Xe jeep chạy băng băng đến dãy nhà hoang ngay gần thành Y thì dừng lại. Mạc Khanh bước xuống xe nhảy lên toà nhà cao nhất, đôi mắt bình tĩnh nhìn các hố sâu hoắm do dị năng của Cổ Mục Khắc Dã gây ra.
Cô không phải là tạng đại ngu đần thích phổ độ chúng sinh cứu rỗi nhân loại như Phó Kiệt.
Cổ Mục Khắc Dã làm cô sống không bằng chết thì đừng có nghĩ rằng cô sẽ nương tay.
Hắn chửi rủa vì cô tấn công dân chúng thành Y của hắn vậy lúc các người săn giết tang thi vô cớ sao không to họng như vậy đi.
"........"
Hình như không đúng lắm. Đám "thuộc hạ" của cô cũng săn tang thi mà.
Mạc Khanh não cá quyết định bỏ qua vấn đề khó nghĩ này sang một bên, một lòng một dạ cho rằng có thù tất báo mà quên béng đi mất rõ ràng lúc đầu là cô (Phó Kiệt đứng sau xúi giục) gây hấn trước.
Nếu không hùa đàn tang thi vây lấy thành Y thì ai hơi đâu đi giết cô làm khỉ gì.
Mạc Khanh thả lỏng cơ thể, chân nguyên từ đan điền mạnh mẽ như bão lũ tràn ra từng tế bào, đôi mắt to tròn đen láy nhanh chóng bị màu đỏ rực như máu bao phủ.
Cô đưa hai tay dần lên cao, miệng mở lớn thét thật dài, âm tần đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.
Tang thi nghe hiệu lệnh đồng loạt kêu lên hưởng ứng sau đó bắt đầu chạy thật nhanh về hướng thành Y.
Quang cảnh quen thuộc nhanh chóng bị lặp lại trong vòng chưa đầy nửa tháng, người canh gác trên chòi hốt hoảng dùng loa báo động khẩn cấp:
Đọc FULL bộ truyện.
"CÓ TANG THI TRIỀU!!! CÓ TANG THI TRIỀU!!!"
Cổ Mục Khắc Dã đang trong phòng họp nói chuyện với Cổ Mục Tây Á, nghe tiếng loa loan báo liền với tay lấy áo khoác:
"Về viện nghiên cứu với bọn người thủ đô canh giữ Phó Kiệt. Anh đối phó bên ngoài"
Cổ Mục Tây Á gật đầu, nhanh chân chạy lên xe riêng phóng đi.
Hắn một lần nữa triệu tập mây đen dày đặc, thân thể tĩnh điện bay lơ lửng di chuyển đến cổng căn cứ.
Mạc Khanh lúc này đã đứng cạnh xe jeep, nhìn những đám mây đen đặc cuồn cuộn trên bầu trời thành Y, không nhịn được rùng mình một cái.
Quả nhiên linh khí rất nồng đậm, nếu thủ hạ của cô có thêm mấy đứa nữa xúc phát được dị năng hệ Lôi thì tốt quá. Vì Lôi hệ trời sinh là khắc tinh của bóng tối cho nên cô thường không cho thủ hạ sử dụng tùy tiện, chỉ cần mỗi ngày nạp đủ acquy là được.
Mạc Khanh tóm lấy A Nhất và cả Du Tư Duật dùng lăng ba vi bộ lướt nhanh như gió đến ven hông thành Y tránh xa Cổ Mục Khắc Dã một đường đột nhập vào trong không ai phát hiện.
"Cái.... võ công này có thiệt hả??"
Du Tư Duật đáp xuống một hẻm nhỏ an toàn không keo kiệt tán thưởng em gái.
