Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 137



Thời gian dần trôi, rất nhanh đã qua nửa tháng. Ngoại trừ ban đêm, Kim Thượng Huy mỗi thời mỗi khắc đều đi theo Cung Lê Hân. Sau vài lần bị hung hăng giáo huấn, nó đã thông minh hơn, không còn công kích người trong căn cứ nữa, khi Cung Lê Hân xử lý sự vụ của căn cứ, nó đã có thể yên lặng chờ đợi, thú tính trong người dần giảm bớt, càng ngày càng lộ ra nhân tính.

Mà người trong căn cứ cũng ngạc nhiên phát hiện được, nguyên lai Cung thiếu cũng không phải là người trầm ổn nội liễm, im lặng nhu thuận như họ tưởng. Cậu cũng có lúc thích đùa giỡn, chẳng qua vì không tìm được bạn chơi phù hợp, cho nên mới đem thiên tính bướng bỉnh tùy hứng giấu đi mà thôi. Người bạn chơi “phù hợp” hiển nhiên là con tang thi kim hệ cấp bốn kia, cũng chỉ có nó mới có thể chơi với Cung thiếu a. (¬‿¬)

Có đứa nhỏ nhà ai lại không có việc gì vào thành giết tang thi cao cấp để sưu tập mấy viên tinh hạch ‘đẹp mắt’ không? Có đứa nhỏ nhà ai có thể lặn xuống biển nín thở một hai giờ mà không e sợ đàn Piranha không? Có đứa nhỏ nhà ai đi vào khu rừng nhiệt đới có thú và động vật biến dị hoành hành mà còn có thể bình an vô sự trở về không? Trừ bỏ tên phi nhân loại Kim Thượng Huy, cũng chỉ có Cung thiếu thực lực bưu hãn thôi a. 囧

Chẳng qua chỉ mới ngắn ngủi nửa tháng, hai người nghiễm nhiên đã trở thành đôi hợp tác tốt nhất, đi tới đâu cũng như hình với bóng, thân mật khắng khít, làm cho mấy tổ viên tổ một bị giải tán nhìn mà đỏ mắt không thôi, càng liều mạng cố gắng biểu hiện tốt, để cầu mong có thể sớm ngày trở lại bên người Cung thiếu. Cung phụ nằm trên giường bệnh cũng biết tới sự tồn tại của Kim Thượng Huy, thấy con trai nhà mình rất yêu thích, Kim Thượng Huy lại không ăn thịt người, cũng chỉ đành ngầm thừa nhận.

Ca ca có người chăm sóc, càng ngày càng hiểu chuyện hơn, thuốc nghiên cứu cũng có sự tiến triển tốt, Kim Thượng Ngọc mỗi ngày đều thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn, trong người như tràn đầy sức sống, chiếu cố Cung phụ càng tận tâm tận lực hơn, rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của ông. Nếu không phải con trai mình và Tống Hạo Nhiên đã thành đôi, Cung phụ còn muốn để Kim Thượng Ngọc làm con dâu mình a.

Khi Cung Hương Di bước vào phòng y tế thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện thanh thúy của Kim Thượng Ngọc và tiếng cười sang sảng của cha mình. Cung Lê Hân thì ngồi bên giường, phía sau là Kim Thượng Huy khóe miệng cong lên, nhìn qua vô cùng tuấn mỹ, vô cùng ‘bình thường’. Đậu Hằng xử lý xong sự vụ của mình cũng sẽ chạy tới thăm, mỗi lần đều chọn ngay thời điểm Cung Lê Hân đến. Hắn lúc này đang ngồi kề cạnh thiếu niên, không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng lắng nghe, chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn thiếu niên một cái, trong đôi tử mâu thâm thúy là sung sướng cùng ôn nhu không hề che giấu.

