Trong phòng bếp mọi người đối với Thẩm Hoa Vinh đến cùng trong lòng vẫn có cảnh giác, Thẩm Hoa Vinh không có giống lần trước đến xin đước một chén cơm, mà người bị phòng bếp đuổi ra khỏi phòng bếp.
Thẩm Hoa Vinh Thẩm Hoa Vinh ánh mắt lưu luyến nhìn xem cơm trắng cùng thịt thơm ngon trong phòng bếp, trong miệng hùng hổ không cam lòng kêu lên.
Thẩm Hoa Vinh đi rồi, sau nhìn thấy Thẩm Duyệt, liền không thể chờ đợi được hỏi
"Như thế nào? Như thế nào?"
Thẩm Duyệt một bộ dáng một lòng tin tưởng khiến cho Thẩm Hoa Vinh hoàn toàn yên tâm.
"Chết tiệt, đám người kia cũng dám đuổi ta đi ra, hừ, " Thẩm Hoa Vinh liên tục mặc niệm không thôi những thứ cơm trắng thịt kho tàu kia.
Nghe lời nói của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt nước miếng cũng không nhịn được chảy xuống.
"Chúng ta đi, " nếu đã làm xong chuyện rồi, như vậy Thẩm Duyệt cũng cũng không dám ở tại chỗ này lâu, nếu như bị người phát hiện rồi, liền gặp nguy.
Trong phòng bếp sau khi làm xong người đem thức ăn chuẩn bị để cho người ta mang đi qua bên chỗ Vân Khởi.
Vân Khởi sắc mặt hoàn hảo, nhưng mà những dị năng giả bên người cô đều có vẻ mặt xanh xao, mặc dù còn có thể dựa vào tinh hạch kiên trì, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì cũng không được bao lâu.
Đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng va chạm rầm rầm, như đánh mạnh ở lòng người, khiến cho người ta không khỏi phiền não, rất nhiều người đối với tang thi trên đỉnh đầu kia không ngừng chửi bới.
Người phòng bếp đầu tiên đi đến trước người Vân Khởi, ánh mắt nhìn về phía Vân Khởi đều là sùng bái.
Vân Khởi tiếp nhận hộp cơm đầu bếp đưa tới, sau khi đối đầu bếp nói cám ơn, liền mở hộp cơm ra.
Vân Khởi hộp cơm đích xác là cùng người khác không giống nhau, mặc dù bên trong thức ăn cũng không có khác biệt, nhưng cơm tẻ cùng thịt kho tàu bên trong so với người khác đều nhiều hơn không ít.
Vân Khởi biết rõ điều này là người ta thông qua loại phương thức này biểu đạt ý sùng kính đối với mình, Vân Khởi cũng không có cự tuyệt.
"Ân? Đã có chuyện gì xảy ra?" Vân Khởi hơi nhíu mày đầu, cúi đầu xuống hộp thức ăn cẩn thận ngửi một cái, sắc mặt lập tức đại biến, quát lớn:
"Dừng lại, " rồi sau đó lại cầm hộp cơm trong tay quăng mạnh xuống đất, thức ăn trong hộp cơm, rơi lả tả đầy đất.
Mọi người ở chỗ này không biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Vân Khởi, không biết nên làm sao bây giờ?
"Trong cơm có độc, " Vân Khởi sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh như băng làm cho người ta kinh sợ.
"Cái gì có độc?"
Những người đưa cơm tới cùng những người đầu bếp kia chân lập tức mềm nhũn, liền xụi lơ trên mặt đất,
“Cái này không có khả năng, điều này sao có thể?" Đầu bếp biết rõ nếu như bên trong cơm này thật sự bị tra ra có chất độc, như vậy hậu quả không là bọn họ có thể thừa nhận.
"Sẽ không, chúng ta nhìn tận mắt, tại sao có thể có độc?"
"Đúng vậy, hội trưởng, chúng ta sẽ không,"
"Hội trưởng, thật sự là oan uổng a!"
"..."
Xung quanh dị năng giả sắc mặt cũng đại biến, hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt, nếu như lúc này xảy ra điều gì bất trắc, kia...
Mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu tang thi động vậtt hung hãn không sợ chết, sắc mặt trắng bệch.
Vân Khởi nhìn lướt qua những đầu bếp kia, hỏi:
"Phòng bếp có thể có người xa lạ đi qua?"
Đầu bếp đã sợ hãi, nghe Vân Khởi lời nói, sững sờ, lập tức có người hô:
"Hội trưởng,có, có cha ngài đi qua a."
Thẩm Hoa Vinh? Vân Khởi cũng không nhịn được sững sờ, người nọ làm như thế nào tiến vào nơi này?
Vân Khởi sắc mặt âm trầm
"Ta không phải là đã hạ lệnh không cho hắn vào nơi này sao? Ai phóng hắn tiến vào nơi này?"
Nghe lời nói Vân Khởi, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù trước biết rõ cha hội trưởng muốn độc chết hội trưởng, nhưng là đáy lòng dù sao cũng là có một chút hoài nghi.
Bất quá lần này, mọi người nhưng là rất khẳng định, cha hội trưởng thật sự là muốn độc chết hội trưởng rồi.
Một lần còn có thể oan uổng, hai lần đó đâu?
Đã có dị năng giả đi ra ngoài điều tra chuyện từ đầu đến cuối rồi, lúc này vừa vặn trả lời:
"Hội trưởng, hai dị năng giả gác cổng đã chết rồi."
Ồn ào!
Nghe lời dị năng giả kia nói, Vân Khởi hít sâu một hơi,
"Lại đi làm lại một chút cơm canh, hết thảy chờ tang thi thối lui sau lại suy xét."
Vân Khởi mặc dù vững vàng, nhưng mà ai cũng nhìn ra được hội trưởng bọn họ thật sự rất giận. Phía ngoài tang thi còn đang liên tục tấn công căn cứ, dị năng giả chống cự tang thi nếu như không có Vân Khởi cung cấp tinh hạch, đã sớm mệt chết đi mấy lần, lúc này nơi nào có người rảnh rỗi đi đuổi bắt Thẩm Hoa Vinh?
Chờ đánh lui tang thi, ngày tốt lành của Thẩm Hoa Vinh liền kết thúc, coi như là Vân Khởi muốn giết Thẩm Hoa Vinh, cũng sẽ không có người nói Vân Khởi cái gì không đúng, chỉ biết vỗ tay bảo hay.
Nếu như lần này kế hoạch của Thẩm Hoa Vinh thực hiện được, như vậy những dị năng giả ăn vào cũng sẽ chết đi, đến lúc đó, tang thi sẽ đánh vào căn cứ, khi đó, mọi người trong căn cứ sẽ chết, lúc này, tất cả mọi người hận không thể tự tay giết Thẩm Hoa Vinh.
Những đầu bếp kia gặp Vân Khởi cũng không có làm khó bọn họ, trong nội tâm vàng thêm áy náy sợ hãi, dè dặt cẩn thận hơn.
Những thứ này đầu bếp này thật vất vả có một cái công việc tốt, có nguồn thu nhập nuôi sống mình cùng gia đình, vốn là dè dặt cẩn thận, không nghĩ tới thế nhưng sẽ phát sinh loại chuyện như vậy, mấy vị đầu bếp trong nội tâm sợ hãi cực kỳ khủng hoảng, nhưng mà thật không nghĩ tới hội trưởng còn sẽ tín nhiệm bọn họ, mấy vị đầu bếp trong nội tâm âm thầm thề, lần này định không thể lại để sảy ra sai sót gì rồi.
Ở thời điểm đầu bếp nói Thẩm Hoa Vinh đi qua phòng bếp, người ở chỗ này cũng đã biết chuyện từ đầu đến cuối, trước bọn họ còn đang hoài nghi, nào có cha ruột nào lại muốn độc chết con gái ruột của mình?
Nhưng mà sau chuyện lần này, mọi người cũng đã tin tưởng không thể nghi ngờ, Thẩm Hoa Vinh kia chính là người có bệnh thần kinh, có người con gái tốt như hội trưởng bọn họ như vậy, thế nhưng không có hảo hảo quý trọng, còn muốn độc chết, thật sự là chán sống đây mà.