"Hai tên kia rèn luyện em rất kinh khủng đấy" Mạc Khanh kể lại vẻ mặt run sợ: "Đưa đến hàng chục chiều không gian khác nhau thì chớ lại còn giao rất nhiều nhiệm vụ vớ vẩn. Được rồi viện nghiên cứu ở ngay phía trước, A Nhất nếu lỡ tách ra thì nhớ bảo vệ Du Tư Duật"
A Nhất đương nhiên chưa bao giờ trái lời Mạc Khanh nên gật đầu rất dứt khoát. Du Tư Duật bĩu môi, hắn tránh xa cô còn không kịp bảo vệ cái gì.
Cả ba chạy một đường đến viện nghiên cứu, bộ dạng cũng như quần áo vô cùng nổi bật nên thu hút không ít ánh nhìn của quần chúng đi đường.
Nhìn dòng chữ in trên áo họ, Mạc Khanh đầu đầy hắc tuyến.
Cái rắm....??? Người thường yêu tang thi, truyện này cỡ nào kinh hãi thế tục cái đám người trong căn cứ này não tàn hết sao????
"Đệch mợ, chị có cần biên diễn kinh khủng như vậy không?" Mạc Khanh oán trách Du Tư Duật.
Nhìn những slogan kia xem, nếu ai không biết chân tướng sự việc sẽ nghĩ những người này là một đám não có khi còn nhầy nhụa hơn cả đậu nato lên men nữa.
Ủng hộ Phó Kiệt với tang thi không nói còn ám chỉ chính quyền đang chứa chấp họ ngu đần.
Cái đám ăn cháo đái bát!!
Đến cổng viện gặp lính canh, Mạc Khanh trực tiếp dùng thổ hệ đắp đất đánh ngất bọn họ.
Nhìn binh lính phát hiện người xâm nhập đến mỗi lúc đông Du Tư Duật tay không điều khiển dao găm giắt đầy người ra múa may một vòng nhanh chóng kết liễu hơn chục sinh mạng.
A Nhất cũng không thua kém, lấy súng từ hai bên sườn hướng ra các phía ánh mắt sắc bén bắn hạ những tay súng bắn tỉa.
Cả ba năng lực cao thuận lợi chạy đến khu A của viện nghiên cứu, đi đến đâu người chết như rạ đến đó, hoàn toàn không có một chút nương tay. Mạc Khanh hít sâu một hơi hòng cảm nhận khí tức của Phó Kiệt thì biết hắn bị giam ở tầng hầm của viện nghiên cứu có chút chán ngán.
Câu chuyện nào cũng vậy, muốn giam giữ ai đều xây dựng riêng một cái hầm quỷ quái, bộ không còn cái gì khác hay hơn à?
"Đứng lại. Các ngươi là kẻ nào?"
Cuối hành lang rẽ vào khu D, Phó Thanh mặc áo blouse tư thái hiên ngang đứng chặn đường, phía sau còn có rất nhiều binh lính mặc giáp chống đạn chĩa nòng súng về phía ba người.
Mạc Khanh và Du Tư Duật coi như không khí vẫn thản nhiên chạy tiếp. Phó Thanh liền tức điên:
"Khốn kiếp ta bảo các ngươi đứng lại cơ mà!!"
Bọn này không muốn nghe câu thoại kinh điển của cảnh sát bắt cướp. Hô đứng lại thì phải đứng lại. Đâu có ngu.
" Lũ mọi rợ vô học này đừng có khinh người quá đáng!!"
Nhìn ba người Mạc Khanh biểu tình không để đám người Phó Thanh vào mắt vẫn cứ cắm đầu chạy, Phó Thanh tức muốn nổ phổi liền ra hiệu nổ súng.
Du Tư Duật bấy giờ mới dừng lại giơ tay lên, dùng dị năng cản mọi đường đạn tẽ chúng sang hai bên bắn rỗ hết cả mặt tường.
"Ngươi có dị năng Niệm Lực?"
Du Tư Duật phẩy tay: "Đi tìm Phó Kiệt đi, ở đây để chị"
"Vầy có được không? Hắn có dị năng Tinh Thần đó"
"Cùng hệ, sẽ không ảnh hưởng gì lớn. Đến lúc này rồi còn do dự cái gì, một là thắng hai là đắp mộ" Du Tư Duật cười giả lả.