Cước bộ Cung Hương Di thoáng dừng, bỗng dưng có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Nguyên lai Tiểu Yêu không âm trầm quái gở, mà là cởi mở phóng khoáng; thì ra Tiểu Yêu không phải độc lai độc vãng, mà là nuôi bên người một con tang thi; nguyên lai Đậu Hằng không hề điên cuồng cố chấp, mà cũng có một mặt ôn hòa đạm nhiên. Đời trước, cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ, kỳ thật đều chỉ là mặt ngoài nông cạn hạn hẹp, thậm chí có nhiều chuyện chỉ là do cô phán đoán chủ quan. Nhớ lại hành vi tùy hứng vì Văn Bác “thay lòng đổi dạ” mà tự tiện rời khỏi căn cứ của mình, cô đột nhiên có một cảm giác xúc động muốn bật khóc. Đời trước, rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ điều gì? Mà đời này, hết thảy những thứ cô vốn nên quý trọng lại bị chính cô mơ hồ vứt bỏ.

“Hương Di, sao thế?” Thấy con gái đứng ngoài cửa bất động thật lâu, hai mắt lại ửng hồng, Cung phụ nhíu mày hỏi.

“Không có gì ạ.” Cung Hương Di không dấu vết hít thở sâu một hơi, lắc lắc hộp cơm trong tay nói,”Papa, con nấu cho ba chút cháo táo đỏ nè, ba uống nhiều một chút.”

“Được, mau tới đây ngồi.” Cung phụ vỗ vỗ mép giường nói.

Cung Hương Di thấy mọi người thu lại ý cười, trong lòng thấy chua xót khó tả, trên mặt lại không thay đổi gì, gật đầu chào mọi người liền ngồi xuống đút từng muỗng cháo cho Cung phụ. Một chén cháo vừa mới uống hết thấy đáy, một dị năng giả đã vội vội vàng vàng chạy vào, nôn nóng nói,”Cung thiếu, cậu mau tới khu Bắc đi, bên đó bỗng nhiên bay tới một đàn quạ đen, có thể phun lửa, thiếu chút nữa đã thiêu hủy rừng cây và khu giam của chúng ta!”

“Hỏa nha?” Bàn tay cầm chén của Cung Hương Di run rẩy, chấn kinh kêu lên. Cả tháng bận rộn chăm sóc cha, cô thiếu chút nữa đã quên mất sự kiện ảnh hưởng đến vận mệnh căn cứ này. Kiếp trước, chính vì đàn hỏa nha này chọn Trường Xà đảo làm chỗ đậu, vừa đến đã phun lửa hủy toàn bộ kho lúa, vì không để mọi người đói chết, cha mới phải không thể không lựa chọn tới phía Bắc, đầu nhập vào căn cứ Hưởng Thúy Loan. Cha vốn bệnh nặng, hơn nữa lặn lội một quãng đường xa xôi, làm lụng vất vả quá sức, vừa đến Hưởng Thúy Loan đã qua đời.

Nay cha vẫn còn, mà hỏa nha lại đúng hạn tới, tựa như báo hiệu Trường Xà đảo sẽ bị hủy diệt, tâm tình Cung Hương Di đột nhiên trầm xuống mắc trong họng, buông chén cháo xuống, vội vã chạy tới khu Bắc.

“Mau đi xem đi, chị con đã từng dự ngôn sẽ có quạ đến, tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.” Cung phụ phất tay với con trai mình nói.

Cung Lê Hân không hề nghi ngờ ông, đáp ứng một tiếng liền rời đi, những người khác vội vàng theo sau. Khi Cung Hương Di vô cùng lo lắng chạy tới khu Bắc, thì tình hình ở đó thế nhưng lại không nghiêm trọng như cô tưởng. Mấy kho lúa vẫn còn bình yên nằm cạnh khu giam, bầu trời cũng không có quần hỏa nha nhiều như đống mây đen mãi không đuổi đi được.

Các đội viên đội tự vệ đều tề tựu tới khu Bắc, tay mang bao tay đặc chế, lấy súng bắn ra túi lưới làm từ tơ của nhện biến dị, vừa vặn bao lấy quần hỏa nha. Mấy trăm con hỏa nha bị vây trong lưới không ngừng kêu to ầm ĩ, thanh âm cực kỳ chói tai khó nghe, mỏ còn liên tục phun lửa, muốn đốt cháy lưới tơ. Chỉ tiếc loại lưới này đã được Kim Thượng Ngọc xử lý đặc thù, có công năng phòng cháy, còn được tẩm độc tố thần kinh, dính vào tai mắt mũi miệng lập tức sẽ bị lâm vào cơn hôn mê sâu.

