Thẩm Hoa Vinh chưa từng có đi qua khu dân nghèo, khu dân nghèo đối với Thẩm Hoa Vinh mà nói, đều là phi thường lạ lẫm và đầy khinh bỉ chán ghét.
Chứng kiến ngõ hẻm nhỏ bé ẩm ướt, Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt ghét bỏ đi đường đều dè dặt, dường như là sợ rác rưởi bẩn thỉu trên mặt đất dính vào làm bẩn quần áo của hắn vậy.
"Như thế nào còn chưa tới a?"
"Nơi này như thế nào bẩn như vậy a?"
Trước kia Thẩm Hoa Vinh cảm giác mình ở tại trong loại phòng nhỏ trước kia đã đủ khổ rồi, nhưng không nghĩ tới hôm nay, thế nhưng sẽ có loại địa phương mùi thúi ngút trời, trật hẹp phảng phất chuồng heo vậy.
Thẩm Duyệt chứng kiến vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Hoa Vinh, sắc mặt lạnh như băng, không nói gì thêm.
Thẩm Duyệt trong nội tâm làm sao lại nguyện ý ở loại địa phương này, nhưng nếu như không ở nơi này, cô có thể ở nơi nào? Trong thành cô căn bản ở không được, chỉ cần vừa lộ mặt, cũng sẽ bị người đánh đuổi ra, đây đều là do lỗi của con tiện nhân Vân Khởi kia.
Thẩm Hoa Vinh thập phần không muốn bước vào phòng nhỏ.
"Ai u!"
Nhưng là vừa đi đến cửa phòng, Thẩm Hoa Vinh liền bị vấp một cái chân vào Trần Thông, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hiện tại Trần Thông đã đã hôn mê rồi, Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy vật cản thân khiến mình té ngã là một con người, vì vậy oán hận đá một cước vào Trần Thông.
"Ai u, ngươi lão già chết tiệt này, ngươi sao lại ở đây?" Dương Mai không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh, hắn không phải là nhìn mẹ con cô chướng mắt sao? không phải là không cần mẹ con bà ta sao?
Thẩm Hoa Vinh lần nữa nhìn thấy Dương Mai, trên mặt một chút thẹn cũng không có, chẳng qua là cảm thấy Dương Mai đầu tóc rối bù có chút giống người đàn bà điên.
Dương Mai mặc dù trong miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng trong lòng đến cùng vẫn là nhớ Thẩm Hoa Vinh.
Có người trong nhà nhìn thấy lại tới một cái người, lại nghe đến Dương Mai lời nói, liền đoán đến nam nhân ở trước mắt nhất định là chồng của Dương Mai.
"Biến! nơi này là địa phương nào, ai cho ngươi đi vào?" Có người mở miệng.
"Đúng vậy, nghĩ mình là ai cơ chứ?"
Thẩm Duyệt mới vừa vào cửa nghe được lời này, sắc mặt lập tức đỏ bừng, biết rõ đây là đang nói bản thân!
"Cắt!" Thẩm Hoa Vinh ngược lại giọng nói cứng rắn đầy khinh bỉ nói
"Ngươi làm sao nghĩ lão tử nguyện ý tại đây a? Địa phương quỷ quái này, lão tử đều khinh thường đến."
Lời nói của Thẩm Hoa Vinh lập tức xúc phạm vào nhiều người tức giận rồi. Chỉ thấy mọi người trong phòng trước còn không lên tiếng rối rít đứng dậy, hai mắt hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh thấy vậy lập tức hù dọa núp ở sau lưng Thẩm Duyệt, cái đầu co lại liếc trộm.
Thẩm Duyệt bị Thẩm Hoa Vinh lam cho tức giận thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nhìn xem người chung quanh một bộ dáng muốn chém chết bọn họ, Thẩm Duyệt nhịn không được lộ ra giọng nói nịnh nọt cười nói
"Các vị, các vị đây là cha ta, hắn không phải là cố ý nói như thế, kính xin các vị không nên tức giận, không nên tức giận."
