Nửa năm sau.
Gió biển lạnh lẽo thê lương từ biển rộng thổi lại đây, mỗi một ngọn gió như một con dao, chỉ cần thổi quét trên cơ thể liền có thể khiến da thịt máu chảy đầm đìa.
Không trung trắng xóa, một loại trắng đến lạnh run. Hoặc có lẽ là bởi vì thời tiết quá mức rét lạnh, toàn bộ không khí bờ biển đều ngưng trệ. Gần bãi biển trong hải vực 3km đã hoàn toàn kết băng, mấy trăm mét trong cùng thậm chí kết thành khối băng thật dày, không có một chút dòng nước lưu động.
Nhưng bây giờ, đã có hơn mười thú biến dị khổng lồ màu đen một con lại một con lên bờ, từ phía trước nhất hai thú biến dị phá lệ thật lớn cầm đầu, dẫm trên mặt băng giống như sắp vỡ vụn kia, từng bước một đi tới nơi trước 100m cách bãi biển, dừng lại.
Loại gió lạnh gào thét này, cho dù là tiến hóa giả giá trị dị năng đạt tới hơn 1000 cũng sẽ cảm giác rét lạnh.
Thời gian đã qua nửa năm, nửa năm trước những năm tháng chiến đấu đẫm máu, trên tấm lưng vốn là phẳng phiu của thanh niên lại có một thanh bảo kiếm sắc bén, cho dù có vỏ kiếm che lại, cũng không thể che đậy hết cái loại khí thế sắc bén đó.
Phía sau cậu ta là gần trăm tiến hóa giả, mỗi người toàn thân đều tản ra khí tức nguy hiểm xốc vác, đề phòng nhìn những thú biến dị lên bờ. Trong tay một đội tiên phong hai mươi người, đều mang một khẩu A-4 thật dài, võ trang thiết bị như vậy cho dù là một biến dị thể cấp S, cũng có khả năng tạo thành vết thương trí mệnh.
Trên mặt Cá voi hổ biến dị xấu xí dữ tợn còn vắt ngang vết sẹo thật dài kia, trên đó đầy máu thịt không có cách nào khép lại, có điều không còn đổ máu, nhưng vẫn không thể dựa vào năng lực khôi phục cường đại mà chữa khỏi.
Cá voi hổ cúi đầu, nhìn về phía nhân loại nhỏ bé.
Cảnh Hạ chậm rãi ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn cự thú kia lớn hơn mình gấp mấy trăm lần, trong mắt không có một tia sợ hãi, trấn tĩnh thản nhiên.
Hai người liền như thế nhìn nhau hồi lâu, rốt cục vẫn là Cá voi hổ mở miệng trước: “Nhân loại, khu B đã triệt để bị đóng băng. Điều kiện lúc trước của các ngươi bọn tao đáp ứng, bắt đầu hợp tác đi.”
Cảnh Hạ không hề sợ hãi nhìn mãnh thú đáng sợ kia, nghĩa chính ngôn từ: “Thực xin lỗi, đó là hiệp nghị nửa tháng trước. Từ hôm nay trở đi, hiệp định của chúng ta điều chỉnh lại. Tụi bây phải bắt lấy đám thú biến dị cấp thấp kia mười ngày trước tàn sát bừa bãi tại bán đảo giao đông, mà còn phải cam đoan vùng khu vực duyên hải Hoa Hạ…”
“Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, nhân loại!” Thanh âm rống giận của Conger biến dị cuồn cuộn nổi lên chấn đắc không khí phát run: “Thực lực chúng nó dẫn dắt thủ hạ không thể yếu hơn so với chúng tao, các ngươi có vài thứ vũ khí kia, chúng nó căn bản không có khả năng là đối thủ của các ngươi.”
Cảnh Hạ sắc mặt lạnh: “Chúng tao muốn tụi nó chết.”
