[...]
"Du Tư Duật là tên khốn, chết tiệt, chó má, đần độn, ngu si, não heo, argggg sao không đạp hắn ngã chết quách dưới hầm tối luôn đi cho rồi!!!"
"All right Nam Co, I still be there, không thể đợi tôi ra chỗ khác rồi hẵng nói xấu sao. Bad girl "
" Bà đây là Nam Cơ, Nam Co cái đầu ngươi đồ chết tiệt!!!"
"Tên gọi theo English làm gì có dấu?"
"ARGGGGG"
".."
"Hai người kia lúc nào cũng như chó với mèo ấy nhỉ, không thể chung đụng yên tĩnh được 5 phút sao?" Một người đàn ông ngoài 50 mặc áo blouse trắng đeo kính mắt bảo hộ đang cầm ống nghiệm lắc lắc trong tay, vẻ mặt chuyên chú với thành phẩm đang dần đổi màu.
"Cháu thấy có rất nhiều cặp đôi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mới hiểu nhau được ấy" Cô gái có mái tóc đen dài được túm gọn gàng sau gáy thành thạo xoay kính hiển vi trong tay nhìn mẫu mô mới lấy được lúc sáng, vẻ mặt cười nhẹ nhàng.
"Sao? kết quả thí nghiệm lần này có chuyển biến tốt hơn chứ?" Từ hành lang đi vào không gian nghiên cứu rộng lớn, người đàn ông trung niên với mái tóc điểm bạc toàn thân kín mít đồ bảo hộ đang từ từ cởi găng tay và mũ treo vào tủ khử trùng, mặc vào áo blouse đồng bộ.
"Giáo sư Mạc, mẫu mô lần này có chút khuyết điểm nhưng tốt hơn lần trước gấp mấy lần, nếu bỏ ra thêm tầm 4 tháng nữa và tích cực thí nghiệm trên cơ thể người thì vấn đề loại bỏ nó sẽ rất nhanh thôi" Người đàn ông đeo kính mắt bảo hộ quay đều lại. "Cũng nhờ con gái giáo sư làm trợ lý nếu không tôi đã không phân tích được nhanh đến thế"
"Tâm Nhi, không phải ngày mai con có bài kiểm tra sao?"
Mạc Văn Túc là cha đẻ của Mạc Tố Tâm, giáo sư trưởng phụ trách toàn bộ quá trình nghiên cứu quan trọng lần này của Viện. Mọi phân tích đều đã đi đúng hướng thế nhưng chỉ còn kẹt một bước duy nhất mà tất cả nghiên cứu viên đều chưa tìm ra để đi đến phần hoàn thiện dung dịch, thế nên Mạc Tố Tâm sợ Mạc Văn Túc và mẹ cô Dung Phương không được nghỉ ngơi đầy đủ cứ thu xếp xong việc học là lại chạy đến đây giúp đỡ được phần nào hay phần đấy.
"Cha, con đã ôn tập đầy đủ rồi, kết quả chắc chắc sẽ nằm trong top 10 toàn khối mà. Hôm nay đến đây do con có chuyện này muốn nói riêng với cha" Mạc Tố Tâm bỏ kính bảo hộ xuống, tắt công tắc kính hiển vi hướng về phía ông kéo ra phòng riêng bên cạnh.
"..."
"Con nói sao? Có người bình thường đang sử dụng HX-N06" Mạc Văn Túc kinh ngạc, thí nghiệm này của ông chỉ mới dám sử dụng lên tử tù, các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối hoặc có ý niệm bán mạng sống trả món nợ quá lớn mà thôi chứ chưa hề để loại thuốc độc nguy hiểm này lan truyền ra ngoài. Phải biết rằng nếu nghiên cứu bị lộ, toàn viện của họ sẽ bị diệt khẩu sạch sẽ tránh lan truyền tin đồn thất thiệt cho quốc gia. Đó cũng là lý do thí nghiệm nguy hiểm này được đặt ngay tại thủ đô, nơi đông dân cư để tung hoả mù tránh kẻ không có ý tốt dòm ngó.
"Vâng, ba hôm trước con có đến bệnh viên Khiêm gia thăm bạn học bị tai nạn, thì tình cờ thấy người lần trước con từng gặp qua có dấu hiệu bị nhiễm độc HX-N06. Con chưa nói với cha vì chưa chắc chắn lắm.