"Vậy chị cẩn thận nhé, A Nhất ở lại đây đi"
"Các - ngươiii!!!!!!"
Phó Thanh đáng thương cứ chốc chốc lại nhảy ra cày độ tồn tại có vẻ như không nhịn được nữa, từ sau lưng hắn nổi lên một con rồng nước hình thái thiêng liêng uy vũ lao về phía ba người.
Du Tư Duật nhếch môi, đùa bố à.
Cụm ngón tay lại gỡ các tấm trát trần và sàn nhà ra chắn toàn bộ uy lực của rồng nước biến nó thành một vũng nước tung tóe trong vòng một nốt nhạc, quả không hổ là thứ người ăn tàn phá hoại. Đi đến đâu cũng phá bôn lành nhà người ta lên.
Trác Chi Tĩnh đứng sau lưng Phó Thanh có vẻ ngại nấp hơi lâu không ai nhớ mặt dần bước ra khỏi đám lính, hai tay cô ta vòng ra trước mặt tạo thế hứng hoa để ngưng tụ dị năng, đôi con ngươi tím ngắt.
Rất nhanh Thủy Long còn to hơn con vừa nãy gấp 3 lần áp dụng phương trình hóa học H2 O2=H2O kết tủa trong không khí, mang gương mặt dữ tợn với hai cặp sừng trên đầu kêu gào vang vọng khắp hành lang.
Nước mà lại kêu được ra tiếng? Thôi bỏ đi, đây là dị năng, ai hơi đâu diễn giải định luật vật lý ma sát tốc độ thế nào mới ra âm thanh?
Du Tư Duật đương nhiên rất biết tận dụng năng lực điều khiển tiềm tàng của mình mà cũng không thích thừa hơi chơi trò solo các kiểu. Cô đẩy A nhất đang chắn trước mình ra phía sau, điệu cười trầm thấp tự tin có thừa.
Chị đây là người xấu, mà trong từ điển của người xấu thì luôn có cặp từ lươn lẹo, mất dạy, tiểu nhân, bỉ ổi, đểu cáng song hành với nhau. Thế nên cưng hết đất diễn rồi, 1 điểm về chỗ.
Trác Chi Tĩnh chưa kịp điểu khiển rồng nước tấn công hai kẻ trước mặt thì bỗng lồng ngực nhói lên một cái, khóe miệng nhanh chóng chảy ra máu tươi thấm ướt cả ngực áo. Cô ta cúi đầu xuống nhìn thì thấy phải có đến gần chục viên bi sắt nhuốm máu đang lơ lửng dần bay lại phề phía Du Tư Duật. Còn lồng ngực cô ta đã lỗ chỗ lỗ máu như tổ ong.
Du Tư Duật có sở thích dùng những tiểu cầu để giết người, thời gian qua những kẻ không biết điều ăn hại ở Ngũ Hành đều bị Du Tư Duật dùng những viên bi này giết sạch không một chút nương tay.
Thế nên mới nói Tư Mỹ Nhân chính là đóa Mạn Châu Sa chỉ có thể ngắm, không thể đụng. Nếu ngươi vô dụng, cũng không cần giải thích gì nhiều xuống đất nằm đi rồi hẵng nói tiếp.
Trác Chi Tĩnh xuất hiện vỏn vẹn chưa được 5 phút, ấn tượng vô cùng nhạt nhòa đã bị trả catxe về vườn. Đúng là nhân vật nuôi tổ phí cơm đoàn làm phim.
Con Thủy Long nhanh chóng tan rã rơi xuống mặt sàn, Trác Chi Tĩnh chết không nhắm mắt thủ phục xuống đất. Phó Thanh thấy Du Tư Duật đang làm vách tường xung quanh chỗ hắn đứng nứt toác liền hung bạo dùng dị năng Tinh Thần tạo thành mũi nhọn chèn ép não bộ cô và A Nhất.