Đầu bếp dùng thời gian nhanh nhất, đã làm xong thức ăn, Vân Khởi mang theo mọi người cơm nước xong, lại tiếp theo chống lại tang thi.
Vân Khởi lạnh lùng nhìn thoáng qua tang thi đỉnh đầu kia đúng là âm hồn bất tán, tang thi lực công kích độ đã muốn giảm rồi, nghĩ đến qua không được bao lâu, tang thi cũng sắp muốn tản đi.
Bất quá, đợi đến khi đó, có lẽ cô...
Tứ đại thế gia đang ở trên tường thành nhìn xem tang thi ngoài thành đang yếu dần, rốt cục xem như thở phào nhẹ nhõm, tang thi công kích rốt cục yếu đi.
Nhưng, đột nhiên, một trận thét chói tai đến cực điểm giống như theo từ chân trời xa xôi mà đến, khiến cho vô số người cảm thấy màng nhĩ muốn phình ra, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
Theo sau tiếng vang lên kì lạ kia, tang thi ở bên ngoài căn cứ lại bắt đầu điên cuồng công kích vào tường thành.
"Nguy rồi, tang thi dường như muốn nổi điên" tang thi xác thực lực đánh đã yếu đi, nhưng tang thi sau lưng rõ ràng cho thấy hắn không cam lòng, nghĩ muốn giãy giụa một đợt cuối cùng.
Chỉ cần bây giờ có thể chống cự, như vậy tang thi sẽ tản đi.
Trong căn cứ người tất cả đều giữ vững tinh thần, muốn cùng với tang thi tiến hành một trận đánh quyết tử.
Tang thi ở một lần cuối cùng công kích trở nên điên cuồng vô cùng, mãnh liệt như thủy triều vọt tới.
"Ngăn trở, ngăn trở."
"Đây là một lần công kích cuối cùng của tang thi, mọi người nhất định phải ngăn trở!"
"Tang thi sắp không được rồi, vì căn cứ, vì người thân, mọi người nhất định phải ngăn trở."
Tứ đại gia tộc đều xuất hiện, tất cả mọi người biết rõ thời khắc quyết định sinh tử đã đến, lúc này, tất cả mọi người ánh mắt kiên định nhìn xem tang thi điên cuồng, chỉ có giết con tang thi này, bọn họ mới có thể sống, người thân của bọn họ mới có thể sống, nếu không phải là ngươi chết chính là ta vong!
Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt theo từ trong công hội đi ra cũng không có rời đi, mà là núp vào một góc khuất theo dõi.
"Tiểu Duyệt a, ngươi nói Vân Khởi kia thật có thể bị độc chết sao?" Thẩm Hoa Vinh có chút không yên lòng hỏi.
Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng lo lắng rất, cô đương nhiên hy vọng có thể thành công, nhưng nghe Thẩm Hoa Vinh hỏi có chút bực mình nói
"Sẽ thành công, yên tâm đi."
Giống như là đang nói với Thẩm Hoa Vinh, lại càng giống là đang tự cho mình lòng tin vậy.
Nhưng mà một lúc sau hai người lại phát hiện, phía bên trong công hội thật yên tĩnh, không có chút rối loạn nào, hai người liếc mắt nhìn nhau, một loại dự cảm xấu tràn ngập ở trong lòng hai người.
Thẩm Hoa Vinh bây giờ thật sự rất hối hận, nếu như bọn họ thành công, hiện tại công hội nhất định sẽ phát sinh hoảng loạn, nhưng khi nhìn về phía bên trong công hội yên tĩnh thế kia, nhìn lại lưới phòng hộ trên đỉnh đầu, Thẩm Hoa Vinh biết rõ là đã thất bại.
Sớm biết rằng sẽ thất bại, hắn liền không cùng Thẩm Duyệt làm những chuyện điên khùng này rồi, lúc trước Vân Khởi mặc dù hoài nghi hắn, nhưng cũng không có chứng cớ xác thực, nhưng mà bây giờ coi như là xong rồi.