Tiếng hỏa nha kêu càng ngày càng nhỏ, không tới vài phút đã ngất đi hết, đội viên đội tự vệ cảm thấy chưa đủ, cầm lấy những khối đá chuyên dụng đập vỡ đầu chúng, sau đó rung rung cho thi thể chúng rớt xuống, chất đống một chỗ. Mùi máu tươi từ xác đồng loại chết bi thảm bốc lên, xông tới nỗi cả đoàn hỏa nha không dám tới gần.

Quạ đen là loài chim rất thông minh, có tính cảnh giác tương đối cao với nguy hiểm. Chúng nó vừa tới đã bị con người bên dưới phát hiện, sau đó bắn ra đống lưới bắt lấy chúng, thì bọn chúng đã có chút khiếp sợ rồi, kế lại bị mộc hệ dị năng giả trên đảo thúc dục gai mây trong rừng cây, dây mây nhanh chóng mọc ra những gai độc, làm bọn chúng không có chỗ để đậu, nên chỉ nấn ná trên trời một lát liền bay đi khỏi, hạ cánh xuống bãi biển ở cách xa rìa khu giam, không xâm phạm tới những nhân loại này nữa.

Thấy tình hình đã được đội tự vệ khống chế ổn thỏa, Cung Hương Di thở phào nhẹ nhõm.

Cung Lê Hân theo sau nhìn quanh một vòng, thấy đội tự vệ do nhóm tổ viên nhà mình dẫn dắt có tính cảnh giác cao, sức chiến đấu cũng tăng lên vài bậc, phát hiện thấy hỏa nha trước tiên cũng đã đánh lui được sự phục kích bất ngờ của chúng, thì cảm thấy rất hài lòng, thoáng nở nụ cười. Đám tổ viên tổ một thấy lão đại mình cao hứng, vội vàng chạy xúm lại, xôn xao hỏi khi nào mới có thể để bọn họ tổ đội lại.

Sau khi bị chuyển xuống quản lý đội tự vệ, bên người đều là người thường năng lực thấp, vừa phải để ý tới an toàn của đội viên, lại phải hỗ trợ đề cao thực lực của bọn họ, còn phải làm tốt công tác tuần tra phòng vệ, thì lúc này bọn họ mới phát hiện, gánh vác số phận của nhiều người là một chuyện vất vả đến cỡ nào, lòng ngưỡng mộ với lão đại nhà mình qua lần rèn luyện này lại càng nồng hậu hơn nữa.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đứng ôm tay quan sát, thầm nghĩ biểu hiện của tổ viên tổ một lần này thật không tồi, qua thêm một thời gian nữa thì có thể để bọn họ tổ đội một lần nữa rồi. Chẳng qua, bọn họ đã lập nên sự uy tín vô cùng cao trong đội tự vệ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có rất nhiều người không chịu buông tha a. ╮( ̄▽ ̄)╭

Nghĩ đến đây, trong mắt cả hai đều nảy lên ý cười. Đúng lúc này, La Đại Hải và Cung Hương Di đứng ngoài cùng đám người bỗng nhất tề cả kinh kêu lên về cùng một hướng,”Đừng!”

Mọi người vội quay đầu, đã thấy trong tay Kim Thượng Huy đang cầm lấy thi thể một con hỏa nha, dùng móng tay sắc bén móc một viên tinh hạch nhỏ cỡ đậu tương từ trong cái đầu vỡ nát của nó, cầm trong tay thưởng thức. Tinh hạch màu đỏ nhạt lấp lánh quang mang rực rỡ dưới ánh mặt trời, lóe lóe lên làm người khác hoa cả mắt.

Mấy chục hỏa nha vẫn còn bay quanh trên trời thấy tinh quang phát ra từ bên dưới, lập tức lách cách kêu to lao xuống, thế công mạnh vô cùng, nhoáng cái đã bay tới bên người Kim Thượng Huy, vây quanh nó phun lửa, tuy không làm nó bị chút thương tổn gì nhưng cũng làm cho đuôi tóc cùng quần áo nó cháy đen, bộ dáng trông cực kỳ thảm hại.

Đậu Hằng thấy thế, vươn tay quăng một tia sét qua, đốt đen mấy chục hỏa nha, ‘phốc phốc’ rơi xuống đất. “Quạ đen rất thích những thứ gì trong suốt lấp lánh, thấy sẽ lập tức tới đoạt lấy.” Hắn nhìn qua thiếu niên vẻ mặt đầy nghi hoặc, êm tai nói ra nguyên nhân.

