trước, chính là tất cả mọi chuyện cứ đánh cho đã bênh vực người nhà mình rồi nghe giải thích sau.

Tại sao lại kéo bè như vậy? Lão tổ đã ra môn quy: Khi gặp uỷ khuất thì cứ chạy trước, gọi đồng môn đông đủ rồi hẵng quay lại đánh cũng không muộn. Không mất mặt. Miễn thắng là được.

Môn quy được phóng to font chữ khảm lên đá Chọc Thiên, chứng tỏ đã có các lão tổ bảo kê, không nghe theo chính là đồ ngu.

Ma giáo hoành hành các môn phái đồng tâm hiệp lực dẹp loạn? Hấp Tinh Tông rõ ràng giàu nứt đố đổ vách ra rồi nhưng sự thật chứng minh càng giàu thì càng ki, đi dẹp loạn phải có chỗ tốt mới chịu xách mông dậy, còn nếu một mình đi dẹp sẽ ghi nợ đàng hoàng rồi cho người đến từng môn phái ngồi ròng rã kể khổ để thu lợi tức no đủ mới chịu rời đi. Rõ ràng là danh môn chính phái không biết học ở đâu ra cái thói côn đồ.

Lão thái quân đã rèn ra một đám con cháu tu tiên hư hỏng vậy đấy. Mà tu tiên cái khỉ gì, động ma giáo thì có.

Nếu Đoạn Nghiêu rơi vào tay lão cô cũng bày tỏ quan ngại thực sự sâu sắc. Nhưng cũng chỉ là bày tỏ thôi, dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu. Cô không viết ra bộ truyện này dù mặt sau nó có bung bét đến mấy chẳng liên quan đến kẻ ngoại đạo nhúng tay chê bai.

Mạc Khanh lười đánh nhau thế nên trong lúc bản thân đang suy tư đã sớm bị nam tử bạch y thong dong đưa vào một cỗ xe ngựa cứ thế phóng khỏi tầm mắt đám người Đoạn Nghiêu.

Khỏi phải nói hai người giám sát kia cũng lười không kém, mặc kệ "muội muội" bị bắt chỉ nhàn nhạt đối thoại:

"A... bị bắt rồi"

"Tụ Nhi đói không ta đi nấu cho đệ"

"Chảo Thiết Huyền tất cả đều không ở đây nấu bằng gì?"

Anh Bảy giơ túi gấm tinh xảo trước mặt Thập Nhất: "Lúc nãy trước khi Tiểu Khanh bị đem đi ta đã kịp giật túi càn khôn của con bé rồi. Tụ Nhi muốn ăn món gì đều có thể làm được"

Đoạn Nghiêu:........

Có thực bọn họ là huynh muội ruột thịt không vậy????

Tại sao nhìn kiểu gì cũng không giống lắm??

Trong lúc nước sôi lửa bỏng bình thường chẳng phải đều là đồng tâm hiệp lực cứu người, đấu một trận trời long đất lở đòi lại công đạo sao? Đằng này chỉ nghĩ đến "cứu" túi càn khôn??

Cuối cùng chỉ có mỗi Đoạn Nghiêu tốt bụng không có tí ti "huyết thống" nào với tiểu thư Đoạn Khanh gấp đến xoay vòng, quyết định bóp nát truyền phù gọi lão gia cầu cứu.

Quả nhiên chưa được nửa chén trà nhỏ Đoạn lão gia đã ngự kiếm dừng ngay trước mặt cả ba, trên người mặc quan phục đỏ thẫm văn nhã hiển nhiên vẫn đang ở trong cung xử lý công vụ, nhíu mày nhìn tình cảnh hỗn độn trước mặt Đoạn Nghiêu:

"Nghiêu, có bị thương ở đâu không? Ai khi dễ ngươi?"

Đoạn Nghiêu cúi thấp đầu giấu đi tâm tình, thành thật kể lại: "A Nghiêu không có việc gì, tiểu thư bị một nam tử bạch y tu vi ít nhất ở Nguyên Anh kỳ dùng hồng hạc đưa đi mất rồi. Lão gia nếu đuổi theo ngay có khi vẫn kịp"

Đoạn lão gia ngược lại thở phào:

"A... tưởng có chuyện gì lớn. Không sao, kệ đi con bé có chân nó tự biết đường chạy. Tất cả hồi phủ nghỉ ngơi đi"

Đoạn Nghiêu:..........