Lần đầu gặp là ngày 13, người đó nước da trắng xanh, mạch máu chìm, móng tay xám và không có chân bán nguyệt. Ngày 17 gặp lại thì người đó lại yếu ớt đến đáng sợ cứ như bệnh nhân không còn sống được lâu vậy, tuy bị thương toàn thân nhưng con sẽ không nhận lầm được"
"Vậy là người này có đầy đủ dấu hiệu thành công của HX-N06. Con có thăm dò được đó là ai không?" Mạc Văn Túc vô cùng hưng phấn hỏi con gái, phải biết rằng việc này cực kỳ quan trọng đối với bước tiếp theo của thành phẩm, các nghiên cứu viên đã mất rất nhiều thời gian mà vẫn chưa tìm được điều kiện thích hợp để HX-N06 hoàn thành. Nếu nắm được đầu mối này trong tay, ông không tin sẽ không giao được cho quốc gia kết quả hài lòng nhất.
"Đó là một cô gái tóc đen ngắn đến cổ hình dáng nhỏ gầy, hơn nữa được Khiêm gia cho người bảo vệ rất chặt chẽ con thực sự không tìm được chút thông tin nào. Tin rằng nếu cho hacker đột nhập dữ liệu bệnh viện cũng sẽ chỉ cho kết quả nặc danh mà thôi. Con còn thấy thấp thoáng bóng dáng của viện phó Khiêm Tấn Hạo gọi cô ấy là "Khanh" gì đó, chứng tỏ cô gái này khá có địa vị"
"Được, trước hết cha sẽ cho người điều tra xem HX-N06 bị tuồn ra ngoài bằng cách nào. con cứ về nhà nghỉ ngơi đi mai còn đi thi"
"Vâng, con về đây ạ"
Mạc Tố Tâm cởi áo blouse trắng vắt ở tay, vừa mở cửa bước ra ngoài thì đâm sầm vào một người vừa đúng lúc định đi vào.
"Oh my God... Sweetheart làm gì mà vội vậy, lipstic của em dính hết ra áo anh rồi"
Mạc Tố Tâm nhìn vết son màu hồng của mình nổi bật trên phần ngực áo vest trắng, liền hốt hoảng rút khăn tay từ túi ra lau cẩn thận: " Duật ca, em xin lỗi. Anh cởi áo ra đi về em sẽ giặt sạch lại cho anh"
"Ể, không phải em fall in love anh đó chứ mà muốn take it off?" Du Tư Duật vừa nói vừa rất hào hứng cởi áo ra..
"Chúng ta là anh em họ, anh nghĩ nhiều quá rồi, không cần làm động tác cởi cả áo sơ mi như vậy" Mạc Tố Tâm như đã quá quen với tính cách của người anh mới đi du học về này nên cô đã dần thích nghi với sự bông đùa tự nhiên của Du Tư Duật. "Anh đến tìm cha em à?"
"Uh, chú đang trong đấy hả? Có bận bịu gì quá không?"
Mạc Tố Tâm lắc đầu "Không, anh vào đi. Em về trước đây"
"Sweetheart về cẩn thận nhé!!! "
Du Tư Duật mỉm cười chào tạm biệt, ngay khi bóng Mạc Tố Tâm vừa khuất sau hành lang liền thu lại nụ cười vui vẻ thay vào đó là cong khóe môi ẩn ý như vừa được biết một điều rất thú vị. Huýt sáo vài tiếng nhẹ mới đẩy cửa đi vào tìm Mạc Văn Túc.
"..."
[...]
"Tiểu thư, thế này nghe vẻ không hay lắm"
"Có cái gì mà không hay, mau mau cõng ta nhảy xuống tầng 1 coi. Nhanh lên mưa sắp nặng hạt rồi"
"Y tá sẽ kiểm tra"
"Kiểm cái mông, vừa nãy lúc uống thuốc ta có bảo bản thân buồn ngủ chỉ cần ngươi trông chừng rồi. Nhanh nhanh cái chân lên"
Từ tối qua tỉnh dậy đến giờ cô bị bó hẹp trong phòng bệnh hết ăn lại nằm người cũng sắp mốc meo hết cả lên rồi, ngoài kia còn bao nhiêu vật tư cần cô chăm sóc, không thể phí phạm thời gian quý báu ở đây được.
A Nhất im lặng không nói câu nào nữa, rất tròn trách nhiệm hạ thấp lưng xuống cho Mạc Khanh nhảy lên ôm chặt lấy cổ, còn hai chân cô thì quắp vào hông của mình. Được rồi, tuy người nào kia đã có võ công nhưng có A Nhất ở đây quả thực chính là lười không hề muốn vận động.
Thân thủ của A Nhất rất tốt, chẳng mấy chốc nhảy lên lan can này bám xuống lan can dưới mấy lần đã từ tầng 5 đáp xuống an toàn ở tầng 1 rồi.
Mạc Khanh vẫn ôm lấy cổ A Nhất không buông, lười động chỉ đơn giản trùm khăn lên đầu tránh nước mưa và tránh người nhìn thấy biết mặt, liền chỉ tay năm ngón ra lệnh: "Nhanh chạy ra xe."
A Nhất lại cặm cụi cõng theo bị thịt trên lưng một mạch vừa lẩn tránh vừa chạy ra phía cổng bệnh viện nơi thuộc hạ đã lái xe đến đợi sẵn. Có vẻ như đã quá quen với cảnh tượng đội trưởng của mình chiều hết mức tiểu thư ra sao, nên mấy người vệ sĩ này nhanh gọn đưa chìa khóa xe sau đó im lặng dịch sang một bên đợi chỉ thị.
Mạc Khanh tụt xuống khỏi lưng A Nhất, ném cho vệ sĩ nhỏ gầy tóc dài bọc quần áo mà cô cho rằng A Nhất đã đặc biệt gọi một cô gái đến, nhanh chóng chui vào xe vẩy vẩy bớt nước mưa sau đó bảo: "Cô lên phòng bệnh của tôi nằm ngủ đi, thay bộ vest bằng bộ bệnh nhân này vào, nhớ là ngủ như lợn chết đợi đến khi tôi về mới được dậy. Được rồi, A Nhất thẳng tiến ra ngoại thành."
Nhìn bóng xe khởi động rồi lao vun vút rời đi, người vệ sĩ tay cầm bọc quần áo ảo não.
Tiểu thư, tôi là nam mà.
"..."
Trên xe, Mạc Khanh mở laptop ra check một loạt tiến độ các công việc mấy ngày qua cô không thể sờ đến. Khu căn cứ đã dọn dẹp xong sạch sẽ, tường rào bề dày 1,5m, đang nâng đến chiều cao 1m2, khu vực sản xuất đã dựng xong khung nhà, hai ngày nữa bắt đầu lắp đặt máy móc, 10 kho hàng riêng của cô đã lấp đầy ắp,...
"A Nhất"
"Vâng tiểu thư"
"Tường rào phải xây thật kiên cố hơn nữa, chuẩn bị thêm các chòi canh gác có thể lắp đặt được súng tiểu liên, xây dựng hai cổng một cổng chính và cổng phụ ẩn bí mật sau núi để làm đường lui nếu có quân địch tiến đánh, ngoài ra thuê thêm người đào hào nước rộng và sâu xung quanh căn cứ nữa"
A Nhất cảm giác tiểu thư của mình như đang biết điều gì đó tồi tệ sắp đến. Sơ đồ căn cứ này không phải chỉ một chỉ thị của cô là xong mà thực ra bản thiết kế này do chính tay Mạc Khanh làm, cô vừa vẽ vừa chỉnh sửa, xem báo cáo của hắn rồi tìm khuyết điểm lại sửa chữa tiếp khiến nơi này giống một căn cứ quân sự nhiều hơn là nơi "nghỉ dưỡng an toàn" như lời cô nói trước đó.
Cảm nhận được tầm nhìn của A Nhất, Mạc Khanh không ngẩng đầu lên mà điềm tĩnh nói: " Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, lát nữa khi đến các kho hàng ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện gì sắp xảy ra"
1 tiếng đồng hồ sau chiếc xe dừng lại ở tỉnh M, nơi A Nhất thuê phần lớn các kho hàng gần biển để tiện vận chuyển số lượng lớn đến cũng như bảo quản vì dân cư khá thưa thớt. Mạc Khanh khoác cái áo gió to sụ tránh gió lạnh và mưa bụi quất vào mặt, tò tò đi qua hàng rào theo A Nhất.
Cửa sắt kho hàng đầu tiên nặng nề mở ra, theo lệnh của cô mỗi khi một kho đã đầy vật tư thì toàn bộ công nhân ở đó chỉ cần khóa kỹ cửa và bật chế độ camera an ninh lên kiểm tra là được rồi nên ở đây ngoài hai người ra chẳng còn ai cả.
Nhìn các container 40 feet đã đánh dấu tên mặt hàng đầy đủ nằm ngay ngắn sát nhau xếp chồng lên tận nóc nhà Mạc Khanh vô cùng vừa lòng.
"Tắt camera chưa?"
"Đã tắt rồi thưa tiểu thư"
Cô gật đầu, chân bước tới đặt tay lên một container sau đó nhẩm nhẩm ý niệm trong đầu, ngay lập tức toàn bộ kho hàng trống không một cách thần kỳ như thể chưa từng có bất kỳ đồ vật nào từng xuất hiện ở đây vậy.
Đến A Nhất được rèn luyện đã từng chứng kiến rất nhiều sự việc khó tin thế nhưng hy hữu đến tận mức này vẫn là lần đầu tiên có chút luống cuống mở to mắt giật mình, hơi há miệng mãi vẫn chưa thể nói ra câu nào.
Mạc Khanh thu tay lại, vẻ mặt cũng thập phần nghiêm xúc xoay người nhìn thẳng vào A Nhất bắt đầu tiến lại gần, bước chân cô thả chậm vô cùng từ tốn mơ hồ tỏa ra khí thế bức người.
Cũng là một người luyện võ hơn 20 năm sao A Nhất lại không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của người rõ ràng 5 phút trước vẫn còn vô cùng vô hại này chứ? Cơ thể bất giác lui lại về sau nửa bước, Mạc Khanh đưa tay đặt lên vai anh, A Nhất mơ hồ cảm thấy nếu ngay bây giờ không đưa tay ra thủ thế phản đòn thì sẽ bị cánh tay mảnh mai này một chưởng đập quỳ sạt xuống dưới đất không thể gượng dậy được không biết chừng.
Thế nhưng cảnh tượng thể hiện sức mạnh như trong phim mà mọi người hay xem lại không hề xảy ra, trái lại Mạc Khanh nở nụ cười tươi rói như mặt trời ban trưa vỗ vỗ vai cận vệ thân tín nhất của mình hào hứng nói:
"Ngầu vãi không? Tận thế sắp ập đến đít rồi nên là có nhiều bất ngờ hơn nữa nữa nữa cơ. Này đã là gì. Đến kho thứ hai thôi!!"
--- ------ ---------
Hôm nay chúng ta không có tiểu kịch trường, thay vào đó sẽ kể một chút về một phân cảnh không xuất hiện của đêm nay.
"..."
.........
[...]
"Ồ, hay thật trời mưa rồi, mày có thích mưa không?"
Dưới cơn mưa tầm tã trong đêm tối, ánh sáng từ ngọn đèn đường heo hắt vẩy một ít lên hai bóng hình gần đó, một người đàn ông tao nhã khoan thai giương chiếc ô đen lên che những hạt nước đang chảy hững hờ qua mái tóc bạch kim, rơi xuống vai. Người đàn ông còn lại quần áo lấm lem nước bùn, cả hai chân đều bị thương nên không thể đi được chỉ có thể đáng thương hèn hạ liên tục dùng tay lùi ngược lại về sau. Hắn nghiến răng rít lên từng chữ như thể cố giảm bớt cơn đau dưới chân mang lại:
"Du Tư Duật, nếu lúc này mày giết tao thì nhiệm vụ bắt con nhỏ đó về viện nghiên cứu sẽ không được hoàn thành, mày mà nguyên vẹn trở về chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và trở thành vật thí nghiệm thay thế"
"Hả?? Ha Ha!!!" Du Tư Duật cười nhạt, đá thêm một phát vào cục đá dưới chân bay thẳng một đường cong đập vào mặt của kẻ đang chật vật kia.
"Mày quên à??
Tao là người xấu!!
Đây là công việc đương nhiên tao phải làm....
Kìa.... bình thường mày hay lên giọng bảo tao cợt nhả khó nhìn lắm mà, sao giờ lại chui rúc như một con chó thế? Hay là do chưa thấy tao thế này bao giờ?"
"....
...Du...Du Tư Duật, rút cuộc thì mày định làm gì? Hay mày muốn phản bội? Viện nghiên cứu sẽ không tha cho mày!!!"
Du Tư Duật nhẹ nhàng mân mê con dao Thụy Sĩ trong tay, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo....
"Đừng hỏi nhiều mấy câu đần độn như vậy. Tao thích thì tao giết thôi.
Tao nghiêm túc đấy."