“Ngươi!” Conger phẫn nộ đập đuôi dài, nó vỗ vào tầng băng, mặt băng liền giống như thủy tinh vỡ vụn, khe nứt hướng bốn phía lan tràn.
Cá voi hổ biến dị tiến lên một bước ngăn ở trước người Conger, ngăn trở hành vi nó nổi giận không lý trí.
“Được, bọn tao đáp ứng điều kiện của các ngươi. Vậy còn điều kiện của bọn tao đâu?”
Cảnh Hạ quay đầu cùng một tiến hóa giả khác nói vài câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Cá voi hổ, lớn tiếng nói: “Trong 10 ngày, tụi bậy xử lý tốt sự tình bán đảo giao đông, bọn tao hứa sẽ làm tan tầng băng trong phạm vi một km ở vùng biển phía đông.”
“Được!”
Đội ngũ thú biến dị chậm rãi xoay người từ tầng băng bóng loáng rét lạnh rời đi, khi một cự thú cao lới đi hết xuống biển, Conger biến dị mới rốt cục nhịn không được giận dữ hét: “Lão hổ! Chúng nó những tên phản bội kia thực lực cũng không yếu, chúng ta muốn cùng chúng nó đanh nhau, đối chúng ta là thập phần bất lợi!”
Trong nửa năm đấu trí đấu dũng cùng nhân loại, cùng thú biến dị phản bội, Conger biến dị sớm đã không đơn thuần ấu trĩ như vậy. Tuy rằng nó không còn lỗ mãng, nhưng cũng không tính là thông minh lắm, điều này làm cho nó ăn không ít mệt.
Cá voi hổ biến dị mãnh liệt dừng bước, trừng ánh mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Conger biến dị nổi giận đùng đùng. Tại phía sau chúng nó, đại quân thú biến dị cấp cao chậm rãi nhanh chóng dừng lại, ngoan ngoan không hó hé một tiếng.
Cá voi hổ cả giận nói: “Sinh vật trong một trăm hải lý đã toàn bộ chết hết, nhân loại có biện pháp ứng đối loại thời tiết khủng bố này, ông làm được không?!!”
Lời này nói được rất có đạo lý, làm Conger biến dị mặc dù có một bụng lửa giận, nhưng cũng không có biện pháp phản bác.
Nó đương nhiên biết, sau khi cái quỷ thời tiết này từ bảy tám tháng trước bắt đầu từ từ trở nên lạnh, ngay tại năm tháng trước, có một lần nhiệt độ toàn cầu hạ mạnh. Ngay từ đầu chúng nó còn cảm thấy đó là một chuyện tốt, nhân loại trên bờ đều gặp hại.
Sinh vật biển chúng nó nguyên bản đối điều tiết nhiệt độ phi thường thích ứng, hơn nữa nhiệt độ hải dương cũng vẫn luôn so nhiệt độ lục địa cao hơn, cho nên đại đa số chúng nó mới đầu đều ôm tâm tư xem trò cười ứng đối với vấn đề này. Thẳng đến khi ——
Hải dương cũng bắt đầu kết băng thành từng phiến.
Loại thời tiết lạnh như băng biến thái khủng bố này như là vĩnh viễn không biết tạm ngừng, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, khiến rất nhiều thú biến dị tràn đầy tự tin ở trong hải dương ăn một cái mệt lớn.
Nhân loại sớm đã bằng vào kỹ thuật cải tiến cải thiện điều kiện hoàn cảnh sinh tồn của mình, nhưng thú biến dị lại đầu tiên mất đi nguồn thức ăn là động vật chưa biến dị.
Đến lúc này, không muốn cùng nhân loại hợp tác đã cực kỳ buồn cười. Ngay cả sinh tồn đều thành nan đề, ai còn sẽ đi để ý mâu thuẫn giữa chủng tộc khác nhau?
Bởi vậy, vì sinh tồn, bên trong thú biến dị phân thành hai tổ chức.
