" Đây là bản tin trực tiếp tường thuật tại quảng trường Á Hự Hự. Hai ngày qua cơn mưa màu đen bất thường bao phủ diện rộng trên toàn thành phố đã bắt đầu có xu hướng lan ra khắp cả nước. Bên cạnh đó nhiều người cũng lâm vào sốt cao chưa có dấu hiệu giảm, theo thông tin nhận được từ phía bệnh viện hầu như những bệnh nhân này đều chủ yếu làm việc ngoài trời do dính phải nước mưa quá lâu sinh bệnh.
Chúng tôi xin khuyến cáo người dân hạn chế ra ngoài trong khoảng thời gian thời tiết bất ổn cho đến khi cơn mưa dứt hẳn tránh lây nhiễm cúm lạ.
Hiện nay các nhà khoa học vẫn đang cố gắng phân tích mẫu nước để tìm ra kết quả..."
Du Tư Duật tắt ti vi, đứng dậy tiến về phía cửa sổ vén một góc rèm che nhìn ra bên ngoài đã bị cơn mưa đen nhuốm lên toàn bộ mặt đất một màu hắc ám đen kịt bẩn thỉu. Nhìn qua không khác gì một vùng đất chết.
Phía xa xa có 2 người lò dò đi trong màn mưa lúc ẩn lúc hiện, bước từng bước như cơn mưa đen không chút nào ảnh hưởng đến công việc giao hàng họ đang làm. Được một khắc, bỗng chốc một bóng người ngã xuống vũng nước đen không động đậy, người còn lại hốt hoảng đỡ bóng người đã ngã lên vai mình, sau đó cố gắng kéo người nọ lên xe rồi khởi động cứ thế chạy mất hút trong màn mưa.
Du Tư Duật thầm mắng: "Đệch, lại thằng công tử bột hay con tiểu thư nào gọi ship đồ ăn liên lụy người khác. Ông nhớ rõ nhà mày rồi"
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần chợt vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình Du Tư Duật liền cười vui vẻ bắt máy:
"Phong, huynh nhớ ta?"
"Buồn nôn, Tiểu khanh có ở đó không?"
Nghe giọng nói lạ hoắc phát ra trong điện thoại, Du Tư Duật đổi thành giọng điệu ghét bỏ: "Đó là giọng nhờ vả của mấy người à? Hừ .Ở đây không có ai tên Tiểu Khanh cả. Cút đi"
" .... Mẹ kiếp"
Người trong điện thoại nhỏ giọng chửi thề một câu, sau đó hít một hơi đổi thái độ hòa hoãn : "Tôi là Mạc Tần Ân, xin hỏi có Tiểu Khanh em gái tôi ở đó không? Xin hãy đưa con bé nghe máy"
"Tần Ân?" Du Tư Duật hỏi lại.
"Phải".
"A !! ... The pilot guy <3" Du Tư Duật vỗ đét một cái lên bệ cửa sổ như vừa gặp điều gì thú vị lắm.
"Cái gì ?" Mạc Tần Ân khó hiểu hỏi lại.
Du Tư Duật cười khùng khục, bộ dáng không sợ chết tiếp tục vô lại nói: " Nàng thì vừa thổi nến đón sinh nhật tuổi mới, bỏ mặc chàng tuổi nhỏ càng ngày càng cách xa nhau ... ư ư "
Nghe đến đây nếu không hiểu nữa thì Mạc Tần Ân đúng là ngu như con bò.
Hắn bực tức ném điện thoại xuống đất miệng chửi tục: "Con mẹ nó, sao đến cái này nó cũng biết? Chó chết !!"
A Nhất thân thủ rất nhanh như đã dự đoán trước kịp đón được điện thoại khỏi cái hôn cuồng bạo với mặt đất, tiếp tục cầm lên nghe điện mặc kệ vị thiếu gia nào đó quên luôn mục đích gọi điện để làm gì.