Có thật là cha con ruột không vậy???

Lời dặn dò phải bảo vệ thật tốt tiểu thư chỉ là để cho có thôi sao????

Lão gia gấp rút ngự kiếm đến đây để làm gì vậy???

Đoạn Trì Xương trong mắt Đoạn Nghiêu là một người cha không quan tâm con cái liền bị giảm hình tượng một cách trầm trọng, Đoạn Trì Xương nhạy cảm bắt được lập tức sửa chữa cứu vớt giá trị phong phạm:

"Tiểu Khanh tu hành ở Hấp Tinh Tông là một trong những đệ tử nổi bật nhất, thiên phú cũng như năng lực cực cao được tất cả chưởng môn phái yêu quý. Tu vi hiển nhiên đã sớm vượt qua Trúc Cơ kỳ. Nam tử cưỡi hồng hạc kia không có cửa"

"Lão gia, không có cửa nghĩa là gì vậy?"

"........"

Lão thái quân đội lốt Đoạn Trì Xương hung hăng thầm mắng ma vật Mạc Khanh và cả giám sát 11 trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Hai người này suốt ngày từ ngữ thô thiển không hợp thời đại đến ông cũng bị lây nhiễm không ít. Đường đường là nhân viên ưu tú chuyên xuyên đến các thế giới võng du, tu tiên, kiếm hiệp uốn nắn cột chính cốt truyện chưa từng bị hỏng nhiệm vụ. Nay có lẽ do hai vị thượng thần ghé chơi cùng một ma vật có năng lực làm nhiễu kịch bản nên mới khiến ông gặp khó khăn như vậy.

"Ngươi không cần để ý. Chính là nữ nhi của ta có thể đối phó được nếu không Hấp Tinh Tông đã trục xuất từ lâu rồi. Quay về phủ tu luyện mau"

Đoạn Trì Xương vừa nói vừa vỗ nhẹ vào ót Đoạn Nghiêu khiến một làn điện mỏng từ chỗ tiếp xúc chạy thẳng vào thần hồn. Vừa tê vừa ngứa khó nhịn.

Đoạn Nghiêu nghĩ đến cảnh tiểu thư chỉ cần dùng một cái chảo đã hạ được đại công tử Phân gia Trúc Cơ nên cũng tin tưởng phần nào lời của Đoạn lão gia. Nhìn gấm bào màu đỏ trước mặt cúi đầu càng thấp, an an phận phận đi theo sau ba phụ tử tư thái xuất chúng.

"Đoạn sư đệ, hôm nay cảm tạ đệ và Đoạn tiểu thư đã tương trợ"

Đoạn Nghiêu đi được vài bước thì giọng nói thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ tiếng cất đến. Nhìn y không có thương tổn gì nghiêm trọng Đoạn Nghiêu nhàn nhạt gật đầu không nói lời nào tiếp tục hướng về phía Đoạn phủ mà đi.

Còn về phần cô nàng bị hoàng đế bắt cóc đang an ổn dựa người vào gối mềm, mắt liếc ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn nam tử đối diện lấy một cái.

Cánh cổng cung điện vàng son lộng lẫy dần hiện ra trước mặt, từng toà cung điện tráng lệ trạm khắc tinh xảo ẩn giấu pháp trận hộ vệ phức tạp rõ nét trong mắt Mạc Khanh.

Khi cỗ xe ngựa chạy qua cổng cung, một kết giới vô hình quét qua toàn bộ thân xe, biến hoá này khiến Mạc Khanh không nhịn được trừng mắt. Kiến thức thâm cung tích luỹ từ lúc bắt đầu viết tiểu thuyết có chút nứt vỡ.

Chỉ thấy bốn con ngựa bạch đã thay bằng hắc mã phủ thiết giáp uy dũng, hắc mâu đen ngòm, xe gỗ thay da đổi thịt thành một không gian lớn gấp đôi, nội thất ấm áp xoạch một cái liền phủ sắc tro lành lạnh, hít thở thôi cũng thấy nặng nề. Nam tử xuyên qua kết giới đồng thời thay luôn một thân hắc y viền chỉ bạc thêu ám vân chất liệu thượng phẩm, mắt phượng mày kiếm, môi mỏng mũi cao tóc nửa búi cài trâm ngọc, dáng vẻ tà mị biếng nhác khác hoàn toàn bạch y dương quang vạn trượng đầy ấm áp như trên phố đông.