Đôi mắt đen bình thường nhanh chóng bị màu tím tinh khiết như pha lê bao phủ, tỏa quang mang như những tia điện nhỏ đang nhảy nhót.
Tuy cùng hệ tinh thần lực nhưng Niệm Lực không thể mạnh bằng Tinh Thần, nên Du Tư Duật có chút đầu váng mắt hoa chống tay lên mặt tường hòng giữ bản thân không ngã xuống, vô tình bỏ qua sự thay đổi lạ kỳ giống hệt Trác Chi Tĩnh của Phó Thanh.
A Nhất thức tỉnh dị năng Thích Nghi.
Dị năng này đặc biệt ở chỗ người sở hữu vẫn là một người bình thường không hơn không kém, nhưng khi tiếp xúc với vật gì đó nguy hại tới cơ thể thì dị năng này sẽ làm chủ nhân dần sinh ra miễn dịch, vô hiệu mọi sự bất lợi có thể xảy ra ảnh hưởng sinh mạng. Dù đánh nhau với dị năng giả cấp cao hơn bản thân mấy bậc đi chăng nữa thì A Nhất chỉ cần có thời gian đầu làm quen về sau sẽ càng đánh càng mạnh.
Chính là nhân vật chủ chốt trong các game nhập vai, yếu lúc đầu cân team lúc sau. Rất không thể coi thường.
Cho nên nếu chục giây đầu cảm tưởng hộp sọ mình nhức muốn vỡ tan thì càng về sau A Nhất càng có thể lấy lại tỉnh táo, sau đó rút súng ở hông ra dứt khoát nã về đám người Phó Thanh.
Nhân vật phản diện thường có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, nên Phó Thanh phát hiện ra điểm bất thường ở A Nhất rất sớm. Nếu lúc xuất hiện hắn hiên ngang to tiếng bao nhiêu, thì bây giờ chạy trốn nhanh bấy nhiêu, bỏ mặc cho binh lính thành Y ở lại làm bia hứng đạn.
Phó Thanh vốn dĩ sở hữu dị năng Tinh Thần đặc biệt rất mạnh, có thể nói xếp hạng nguy hiểm gần như đứng đầu, chỉ là hôm nay chắc hắn ra cửa nhà bước chân trái nên gặp toàn những kẻ khắc chế được dị năng của hắn mà thôi.
Du Tư Duật cản tay A Nhất đang chuẩn bị đuổi theo Phó Thanh bắn chết hắn. Cô lắc đầu: "Không cần, để hắn lại nhử kẻ đứng sau"
A Nhất nhíu mày chìa tay ra: "Có sao không"
"Không sao. Cám ơn"
Du Tư Duật thái độ khách sáo từ chối A Nhất giúp đỡ tự ổn định lại tinh thần. Nhìn đám lính bị A Nhất bắn trọng thương nằm lăn lộn trước mặt vô cùng ngứa mắt, tiếp tục làm việc vừa nãy còn dang dở.
Rút dây điện ẩn trong tường ném xuống vũng nước Trác Chi Tĩnh tạo ra khiến bọn lính giật tung điên cuồng.
Quả xứng danh ác nữ.
- ------------
Ở trong căn phòng trắng dưới tầng hầm, Phó Kiệt chân tay bị trói vẫn ngồi im không nhúc nhích. Cổ Mục Tây Á đứng ngoài nhìn vào trong nghe nhân viên cấp báo những kẻ xâm nhập đã vượt qua khu D.
Cô ta vô cùng sốt ruột, Phó Thanh dị năng Tinh Thần mạnh như vậy sao có thể để chúng thoát? Hừ!! Lúc đầu không phải mạnh miệng nói bản thân rất hữu dụng cam đoan hợp tác với hắn sẽ không hối hận sao?
Đúng là mấy kẻ hay phông bạt thì chẳng làm nên cơm cháo gì sất.