Đoàn thể thú biến dị thứ nhất là từ Conger cùng Cá voi hổ, hai biến dị thể cường đại nhất cấp SS lãnh đạo thú biến dị cấp cao, thái độ đối nhân loại là hợp tác.
Đoàn thể thú biến dị thứ hai liền là một ít thú biến dị cường đại cấp S lãnh đạo, thế tất muốn diệt trừ nhân loại, cũng chiếm lấy tài nguyên của đối phương do đó đạt được cơ hội sinh tồn.
Thân thể Cá voi hổ khổng lồ uy vũ dẫn một đàn thú đông nghìn nghịt đi tới trung tâm biển cả, liền tính lại khổng lồ hùng vĩ như thế nào, chúng nó giữa biển rộng vô biên vô hạn, cũng chỉ là một ít điểm đen nhỏ ở sâu bên trong xanh thẳm, nhỏ bé đến buồn cười.
Chúng nó rất cường đại, nhưng cường đại không bằng thiên nhiên.
Nhân loại có lẽ không cường đại như bọn họ, nhưng chúng nó không thừa nhận cũng không được, trong chiến tranh ứng đối tự nhiên này, là nhân loại thắng lợi.
Bọn họ thích ứng thế giới, thích ứng địa cầu tốt lắm, bọn họ lợi dụng trí tuệ của mình đạt được cơ hội sinh tồn, do đó cũng đem thú biến dị chúng nó——
Bức tiến tuyệt lộ!
“Lão hổ…”
Thanh âm mỏng manh bất đắc dĩ vang lên, Cá voi hổ biến dị dời đi chỗ khác hướng một bên nhìn lại. Chỉ thấy Conger biến dị luôn luôn trương dương ương ngạnh giờ phút này cô đơn bi thống buông xuống khối đầu ngu dốt kia, một chút cũng không có bộ dáng khí phách phấn chấn vừa rồi.
Cá voi hổ biến dị hơi hơi sửng sốt: “Ừ?”
Conger buông tiếng thở dài thật sâu, tiếp tục nói: “Không có Vua, chúng ta thật sự cái gì cũng làm không tốt sao?”
Vấn đề này khiến Cá voi hổ trầm mặc hồi lâu, nó cuối cùng vẫn là trả lời: “Nếu Vua còn, tôi tin tưởng Vua cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy. Chúng ta có được vũ lực vô thượng, nhân loại có được trí tuệ tuyệt đối. Dị năng của bọn họ đã dần dần sắp bằng chúng ta, nhân loại cường đại nhất đã có thể đánh bại tôi. Hơn nữa… Bọn họ còn có vũ khí.”
Conger vội la lên: “Nhưng đó là đối với ông! Nhân loại kia chỉ có thể đánh bại ông, hắn ta là mượn dùng ưu thế dị năng, nói không chừng cùng tôi đánh nhau hắn sẽ chỉ là ngang tay!” Ngữ khí càng ngày càng dồn dập, nó tựa hồ đang yếu ớt phản đối: “Hắn tuyệt đối sẽ không là đối thủ của Vua, không có nhân loại nào là đối thủ của Vua! Ông có biết, Vua rất khủng bố, chỉ cần một ánh mắt, là có thể khiến ông…”
Thanh âm Conger đột nhiên dừng lại.
Nó nhìn vẻ mặt Cá voi hổ biến dị thâm trầm bi thương, chậm rãi cũng hiểu được ý đối phương.
Nó lại cúi đầu, di chuyển thong thả về phía trước, nhỏ giọng thì thào lẩm bẩm: “Cũng đúng, Vua cuối cùng cũng là… Bại bởi nhân loại.”
Không trung rộng lớn khôn cùng giống như một cái bát thật lớn úp xuống, bởi vì rét lạnh quá độ, trong không khí chỉ còn lại có cái loại nhan sắc trắng bệch này, khiến người nhìn đoán không ra một ít sắc điệu ấm áp.