Đám hồng hạc luôn bay xung quanh không biết đã hoá thành một đàn Hắc Long từ lúc nào, chúng tự phân tán rồi đậu lên các mái cung điện co mình lại, hoá thành đá, bắt đầu ngủ say.

Mạc Khanh:....

Cô nghĩ không ra rồng trong sách sử ghi lại không phải đều là thiên chi kiêu tử bộ mặt sắc lạnh thích phun lửa giết chóc sao??

Đặt tự tôn giống loài sang một bên biến thành chim chân dài mỏ nhọn màu hồng chỉ để làm nền phụ hoạ cho con người. Trừ ngay 10 điểm thanh lịch.

Nếu nhìn từ xa toàn bộ hoàng cung là khung cảnh sơn son thiếp vàng lộng lẫy tráng lệ, thì lúc bước qua cánh cổng kết giới vừa rồi toàn bộ chính là một mảnh hắc ám như thần điện dưới âm phủ.

Nuôi rồng đen, ngựa đen, xe đen, vệ binh mặc thiết giáp bạc, kỳ trân dị thảo đầy màu sắc mọc khắp nơi, hoàng đế ưa thích tông màu tối.

Cái sở thích chuộng trang trí nhà cửa màu đít nồi nhưng hoa cỏ trăm loại diễm lệ nhìn kiểu gì cũng ra chỉ có đám ma tôn mới ưa chuộng. Hoàng cung cái khỉ gì. Đây rõ ràng là tổng bộ Ma giáo mà!!

Nam tử hắc y nhìn nữ nhi Đoạn thừa tướng thay đổi biểu tình liên tục nhưng tuyệt nhiên không có một tia kinh ngạc liền cười nhẹ một tiếng trầm thấp, đôi mắt thâm trầm xếch lên:

"Đoạn Khanh, trẫm thực tò mò Hấp Tinh Tông đã làm thế nào để dưỡng ra một đồ đệ thú vị như nàng đây"

Thú em gái ngươi!!!

Vị cả nhà em gái ngươi!!!

Đây là thế giới tu tiên, không phải teenfic, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất trăm tuổi như ngươi không cảm thấy hai từ này quá óc chó, ấy, nhầm, cẩu huyết sao???? Hơn nữa các hoàng đế không phải đều ưa màu vàng minh mẫn để thể hiện con Thiên Tử sao? Ngươi làm Địa Tử tại sao con dân Dạng Háng thành không block chết cái wall nhà ngươi đi nhỉ???

"Hoàng đế bệ hạ, tiểu nữ xa Dạng Háng thành đã lâu mà lúc bệ hạ đăng cơ vẫn còn quá nhỏ chưa biết sự đời. Xin thứ cho tiểu nữ quá phận bệ hạ đây là muốn giam lỏng tiểu nữ sao?" Mạc Khanh dù trong lòng vạn câu phỉ nhổ nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng ngoan ngoãn ra dáng một công dân gương mẫu của tu tiên giới.

"Quả đúng là nàng đã quá phận, trẫm đây chưa cho phép nàng đã dám lên tiếng. Đáng trách phạt, nhưng thiết nghĩ nàng thú vị nên trẫm bỏ qua, còn chưa dập đầu tạ ơn?"

Thú ông nội ngươi thằng thần kinh!!!

Mạc Khanh thò tay vào túi càn khôn định lấy cái chảo Thiết Huyền Kim to nhất ra đập cho thằng nhãi hoàng đế này một trận, thế nhưng bên hông trống không, hiển nhiên đồ đã bị giật đi mất.