Thẩm Hoa Vinh nhìn về phía Thẩm Duyệt trong ánh mắt mang theo tia oán hận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Hiện tại Vân Khởi nhất định hận không thể giết hắn rồi, vậy hắn hiện tại chỉ có thể đi theo sát sau lưng Thẩm Duyệt, dù sao cô ta ít nhất còn là một dị năng giả.
Nếu không chỉ bằng hắn, Vân Khởi nhất định sẽ giết hắn một cách dễ dàng.
Thẩm Duyệt hít sâu một hơi, mới có thể kềm chế lửa giận trong lòng mình, vì cái gì? Vì cái gì?
Cô đâu có để lộ cái sơ hở gì, vì cái gì Vân Khởi lại phát hiện?
Hơn nữa rõ ràng độc kia không có hương vị, người bình thường nhất định là không thấy được, tiểu tiện nhân Vân Khởi kia như thế nào phát hiện ra?
"Đi, chúng ta nhanh chóng rời đi." Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, nhấc chân liền hướng ngoài thành đi.
Thẩm Hoa Vinh vội vàng đuổi theo
"Tiểu Duyệt a, chúng ta sẽ không có chuyện gì đi?"
"Hừ, " Thẩm Duyệt hừ lạnh một tiếng
"Có việc? Chúng ta đương nhiên sẽ có việc, nghĩ đến tiểu tiện nhân Vân Khởi kia chắc chắn đã hạ lệnh đuổi theo giết chúng ta xuống rồi đi."
"Cái gì?" Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt đưa đám, trong lòng hối hận đến đứt ruột đứt gan rồi, hắn không nên có lòng tham.
Chứng kiến bộ dáng này của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt lại nhìn hắn chướng mắt, lạnh lùng mở miệng nói
"Ngươi nếu là cảm thấy đi theo ta nguy hiểm, ngươi có thể tự động rời đi a!"
Thẩm Hoa Vinh nghe lời Thẩm Duyệt nói, sợ thiếu chút nữa không đứng được, rời đi?
Hắn ngược lại nghĩ a, hắn mà rời khỏi cô ta chỉ biết sẽ bị chết nhanh hơn.
Thẩm Duyệt chứng kiến bộ dáng Thẩm Hoa Vinh giận mà không dám nói gì, cũng biết Thẩm Hoa Vinh chỉ là một kẻ bất lực.
Thẩm Hoa Vinh không dám nói gì, chỉ là sít sao đi phía sau lưng Thẩm Duyệt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua, Thẩm Duyệt nhịn không được nhắm mắt lại, lập tức một loại hơi thở băng hàn lạnh lẽo thấu xương đánh tới.
Thẩm Duyệt biến sắc, liền nhìn thấy người mặc áo đen xuất hiện ngay trước mặt, chính hắn là người đưa cho cô chất độc.
Lần nữa gặp phải người áo đen, Thẩm Duyệt lần này rất là căng thẳng, cô muốn người áo đen cho cô chỗ tốt, nhưng lại không có hoàn thành nhiệm vụ mà người áo đen giao cho cô.
Thẩm Duyệt bản có thể biết rõ người áo đen trước mặt không dễ chọc, cho nên lần nữa nhìn thấy người áo đen, Thẩm Duyệt chột dạ không dám nhìn vào con mắt của hắn, trong nội tâm rất căng thẳng, thậm chí còn có một giọt mồ hôi lạnh theo đầu lông mày chảy xuống.
"Hừ, " người áo đen phát ra hừ lạnh một tiếng, này tiếng hừ lạnh này nhìn như thanh âm phát ra không lớn, nhưng lại ở bên tai Thẩm Duyệt nổ vang, chấn động đến mức khiến màng nhĩ Thẩm Duyệt đau từng trận, thiếu chút nữa hộc máu, lui về phía sau một bước, ngã ngồi dưới đất.
"Phế vật vô năng." Người áo đen rất tức giận.
Thẩm Hoa Vinh vốn là thấy một người áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cho là người Vân Khởi phái đến bắt hắn, xoay người liền muốn chạy.