Ước chừng lại hơn nửa canh giờ, ước chừng đi ra khu vực nhân loại có thể phát hiện, tốc độ đàn thú biến dị mới dần dần thả chậm. Conger một đường trầm mặc không nói mà hãy còn hướng trước, loại bộ dáng quỷ dị kỳ quái này, hoàn toàn không giống nó thường ngày.
“Tôi cảm thấy… Vua còn sống.”
Thanh âm mỏng manh đến chỉ có một thú biến dị Conger có thể nghe được bỗng nhiên tại bên tai nó vang lên, nó kinh hãi quay đầu nhìn lại, lập tức liền thấy được ánh mắt trấn định nghiêm túc của Cá voi hổ. Xuyên thấu qua cặp thú đồng to lớn kia, vết thương trên mắt phải chói mắt khó coi.
Conger do dự trong chốc lát, hỏi: “Lão hổ, ông đang nói cái gì? Nếu Vua còn sống, lấy lực lượng của Vua, không có khả năng không trở lại tìm kiếm chúng ta, cũng không có khả năng cứ như vậy mặc kệ chúng ta bị nhân loại ức hiếp!”
“Chúng ta cùng nhân loại không phải cái loại quan hệ này, là hợp tác.” Cá voi hổ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, đã vô số lần nó giải thích kế hoạch của mình. Thấy Conger cũng không có dấu hiệu đồng ý, nó cũng không miễn cưỡng, tiếp tục giải thích: “Vua chết, tôi từ ngay từ đầu liền không tin. Tôi vẫn cho rằng Vua sẽ trở về, một ngày nào đó. Hơn nữa, ông xem vết thương của tôi, cho tới bây giờ đều không khôi phục. Đây là lực lượng của Vua, bởi vì chưa chết, mới có thể tiếp tục bảo trì như vậy, không phải sao?”
Nói xong lời cuối cùng, ngay cả Cá voi hổ biến dị đều cảm thấy có chút miễn cưỡng. Ngữ khí nó dẫn theo chút giọng điệu hoài nghi, cuối cùng thậm chí hy vọng người lắng nghe đồng ý, cho dù chính nó cũng biết, cái người lắng nghe không hợp cách này trong đầu căn bản là một đống bùn nhão.
“Có lẽ… Là như vậy đi.”
Đội ngũ chậm rãi cuối cùng vẫn là rẽ ngoặt, hướng về bán đảo giao đông.
Bóng dáng thê lương, thân hình cô độc, trong thiên địa cuồn cuộn, có vẻ phá lệ nhỏ bé.
Chúng nó tựa hồ đang chờ đợi vị Vua có thể dẫn dắt chúng nó lần thứ hai xuất hiện, lại tựa hồ… đang không tiếng động mà hò hét vì vận mệnh tương lai mình. Không nguyện ý khuất phục, không nguyện ý lần thứ hai mất đi tự do, làm một chủng tộc có được trí tuệ, chúng nó đòi lấy quyền lợi cơ bản nhất.
Mà hiện giờ, lại chỉ có thể cầu mong được sinh tồn bình thường.
Chỉ nguyện trận khí hậu chết tiệt biến thái này, biến đi sớm hơn một chút!
———
Khi đại đội ngũ tiến hóa giả xoay người rời đi bãi biển, Cảnh Hạ một mình đi ở cuối cùng. Sau khi xác nhận đám thú biến dị kia thật là rời đi toàn bộ, cậu mới cuối cùng rời đi.
Còn chưa đi đến trước đê đập phòng ngự gia cố, cậu xa xa nhìn thấy người kia.
Giống như đã từng vô số lần nhìn đến, một thân quân trang phẳng phiu màu đen, dáng người cao ngất tuấn tú mà sừng sững, dùng một loại tư thái lặng im đang chờ đợi cậu về nhà.