"K-r-i-s-h!!!!!!!!" Từng chữ phát ra Mạc Khanh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Trít?? Trẫm bảo nàng dập đầu tạ ơn sao nàng còn chưa làm? Trong kết giới này toàn bộ hoàng cung không ai mạnh hơn trẫm, dù nàng có đang là Nguyên Anh kỳ đi chăng nữa một khi kết giới chưa cởi bỏ trẫm hoàn toàn nắm quyền sinh sát của nàng trong tay"

Mạc Khanh mắt trợn trắng: "Bổn cô nương từ thời cha sinh mẹ đẻ người duy nhất nhận hai bàn tay hai đầu gối chạm đất không quá hai người. Ta không làm"

Xoẹt!!!!

Một đường kiếm lia đến cần cổ trắng nõn của Mạc Khanh trong chớp mắt, lưỡi kiếm sắc bén lướt qua da cơ hồ để lại một vết cắt. Máu rất nhanh rỉ xuống.

Mạc Khanh mặt trắng bệch nhìn hung quang từ cây kiếm phát ra.

Đcmm ghê thật, trong cốp xe nó có đồ!!!! Đồng chí cảnh sát ơi ở đây có cướp cạnnnnn!!!!

Dù hoàng đế có sở thích kỳ quái gì đi chăng nữa thì cái kiểu coi mạng người như cỏ rác vừa động khẩu loạn côn đánh chết, vừa động thủ đầu đặt dưới chân.

Hoàng đế nhấc mắt: còn chưa làm?

Mạc Khanh đầu hàng, sĩ diện không mài ra mạng sống được, bàn tay chạm xuống sàn xe chụm lại giơ ngón giữa, miệng thanh thuý:

"You're eat shit, your family eat shit, your parentage eat so much shit!!!! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Hoàng đế nhíu mi, mắt híp lại: "Nàng đang nói cái gì vậy??"

Mạc Khanh bịa thở không gấp tâm không loạn: "Lão tổ của Hấp Tinh Tông đặc biệt thu nhận tiểu nữ làm cháu sau đó truyền thụ. Đây là ngôn ngữ của thế giới khác mang ý nghĩa tha thứ, vạn an thái bình"

Ăn đi mới vạn an được. Mạc Khanh âm thầm bổ sung trong lòng.

"Ngón tay chỉ thế này có ý nghĩa gì?" Hoàng đế tiếp tục truy vấn.

Mạc Khanh mang vẻ mặt từ bee truyền thụ kiến thức kính vạn hoa: "Nghi thức bắt buộc tỏ lòng thành. Rất quan trọng. Còn để bày tỏ tình yêu thể hiện trung trinh"

Hoàng đế gật gù, hiển nhiên đã có dự tính, nhìn cần cổ Đoạn Khanh rỉ ra đường máu vô cùng chói mắt định giúp nàng lau đi nhưng bị nàng cản lại:

"Cơ thể tiểu nữ ẩn chứa trăm ngàn độc tố tránh ám toán, bệ hạ vẫn không nên đụng vào thì hơn"

"Tại sao nàng lại bị ám toán?"

Đậu má, ngươi đây là đang tham gia chương trình "Một vạn câu hỏi vì sao" hả?

"Thiên phú của tiểu nữ vạn năm có một, vì vậy mới được Đoạn gia âm thầm mang đến Hấp Tinh Tông nuôi dưỡng, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn nếu ai đoạt được thần hồn của tiểu nữ vào việc không tốt"

"Vì vậy máu của ngươi mới có màu đen vì đã yểm độc?" Nữ nhân này thật ngây thơ, tu sĩ Xuất Khiếu trở lên muốn đoạt thần hồn của tu sĩ khác đương nhiên không cần động chạm vẫn có thể lấy. Đúng là nữ nhân chưa đầy 20 tuổi, quả nhiên kiến thức nhân tâm còn hạn hẹp, chẳng phải nếu hôm nay không phải hắn ở đó mà là kẻ khác nữ nhân này vẫn bị mang đi nhẹ nhàng như vậy?

Nghĩ đến có thể người ngồi trước mặt Đoạn Khanh lúc này không phải hắn, hoàng đế liền thấy không vui.

Mạc Khanh dùng khăn lụa lau sạch vết máu trên cổ rồi cả cây kiếm của hoàng đế, vết thương đã liền miệng từ lúc nào nhìn không ra chút dấu vết.