Nhưng khi nhìn đến Thẩm Duyệt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt vẻ mặt dường như là biết người áo đen kia, Thẩm Hoa Vinh trong nội tâm hiếu kỳ, ngược lại nhất thời đứng ở bên cạnh. Thẩm Hoa Vinh không có nghe được người áo đen nói cái gì, chỉ nhìn thấy Thẩm Duyệt xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Đây là kẻ địch?
Thẩm Hoa Vinh nghiêng đầu liền muốn chạy, nhưng mà Thẩm Hoa Vinh phát hiện, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không cất bước được, tựa hồ dậm chân tại chỗ, Thẩm Hoa Vinh mắt lộ ra kinh hãi, hô hấp cố gắng nhẹ nhàng, động cũng không dám động.
"Đại nhân, oan uổng, không phải là ta không tận tâm, thật sự là Vân Khởi kia quá mức giảo hoạt, " Thẩm Duyệt không biết người trước mắt là ai, nhưng vì mình mệnh, cô ta khi nói chuyện với người áo đen đều rất nịnh nọt.
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru, thất bại chính là thất bại, vô năng còn muốn ngươi có ích lợi gì?" Người áo đen nói, cánh tay vung lên, làm như muốn giết Thẩm Duyệt.
"Không cần a" Thẩm Duyệt thê lương gọi một tiếng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trước mặt Thẩm Duyệt, thay cho cô ta đỡ được đạo lệ phong giết người kia.
Thẩm Duyệt cúi thấp đầu, thân thể cũng không có truyền đến kịch liệt đau nhức, Thẩm Duyệt ngẩng mạnh lên đầu một cái, liền vừa hay nhìn thấy một vóc người dị thường cao lớn, hai mắt đỏ bừng ngăn cản ở trước mặt cô.
Người đàn ông ở trước mắt lưng hùm vai gấu, trên mặt gân xanh nổi lên, khuôn mặt dữ tợn, nhưng ở trong mắt Thẩm Duyệt là vô cùng vui mừng.
Cô ta không biết người trước mắt là ai, nhưng mà cô ta biết rõ, cô ta tựa hồ sẽ không phải chết.
Nhưng mà xem người đàn ông ở trước mắt, Thẩm Duyệt lại phát hiện người đàn ông ở trước mắt tựa hồ có chút quen mắt, cẩn thận nhìn một cái, Thẩm Duyệt lập tức trừng lớn hai mắt, không thể tin kinh kêu ra tiếng
"Trần Thông?"
Người đàn ông ở trước mắt cứu cô ta không là ai khác đúng mà đúng là Trần Thông bị cô hạ chất độc kia.
Thẩm Duyệt như thế nào cũng không nghĩ ra, tại thời khắc sinh tử như vậy, người cứu cô ta, dĩ nhiên là kẻ mà cô ta vẫn xem thường, thậm chí còn hạ chất độc muốn giết chết, Trần Thông.
Thẩm Duyệt vẻ mặt mê mang, người đàn ông kia sau khi nghe được Thẩm Duyệt kêu lên Trần Thông, mắt lộ mê mang, tựa hồ không biết là có ý gì.
Trước mắt Trần Thông trong miệng phát ra một loại tiếng gào thét của dã thú, hắn không biết hắn là ai, hắn chẳng qua là cảm thấy nữ nhân trước mắt, làm cho hắn nhịn không được thân cận.
Người áo đen kia không nghĩ tới ở lúc hắn giết người, thế nhưng có người ngăn cản, người áo đen cẩn thận đánh giá Trần Thông một chút, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia thích thú vui vẻ.
"Hảo, ha ha, thật là không có nghĩ đến a!" Người áo đen cười quan sát Trần Thông, Trần Thông tựa hồ cũng phát giác được trước mắt người áo đen rất cường đại, mặc dù chắn ở trước mặt Thẩm Duyệt, nhưng mà lại không có chủ động tiến công.
"Được rồi, nể mặt ngươi, hôm nay ta liền tha cho nữ nhân này" người áo đen nói xong, thân hình chuyển một cái, liền biến mất tại chỗ.