Cảnh Hạ nhịn không được nhanh hơn tốc độ đi lên, sau đó mãnh liệt một phen ôm chặt đối phương: “A Xuyên, anh trở về từ căn cứ B thị khi nào?!”
Loại vui sướng cửu biệt trùng phùng này làm Cảnh Hạ căn bản không quan tâm đám người chung quanh còn chưa đi hết, hơn nữa vừa mới cùng thú biến dị nói thành hiệp định, cậu cao hứng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Kỷ Xuyên Trình, còn thiếu viết ra trên mặt bốn chữ to “Em thật cao hứng” nữa thôi.
Kỷ Xuyên Trình cũng vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm eo gầy của thanh niên.
Anh nghiêm túc chăm chú nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, sau khi xác nhận thanh niên đúng là ngay cả một sợi tóc đều không có rụng, mới vừa lòng hơi gật đầu, trả lời: “Vừa mới trở về chợt nghe nói em được giáo sư Tề phái tới đàm phán, từ sau khi em tiếp lệnh tiến hành đàm phán, đây đã là lần thứ năm đi?”
Cảnh Hạ gật gật đầu: “Ừ. Bất quá tin tức tốt là, lúc này chúng ta thành công.”
Kỷ Xuyên Trình nhướng một mi.
Hai người cùng bước xuyên qua cổng đê đập thật dày, đi vào căn cứ S thị, Cảnh Hạ nói: “Lúc này, bởi vì biển khu B cũng đã hoàn toàn đóng băng, chúng nó rốt cục kiềm chế không nổi. Về phần yêu cầu của chúng ta cũng có một ít thay đổi, là…”
Kỷ Xuyên Trình cẩn thận nghe Cảnh Hạ một câu một câu nói xong, hai người thả chậm cước bộ, đã rơi xuống một khoảng cách lớn với đại đội ngũ, lại cũng không có người muốn đuổi theo.
“Lúc này … em nghĩ, chúng ta có ít nhất một năm hòa bình.” Cảnh Hạ làm tổng kết.
Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng vuốt cằm, bỗng nhiên bất động thanh sắc nắm chắc tay trái Cảnh Hạ. Lòng bàn tay hơi nóng lập tức va chạm vào vật lạnh, khiến Cảnh Hạ thoáng ngẩn ra, bước chân dưới chân cũng dừng lại.
Cậu quay đầu, nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía người đàn ông bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Chỉ thấy trước đê đập cao ngất trong mây kia, người đàn ông thân đen tuấn mỹ trầm mặc, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mình. Đôi mắt này là đôi mắt cậu quen thuộc hai mươi mấy năm, khuôn mặt này cũng là tao nhã cậu biết rõ nhiều năm, nhưng giờ này khắc này, đột nhiên trong không khí bận rộn khẩn trương nhìn nhau đến như vậy, lại cảm thấy có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc.
Xa lạ là những cái năm tháng từng vết khắc, quen thuộc chính là thâm tình nơi đáy mắt đối phương cho tới bây giờ không thay đổi.
Cảnh Hạ chậm rãi cảm giác giữa yết hầu có chút nghẹn ngào.
Cậu bắt đầu nhớ tới ký ức lúc ban đầu.
Giống như từ thời điểm kia bắt đầu, người này vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình đi?
Bởi vì chưa từng nghĩ nhiều, nên cho tới bây giờ cũng không có chú ý tới. Nhưng một khi nhớ lại, Cảnh Hạ lúc này mới phát hiện, mình hơn hai mươi năm này hoặc là vô tri vô giác, hoặc là vui sướng, mỗi một phút mỗi một giây, đều có pha lẫn ánh mắt bao dung thâm thúy của người này.
Tình cảm luôn luôn tại nơi không có dấu người chậm rãi nảy mầm, nổi lên đến hiện giờ, khiến Cảnh Hạ không biết sao có chút may mắn:
Không có sai lầm, cũng không có cự tuyệt.