Ngón tay trắng nõn phừng lên một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt khăn lụa thành tro tàn, Mạc Khanh cười đầy thâm ý:

"Phải, toàn thân đều là độc. Hoàn toàn không có thuốc giải nếu ai vô tình dính phải máu và bị móng tay của tiểu nữ cào xước"

Hoàng đế nhìn ngọn lửa xinh đẹp nhảy nhót trên ngón tay Mạc Khanh, y câu mi: "Nàng là Hoả đơn linh căn?"

Mạc Khanh bĩu môi nhưng không nói gì coi như chấp thuận, đúng lúc xe ngựa dừng lại, hoàng đế một thân hắc y khoác ngoại bào màu ngà voi thân động một cái đã đứng ngoài cỗ xe ngựa.

Mạc Khanh bày tỏ mình là người bình thường ưa vận động, tao nhã dùng ngón tay thon như ngọc vén rèm che lên lưu loát nhảy xuống. Hoàng đế nghe gót sen tiếp đất không phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất chứng tỏ nữ nhân thân thủ không tồi, tuổi nhỏ tài cao, khoé miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt sau đó vung tay áo gọi Mạc Khanh bước vào Ngự Thư Phòng.

Những cung nhân phục vụ đứng xung quanh tuy đầu cúi thấp nhưng không khỏi một trận kinh hãi.

Bệ hạ nổi tiếng tâm tính âm trầm khó đoán lại nở nụ cười, dù bệ hạ cực hiếm khi vui vẻ lan đến khuôn mặt nhưng mỗi khi khoé miệng đó cong lên thiên hạ đều xảy ra dị biến. Không thiên tai thì cũng đại loạn.

Họ có nên cảnh báo người nhà sớm thu dọn đồ đạc chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể chạy không a...

Mạc Khanh ngồi trước thư án nhìn một phòng rộng lớn toàn sách là sách không khỏi thấy thương cảm với hoàng đế các triều đại.

Mỗi ngày dậy sớm lên triều sau đó bục mặt trong tấu chương, tối đến cần nghỉ ngơi thì lại phải tiếp tục nhiệm vụ hương khói. Hậu cung an phận không sao gặp phải toàn nữ nhân đầu sỏi hoặc đen đủi là nữ nhân xuyên không thì hoàng đế đó xác định mấy năm liền không thể yên ổn làm việc nước mà còn phải còng lưng mờ mắt giải quyết rắc rối của đám oanh yến.

Thế mới nói, trong truyện cung đấu không có hoàng đế ngu dốt, chỉ có nữ nhân xuyên không thích tỏ ra bản thân ưu việt hạ thấp trí tuệ của hoàng đế và người cổ đại mà thôi.

Cô cũng là một người xuyên không, tại sao số phận lại khác một trời một vực như vậy chứ?? Mới không lâu còn bị anh trai nữ phụ đập cho tan tác rơi xuống vực đây này.

"Hay là vì IQ không đủ??"

"Ai kiu là gì???"

Mạc Khanh lầm bầm ra tiếng hoàng đế nhạy cảm bắt được liền tiếp tục chương trình "một vạn câu hỏi vì sao".

"Chỉ nói bâng quơ mà thôi bệ hạ không phải tò mò quá nhiều sao? Nếu quỳ thuỷ của tiểu nữ ghé thăm có phải bệ hạ cũng muốn biết nó có màu đen hay màu đỏ?"

"Hỗn xược!!"

"You're eat shit, your family eat shit, your parentage eat so much shit!!!! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Mạc Khanh mặt không đổi sắc máy móc lặp lại câu chúc vạn an và hai ngón tay giữa chạm đất, cực kỳ nhu thuận, vẻ mặt đầy uỷ khuất.

Hoàng đế rõ ràng thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không tìm ra được ở đâu đành phất tay cho nàng đứng lên.

"Trẫm phái người điều tra được Hấp Tinh Tông nơi nàng tu hành có một số vấn đề không hợp, nàng trả lời được không?"

"Bệ hạ muốn biết gì tiểu nữ nếu tỏ sẽ đáp không chần chừ" Mạc Khanh e ấp nhẹ giọng.

"Thiết Huyền Kim có rất nhiều?"

"Tiểu nữ có rất nhiều"

"Trẫm không hỏi nàng, trẫm hỏi Hấp Tinh Tông có rất nhiều Thiết Huyền Kim?"