Cổ Mục Tây Á thầm mắng bọn người thủ đô vô dụng, không chần chừ ném ra rất nhiều hạt giống đỏ rực, vận dị năng thổi cho chúng mầm sống mọc ra những xúc tua khổng lồ đầy gai nhọn. Đồng tử vốn mang màu nâu hạt dẻ nhanh chóng bị màu tím yêu dị thay thế, rất giống với đôi mắt của Phó Thanh nhưng đậm màu và sáng hơn nhiều.
Trong căn phòng rộng lớn chẳng mấy chốc đã bị dây mây đỏ rực bao phủ, những dây mây to bằng cột nhà liên tục cắm vào mặt đất, tường và trần nhà tạo nên một cái kén đỏ rực khổng lồ không cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm.
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Cổ Mục Tây Á nghe thấy có tiếng người hét lên rồi tắt ngủm vọng lại, liên tiếp mấy lần như vậy cho đến khi bên tai cô ta có tiếng xé gió cất đến.
Nỗi sợ hãi dâng lên, Cổ Mục Tây Á bật lùi ra sau giữ khoảng cách an toàn cố gắng trấn tĩnh nhìn kẻ lạ mặt đã vượt qua hơn 50 lính gác xâm nhập được đến tận đây.
"Ngươi là...?"
Mạc Khanh đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, trên bàn tay trắng nõn còn cầm một cái đầu lâu chảy ròng ròng máu tươi.
Lạnh nhạt quăng cái đầu vào một góc, tà áo đen lay động trên mỗi bước đi, Mạc Khanh nghiêng đầu:
"Cổ Mục Tây Á?"
"Phải, ngươi là ai?" Cổ Mục Tây Á lặp lại câu hỏi.
"Tang thi mà tên anh trai quý báu của ngươi đánh rơi xuống vực nham thạch cách đây không lâu"
Cổ Mục Tây Á giật mình: "Không thể nào, tang thi rơi vào Thiên Đạo đều bị thiêu rụi, ngươi nói bậy"
Mạc Khanh lười đôi co, cô không muốn nghe câu thoại kinh điển của nhân vật phản diện thấp kém trước khi bị ăn hành.
Tay không cần động, Ngũ Hành Thổ từ dưới sàn trồi lên đập phá Huyết Ma, đôi mắt đen hắc bạch rõ ràng dần chuyển sang màu nâu đất mẹ.
Đêm thăm dò hang ổ của cô ở thành phố E không phải xuất hiện hoành tráng ra vẻ bí ẩn lắm sao, cứ tưởng rời đi không để lại chút dấu tích thế nào hóa ra là đào đường đất chui rúc như chó chạy bên dưới. Mà cái lũ đần này còn mở đường chạy hiên ngang thẳng về thành Y. Nhân vật phản diện nào trí thông minh cũng trì độn đến đáng thương như vậy sao? Quá mất mặt.
Cổ Mục Tây Á cắn răng ném hạt giống về hướng Mạc Khanh, điều khiển Huyết Ma vươn xúc tua chĩa gai nhọn lởm chởm hòng đâm thủng lớp da kia để rút máu cô.
Kẻ nguy hiểm này có lẽ không cần giữ mạng lại nữa, dù có bị trách mắng thì cô ta cũng sẽ làm. Nếu không chắc chắn người chết đổi lại sẽ là cô ta.
Mạc Khanh thân khẽ chuyển, chiếc gậy gấp đã nằm trong tay từ lúc nào chỉ để lại tàn ảnh đã khiến dây mây phân tán thành mảnh nhỏ nằm trên mặt đất. Điểm nhẹ mũi chân, Mạc Khanh bay nhanh về phía Cổ Mục Tây Á đơn bạc đứng giữa rừng Huyết Ma.
Cô ta nở nụ cười như đạt được ý đồ, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng của dị năng Vô Hiệu Hóa. Dây mây đỏ rực như những con trùn ghê tởm mọc gai nhọn đồng loạt cuốn lấy thân thể Mạc Khanh, từng tớp, từng lớp siết lấy dần biến thành một quả cầu đỏ rực.
" Nghĩ rằng ta có dị năng Mộc hệ? Ha ha ha... Ngươi nên biết, bất kỳ dị năng giả nào đã dính phải năng lực của ta cũng thành phế phẩm"
"..."
Bên ngoài căn cứ lúc này, Cổ Mục Khắc Dã đang dùng song hệ dị năng tiêu diệt được cả trăm tang thi, nhưng có vẻ như đàn tang thi này còn hung hãn hơn lần trước, lớp này bị giết lớp sau vẫn rào rào tiến lên.
Thế nhưng sau một hồi giằng co hắn nhận ra bọn chúng không có ý định tấn công hẳn vào trong thành mà chỉ là gây hấn náo loạn. Đúng, chính là đơn thuần nháo loạn.
"Khốn kiếp mắc bẫy rồi"
Cổ Mục Khắc Dã nhanh chóng chuyển hướng chạy về viện nghiên cứu, thế nhưng nửa đường lại bị một dải cát lớn quật ngã rơi xuống chân tường bao.
" Giải cứu Phó Kiệt thì không thể để Mạc Khanh làm một mình được"
Khiêm Tấn Hạo đứng trên một khối cát lớn bay lơ lửng, bàn tay thuần thục điều khiển dị năng Sa hệ, đứng cạnh hắn là người nhà Chiêu gia; Chiêu Huy, Chiêu Bách Hân, bạn gái đã ở đây thì đương nhiên bạn trai phi công cũng không thể thiếu. Dưới mặt đất đàn em của Mạc Tần Ân lăm lăm vũ khí trong tay, đi đầu là hai chị em Gia Niên Gia Lục và Bạch Tuyết. Phía sau đều là thủ hạ của Mạc Khanh và đàn tang thi đông đảo tạo hiệu ứng phông bạt khỏi phải nói rất hiệu quả.
Con người và tang thi đứng chung một phe? Binh lính thành Y chứng kiến không nhịn được chửi thầm, chẳng hiểu cái mẹ gì đang xảy ra nữa. Loạn hết rồi!!!
"..."
Phó Kiệt ngồi im lìm trong căn phòng trắng, bên tai hắn truyền tới từng đợt âm thanh tuy nhỏ như muỗi kêu nhưng hắn vẫn biết là tiếng người nói chuyện, sau đó mùi tanh của máu thoảng qua mũi. Hắn nghe thấy âm thanh vật nặng va vào nhau, tiếng thực vật sinh trưởng mọc dày rậm cọ xát siết chặt.
Và rồi, không khí lại im ắng lạ thường.
Không biết qua bao lâu, một tiếng nổ lớn vang lên, tiếp đó trần nhà căn phòng giam giữ hắn bị một lực đạo phá vỡ. Cổ Mục Tây Á bị đánh bất tỉnh người xây xát như con diều rách ghim dưới nền nhà gần dưới chân hắn.
Nhưng mà đáng tiếc cô ta không còn là mối tình đầu ngọt ngào của hắn nữa nên ánh mắt lúc này của Phó Kiệt vẫn lạnh nhạt không gợn sóng như ban đầu.
Căn phòng đặc biệt này làm từ kim cương, không chỉ kìm hãm dị năng mà còn mang lại hiệu quả cách biệt với thế giới bên ngoài rất tốt nhưng đã bị phá vỡ chỉ bằng một lần tác động.
Ai đang tấn công viện nghiên cứu?
Đất đá xi măng lộp cộp từ nền nhà rơi xuống, rất nhanh một bóng người mặc chiếc váy xanh ngọc từ lỗ hổng đáp xuống như super girl landing đáp lại câu hỏi của hắn, chiếc áo khoác đen có hơi rách một chút và trên gương mặt cũng có vài vết bụi bẩn nhưng không làm giảm chút nào sự tự tin khí khái nổi bật rõ rệt người này đang toát lên.
Mái tóc đen buộc lỏng buông hờ qua vai, Mạc Khanh miệng nở nụ cười bừng sáng:
"Phó Kiệt, thật nhớ anh muốn chết. Tôi quay về đón anh đây