Khóe môi chậm rãi gợi lên một vòng cung tia xinh đẹp, Cảnh Hạ cười hỏi: “Sao lại đột nhiên không đi?”
Kỷ Xuyên Trình lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh không bao giờ muốn đi nữa.”
Cảnh Hạ nghi hoặc: “Cái gì?”
Mặt mày lạnh lùng chậm rãi nhu hòa, môi mỏng Kỷ Xuyên Trình cong nhẹ, cuối cùng hít sâu một tiếng, nói: “Anh cũng mệt mỏi, anh cũng không muốn đi nữa. Rời đi một lần, anh chỉ sợ đã không còn dũng khí.”
Không có dũng khí gánh vác ngày mai, không có dũng khí hứa hẹn kết quả sẽ thật sự còn sống hay không.
Cảnh Hạ hơi hơi dừng lại, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Được, anh không đi.”
Câu trả lời tựa hồ làm Kỷ Xuyên Trình thật vừa lòng, ngón tay thon dài của anh theo khe bàn tay Cảnh Hạ đi vào, cuối cùng mười ngón đan nhau, kề sát ngay cả một chút khe hở đều không thể tìm được. Hai người đồng thời chậm rì rì đi về phía trước, không biết đi bao lâu, Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên nhìn như vô ý mở miệng hỏi: “Em nói anh vì hôm nay, cố gắng bao nhiêu lâu?”
Cảnh Hạ giật mình, theo bản năng mà trả lời: “Thú biến dị có thể thỏa hiệp cùng chúng ta, đại khái là bắt đầu từ ba tháng trước khi vũ khi làm tan băng nghiên cứu ra. Chuyện thú biến dị không có cách nào giải quyết, chúng ta có thể giải quyết, đây chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta. Cố gắng của anh, cũng không có uổng phí.”
Cậu theo phản xạ cho rằng ý đối phương đang hỏi, có thể có được cục diện hiện giờ nhân loại cùng thú biến dị “Chung sống hoà bình” như vậy, rốt cuộc là cố gắng bao lâu.
Nhưng Kỷ Xuyên Trình lại bất đắc dĩ câu môi cười khẽ, lắc đầu: “Anh cố gắng tròn hai mươi mốt năm… Không, cho tới hôm nay đã là hai mươi hai năm đi.” Nói xong, anh xoay người, cúi đầu nhìn Cảnh Hạ hoang mang không hiểu.
Trong ánh mắt nghi hoặc của thanh niên, thần tình khối băng sơn ngàn năm này tất cả đều là bất đắc dĩ sủng nịch, anh duỗi tay trái nhẹ nhàng chụp lên ngực Cảnh Hạ. Cách mấy tầng vật liệu may mặc, anh tựa hồ có thể cảm giác được cái loại nhiệt độ trái tim thinh thịch nhảy lên này như trước.
Một chút một chút, thình thịch.
“Vì để nơi này xuất hiện một người tên là Kỷ Xuyên Trình, vì tạc vỡ tường băng dày đến nỗi anh xem không thấy hy vọng nơi này, anh mất … tất cả hai mươi hai năm. Cuối cùng trước khi tóc trắng xóa, anh còn có thể nhìn thấy người anh chờ hai mươi hai năm, rốt cục hiểu được câu nói kia anh vẫn luôn muốn nói.”
Cảnh Hạ kinh ngạc ngốc đứng tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
“Em sợ hãi mất đi, em sợ hãi bị người khác vứt bỏ, cho nên em rõ ràng cho tới bây giờ đều không nhận ý tốt của người khác, rõ ràng dùng vách tường thật dày vây chính mình lại. Em cho là ngăn chặn người khác, kỳ thật… bị ngăn chặn chỉ có chính em.”
“A Xuyên…”
“Được rồi, không có lần sau, Tiểu Hạ.”