"Tiểu nữ không rõ"

"Những cái chảo đó nàng lấy đâu ra?"

"Lão thái quân"

"Lão thái quân là kẻ nào?"

"Hỗn xược, lão tổ của lão tổ của lão tổ của các trưởng lão chưởng môn phái đã đắc đạo thành tiên há lại có thể để một phàm nhân tục tử như bệ hạ nhắc đến? Cẩn thận thiên đạo đánh chết người!!"

Kèm theo đó là tiếng sấm chớp đùng đoàng từ trên đỉnh Ngự thư phòng vọng xuống.

Hoàng đế nghiến răng ken két khâm phục tốc độ lật thái độ của Đoạn Khanh. Hiển nhiên tra hỏi nguồn gốc Thiết Huyền Kim đã rơi vào ngõ cụt. Đúng là nữ nhân giảo hoạt.

Tiếp theo sau đó là một màn ta hỏi ngươi đáp cực kỳ nghẹt thở. Hoàng đế càng nói chuyện càng thấy kiến thức của nữ nhi Đoạn thừa tướng quá sâu, thậm chí nàng ấy còn có thể lưu loát liên hệ với các thế giới khác.

"Vậy nàng hẳn cũng ảnh hưởng rất nhiều từ phong tục của bọn họ, nếu không nàng đã không khinh bạc trẫm"

"Tiểu nữ khinh bạc bệ hạ lúc nào?"

Hoàng đế cười cười không nói, tâm trí thoáng nghĩ đến những thế giới xa lạ kia.

Đến người phàm còn có thể đắc đạo thành tiên vậy thì cớ gì lại không tồn tại nhiều thế giới song song? Vạn vận xoay chuyển, đất trời giao hoà. Y cũng từng nghe tiên giới có người từng rèn ra được tiên khí có thể xé rách không gian, nếu thần hồn và ý chí cường đại có thể đến nơi bản thân người sở hữu muốn đến.

Nhưng đó là tiên khí vô giá, muốn nhìn thấy từ xa thôi cũng đã phải vượt qua lôi kiếp quan trọng nhất cuộc đời tu giả để lên tiên giới. Độ kiếp phi thăng.

Hoàng đế và Mạc Khanh đi dạo trong Ngự hoa viên nói chuyện đến quên trời quên đất, đan xen là những câu ngôn ngữ kỳ lạ y chưa từng được biết, kiến thức uyên bác cao thâm của nàng khi bàn về khí hậu đất đai và chiến lược quân sự khiến hoàng đế mở rộng tầm mắt càng lúc càng thấy nàng đặc biệt hơn tất cả những nữ nhân y từng gặp.

Y cảm thấy may mắn khi ngồi trên tầng cao tửu lâu đó chứ không phải nơi khác để chứng kiến hết thảy tình cảnh phía dưới. Nếu không y đã không gặp nàng.

Tà áo tử sắc kiều diễm mềm mại, bàn tay trắng nõn dùng một cái chảo đập ngã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, gương mặt kiêu ngạo che chở cho hạ nhân.

Rõ ràng, y đã bị nữ nhân giảo hoạt thông minh này cuốn hút, càng tiếp xúc càng không dứt ra được. Thậm chí đã nảy sinh ham muốn kết nàng làm đạo lữ, cùng bầu bạn ngàn vạn năm tu tiên.

Lúc này nhìn nàng tuỳ ý ngồi trên ghế đá ăn hoa quả, hoàng đế bỗng nhiên vui vẻ mở lời:

"Khanh Nhi, nàng có nguyện làm hoàng hậu của trẫm không?"

Mạc Khanh không nể tình phun ra toàn bộ miếng táo đang nhai dở lên mặt hoàng đế.

Thái dương giật giật khẩn cấp: moẹ nó bệ hạ đây là đang mắc bệnh não giai đoạn cuối đúng không??

Bệnh viện tâm thần à ở đây có một bệnh nhân cần hốt này.... huhu ~

Hoàng đế lấy khăn lụa lau sạch mặt chứ không dùng đến bùa vệ sinh. Nhìn nhìn chiếc khăn một chút sau đó mặt không đổi sắc cất vào túi càn khôn.

"Tại sao bệ hạ không vứt đi? Ngân khố nghèo đến vậy sao??"

"Đúng vậy, trẫm quả thực rất nghèo. Nàng có thể cứu tế cho trẫm ít Thiết Huyền Kim bán lấy tiền trang trải qua ngày được không?"

Mạc Khanh:...........

Cái em gái ngươi mới tin ngươi nghèo.

Đừng tưởng ta không biết tăm xỉa răng của ngươi làm từ Thiết Huyền Kim. Hôn quân.

"Ngoài kia con dân của bệ hạ còn rất nhiều người nghèo khổ, bệ hạ chi bằng bớt xỉa răng một chút đã đủ cả Dạng Háng thành không lo dạng... lương thực trong 10 năm"

Hoàng đế cười cười: "Nàng nói dân chúng của ta khổ vậy nàng nói xem Dạng Háng thành có ăn xin không? Có cảnh dân đen khóc lóc kêu khổ kêu đói trước cung điện hay nha môn không?"

Mạc Khanh lắc đầu.

"Nếu trẫm để cuộc sống của dân chúng quá sung túc ắt sẽ sinh ra tâm lý lười biếng ỷ lại vào triều đình tiếp tế. Liên lục lao động càng ngày càng mong muốn giàu có hơn thì Dạng Háng thành mới trường tồn được. Người tu tiên cũng từ người thường mà ra, cuộc sống của dân được nâng cao, tinh thần mạnh mẽ hào phóng, trí lực thông tuệ thì đời sau những đứa trẻ được sinh ra mới có linh căn tốt được"

Mạc Khanh không nghĩ hoàng đế bại hoại này lại nhìn xa trông rộng đến thế.

"Vậy để hoàng cung giàu mạnh như hiện giờ hẳn bệ hạ đã cố gắng rất nhiều"

Hoàng đế ung dung nhấp ngụm trà thơm ngát, cười trầm thấp: "Không thể bóc lột quá nhiều của cải của Dạng Háng thành cho nên trẫm chỉ vơ vét của các môn phái và ma giáo mà thôi. Một năm cũng thu được khoảng ngàn cân Thiết Huyền Kim. Đủ sống"

Được rồi, tên hoàng đế này không chỉ bại hoại mà còn vô lại, đê tiện, cầm thú.

Hắn sống được đến bây giờ mà không bị lão thái quân giả danh thiên đạo tính sổ quả nhiên mạng lớn.

"Vậy nàng có muốn làm hoàng hậu không Khanh Nhi? Hiện giờ hậu cung của trẫm hoàn toàn không có một ai. Nếu nàng đồng ý nàng sẽ được độc sủng, cả đời này Hoắc Siêu Quần ta chỉ có nàng"

Ngay lúc hoàng đế dứt lời. Toàn bộ ám vệ ẩn trong tối đã được huy động bắt đầu dọn dẹp toàn bộ hậu cung. Tài nhân, Quý nữ, Tiệp Dư vân vân mây mây 10 năm tuyển tiến cung một lần đều bị giết sạch sẽ đến máu cũng không rơi một giọt ra đất.

Tuy rằng bọn họ chỉ là bình phong hoàng đế chưa từng chạm vào thế nhưng chính miệng hoàng đế đã nói vậy nghĩa là bệ hạ đã rung động, những nữ nhân này không còn cần để làm cảnh nữa.

Mạc Khanh không nghĩ ra bản thân đã làm gì mà tên hoàng đế tự nhiên thoát tuyến muốn một ma vật như cô làm hoàng hậu. Hắn muốn xây dựng đế chế toàn tang thi sao? Xin lỗi tang thi trí tuệ và ăn chay như cô không bao giờ có thể đào ra được con thứ hai.

"Bệ hạ thứ lỗi. Tục danh của bệ hạ là gì nhỉ?"

"Hoắc Siêu Quần"

"Bệ hạ có anh em với Kim Siêu Quần hay Kim May Quần, Kim Vá Quần gì đó không??"

Đến đây nếu hoàng đế không nhận ra nữ nhân này đang trêu chọc hắn thì quá uổng công cả buổi nói chuyện tìm hiểu tính cách rồi.

Hai chữ hỗn xược y cũng không dám phát ra vì chỉ cần y định gán tội gì đó thì nữ nhân giảo hoạt này sẽ lập tức nhu thuận quỳ dưới đất giơ ngón tay giữa lên đọc thần chú rồi vạn tuế.