Thẩm Duyệt nhìn thấy người áo đen bỏ đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, một bộ dáng sợ hãi không nói thành lời.
Thẩm Hoa Vinh thấy người áo đen kia đi rồi, hai chân mềm nhũn xụi lơ ở trên mặt đất, vội vã thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết người nọ là ai, nhưng là hắn biết rõ người nọ rất nguy hiểm, hiện tại tốt lắm, hắn tựa hồ được cứu rồi.
Thẩm Hoa Vinh biết mình sau khi bảo vệ được một cái mạng, mới từ từ nhìn xem Thẩm Duyệt, ánh mắt lộ ra phẫn hận, đều là do tiện nhân này, đều là do cô ta không biết đắc tội với ai, mới làm liên lụy tới hắn, thật là đáng chết.
Thẩm Duyệt lại cũng không thèm nhìn tới Thẩm Hoa Vinh, mà đứng lên, nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này con ngươi đỏ bừng, tia máu tràn ngập.
"Trần Thông?" Thẩm Duyệt thử thăm dò gọi một tiếng.
Trần Thông đã không biết nói chuyện, chỉ sững sờ nhìn xem Thẩm Duyệt, trong mắt thậm chí có chút nghi hoặc.
Thẩm Duyệt chột dạ lợi hại, cô ta tự tay đem chất độc đút cho Trần Thông, cô ta sợ hãi, cô ta sợ Trần Thông là tìm cô ta báo thù. Thẩm Duyệt không dám động, cô ta sợ, cô ta vừa động, Trần Thông liền sẽ giết cô ta.
Còn là Thẩm Hoa Vinh cẩn thận đi đến bên cạnh Trần Thông, đối với Trần Thông lộ ra nụ cười nịnh nọt,
"Thật sự là rất cảm tạ ngài, cám ơn ngài..."
Đối mặt với Thẩm Hoa Vinh cảm tạ, Trần Thông chỉ mê mang nhìn xem Thẩm Hoa Vinh, cũng không nói chuyện, cũng không động.
Thẩm Hoa Vinh có chút lúng túng, trong lòng hắn không thoải mái, nhưng mà đối mặt là Trần Thông, Thẩm Hoa Vinh lại một ít cũng không dám đem bất mãn ta của mình biểu đạt ra ngoài.
Thẩm Hoa Vinh nhìn xem Thẩm Duyệt đứng ở một bên ngây ngốc, nhịn không được đẩy Thẩm Duyệt một cái
"Đều là ngươi, " trong giọng nói tràn đầy oán hận.
Nhưng mà còn không đợi Thẩm Hoa Vinh đẩy cái thứ hai, liền cảm thấy sau lưng giống như là bị người hung hăng đập một búa, chờ thời điểm hắn kịp phản ứng, thân thể đã bị đập mạnh vào tường.
"Phốc!" Thẩm Hoa Vinh phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đều ảm đạm đi không ít.
Trần Thông cũng đã chắn ở trước mặt Thẩm Duyệt, lạnh lùng nhìn xem Thẩm Hoa Vinh.
Ánh mắt kia lạnh như băng, hù dọa Thẩm Hoa Vinh tâm sợ run lên, cổ họng cũng không dám thốt ra.
Mà Thẩm Duyệt ở một bên mắt sáng rực lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn xem Trần Thông.
Toàn thân kích động như phát run, ngay cả giọng nói đều có chút run rẩy
"Ngươi... Ngươi..." Thẩm Duyệt chỉ Thẩm Hoa Vinh nằm trên mặt đất cách đó không xa nói:
"Đi, đánh hắn!"
Thẩm Duyệt nói đơn giản, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Thông.
Trần Thông nghe Thẩm Duyệt lời nói, ngay cả do dự cũng không có, vèo một cái, liền đứng ở trước mặt Thẩm Hoa Vinh, ở trong ánh mắt hoảng sợ của Thẩm Hoa Vinh, Trần Thông không chút lưu tình, một quyền đập vào trên mặt Thẩm Hoa Vinh.
"Răng rắc!" Thẩm Hoa Vinh ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có truyền ra, cái cằm liền bị đánh rớt.