"Hừ, chúng ta chỗ này tiểu, không chứa nổi tôn đại phật này”, bọn họ đã sớm nhìn Thẩm Duyệt không vừa mắt rồi, hai kẻ bạch nhãn lang mà thôi.
Thẩm Duyệt không có cách nào, đành phải từ trong lòng ngực xuất ra một chút bánh bao mới vừa đổi lấy.Những bánh bao này là dùng một cái tinh hạch tang thi cấp năm đổi lấy, còn lại là đổi thành thẻ điểm.
Có người trong nhà nhìn thấy Thẩm Duyệt xuất ra bánh bao, trên mặt lập tức toả sáng ra hào quang, trong phòng có mấy người đi ra ngoài tìm việc làm, chống lại tang thi nên trong phòng cũng không phải chen lấn, nhưng mà hương vị vẫn rất khó ngửi.
Mấy người trong phòng cầm bánh bao của Thẩm Duyệt cùng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Hoa Vinh cũng không dám nói nữa cái gì, Dương Mai nhìn thấy bánh bao, liền mãnh nhào tới, nắm lấy một cái bánh bao liền nhét vào trong miệng, miệng bị nhét đến phình ra, ngay cả nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
"Khụ khụ..." Dương Mai bị nghẹn lợi hại, thời khắc mấu chốt may được Thẩm Duyệt cho cô uống một hớp nước, mới xem như sống lại. Chờ Dương Mai rốt cục ăn no, Dương Mai lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hoa Vinh ở bên cạnh
"Nói đi, sao ngươi lại tới đây?"
Dương Mai bất mãn trừng mắt Thẩm Hoa Vinh, trong nội tâm vẫn có chút oán giận Thẩm Hoa Vinh vô tình.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thoáng qua Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt chủ động kéo tay lại Dương Mai, thấp giọng ở lỗ tai Dương Mai, nói sự tình từ đầu đến cuối.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, " Dương Mai nhịn không được cao giọng kêu lên, lại bị Thẩm Duyệt một phen bụm miệng, Dương Mai hắc hắc cười hai tiếng, mấy ngàn cân lương thực a, thật sự là quá tốt!
Lương thực mặc dù tốt, nhưng mà chuyện trước mắt vẫn là mấu chốt nhất nhưng mà... Thẩm Duyệt đưa ánh mắt nhìn vào hướng Trần Thông nằm co rút thành một trên mặt đất không biết sống hay chết. Thẩm Duyệt đưa cho Thẩm Hoa Vinh một cái ánh mắt, hai người đồng thời gật đầu, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trần Thông.
Thẩm Duyệt ngồi xổm bên người Trần Thông, đem tay đặt ở cánh mũi Trần Thông, hô hấp dồn dập, toàn thân nóng hổi, bất quá cuối cùng còn chưa chết.
Thẩm Duyệt thật cao hứng, nếu như Trần Thông chết rồi, cô thật đúng là không biết đi nơi nào tìm một vật thí nghiệm a.
Thẩm Hoa Vinh cũng thật cao hứng, sau đó hai người liền đem Trần Thông đỡ đến góc tường.
Có Thẩm Hoa Vinh cản trở ánh mắt của mọi người, Thẩm Duyệt là nhanh tay đem chất lỏng đổ vào trong miệng Trần Thông.
Đương nhiên chất lỏng vốn cũng không phải là rất nhiều, Thẩm Duyệt coi như là muốn cấp Trần Thông uống nhiều một chút, cũng không có bao nhiêu, vì vậy Thẩm Duyệt đành phải để Trần Thông uống một giọt nhỏ.
Sau khi Trần Thông uống chất lỏng kia, vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng gì, Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thông, xem phản ứng của Trần Thông.
Một lát sau, Trần Thông vẫn không có phản ứng gì.
"Tiểu Duyệt a, ngươi xem vậy làm sao không có động tĩnh a?" Thẩm Hoa Vinh có chút lo lắng xem Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt trong lòng cũng phiền muộn không nói ra được, cô so với Thẩm Hoa Vinh gấp hơn.
Đột nhiên, Trần Thông ở trên mặt đất động.
"A... Ngạch... Hí..."
Trần Thông nằm trên mặt đất trong miệng không ngừng phát ra một loại gào thét của dã thú, toàn thân đều đang run rẩy, từng cái từng cái gân xanh hiện lên trên da, toàn thân đỏ bừng phảng phất giống như lửa, cơ tay căng cứng, bàn tay gắt gao cào trên mặt đất, trên mặt đất nguội lạnh, tạo ra những vết cào thật sâu.
"A?" phản ứng của Trần Thông đem ba người Thẩm Hoa Vinh sợ hết hồn.
"A..." Trần Thông lại gào thét một tiếng, trong hốc mắt tròng mắt biến thành màu đỏ tươi, lồi ra ngoài dường như muốn rơi xuống vậy.
"Tiểu Duyệt, tiểu Duyệt, này?" Dương Mai có chút sợ hãi cầm lấy hai tay Thẩm Duyệt.
"Đúng vậy, tiểu Duyệt làm sao bây giờ?" Thẩm Hoa Vinh cũng gấp.
"Rống!" Trần Thông lúc này lại phát ra một tiếng gào thét, làm như rất thống khổ, thân thể phát ra tiếng cạch cạch, giống như là tiếng xương cốt vỡ nát vậy.
"Đi, đi, " Thẩm Duyệt cũng sợ, cô mặc dù còn không xác định, chất lỏng kia là cái gì, nhưng là cô biết rõ, này tuyệt không là vật gì tốt.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, chỉ cần không phải thứ đồ tốt, là tốt rồi.
Có người trong nhà cũng bị hành động khác thường của Trần Thông hấp dẫn ánh mắt, bọn họ nghi hoặc nhìn đám người Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt cũng không để ý những điều này, kéo Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh liền muốn rời khỏi, cô có một loại dự cảm, lại ở tại chỗ này, cô nhất định sẽ không có cái kết cục tốt gì.
"A?" Thẩm Duyệt vừa đi hai bước, mắt cá chân liền bị người bắt lấy.
Đúng là Trần Thông, chỉ thấy Trần Thông thống khổ trợn to hai mắt, cặp kia máu đỏ tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Duyệt, đôi môi hơi mở ra, gian nan phun ra mấy chữ
" Tiểu Duyệt...... Cứu ta, cứu ta."
Thẩm Duyệt bị bộ dáng của Trần Thông hù dọa toàn thân đều nổi da gà, Thẩm Duyệt không chút nghĩ ngợi dùng chân gắt gao đá đánh cái tay kia của Trần Thông.
"Thả ta ra, thả ta ra, cút ngay, cút ngay" Thẩm Duyệt một chút cũng không có lưu tình, dùng chân hung hăng đạp đánh tay Trần Thông.
Trần Thông tay rốt cục bị Thẩm Duyệt đạp rớt rồi, Thẩm Duyệt liên tục không ngừng kéo Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh ra phòng.
"A..." Thẩm Duyệt mới vừa ra khỏi phòng, trong phòng liền truyền ra từng đợt tiếng thống khổ gào thét
"Ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá." Rời khỏi phòng Thẩm Duyệt hai tay gắt gao nắm chặt cái bình thủy tinh kia, chỉ cần có thể đem những vật này khiến cho Vân Khởi ăn đi... Ha ha...
Thẩm Duyệt nghĩ đến Vân Khởi đem sẽ biến thành bộ dáng khủng bố giống Trần Thông, Thẩm Duyệt liền nhịn không được bật cười.
Vì Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh bộ dáng lo lắng hãi hùng, khiến cho Thẩm Duyệt ở bên cạnh nhìn khinh thường.
"Tiểu Duyệt a?" Thẩm Hoa Vinh sắc mặt lo lắng đi đến trước mặt Thẩm Duyệt
"Chúng ta hay là thôi đi, nếu để cho người đã nhận ra, chúng ta nhưng là..."
Thẩm Duyệt trợn trắng cả mắt, cô cũng biết Thẩm Hoa Vinh là cái tiểu nhân thay đổi thất thường.
Thẩm Hoa Vinh thật sự là bị bộ dáng vừa rồi của Trần Thông làm cho sợ hãi, lần trước hạ độ Vân Khởi, những người kia đã thiếu chút nữa giết hắn rồi, nếu như lần này lại bị người phát hiện ra, như vậy hắn liền thật sự không sống nổi.
Hơn nữa, hắn là cha ruột của Vân Khởi, chỉ cần một lòng cầu xin, chắc chắn Vân Khởi sẽ tha thứ hắn a?
Đối với hạ độc tính nguy hiểm, Thẩm Hoa Vinh cảm thấy đi cầu Vân Khởi khả năng gặp nguy hiểm thấp hơn rất nhiều.
Thẩm Duyệt tự nhiên nhìn ra Thẩm Hoa Vinh do dự, hừ, biết bí mật của cô rồi, còn muốn chạy trốn, nghĩ hay lắm.
"Cha, Vân Khởi chắc chắn sẽ không tha thứ ngươi, " Thẩm Duyệt nói rất khẳng định
"Chỉ cần ngài trợ giúp cho ta, chúng ta liền cả đời không lo ăn lo uống rồi, ngươi không cần phải đi nịnh nọt tiểu tiện nhân kia."
"Này? Ta?" Thẩm Hoa Vinh vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn ánh mắt Thẩm Duyệt dần trở nên lạnh lùng, Thẩm Hoa Vinh vội nói:
"Đúng, đúng, tiểu Duyệt nói đúng, tiểu Duyệt nói đúng."
Thẩm Duyệt thấy mình chỉ cần một cái ánh mắt, một bộ mặt lạnh lùng liền có thể làm cho Thẩm Hoa Vinh chuyển biến chú ý, trong nội tâm liền càng thêm xem thường người cha này.
Dương Mai trong mắt hoảng sợ còn chưa có tiêu tản đi, nhìn xem Thẩm Duyệt, có chút lo lắng nói:
"Tiểu Duyệt a, mẹ cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, ngươi thì không nên đi, mẹ đi thay ngươi."
Dương Mai lại ích kỷ, Thẩm Duyệt dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, hiện tại Thẩm Duyệt muốn đi làm chuyện nguy hiểm, Dương Mai trong lòng lo lắng, nói ra lời như vậy cũng bình thường.
Thẩm Duyệt trong nội tâm mặc dù cho rằng Dương Mai chỉ làm liên lụy chính mình, nhưng tại loại này thời khắc mấu chốt, Dương Mai có thể thay cô ta suy tính, Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng không nhịn được cảm động.
"Không cần mẹ, vẫn là để ta đi thôi, " Thẩm Duyệt cảm giác mình đi nếu không đều không nhất định thành công, cô ta chỉ có thế lại đánh cuộc.
Thẩm Duyệt biết rõ Dương Mai có mấy phần mấy lượng, vì có thể thành công, cô ta vẫn là một lòng cự tuyệt.
"Ta không muốn đi, ngươi thay ta đi thôi, thay ta đi thôi" Thẩm Hoa Vinh ánh mắt nóng bỏng nhìn xem Dương Mai.
Chuyện nguy hiểm như vậy, Thẩm Hoa Vinh tự nhiên là có thể trốn liền trốn, nghe được Dương Mai nguyện ý thay thế Thẩm Duyệt đi làm chuyện nguy hiểm, Thẩm Duyệt ngốc nghếch không chấp nhận. Nhưng hắn cũng là chồng của Dương Mai, Dương Mai thay hắn đi cũng tốt a, đến lúc đó vạn nhất sự tình thất bại, phải chết cũng chết Dương Mai, liên quan gì tới Thẩm Hoa Vinh hắn gì đâu?
"Ngươi? Ngươi cái lão già không có lương tâm này" Dương Mai gào một tiếng liền nhào tới đánh Thẩm Hoa Vinh.