Vẫn là loại thanh âm trầm thấp từ tính này, khắc sâu trong lòng Cảnh Hạ.
Thanh âm Kỷ Xuyên Trình liền giống như con người anh, mang theo uy áp vô hình, khiến người khác không dám cãi lại. Đúng là bộ dáng nhìn như ngăn cách này, làm tất cả mọi người cho rằng anh là một vật lạnh như băng cách biệt với mọi người, không dám lui tới quá nhiều.
Nhưng mà, bề ngoài lạnh lùng, nội tâm làm thế nào lại dịu dàng như thế?
Cảnh Hạ vẫn luôn biết, người đàn ông này kỳ thật có được nội tâm mềm mại nhất trên thế giới, vẫn luôn dùng ý chí vô tư rộng lớn nhất trên thế giới mà tha thứ, bao dung chính mình.
Cái gọi là yêu, tới chưa bao giờ muộn, là bản thân cậu lĩnh ngộ quá muộn.
Thở dài một tiếng, ý cười bên môi Cảnh Hạ càng thêm nhiều vài phần. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn màu trắng tinh khôi trên trời kia, lộ ra một tia tươi cười bình thản ấm áp, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh cảm thấy… Anh tạc hết tầng băng ấy chưa?”
Kỷ Xuyên Trình nghe vậy, chớp mi một cái: “Ừ?”
“Em thấy là chưa.” Nói xong, Cảnh Hạ xoay người đi, giả vờ giận không cho đối phương một cơ hội biện giải.
Nhưng Kỷ Xuyên Trình sớm đã biết tính tình đối phương ngạo kiều không được tự nhiên lại như thế nào cho anh cơ hội này?
Trực tiếp kéo cánh tay người kia, mang người vào trong lòng, Kỷ Xuyên Trình khó được têm tinh tốt cười mỉm nhìn Cảnh Hạ, hỏi ngược lại: “Tại sao không?”
“Đi ra ngoài chỉ biết nói cái gì không bao giờ muốn đi nữa, anh không nghĩ… Mang em cùng đi sao?”
Lời này khiến Kỷ Xuyên Trình bị nghẹn một chút, có điều muốn phản bác, lại phát hiện căn bản không lời nào để nói. Anh chỉ phải thấp giọng hỏi: “Vậy em nghĩ phải làm sao?”
“Anh phải chậm rãi tạc, mọi lúc đều tạc, mọi nơi đều tạc, đừng lười biếng.”
Kỷ Xuyên Trình chế nhạo cười nhẹ: “Ban đêm cũng vậy?” (Mấy thím hãy liên tưởng hình ảnh đục băng thực hành trên người thử đi. =))))
“Kỷ · Xuyên · Trình!!!”
Cảnh Hạ thân thủ nhanh nhẹn, nhấc chân liền đá hướng về phía thắt lưng Kỷ Xuyên Trình.
Trong khung cảnh bầu trời trắng đến phát sáng này, hai người rõ ràng liều mạng đánh vào đối phương, một người không quan tâm xuất ra cả người dị năng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, mà một người khác lại giống như không biết làm thế nào mà phối hợp tránh né, nơi chốn lưu tình, thậm chí còn phải cẩn thận không làm bị thương đối phương.
Cả hai lãng phí dị năng, nhưng vẫn mãi tiếp tục dây dưa.
Phía chân trời xanh thẳm, mặt biển an tĩnh.
Địa cầu từ từ kết băng, mà có vài người mang tảng băng trong lòng lại sớm bị vài người nào đó chậm rãi tạc hết.
Thế giới tốt đẹp làm người ta yêu thương, cho dù là hiện nay không thể nào trốn tránh cực khổ, một ngày nào đó cực khổ cũng sẽ hóa thành tro tàn, đắp nặn thành tương lai dịu dàng quang minh rực rỡ nhất.
Tầng băng, cuối cùng cũng tạc hết thôi.
-【 chính văn hoàn 】-