“Thì ra là vậy, khó trách mọi người chỉ giết hỏa nha mà không đào tinh hạch của chúng ra.” Cung Lê Hân bừng tỉnh đại ngộ, chộp lấy tinh hạch trong tay Kim Thượng Huy bỏ vào túi, sau đó nói với tổ viên tổ một,”Thu thập lại đống hỏa nha đi, đợi khi vào phòng đóng cửa lại thì chúng ta lại móc ra. Mấy tinh hạch này nhỏ nhỏ, rất đẹp.”

Biết rõ lão đại nhà mình tinh hạch khống, tổ viên tổ một sớm đã quen, đồng thanh đáp ứng, xoay người chịu khó đi thu thập. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên lắc đầu bật cười, trên mặt mang vẻ sủng nịch nồng đậm, chạy tới hỗ trợ. Đậu Hằng không chút do dự, khi thiếu niên vừa lên tiếng đã xắn tay áo lên, đem từng thi thể chim dưới đất bỏ vào túi không. (biệt đội….lụm tinh hạch =]]]]] ) (tinh hạch khống : thường thấy đệ/ca/muội tỷ khống chính là cưng chiều để ý em trai/anh/em gái/chị gái quá mức; thì ở đây ý cũng tương tự, thích tinh hạch quá mức bình thường a~ =]]]]])

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hỏa nha cứ vậy mà bị đuổi ra tới bờ biển, chọn vách núi đầy mỏm đá lởm chởm làm nơi cư trú, cùng con người trên Trường Xà đảo không xâm phạm, quấy nhiễu lẫn nhau, sống cực kỳ tự do.

Cứ thế mà qua tiếp nửa tháng, một đêm khuya nào đó, Cung Lê Hân đang cưỡi trên thắt lưng Tống Hạo Nhiên, tiểu huyệt phấn nộn bao lấy cự vật thô dài của nam nhân mà phun ra nuốt vào; đây chính là lúc đang say mê chìm đắm muốn ngừng mà không được.

Bỗng nhiên, vành tai thiếu niên hai má phiếm hồng giật giật, ghé vào tai nam nhân nghẹn ngào một tiếng, thanh âm đứt quãng,”Động..động nhanh lên, trên đảo có dị trạng.”

Tống Hạo Nhiên giữ lấy eo thiếu niên liên tục trừu sáp, cắn răng oán giận,”Bảo bối, chúng ta vừa mới bắt đầu a!”

Cung Lê Hân khóe mắt mang theo hơi nước sương mù làm say lòng người, nghiêng người hôn lên môi nam nhân an ủi, đan điền lại nhanh chóng vận hành, đồng thời co rút hậu huyệt, cắn nuốt cự vật trong người, ý đồ muốn nó nhanh chóng đạt cao trào. Lâm đại ca còn ở bên ngoài tuần tra, cậu không an tâm.

Tiểu huyệt thiếu niên vốn ẩm ướt nóng chặt, vừa lộng như vậy đã làm người ta tiêu hồn thực cốt, dục tiên dục tử, phảng phất như có vô số cái miệng nhỏ đang mút lấy hôn liếm lão nhị của hắn, tư vị tuyệt vời khó tả. Tống Hạo Nhiên gầm nhẹ một tiếng phóng thích, cự vật nửa nhuyễn nửa cứng trong cơ thể thiếu niên không cam lòng động thêm vài cái mới quyến luyến rút ra.

“Bảo bối, lần sau em phải bồi thường anh!” Vội vàng xử lý sạch sẽ đống hỗn độn dưới thân, Tống Hạo Nhiên cắn cắn vành tai phấn hồng của Cung Lê Hân nói nhỏ.

Cung Lê Hân ôm chặt lấy cổ nam nhân, nhiệt tình hôn liếm yết hầu hắn, liếm cho đến khi nam nhân bối rối sợ mình không kiềm chế được lại mất khống chế, không thể không thúc giục cậu mau đi xem xét tình huống mới buông tha. Đối phó Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, Cung Lê Hân nay có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cực kỳ thuần thục. (〜 ̄▽ ̄)〜

*****************************************


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv