Mộc Bác thức dậy khi trời hửng sáng. Thương Triệt mệt một đêm qua vẫn còn đang ngủ.
Sờ sờ gương mặt Thương Triệt, có chút dính dấp. Mộc Bác ảo não, hắn vậy mà quên tắm rửa cho em trai.
Cẩn thận ôm lấy người còn đang ngủ, Thương Triệt bị quấy rầy miễn cưỡng mở mắt: “Mệt…”
“Yên tâm, anh chỉ tắm rửa cho em thôi.”
Được Mộc Bác cam đoan, Thương Triệt an tâm ngủ tiếp.
Thấy em trai không hề phòng bị mình như thế, tim Mộc Bác ấm áp đến độ sắp tan ra. Cảm giác tựa như ôm cả thế giới này lần đầu tiên hắn biết đến.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Thương Triệt, Mộc Bác ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng. Đến lúc nói chuyện với ba.
Mộc Phong cả một đêm không ngủ. Mộc Bác đụng phải Lâm quản gia ngoài thư phòng, Lâm quản gia có chút không biết làm sao, nhưng nhiều hơn là không biết nên nói cái gì cho tốt. Ông cả đời không con không cái, nên luôn xem hai vị thiếu gia như con của mình.
Đã sớm cảm thấy Mộc Bác và Thương Triệt quá mức thân cận, không nghĩ tới… Từ phỏng đoán biến thành hiện thực, còn để lão gia biết, Lâm quản gia trong lúc nhất thời không biết nói từ đâu. monganhlau.wordpress.com
“Chú Lâm.”
Lâm quản gia thở dài nói: “Lão gia cả đêm không ngủ, đừng kích thích lão gia quá, tôi đi làm bữa sáng.”
“Dạ, cám ơn chú, chú Lâm.”
Chú Lâm dừng lại, sau đó lập tức nhận mệnh xuống lầu. Ông có thể nói cái gì? Đại thiếu gia nói không nghe, tiểu thiếu gia thì lại không đành lòng trách mắng. Chỉ sợ tâm tình lão gia cũng giống như ông đi!
Mộc Bác đẩy cửa ra, trong phòng không tối, tâm trạng Mộc Bác lập tức tốt hơn nhiều.
“Ba!”
Mộc Phong ngẩng đầu. Chỉ một đêm nhưng ông dường như đã già thêm mấy chục tuổi.
Mộc Bác cảm thấy không đành lòng: “Ba…”
Mộc Phong khoát tay: “Đã bao lâu?”
“Từ…khi cứu tiểu Dịch về, tình cảm dần dần thay đổi.”
Càng về sau càng không thể cứu vãn.
Mộc Phong nhắm mắt. “Không có đường sống thương lượng?”
Tưởng Mộc Phong muốn ngăn cản, Mộc Bác vội nói: “Ba, con và tiểu Dịch rất nghiêm túc, chúng con… Đời này chỉ có nhau!”
Dường như đã sớm dự đoán được, một lúc lâu sau Mộc Phong vẫn không lên tiếng.
“Ba, con biết ba rất khó chấp nhận. Nếu ba muốn đánh thì cứ đánh con, mọi chuyện không liên quan đến tiểu Dịch, là con làm rõ trước, tiểu Dịch…”
“Con tưởng ba không biết là con!” Nghe Mộc Bác nói như thế trong lòng Mộc Phong phát bực. Tiểu Dịch của ông đơn giản thuần khiết như vậy làm sao có nhiều tình cảm phức tạp như thế? Cho dù có tình cảm vượt quá tình cảm anh em với Mộc Bác, nhưng nếu không có ai làm rõ nó tuyệt đối không phát hiện.
Mộc Bác “…”
“Thôi.” Mộc Phong khoát tay: “Tôi già rồi, chuyện của các anh tự các anh xem mà lo liệu, đi ra ngoài đi.” Đã trải qua mạt thế, cũng trải qua con trai nhỏ hai lần gặp chuyện không may. Trong lòng Mộc Phong đã xảy ra thay đổi rất lớn, chỉ cần bọn nhỏ khỏe mạnh sống sót là được rồi.
Mộc Bác ra thư phòng, vừa vặn Lâm quản gia làm xong bữa sáng. “Bữa sáng trên bàn cơm, đại thiếu gia ăn trước đi. Về phần tiểu thiếu gia tôi đã làm riêng.” Xem tình huống tối qua, tiểu thiếu gia hẳn là không thích hợp ăn thức ăn khó tiêu. (bác già tâm lý ghê XD )
Bị bậc cha chú nói như vậy, cho dù da mặt Mộc Bác có dày tới đâu cũng nhịn không được xấu hổ, lẩm bẩm nói: “Cám ơn chú Lâm.”
Chú Lâm gật gật đầu, bưng bữa sáng đi vào thư phòng. Dám dụ dỗ tiểu thiếu gia đáng yêu của chúng ta, từ nay về sau, chỉ cần có cơ hội, ông không ngại làm khó dễ đại thiếu gia.
“Lão gia, dùng bữa sáng.”
“Là anh à.” Mộc Phong đứng lên, đối với cấp dưới cũ này, ông không có gì phải giấu diếm.
“Anh đã sớm biết chuyện A Bác và tiểu Dịch?”
“Trước kia từng có nghi ngờ, chỉ có điều không được chứng thật.”
“Anh quan tâm tụi nhỏ còn hơn tôi.”
“Lão gia còn phải bận tâm việc quốc gia.”
“Không nói mấy cái này nữa, A Lâm à, anh có ý kiến gì với chuyện của bọn nhỏ không?”
“Lão gia, nếu nói thật, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Hai vị thiếu gia tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng trên phương diện tình cảm lại giống nhau. Với người không quan tâm đều lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi rất khó tưởng tượng ra dạng phụ nữ gì có thể sánh đôi cùng tiểu thiếu gia. Về phần đại thiếu gia, lão gia, Âu Dương Tâm Lôi là một ví dụ, các cô ấy, cũng không thích hợp với đại thiếu gia.”
“Sao tôi cảm thấy lời anh nói rất kỳ quái?” Chẳng lẽ hai đứa con trai của ông trời sinh là loại tình cảm không được người đời chấp nhận.
“Không kỳ quái. Tôi chỉ nghĩ, con đã lớn, đường là do chính bọn nó đi. Vấn đề tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Đâu phải tôi không nghĩ như vậy, bất quá trong lòng vẫn có chút không cam. Vẫn luôn ngóng trông ôm cháu nội, nhưng bây giờ thì sao? Cháu nội gì gì đó đều là mây bay.” Nhớ tới điểm này, Mộc lão gia trăm ngàn khó chịu.
“Ừm, không phải còn có Dạ thiếu gia sao?” Quản gia hảo tâm nhắc nhở Mộc Phong. Dạ Húc xem như con nuôi của ông.
“Thằng nhóc thối đó?” Mộc Phong lại nhớ tới chuyện khác. “Nó thân thiết với A Bác như vậy tôi không tin nó không biết chuyện A Bác và tiểu Dịch. Gọi nó đến đây, hết đứa này đến đứa khác, đúng là đủ vây cánh rồi mà!”
Lâm quản gia
Hình như diễn biến không đúng! Chủ ý của ông không phải để A Húc nằm cũng trúng đạn!
…
Vì thế, khi Dạ Húc một mình gánh chịu kho thuốc súng của ông cụ, trong đầu chỉ nhớ tới một câu — Bạn là để bán, anh em là để làm bia đỡ đạn. monganhlau.wordpress.com
Cho nên, bây giờ hắn chính là bia đỡ đạn đáng thương kia.
Đợi đến khi ông cụ cảm thấy mỹ mãn Dạ Húc mới được thả ra, trong đó còn bị bức trả lời một số câu hỏi về vấn đề giữa nam và nam, cả khuôn mặt Dạ Húc đều tái rồi.
Thương Triệt còn đang ngủ nên Mộc Bác không đành lòng quấy rầy, buộc lòng phải kéo Dạ Húc đến thư phòng. Thấy hắn một bộ bị tàn phá, Mộc Bác có chút nghĩ mà sợ: “Ông cụ nói cái gì với cậu vậy, sao nhìn thê thảm thế này?”
“Đổi thành cậu xem có thê thảm không.” Giọng điệu Dạ Húc rất không tốt. “Tôi không hiểu tại sao rõ ràng là chuyện của cậu và tiểu Dịch, thế mà cuối cùng tôi lại biến thành giai cấp địch nhân. Tội giấu diếm cũng không lớn đến như vậy nha ~” Ông cụ đúng là bất công. Không đành lòng nói tiểu Dịch, cố tình A Bác lại là cái mặt than, vậy là trút hết lửa giận lên người mình. Cho nên, tất cả là do vấn đề tính cách hay sao?
Bất tri bất giác, mạch suy nghĩ của Dạ Húc đã chạy đi thật xa.
Mộc Bác xấu hổ sờ sờ mũi: “Ừm… Cậu cứ coi như là luyện tập trước đi. Tôi có nghe nói, ba muốn ôm cháu nội sớm, thế nhưng tôi và tiểu Dịch là không được rồi, trọng trách vĩ đại này…”
Mộc Bác chưa nói hết lời thì Dạ Húc đã tru lên: “Tại sao lại là tôi?”
“Cho nên…” Mộc Bác vỗ vỗ bả vai Dạ Húc động viên: “Ông cụ sớm hay muộn gì cũng sẽ biết chuyện của cậu và Mông Á, bài thuyết giáo này sớm hay muộn gì cũng phải nghe, tránh không thoát đâu.”
Toàn bộ tóc gáy Dạ Húc đều dựng đứng lên: “Cái gì Mông Á? Cậu đừng nói bậy, nó còn là một đứa nhóc đó nha.”
“Tôi biết.” Mộc Bác bình tĩnh gật đầu: “Mặc dù khẩu vị của cậu đặc biệt chút, nhưng tôi cũng sẽ không dùng ánh mắt khác nhìn cậu.”
Mộc Bác một bộ tốt bụng an ủi.
Dạ Húc tạc mao: “Đi chết đi! Cái đồ loạn luân cậu có tư cách gì nói tôi, tôi và Mông Á không có gì hết. Chúng tôi…”
Mộc Bác cũng không nói lời nào, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn Dạ Húc biểu diễn.
Dạ Húc bại lui.
“Biết cậu còn chưa theo đuổi được Mông Á, nhưng đừng nản lòng, tôi và tiểu Dịch ủng hộ cậu.”
Dạ Húc “!!!”
Hai tay nắm chặt, Dạ Húc đang cân nhắc xem có bao nhiêu % miểu sát* Mộc Bác. (*: Giết trong một giây)
…
Vào lúc giữa trưa, Thương Triệt rốt cuộc tỉnh. Cả người đau nhức giống như bị vật nặng đè. Được cái thân thể coi như nhẹ nhàng khoan khoái, cảm thấy không khó chịu lắm.
“Em dậy rồi, có đói bụng không?” Thấy Thương Triệt mở mắt, Mộc Bác vội vã đỡ cậu dậy.
“Dạ.” Thương Triệt gật đầu. Hệ tiêu hóa đã bình thường nên rất dễ đói.
“Chú Lâm có nấu cháo, để anh đi lấy cho em.”
Nghe được tên Lâm quản gia, Thương Triệt nháy mắt nhớ tới Mộc Phong, sắc mặt thay đổi hỏi: “Ba đâu…”
“Yên tâm, anh đã xử lý tốt.” Trấn an Thương Triệt xong Mộc Bác liền xuống phòng bếp hâm cháo.
Thương Triệt có chút ảo não. Bây giờ cậu không biết làm thế nào đối mặt với hai ông cụ.
Uống cháo xong, bụng không còn đói, Thương Triệt cũng có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện. Chuyện của cậu và anh trai đã bị hai ông cụ biết, cho nên trốn tránh là không được. Suy nghĩ thông suốt, Thương Triệt quyết định bình tĩnh đối mặt với hai ông cụ.
“Ba, chú Lâm.” Khi Mộc Phong ngồi xuống đối diện, Thương Triệt gọi một tiếng.
Lâm quản gia bưng cho Thương Triệt một chén canh, Thương Triệt có hơi sửng sốt, sau đó lập tức im lặng bưng lên uống.
Tất cả mọi người đều im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dạ Húc quả thật nhìn không được. Trước mặt hắn, ông cụ rất có hỏa lực. Nhưng trước mặt tiểu Dịch thì… Cũng quá khách khí đi nhá.
“Ừm, ha ha, tiểu Dịch, cậu có thể tỉnh lại chúng tôi rất vui mừng.” Dạ Húc mở miệng liền nói nhảm. Mộc Bác ngay cả tâm phun tào* cũng không có. (*: ý muốn nôn)
Khóe miệng Thương Triệt giật giật. Hôm qua anh đã biểu đạt rồi, cám ơn!
Bất quá có Dạ Húc mở miệng, Thương Triệt cũng tìm về suy nghĩ của mình.
“Ba, xin lỗi ba. Mặc kệ thế nào, tiểu Dịch cũng đã làm ba lo lắng.” Thương Triệt quỳ trước mặt Mộc Phong, chân thành nói. Mộc Bác thấy vậy cũng quỳ theo.
Dạ Húc Có cần diễn một màn này không a ~, về sau phải đi theo con đường này hắn cảm thấy áp lực thật lớn.
Mộc Phong nâng Thương Triệt dậy. “Tiểu Dịch, ba biết con là một đứa con ngoan, ba không trách con. Chỉ cần các con sống tốt là ba vui rồi.”
“Ba… Cám ơn ba.” Trong lòng Thương Triệt vô cùng xúc động, nhưng miệng chỉ có thể nói ra một tiếng cám ơn.
Mộc Phong cũng không tìm ra lời nào để đáp lại, đành phải vỗ vỗ Thương Triệt.
Vấn đề trong nhà đã được giải quyết, tiếp theo chính là đối ngoại. Cũng may lúc trước bởi vì suy xét đến đủ loại nguyên nhân nên không nói Thương Triệt là Mộc Dịch. Mộc Phong không thể không cảm thán, có một số việc giống như đã được định trước, con người buộc lòng phải đi theo nó.
Mặc dù trong thời mạt thế này có rất nhiều chuyện được tiếp nhận, song Mộc Bác và Thương Triệt cũng không vội tuyên bố ra ngoài. Vì thế, sau khi được hai ông cụ thấu hiểu, bọn họ giành toàn bộ tinh lực cho việc xây dựng căn cứ.
Tây Ma thua trận, nguy cơ địa cầu giảm rất nhiều. Những nơi còn thây ma cũng không khủng bố như trước kia, thây ma cấp cao cũng bị nhóm Thương Triệt giải quyết gần như sạch sẽ. Bởi vậy, chuyện quan trọng bây giờ chính là tổ chức dị năng giả truy quét thây ma.monganhlau.wordpress.com
Thư Linh Linh nghiên cứu máu người tinh cầu Mô Lạp cũng rất khả quan, đứng đầu là thuốc kháng bệnh độc. Thông qua thí nghiệm, cộng thêm Không Không khẳng định, quả thật cho nhân loại nhìn thấy hi vọng.
Chỉ cần có thể ngăn chặn bệnh độc, địa cầu liền có hi vọng.
Editor nói lên suy nghĩ của mình: Một chương nữa thôi ~ một chương nữa thôi ~ ~
Beta nói hùa theo: sắp hoàn rồi, oh yeah >.<