Bộ dáng đáng yêu như vậy y không nhẫn tâm để nàng chịu khổ. Nên là nàng muốn quá phận thì cứ tuỳ ý nàng.

Mạc Khanh ở trong cung chơi nguyên 1 tuần.

1 tuần này thân phận của cô được cung nhân coi như dưới một người trên vạn người, vì ai có mắt đều có thể nhìn ra hoàng đế vô cùng sủng ái nữ nhi Đoạn thừa tướng. Gần như phủng trong lòng bàn tay, cứ không có việc gì là tìm nàng trò chuyện, sau đó cười vui vẻ. Kể cả tên thái giám lúc đầu trên phố định động thủ dù không cam lòng nhưng vẫn không dám làm gì hồ đồ, nữ nhân này có thể làm bệ hạ vui vẻ thì một thái giám cận thân nhìn hoàng đế lớn lên như ông an tâm phần nào, phục vụ Đoạn Khanh đến là chu đáo.

Mạc Khanh chỉ dẫn cho hoàng đế Siêu Quần rất nhiều thứ hay ho. Từ cải cách đất nước cho đến xung đột giữa các môn phái, khai thác ngoại thương.

Kết quả của sự dưỡng dục này là một lần nghị sự với quần thần xong, hoàng đế uy vũ phất tay lên nói:

"Ok!!"

Thái giám: "OKKKKK!!!!"

Thay cho hai từ bãi triều.

Mạc Khanh hôm đó nhịn cười đến muốn nội thương, do quặn ruột nên đến tận tối không thể ăn gì, thái y viện cũng tra không ra bệnh tình khiến cả hoàng cung bị tiếng rống giận của hoàng đế hắc ám náo đến gà bay chó sủa.

Mạc Khanh đơn giản chưa thể ăn được đồ ăn của con người, nếu cho vào miệng cũng như đang nhai sáp cực kỳ khó nuốt. Một tuần ăn xong lại đi móc họng quả thực đến ruột non cũng muốn lộn ngược, hôm nay cười quá đà ốm yếu một trận cũng chỉ là trùng hợp.

Đương nhiên, sau khi từ hoàng cung trở về mặt của Đoạn Trì Xương đen kịt. Đừng làm như ông không biết ma vật kia ở trong cung làm nên những chuyện tốt đẹp gì.

Đề xuất cải cách của Mạc Khanh đều rất tốt, rất hợp lý ông cũng không có ý kiến. Thế nhưng dạy cho hoàng đế đứng đầu một đất nước ngôn ngữ thô tục thì không thể chấp nhận được.

Vì vậy Đoạn lão gia mang tâm tình đen như đít nồi hồi phủ, chỉ khi nam chính ngoan ngoãn dâng trà thơm lên sắc mặt Đoạn Trì Xương mới tốt một chút.

"Nghiêu, hai thiếu gia đâu"

Đoạn Nghiêu nhớ lại cảnh hồi sáng có một nha hoàn không cẩn thận vấp ngã va phải nhị thiếu gia, đại thiếu gia thân thủ phi phàm đỡ được nhị thiếu không ngã xuống.

Thế nhưng nha hoàn kể lại lúc đó không những nàng không bị trách phạt mà hai vị chủ nhân còn thuấn di đi đâu không rõ tung tích.

Ấn tượng cuối cùng của nàng chỉ là hai tai bỗng nhiên đỏ rực như phải lửa của nhị thiếu gia mà thôi.

—————

Tiểu kịch trường:

Hoàng đế: Đoạn Khanh, nàng ở lại với ta, đừng đi có được không?

Mạc Khanh sụt sịt: Hoắc Siêu Quần, bệ hạ người mau buông tay, ta và người khác nhau chúng ta không thể kết đạo lữ. Ta trân trọng tình cảm của bệ hạ tuy không thể hồi đáp nhưng sẽ cất giữ trong tim. Bệ hạ.......

Thôi ngay, trong không khí mùi mẫn này ngươi đang làm cái quần gì vậy??

Hoàng đế: Nàng từng nói làm thế này thể hiện tình yêu trung trinh bất tận mà (giơ ngón tay giữa)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv