Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 67: Phong trào của mỗi thời đại



Suốt một tuần nay Mạc Tần Ân bị Mạc phu nhân không cho một chút sắc mặt tốt nào, quả là so với con ghẻ quốc dân Phó Thanh chỉ hơn chứ không có kém.

Bữa ăn gia đình gồm bát canh rau cải thịt băm, bánh mỳ nướng, củ quả luộc, một ít thịt, pate đóng hộp, bánh bao và cơm trắng; Mạc Tần Ân bị hắt hủi ngồi một chỗ trước mặt chỉ độc có bát cháo loãng, một miếng rong biển khô, củ cải luộc và dưa muối.

Đây hoàn toàn là những thứ Mạc Tần Ân ghét nhất nhưng suốt một tuần nay kể từ khi về căn cứ đều ngậm đắng nuốt cay ngoan ngoãn ăn hết.

Lý do của Mạc phu nhân đưa ra là: Trọng sắc coi nhẹ em gái. Có thể trực tiếp liệt vào hàng ngũ con cái mất dạy không cần quản được rồi.

Cả căn cứ Ngũ Hành do chính tay Du Tư Duật tu bổ và sửa đổi quyết pháp cũng như thông báo tin tức nên rất nhanh, ai ai cũng đã biết sự thật Mạc Khanh bị nhiễm virus thành tang thi. Du Tư Duật không hổ danh là Cây Lưỡi Vàng của năm, chuyện hệ trọng như thế qua tay Du Tư Duật lại nhẹ tựa lông hồng, thậm chí cư dân ở Ngũ Hành còn cảm thấy may mắn vì sự hiểu biết sâu rộng và tài năng của Mạc Khanh.

Sống trong thời kỳ mạt thế lại được tiểu thư tang thi nhà Mạc gia đứng đầu căn cứ bảo hộ, còn có không ít tang thi năng lực mạnh mẽ ở ngoài tường bao canh gác, dân tình thoát tuyến suy nghĩ của người bình thường nên có đều cực kỳ ngưỡng mộ an tâm canh tác.

"Phu nhân, lão gia. Có người của Chiêu gia đang đợi ở ngoài cổng"

Quản gia luôn tận tụy đi theo Mạc gia từ trước khi mạt thế ập tới tận chức tận trách đứng ở cửa phòng bếp thông báo.

Mạc Quân và Đường Lệ nhìn nhau sau đó gác đũa xuống, rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài.

Cập nhật sớm nhất tại.

Là Chiêu Mạch gia chủ và Chiêu Bách Hân tay còn cầm một hộp quà đứng đợi. Mạc Quân liền ôn tồn:

"Chiêu lão gia tử, hôm nay vừa đến căn cứ sao không nghỉ ngơi thật tốt đã hành con cái bắt đưa đi lung tung là thế nào"

Mạc Quân từ trước đến nay tính khí đều sảng khoái hay đùa, thấy Chiêu Mạch như cây thông già đứng trong bóng tối vô cùng dọa người liền thầm nghĩ, chuyến đi từ thủ đô lão gia tử có gặp tang thi nào tấn công không vậy? Bất giác chân lùi lại một chút nấp sau lưng Đường Lệ.

Hành động này của trụ cột gia đình Mạc gia không ai hiểu ra, Đường Lệ dẫn cả hai vào phòng khách rót nước nhẹ nhàng hỏi thăm:

"Chiêu lão gia tử đi đường xa có thấy không khỏe ở đâu không?"

Chiêu Mạch đặt cây gậy chống bên cạnh bàn, lộ cảm kích: "Cảm ơn Mạc gia chủ và phu nhân đã cử người đón chúng tôi đến đây, nếu không đã không biết chính phủ định làm hành động gây sức ép gì với A Kiệt"

Đường Lệ lắc đầu: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, cái quan trọng là thằng nhóc đó vẫn đang bị người thành Y giam giữ vẫn chưa biết thực chất mọi người đã an toàn"

Cách đây 5 ngày Mạc Tần Ân trở về còn mang theo hai chị em nhà Trình gia cùng một con chó lớn, lúc đó bà liền biết điềm báo gương vỡ trong phòng của con gái là điềm gì.

Sự thay đổi của Du Tư Duật cũng làm những người từng giao tiếp đều vô cùng bất ngờ, không chỉ biến thành nữ nhân mà còn mang hình dáng vô cùng xinh đẹp. Chưa đầy một ngày đã nổi tiếng được các chàng trai trong toàn căn cứ Ngũ Hành ái mộ.

Thế nhưng tính khí của Du Tư Duật vẫn vô cùng đanh đá, sau một hồi khẩu chiến dafuk cùng tra tấn đã bắt Mạc Tần Ân khai ra lý do vì sao Mạc Khanh và Phó Kiệt lại có thể xảy ra chuyện.

Thấy tình thế quá bất lợi mới nghĩ ra cái trò kể ngôn tình mị dân đêm khuya trên đài radio.

Căn cứ Ngũ Hành được Mạc Khanh lên bản vẽ rất cẩn thận nên trạm thu sóng là điều không thể thiếu, mấy cái trò hack vớ vẩn này đều được Mạc Trí Tường ra tay chiếm lĩnh toàn bộ.

Biết Mạc Tần Ân vì cứu người yêu mà đẩy em gái vào hiểm cảnh, bộ não trái nho không suy nghĩ chu toàn mới xảy ra tình trạng bị phạt ăn cháo cùng củ cải một tuần liền thế kia.. Còn người Chiêu gia được Mạc Quân chỉ thị hai con trai lớn và 5 đoàn đội dị năng giả đến thủ đô giải cứu.

Đáng lẽ Phó Vương là bạn chí cốt của Mạc Quân cũng được báo thế nhưng Phó Thanh có địa vị không nhỏ ở sở nghiên cứu nên tạm thời người nhà Phó gia không bị giam cầm quá chặt chẽ như Chiêu gia.

Phó Vương cũng không thể bỏ lại vợ và con trai rời đi. Thật không biết ông có lo lắng nhiều cho con trai đang bị giam giữ ở thành Y không nữa.

Đường Lệ nghĩ đến con gái cưng biến mất dưới khe vực đã mấy lần muốn ra ngoài tìm nhưng Du Tư Duật đều ngăn bà lại.

Mạc Khanh là tang thi hơn nữa còn có không gian mạnh mẽ, giữa bọn họ có kết nối nên cơ thể của Du Tư Duật mới biến đổi cùng nhau như vậy. Nếu Mạc Khanh xảy ra chuyện thì bản thân Du Tư Duật cũng sẽ chết nên bảo bà yên tâm, đừng để khi Mạc Khanh an toàn quay về Ngũ Hành ngược lại phải nhận tin tức bà gặp nguy hiểm. Lúc đó Đường Lệ mới có chút không cam lòng từ bỏ ý định.

Thực ra Du Tư Duật cũng không chắc chắn lắm, nhưng thiết nghĩ Mạc Khanh là trùm cuối không thể nào mới giữa tiểu thuyết đã ngỏm được nên mới mạnh miệng nói như vậy.

Gia Niên và Gia Lục mỗi ngày ở Ngũ Hành nếu không ngây ngốc ở trong biệt thự chải lông cho Bạch Tuyết thì chính là thẫn thờ đi dạo lung tung, cực kỳ không có tinh thần.

Bạch Tuyết bị chải lông quá nhiều mà thân hình vốn to lớn xù xì hung bạo giờ mượt mà yểu điệu như một con chó cái, Bạch Tuyết đáng thương mỗi lần nhìn thấy Gia Niên cầm lược hay vật gì đó có thể chải lên đều theo bản năng chạy đi thật xa.

Lông của lão cẩu mỗi lần bị chăm sóc nếu không phải rụng 1000 thì cũng là chín trăm chín mươi chín sợi. Mẹ kiếp!!!

Nhìn hai chị em càng ngày càng không có tinh thần, Lục Uy và Lục Xuân vừa ở trạm tổng Cục Kiểm Sát căn cứ trở về có chút không đành lòng ra an ủi:

"Gia Niên, tang thi của Mạc tiểu thư từ lúc về đây vẫn chưa được ai ngó qua do dị năng giả còn sợ hãi, nếu em không phiền thì đi cùng bọn anh ra ngoài căn cứ gọi bọn chúng một chút chứ. Dù sao chúng cũng rất quen thuộc em và Gia Lục"

Lục Uy nở nụ cười tỏa nắng hòng châm một chút nhiệt khí cho hai cây nấm mọc sau mưa. Lục Xuân cũng thản nhiên gật đầu:

"Trong thời gian Mạc tiểu thư chưa quay về nếu chị ấy biết thủ hạ của mình không được chăm sóc tốt sẽ không vui đâu"

Gia Niên và Gia Lục nhìn nhau sau đó cũng bặm môi chấp thuận.

Mải lo lắng cho an nguy của lão đại nên những ngày qua hầu như cả hai chưa để ý và làm việc gì cho ra hồn. Quả thực nếu lão đại quay về mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận vì hai chị em quá lười biếng.

Lục Uy, Lục Xuân và các anh em trong đoàn đội dị năng giả khác nếu được đều bỏ thủ đô di chuyển đến căn cứ Ngũ Hành cùng Mạc Tần Ân. Đội trưởng trước khi bị người của thành Y bắt đã bảo bọn họ mang theo người thân đến căn cứ Ngũ Hành, ở thủ đô giờ rất nguy hiểm. Họ còn nhớ như in khoảnh khắc khi thấy căn cứ mà theo lời Mạc Tần Ân là do Mạc Khanh thiết kế ra đã vô cùng ngạc nhiên.

Tường bao không chỉ làm từ đá tảng khối lớn mà còn cao và dày hơn cả ở thủ đô, bên trên cứ cách 5m lại có một chòi súng máy đại bác. Hào nước sâu rộng nước xanh biếc thả đầy cá ăn thịt, bất kỳ vật gì sơ ý ngã xuống cũng bị rỉa sạch cả xương chỉ trong 10 giây.

Đám thủ hạ của Mạc Khanh mỗi khi săn tang thi lấy tinh hạch đều vứt xác xuống đó, rất ư tiện lợi.

Xe jeep chạy đến bìa rừng vòng ngoài căn cứ thì dừng lại, Gia Niên và Gia Lục theo thói quen mỗi lần triệu tập tang thi cho lão đại liền đưa hai bàn tay lên miệng làm loa Tarzan.

ỜỜ ỚỚ ƠƠƠƠƠƠ ỚỚ ỜỜỜỜ!!!

Lục Uy:.........

Lục Xuân:.......

Đây chính là tiếng gọi của rừng xanh sao? Thật thiên nhiên.

Bọn họ có thể tưởng tượng ra cảnh hai chị em Trình gia không mảnh vải che thân đứng trên đồi gọi động vật, JJ tung bay trong gió.

"..."

Được rồi Gia Niên là con gái, không có JJ.

Rất nhanh tiếng lá cây xào xạc, rừng cây xao động từ mọi hướng chuyển động tập trung một hướng đổ về. Lục Uy dùng dị năng cường hóa ngũ giác tập trung ở tai để nghe ngóng, mười mấy giây sau liền thấy có rất nhiều bóng đen vui mừng bổ nhào tới.

Đúng vậy chính là vui mừng, không sai vào đâu được.

Tang thi thủ hạ đã ngóng trông tiếng hú này không biết bao nhiêu lâu. Vừa gặp hai chị em Trình gia một cái thi nhau ấu ấu cực kỳ rôm rả.

Đứa thì dùng tay kỳ ghét chìa ra biểu thị: chúng muốn tắm.

Đứa thì chìa áo chìa quần ra biểu thị: chúng muốn thay quần áo mới.

Đứa thì nhe răng biểu thị: chúng muốn được vệ sinh cá nhân.

Quả là phá vỡ hình tượng hôi thối bẩn thỉu của một tang thi nên có trong mạt thế văn.

Gia Lục và Gia Niên vô cùng đau đầu. Lão đại toàn năng của bọn họ luôn luôn là người chỉ cần đổ mọi thứ trong không gian ra là có thể giải quyết hết đám nghịch tử này, nhưng bây giờ trách nhiệm nặng nề đều nghiễm nhiên đổ hết lên đầu hai chị em. Không có nước, không có không gian, làm kiểu gì a?

Vì Mạc Khanh có hiệu lệnh không được rời căn cứ quá xa nên hầu hết tang thi thủ hạ chỉ dám lởn vởn cách căn cứ không quá 5km, dù có hồ nước ở đâu đi nữa cũng không dám đi càng khỏi phải nói nơi rừng rú này lôi đâu ra quần áo?

Thế là hai anh em Lục Uy chở hai chị em, phía sau là mấy chục tang thi mặt đầy phấn khởi bám theo tiến vào khu vực trung tâm thành phố.

Khu chung cư cao cấp luôn là lựa chọn số một để có đủ các dịch vụ từ bể bơi, quần áo cho đến siêu thị.

Thế là trước sự bảo hộ không một kẽ lọt của đám thủ hạ cầu sạch sẽ, đám người Lục uy dù phát ra hương thơm mê người cũng không một tang thi lang thang nào dám nhảy ra. Rõ ràng khu chung cư chính là địa điểm tụ hội nhiều tang thi nhất thì quang cảnh phim ảnh mới có diễn ra một cách cực kỳ bình thường.

Gia Lục và Gia Niên đã quá quen nên nhún vai không sao cả, gương mặt bình tĩnh nhìn bản đồ khu đô thị cao cấp tìm bể bơi và siêu thị.

Hai anh em Lục Uy thì vẫn chưa quen sắc mặt hơi tái nhìn chi chít tang thi bu đặc xung quanh nhưng đang bị thủ hạ của Mạc Khanh rống lên cực kỳ hung dữ đe dọa đuổi đi.

Bốn người thường đi đến đâu đàn tang thi đều bị tách ra rẽ lối đến đó cứu giống như buổi họp báo giữa fan và thần tượng vậy.

Đám fan thì kêu gào đòi thịt ăn.

Thần tượng thì vĩnh viễn ở trên cao cực kỳ cao lãnh ngẩng cao đầu bước tiếp.

Bảo vệ thì tay cầm dùi cui sẵn sàng đập chết đứa nào dám láo nháo.

Lên tầng hai trung tâm, đám thủ hạ nhiều ngày sống trong bụi bặm ghét bẩn đã sớm két thành 9 lớp vô cùng phấn khởi nhảy xuống hồ bơi, khiến Lục Uy quen nhìn tang thi tàn bạo bẩn thỉu treo trên đầu không ít dấu cảm thán.

Từ ngày biết Mạc tiểu thư đúng là có rất nhiều thứ cần phải làm quen dần.

Lục Xuân tuy là em của Lục Uy nhưng dù sao vẫn hơn 3 tuổi nên chấp nhận tình huống rất nhanh, nhìn Gia Lục bị thủ hạ vô ý đẩy xuống hồ bơi liền chìa tay xuống:

"Đưa tay đây"

Gia Lục do bị rơi xuống nước đột ngột nên bị sặc nước, mặt mũi ho đến đỏ bừng. Lục Xuân để Gia Niên cho Lục Uy trông rồi kéo cậu nhóc đến cửa hàng thời trang nam.

"Nhanh thay đi thời tiết này rất dễ ốm"

Bất tri bất giác đã là đầu tháng 1, năm mới qua đi lúc nào không ai để ý. Nhiệt độ bây giờ đang là 11 độ nên nếu để nguyên quần áo ướt mà mặc thì quả là quá lạnh chứ không phải lạnh vừa.

Gia Lục thấy Lục Xuân ổn trọng điềm tĩnh tay cầm khăn lông trùm lên đầu mình, bất giác độ tin cậy tăng cao hơn rất nhiều, cậu bé nhanh chóng chạy tới quầy quần áo thiếu niên lấy cho mình một bộ ấm áp thoải mái sau đó vào phòng thay đồ.

Gia Niên nhân lúc đám thủ hạ đang kỳ kỳ cọ cọ bảo Lục Xuân ở lại canh chừng còn mình kéo theo Lục Uy chạy ra hành lang đến siêu thị thu thập bàn chải cũng như kem đánh răng.

Mẹ nó, tất cả cũng do lão đại chiều quá sinh hư mà ra mới làm cô khổ cực như bảo mẫu thế này.

Ở đây tang thi rất nhiều, nhưng đã sớm bị áp bức của đám thủ hạ áp chế nên không dám lảng vảng. Tuy vậy vẫn có vài con kẹt trong các gian hàng không ra được đều bị Lục Uy dùng súng giết gọn.

"Dị năng của anh là gì vậy?" Gia Niên tò mò.

"Cường hóa ngũ giác" Lục Uy vừa tiêu diệt tang thi vừa nói: "Giống như em trai em có thể nghe xa. Anh thì có thể phân bổ dị năng cường hóa một giác ví dụ nghe xa, nhìn thấu, xúc giác, vị giác, khứu giác. Nhưng vì cường hóa được nhiều nên không rộng. Đấy là lý do vì sao lúc mới gặp anh có thể bắt được hai đứa nhanh đến thế.

Còn em thì chính xác là gì?"

Gia Niên tránh đồ vật bị người sống sót càn quét rơi vãi dưới đất đến quầy bàn chải bỏ vào xe đẩy: "Tay phải em có thể chúc phúc, tăng năng lực của con người. Tay trái có thể nguyền rủa, tang năng lực tang thi"

Sau đó cô thở dài: "Hèn gì lão đại không cần em chúc phúc bao giờ"

Lục Uy im lặng một chút sau đó mới cẩn thận lựa lời: "Em đang trách Mạc tiểu thư giấu mình là tang thi sao?"

"Em không biết nữa" Gia Niên lắc đầu: "Em chỉ là bất ngờ khi bao lâu nay vẫn an toàn ở bên cạnh lão đại mà chưa bị làm sao. Lúc đầu gặp lão đại không nói một câu em tưởng chị ấy bị câm. Nhưng khi biết rõ rồi hóa ra tang thi thời kỳ đầu không thể nói chuyện. Từ ngày đi theo lão đại, hai chị em em luôn được tang thi che chở, không giống người bình thường lăn lộn chật vật ở ngoài kia"

"Anh hiểu" Lục Uy giúp cô bỏ kem đáng răng vào xe: "Khi nhìn thấy quần áo sạch sẽ và gương mặt vui vẻ của em và Gia Lục anh đã nghĩ nếu rời Mạc tiểu thư liệu hai đứa gặp phải tang thi đáng sợ thực sự có thể sống sót được hay không"

Gia Niên trầm mặc.

Hai chị em cô được lão đại và Du đại ca bảo hộ rất tốt. Nên khi biết lão đại gặp nguy hiểm cô đã rất sợ hãi, sợ rằng từ bây giờ mình sẽ phải sống cuộc sống chui lủi chật vật sợ hãi tang thi như những người khác.

Nhưng lúc này, suy sụp cũng đã đủ. Cô nghĩ có lẽ sắp tới nên bảo em trai cùng dị năng giả tập luyện nhiều hơn để rèn luyện bản thân.

Gia Lục rất thích lão đại, cô hy vọng thằng bé có thể sớm vượt qua mất mát.

- ------------

[ Tuyệt Tình Cốc]

Ở một chiều không gian khác, giữa núi rừng xanh ngát thỉnh thoảng có hàng đàn chim trắng vỗ cánh bay qua, có một khe vực sâu dưới đáy chảy dài dòng suối nhỏ trong vắt uốn lượn. Ven bờ là các hàng trúc cao lớn đung đưa theo gió phát ra tiếng lá cọ vào nhau xạc xào xào xạc.

Một bóng người mặc lam y, tóc dài búi cao cầm trong tay một thanh kiếm. Ánh mắt nhìn xuống dưới như không còn gì để nuối tiếc. Nam tử chậm rãi nhắm mắt nở nụ cười mãn nguyện rồi gieo mình xuống.

PHỊCH!!!!

XOẠC!!!!

TOẠC!!!

RẦM!!!

Sau hàng loạt cú va chạm, nam tử chân tay gãy nát nằm dưới gốc trúc nhưng vẫn còn chút hơi tàn cảm nhận có người đang ở gần.

Quả thực là có người đang ở gần.

Người này tóc đen nhánh mượt mà như thác đổ dài đến eo, bộ váy trắng mỏng được thắt lại bằng dải nơ đỏ cực kỳ kiều diễm đang ngồi ven bờ suối tay chống cằm ăn hoa sen.

Bộ dáng thảnh thơi nhàn nhã như có người tự nhiên từ trên trời rơi xuống cũng không ảnh hưởng đến cô vậy. Tuy hình ảnh hơi mờ nhưng đúng là rất thảnh thơi.

Nam tử ộc ra một ngụm máu, tay gắng sức lấy một quyển sách từ trong ngực ra đặt trước chân cô gái, tiếp đó là một thanh kiếm được rèn sắc bén chuôi kết lụa tinh xảo cũng được đưa đến. Nam tử mỉm cười:

"Đến lúc chết gặp được cô nương coi như cũng là duyên phận. Đây là bí kíp chân truyền của bản Kiếm Tông trăm năm khó gặp. Cô nương xin hãy nhận lấy"

"Rồi rồi đặt đó đi"

Cô gái mặc y phục trắng nhàm chán vẫy vẫy tay. Nam tử tựa hồ hộc máu càng nghiêm trọng cuối cùng đành phải chết thật.

" Sao? Lại có người tự vẫn à?"

Từ xa đi lại gần là một lão nhân râu tóc bạc phơ hình mẫu y hệt Thái Thượng Lão Quân, dùng phất trần chọc chọc vào thi thể đang dần lạnh ngắt. Ánh mắt ghét bỏ: "Hôm nay đã là người thứ 3 rồi. Bộ môn nhảy vực đang thịnh hành sao?"

Cô gái ăn xong hoa sen đứng dậy phủi tay, chân đá đá cuốn "bí kíp" Tịch Tà Kiếm Pháp như giấy lộn: "Mấy cái mớ rác này sắp chất đầy thư phòng rồi. Lão sư, bếp đang thiếu củi, đem đốt được không?"

"Tùy ngươi" Lão thái quân bộ dáng không sao cả phẩy tay, nhấc chân tiến về phía đình tay cầm theo đĩa điểm tâm nghe bộ muốn ăn vặt không cho ai nhìn.

Cô cầm cây kiếm Ỷ Thiên Ký, nhìn nhìn một chút sau đó giơ móng tay đen bóng lên keng một phát, kiếm quý cứ thế gãy làm đôi. Cô bĩu môi ném lại lên thi thể nam tử, tay bùng lên một ngọn lửa nóng rực nhanh chóng đốt thi thể thành tro tàn: "Còn không bén bằng móng tay bổn gia. Mẹ kiếp hàng rởm mà cứ ra vẻ"

"Chịu thôi lên phim thì đương nhiên phải hoành tráng rồi" Giữa dòng suối có thả neo một con thuyền đan bằng tre. Trên đó một người mặc sắc phục nằm nhàn nhã há mồm để người hắc y đút hoa quả.

Cực giống du ngoạn sơn thủy.

"Này này không phải hành tinh mấy người làm phim quá không có tâm sao? Chất lượng hàng họ rởm thế này hèn gì mới phải tốn công dựng hiệu ứng kỹ xảo đó"

"Xúc phạm thượng thần coi chừng ta cắt lưỡi ngươi!! Thân thể lành lặn này sau khi bị sấm sét đánh tan tác ngươi nghĩ là do ai hao tâm tổn sức hả??? " Người mặc sắc phục đanh đá gào rú.

Mạc Khanh mặt mày trắng mịn tinh xảo tựa mông em bé trề môi khinh thường. Cô quyết định không thèm để ý mà bước về phía nhà tranh ý định tiếp tục ngâm nước thuốc để hồi phục nguyên thần bị sấm sét hủy cách đây 1 năm.

Phải, Mạc Khanh đã xuyên đến chiều không gian này những một năm.

Một năm qua cô dành hầu hết thời gian ngồi trong thùng gỗ đầy các loại thảo dược do lão thái quân mang về để bổ sung can xi, protein, colagen và tỉ tỉ chất tạo nên cơ thể người khác để mọc lại tay và chữa cháy cho làn da.

Nếu cô mà gặp lại Cổ Mục Khắc Dã chắc chắn sẽ chửi hắn nhục hơn cả một con Bạch Tuyết. Đường đường là tác giả mà lại bị một nhân vật phát sinh nhảy ra đập cho thừa chết thiếu sống, tí nữa thì ngồi sau nải chuối ngậm hoa hồng.

Nếu không phải lúc cánh tay chuẩn bị đứt, hai vị giám sát cắn răng bỏ lại Thứ Nguyên nhảy ra khỏi không gian, mang theo cây búa Thor mở không gian khác ra cho cô nhảy vào có lẽ cô đã bị phán 1 điểm về chỗ, hoàn toàn không có cơ hội gỡ bài.

Còn vị lão nhân đang ngồi trong đình ăn điểm tâm kia là người của thế giới này, cũng coi như phẩm vị khá cao kiểu dạng boss ở ẩn nên thiết đãi ba người các cô khá nhiệt tình.

Vì không có ai ở đây nên lão nhân cứ thế bộc lộ cuộc sống đời thường, đợi hai năm nữa khi nam chính thế giới này rơi xuống mới bắt đầu phải diễn.

Khe vực này mang tên Tuyệt Tình Cốc, không hiểu có linh khí tụ hội hay thần linh dẫn dắt mà nơi đây đã trở thành địa điểm nhảy vực cực kỳ xôm tụ.

Tỉ như nam nhân lam y vừa nãy.

Những người rơi xuống đây lúc đầu tận mắt chứng kiến Mạc Khanh rất kinh ngạc, cũng rất sốt sắng muốn cứu người.

"Cô nương, coi như chúng ta có duyên. Bí kíp Giáng Long Thập Bát Chưởng này tặng cô nương"

"Đừng mà, ngươi sẽ không sao hết, ta chữa cho ngươi..."

"Đến lúc chết còn gặp cô nương âu cũng là duyên. La Hán Phục Ma Thần Công này.."

"Không sao, ta cứu ngươi..."

"Không ngờ dưới đáy vực còn có người. Nhất Dương Chỉ này.."

"Ngươi đi thanh thản."

"Cô nương khả ái. Lục Mạch Thần Kiếm này..."

"Ừm, ta biết rồi"

"Hấp Tinh Đại Pháp..."

"Rồi biết rồi để đó đi"

"Đả Cẩu Bổng..."

"...."

Đến bây giờ thì đã quá bình tĩnh tâm không loạn mắt không thèm nhìn.

Người cổ đại thích tự tử, nhất là những nơi nào có vách núi.

Chúng ta nên tôn trọng.

—————

Tiểu kịch trường:

Du Tư Duật cầm máy điện báo to bằng laptop mải chat với fan nam sau buổi đàm thoại ngôn tình đêm khuya, do khuất tầm nhìn chẳng may bị vấp nên ngã nhào xuống cầu thang. Đúng lúc đó A Nhất luôn canh chừng lập tức dùng thân thủ phi phàm đưa tay đỡ lấy.

"May quá, máy điện báo không làm sao"

Tư Mỹ Nhân thì nằm yên vị dưới đất trán chảy máu ròng ròng:.........

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv