“Cậu đây là cái biểu tình gì?” Nhìn vẻ mặt bạn thân như thấy quỷ, Mộc Bác nhíu mày. “Còn không qua ngồi.”
Dạ Húc trong lòng rơi lệ, đại ca, con người và thây ma có thể dễ dàng chung sống hoà bình như vậy sao?
Tuy hắn cũng biết em trai tiểu Dịch hiện giờ không có bao nhiêu nguy hiểm.
Bất đắc dĩ ngồi đối diện Thương thiếu, Dạ Húc toàn bộ thần kinh đều buộc chặt, chỉ sợ Mộc tiểu thiếu gia đột nhiên mất hứng cho hắn một móng vuốt.
Thương Triệt khinh bỉ nhìn thoáng qua Dạ Húc, đồ nhát gan!
Mộc Bác đã sắp cười ra tiếng. Sao nhìn bạn thân và tiểu Dịch giống như chọi gà, nhất là Dạ Húc, cả người buộc chặt đến sắp cứng ngắc.
“Khè!” Mộc Dịch đột nhiên duỗi móng vuốt đến trước mặt Dạ Húc.
“A!” Gần như là phản xạ có điều kiện, Dạ Húc lập tức nhảy lên, năng lượng công kích màu đỏ theo đó phóng ra.
“Coi chừng!” Tim Mộc Bác đã lên tới cổ họng, muốn giúp đã không kịp, lo lắng Thương Triệt bị thương, nhưng thật không ngờ, Thương Triệt lại có thể nhanh nhẹn né tránh.
!!!
‘Ầm’ một tiếng, tủ quần áo ngã xuống sàn kéo suy nghĩ mọi người trở về.
Thương Triệt ủy khuất bĩu môi, chỉ đùa chút thôi, ai biết Dạ Húc phản ánh lớn như vậy.
Mà khi nhìn thấy hàm nghĩa trong mắt Thương Triệt, Dạ Húc lập tức có xúc động muốn chết. Đùa? Cùng thây ma chơi đùa? monganhlau.wordpress.com
Hay cứ đập đầu vào đậu hũ chết dễ dàng hơn a.
“Bướng bỉnh.” Mộc Bác bất đắc dĩ gõ trán Thương Triệt, làm dịu hiện trường xấu hổ.
Thương Triệt kinh ngạc sờ trán, trên mặt không lộ vẻ gì, trong lòng lại suy nghĩ, loại cảm giác này…
Mà Dạ Húc thì sắp bị hành động bạn thân làm điên rồi, tròng mắt trừng đến sắp rớt ra ngoài, không khoa học a, sao hướng đi anh em Mộc gia càng ngày càng quỷ dị?
“A Húc, tiểu Dịch chỉ đùa thôi.” Mộc Bác ho nhẹ một tiếng, tiểu Dịch rất ngoan a, không nghĩ tới lúc đùa cũng rất khiêu chiến cực hạn người khác.
Dạ Húc liếc mắt nhìn Mộc Bác, đúng, ngài không cần giải thích, ngài càng giải thích, tôi càng cảm thấy ngài đang bao che cho trẻ con xấu xa phạm lỗi.
Mặc dù Dạ Húc cũng không trông cậy Mộc Bác có thể chủ trì công đạo gì gì đó cho mình.
Thương Triệt cũng biết mình đùa hơi quá, dù sao không phải ai cũng can đảm như Mộc Bác, cứ như vậy tiếp xúc với thây ma. Trong lúc nhất thời cậu cảm thấy Mộc Bác thật sự quá hiếm thấy.
Thấy em trai dường như áy náy, Mộc thiếu tướng bao che khuyết điểm nháy mắt cảm thấy, không nên trách cứ một người vừa mới khôi phục năng lực tư duy, lập tức trấn an Thương Triệt. “Đừng lo lắng, lá gan của hắn rất lớn, không sao đâu, hắn không dọa em đã là tốt rồi. Năng lực A Húc cũng không thấp hơn anh, thây ma trung giai cấp 2 trong tay hắn đều giống như trò chơi.” Tiểu Dịch mới có chút năng lực, bạn thân bất quá bởi vì giật mình nên không kịp chuẩn bị tâm lý thôi, lấy năng lực tiểu Dịch, làm sao có thể làm bạn thân bị thương.
Thấy Mộc Bác toàn tâm toàn ý trấn an Mộc Dịch tiểu thiếu gia, Dạ Húc thật sâu sắc cảm thấy bản thân tới đây chính là sai lầm, giá trị hiện diện của hắn chính là làm nhân chứng cho hai anh em tương thân tương ái.
Không muốn mình bị đối xử như vậy, Dạ Húc tìm đề tài cho mình. “A Bác, khối tinh hạch này cho tiểu Dịch à?” Tiểu Dịch bây giờ có thể tính là một thây ma biến dị, nếu ăn tinh hạch trung giai cấp 2 có thể nâng cấp hay không?
“Ừ, tiểu Dịch ăn nó sẽ càng thông minh.” Mộc Bác tin chắc em trai nhà mình có thể trở nên bình thường.
Dạ Húc “…” Tốt thôi, hắn còn có thể nói cái gì?
Thương Triệt muốn từ chối, Mộc Bác lại cương quyết nói. “Tiểu Dịch, đây là cho em, nếu em cảm thấy băn khoăn thì đợi khi nào có năng lực ra ngoài kiếm tinh hạch cho anh dùng, được không?”
Mộc Bác vừa nói như vậy, Thương Triệt ngược lại cảm thấy có thể tiếp thu. Cũng đúng, mình bây giờ năng lực quá yếu, chờ đạt tới thời kì hưng thịnh còn sợ không kiếm được mấy khối tinh hạch sao?
Nghĩ như vậy, Thương Triệt không còn áp lực tâm lý như vừa rồi tiếp nhận.
Dạ Húc tâm can thật lạnh, nhìn bạn thân cứ như vậy cưỡng ép đưa khối tinh hạch quý giá, đột nhiên cảm thấy, nếu mình có anh trai thế này thật tốt.
Trong đầu tưởng tượng cảnh Mộc Bác vẻ mặt dịu dàng kêu hắn ăn gì đó… Dạ Húc kinh hãi xuất một thân mồ hôi lạnh, thôi, loại phúc khí này không phải ai cũng có thể hưởng thụ nổi. Cứ thành thành thật thật tự thân động thủ, cơm no áo ấm đi.
Dạ Húc đến tìm Mộc Bác đương nhiên là có việc, sau khi tạm biệt Thương Triệt, Mộc Bác liền cùng Dạ Húc đến phòng sách.
Thấy trong phòng yên tĩnh lại, Thương Triệt thu ý cười trong mắt, trước kia quen cô độc, sao bây giờ cảm thấy có chút khó chịu?
Đột nhiên, Thương Triệt rất muốn mình có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, có thể cùng sinh hoạt bình thường với bọn họ, cùng tham gia chiến đấu với bọn họ, cùng chia sẻ buồn vui với bọn họ.
‘Chủ nhân.’ Dường như cảm nhận được tâm tình Thương Triệt bất ổn, Không Không lo lắng gọi.
Trong đầu, sóng tư duy màu vàng quấn quanh quả cầu màu bạc mập mạp trấn an. ‘Đừng lo lắng, ta chỉ đang nghĩ, cả đời này ta chỉ có thể sinh tồn bằng phương thức này sao?’ Làm một sinh vật chỉ có thể sống trong bóng tối. monganhlau.wordpress.com
Tuy ngày thường Thương Triệt rất ghét bỏ Không Không, nhưng ở văn minh viễn cổ này, Không Không là chỗ dựa duy nhất của Thương Triệt, là nhân chứng duy nhất chứng minh cuộc sống trước đây của cậu.
Không Không là sinh vật siêu não, có năng lực tư duy như con người nhưng không phải con người. Tình cảm, cảm xúc linh tinh gì đó đều là đọc trên sách, nó biết chủ nhân hiện tại không vui, nhưng không cách nào cảm thụ chân thật.
‘Không Không đã nghiên cứu và phân tích tình huống thân thể chủ nhân, phát hiện thân thể chủ nhân chỉ bị nhiễm một loại bệnh độc kỳ quái. Loại bệnh độc này không tồn tại trên tinh cầu này, bây giờ Không Không còn chưa nghiên cứu ra, nhưng chủ nhân, bệnh độc này có thể trừ a.’ Không Không vừa lật tư liệu vừa nói.
‘Có thể trừ?’ Thương Triệt rất kinh ngạc, không phải trên lịch sử ghi lại, khối tinh cầu này bị tiêu diệt bởi trận tai họa này sao?
‘Vâng, lấy trình độ tinh cầu này không trừ được, nhưng chủ nhân, thời điểm nghiên cứu ta phát hiện, kỳ thật loại bệnh độc này đầu tiên phá hủy tư duy con người, sau đó khiến họ phát điên, dẫn đến tâm lý và sinh lý đều thay đổi. Người tinh cầu này tinh thần lực không cao, mặc dù có cá biệt nhưng cũng không biết cách vận dụng. Bất quá chủ nhân thì khác, tinh thần lực của ngài là cấp A, chờ tinh thần lực ngài khôi phục thì có thể trừ bệnh độc này rồi.’
Không Không trước mắt chỉ nghiên cứu đến đây, dù sao hiện tại nó cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ. Song, cái này đối với Thương Triệt mà nói, đã là tin tức tốt, chỉ cần không phải cả đời người không ra người quỷ không ra quỷ là tốt rồi.
‘Được rồi, ta trước thử tăng tinh thần lực.’ Cầm lấy khối tinh hạch phát ra quang mang màu xanh nhạt trên đĩa, Thương Triệt một hơi bỏ vào miệng.
Nếu nói người và thây ma có gì khác nhau, ngoài tay chân cứng ngắc, sắc mặt xanh trắng ra, vẫn có một chỗ vô cùng kỳ quái, đó chính là lưỡi.
Bình thường Thương Triệt không cảm thấy gì, nhưng một khi có cái gì vào miệng, đầu lưỡi mềm mềm cùng người bình thường không có gì khác nhau kia sẽ xuất hiện một số gai nhọn, cứng và sắc bén, chỉ cần vài cái liền nhai nát tinh hạch. Sử dụng một câu ‒ này thật sự không khoa học a!
Sau khi tiêu hóa tinh hạch, Thương Triệt chỉ cảm thấy trong đầu liên tục sinh ra một tầng lại một tầng bạch quang, rất thoải mái, rất ấm áp. Cho dù cả đời sa vào đó cũng không hối hận, đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái thế này.
…
Thương Triệt nâng cao tinh thần lực tạm thời không đề cập tới, Dạ Húc tìm Mộc Bác thật đúng là có việc gấp.
“Cậu nói Thẩm Nguyên đã đem chuyện tinh hạch công bố ra ngoài?” Vội vã như vậy, lại có âm mưu gì?
“Ừ, ngay chiều nay, bây giờ căn cứ như nổ tung. Hơn nữa khối tinh hạch trung giai cấp 2 kia của cậu đã khiến dị năng giả toàn căn cứ đỏ mắt.” Ý chính là, chiêu này của Thẩm Nguyên đã đẩy Mộc Bác ra đối đầu với đại đa số dị năng giả.
Mộc Bác có được tinh hạch trung giai cấp 2, đó là bản thân hắn nỗ lực có được, thuộc về hắn vốn không có gì sai. Nhưng con người chính là sinh vật kỳ quái, tham lam ích kỷ, luôn hy vọng thứ tốt nhất thuộc về mình.
Cho dù biết Mộc Bác có giao ra thì tinh hạch kia cũng sẽ không đến phiên mình, nhưng bọn họ cũng không muốn Mộc Bác sử dụng một mình. Đã là cao thủ đứng đầu căn cứ, còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ không nên suy nghĩ đến lợi ích căn cứ mà giao cho tổ nghiên cứu nghiên cứu sao?
“Vậy thì thế nào?” Bọn họ bất quá là đang phát ít bất mãn thôi, hiện tại là mạt thế chứ không phải thái bình thịnh thế trước kia. Bây giờ người mạnh mới là người chân chính nắm giữ quyền nói.
Nhóm dị năng giả có lẽ sẽ vì ghen tị mà nói một ít lời không tốt, nhưng khi Mộc Bác đứng trước mặt bọn họ, còn không phải kính cẩn nghe theo sao? Hơn nữa, Thẩm Nguyên dường như đã quên, mạt thế tới nay, cái gọi là ngôn luận đã không còn thực dụng, lý luận chỉ là sáo rỗng, thực lực mới là quan trọng nhất.
“Thẩm Nguyên công bố tác dụng tinh hạch nhưng lại không nói tinh hạch sau này phân chia như thế nào. Như vậy đi, A Húc, cậu lập tức thông báo ra ngoài, tinh hạch thuộc vật phẩm cá nhân, ai kiếm được chính là của người đó. Ngoài ra, nếu ai có thể dẫn đầu đột phá trung giai cấp 2, tôi sẽ tặng miễn phí một tinh hạch cao cấp.” Thẩm Nguyên không phải muốn âm mưu, tôi đây đường đường chính chính dùng dương mưu! (âm mưu là giở trò sau lưng, dương mưu là giở trò trước mặt)
Dù sao sau này vì tiểu Dịch, hắn sẽ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không tin không kiếm được tinh hạch cao cấp. monganhlau.wordpress.com
Hơn nữa, mồi câu như vậy, nhất định sẽ có nhiều người đứng về phía hắn.
Biết bạn thân đánh chủ ý gì, Dạ Húc cũng không đi vạch trần, dù sao bây giờ hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.
…
Kết quả không ngoài sở liệu Mộc Bác, vừa thông báo ra ngoài, dị năng giả trong căn cứ nháy mắt trở nên kích động. Bây giờ có cao tầng cam đoan, tinh hạch sau này chính là vật phẩm riêng tư, hơn nữa dẫn đầu thăng cấp còn có thể nhận được tinh hạch cao cấp từ tay Mộc thiếu tướng, đây chính là động lực to lớn a.
Hình tượng Mộc Bác trong lòng nhóm dị năng giả càng thêm cao lớn.
‘Ầm’ một tiếng, Thẩm Nguyên ném hết đồ vật trên bàn xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi nói. “Mộc‒Bác!”
…
Chương: Sai lầm
Hấp thụ năng lượng tinh hạch, Thương Triệt cả người đều thoải mái, nhìn tinh thần lực từ từ sống lại, tâm tình Thương Triệt kích động khôn xiết.
Ở Tinh Tế, khi sinh ra tinh thần lực đã có phân định nghiêm khắc, Thương Triệt là con cưng của trời, từ khi sinh ra đã có tinh thần lực cường đại, thế nên địa vị của cậu ở gia tộc rất vững chắc. Bắt đầu huấn luyện tinh thần lực từ nhỏ nên khả năng không chế tinh thần lực của cậu vô cùng thành thạo, mà may mắn là tinh thần lực Mộc Dịch cũng khá mạnh, tuy bị bệnh độc phá hủy nhưng Thương Triệt vẫn có thể làm chúng sống lại.
Tinh thần lực nhanh chóng vận động, mặc dù bây giờ chỉ điều động được một phần nhỏ nhưng Thương thiếu cũng rất vừa lòng.
Người tinh cầu này không biết vận dụng tinh thần lực đúng là tổn thất.
Thương Triệt tùy ý nghĩ, có vẻ anh trai và Dạ Húc tinh thần lực cũng rất cao.
Dưới sự trợ giúp năng lượng màu xanh nhạt, tinh thần lực màu vàng càng ngày càng sáng, quấn quanh tinh thần lực đã chết màu đen, từ từ loại trừ bệnh độc. Khi ánh sáng vàng dần dần ảm đạm, Thương Triệt ngừng vận chuyển tinh thần lực, mặc dù chỉ là thanh lọc bên ngoài, nhưng hiệu quả vẫn làm cho cậu vừa lòng.
Tinh thần lực hồi phục khiến Không Không rất vui, có thể điều động năng lượng càng nhiều năng lực của nó phát huy càng tốt. Quả cầu nhỏ màu bạc bắt đầu kéo dài, mọc ra hai tay hai chân tương tự như con người. Thương Triệt nhìn mà nổi da gà khắp người, nếu biến hình được thì biến, còn không biến được thì tạm thời giữ nguyên hình cầu đi, ít nhất nhìn không khó coi như vậy.
Bất quá Thương Triệt cũng không định góp ý với Không Không, nói không chừng người ta còn nghĩ như vậy là đẹp ấy chứ. Dù sao suy nghĩ và thẩm mỹ của Không Không luôn khác người bình thường.
Tinh thần lực từ từ mở rộng, mặc dù Không Không đã giới thiệu hoàn cảnh nơi này nhưng Thương Triệt cũng không ngại tận mắt nhìn.
Đây là căn cứ?
Thương Triệt nhíu mày nhìn chỗ có vẻ ‘cũ nát’ này, quả nhiên tinh cầu này rất lạc hậu. Không Không nói là do tai họa tạo thành, nhưng chỗ này…cho dù là tầng thấp nhất Tinh Tế cũng sẽ không tồn tại đi.
Tinh thần lực xoay quanh phòng Mộc Bác nhìn một vòng, bây giờ còn chưa đủ mạnh không thể nhìn xa hơn.
Có lẽ ở đây người có năng lực mới là người có quyền đi?
Thương Triệt không rõ nghĩ.
Phòng cũng không cao cấp lắm, nhưng ít nhất mỗi người một phòng, phòng cũng rộng. Xem như đãi ngộ không tệ, nghe nói anh trai nhà mình địa vị rất cao.
Vì thế Thương thiếu, ngài đây là dữ hữu vinh yên (cộng đồng quang vinh) còn muốn ầm ĩ cái gì?
Thương Triệt đột nhiên muốn nhìn lén xem anh trai nhà mình đang làm gì, từ nhỏ đến lớn cậu còn chưa ‘nghịch ngợm’ như vậy đâu? monganhlau.wordpress.com
Ý muốn đột phát làm Thương Triệt có chút kích động và vui vẻ, nhanh chóng tìm chỗ Mộc Bác.
Một gian phòng sách không lớn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, anh trai và Dạ Húc đang thảo luận chuyện dị năng giả căn cứ, còn có một người tên Thẩm Nguyên gì đó.
Đối với những chuyện khác Thương Triệt không có hứng thú, ngược lại cậu rất tự nhiên đưa tinh thần lực đến gần Mộc Bác. Oa! Anh trai nghiêm túc làm việc thoạt nhìn thật khốc nha.
Lúc muốn tiến thêm một bước để nghiên cứu Thương Triệt đột nhiên rùng mình, nhanh chóng thối lui tinh thần lực, bởi vì anh trai cậu đột nhiên quay đầu lại, giống như là phát hiện cậu vậy.
Biết rõ ánh mắt kia không phát hiện được mình nhưng Thương Triệt vẫn đỏ mặt, loại chuyện nhìn trộm này không nghĩ sẽ xảy ra trên người mình. Âm thầm xấu hổ, Thương Triệt rất nhanh thu hồi tinh thần lực.
Mở mắt ra, trong mắt Thương Triệt hiện lên xấu hổ, hoàn hảo vẻ mặt hiện tại nhìn không ra gì hết, nhưng Thương Triệt vẫn cảm thấy xấu hổ đến hoảng. Mà Không Không béo ú trong đầu đã hoàn toàn ngây người, chủ nhân của nó sao vậy? Sao đột nhiên muốn nhìn trộm? Đây là bệnh trạng gì a?
Một siêu não tận trách là phải thay chủ nhân giải quyết tất cả phiền não, Không Không tự nhiên nhận nhiệm vụ tìm kiếm nguồn gốc vấn đề, lại rất nhanh ‘trộm’ được một tin tức từ tinh cầu này.
Trong thư phòng
“Sao vậy?” Thấy bạn thân đột nhiên quay đầu, Dạ Húc kỳ quái hỏi.
Mộc Bác lắc đầu. “Không có gì, vừa rồi có cảm giác bị người khác nhìn.” Ngẫm lại thì thấy không có khả năng, nhưng cảm giác vừa rồi quá mãnh liệt.
Dạ Húc “…” Được rồi, thây ma cũng đã xuất hiện thì còn có cái gì không có khả năng, nhưng… “Ý cậu là trong phòng này không sạch sẽ?”
Mộc Bác nhịn không được co rút khóe miệng. “Cậu suy nghĩ nhiều quá.”
“Chính cậu vừa mới nói…”
“Ảo giác đi.” Đánh gãy lời Dạ Húc, Mộc Bác đứng dậy. “Tôi đi xem tiểu Dịch, cậu tùy ý. Hôm qua cho nó ăn tinh hạch không biết có phản ứng thế nào.” Tự nói xong, Mộc Bác cảm thấy thật đúng là rất không yên tâm.
“Này, cậu sắp thành anh trai hiếu thuận rồi đó! Tiểu Dịch thông minh như vậy sẽ biết tự chăm sóc.” Chỉ cần trong căn cứ không bất thình lình nhảy ra một cái thây ma, Dạ Húc đã cảm thấy rất tốt, chứng tỏ em trai tiểu Dịch vẫn rất ngoan.
Mộc Bác mặc kệ Dạ Húc, đi thẳng hướng phòng ngủ.
“Này, không phải chúng ta còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Còn có chuyện này tôi quên nói với cậu, lúc nãy tôi gặp Âu Dương Tâm Lôi, cô ấy giống như…” Mắt thấy thân ảnh Mộc Bác không chút tạm dừng Dạ Húc quyết đoán ngậm miệng. Được rồi, Âu Dương Tâm Lôi gì gì đó vốn không thể so sánh với tầm quan trọng em trai tiểu Dịch trong lòng bạn thân.
…
Mộc Bác trở lại phòng ngủ, lấy tinh hạch trong hộp, sở dĩ không để ở tầng hầm là vì sợ em trai chịu không nổi hấp dẫn tinh hạch, ăn nhiều tiêu hóa không tốt.
Tiểu Dịch trước kia chính là như vậy, nếu không có ai nhìn, sẽ ăn thứ mình thích liên tục không ngừng, ăn đến khi cả người khó chịu mới thôi.
Mộc thiếu tướng nhớ lại trước đây, hiển nhiên đã quên em trai hiện tại là thây ma, thây ma sẽ rối loạn tiêu hóa sao?
Đang muốn đi tầng hầm, cửa lại bị gõ vang. Mộc Bác nhíu mày.
“Tâm Lôi, sao lại là em?” Mở cửa thấy Âu Dương Tâm Lôi, Mộc Bác có chút ngoài ý muốn.
Âu Dương Tâm Lôi hôm nay tóc uốn quăn, đầu đội mũ sa màu trắng, còn gắn thêm một cái nơ bướm thật to. Một thân quần áo màu xanh phối với giày cao gót, nhìn giống như là chuẩn bị đi chơi.
Nhưng thực tế là, trên đôi tay trắng nõn Âu Dương Tâm Lôi bưng một chén canh.
Mang lên gương mặt tươi cười, Âu Dương Tâm Lôi cười đến vui vẻ. “Hôm nay em ở nhà hầm canh xương cho anh, Mộc Bác, anh mau nếm thử đi.” Âu Dương Tâm Lôi đặt canh lên bàn, kêu Mộc Bác.
Mộc Bác có chút bất đắc dĩ thả tinh hạch trở lại.
“Cám ơn Tâm Lôi.”
“Sao anh cứ khách sáo với em như vậy, chúng ta đã đính hôn rồi mà.” Âu Dương Tâm Lôi chu môi, làm bộ oán giận nói. Nếu là đàn ông bình thường, chỉ sợ đã sớm đau lòng không thôi.
Mộc Bác dừng một chút, nghiêm túc nhìn Âu Dương Tâm Lôi. “Tâm Lôi, không phải lúc đầu chúng ta đã nói chuyện này chỉ là vì hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh sao?”
Âu Dương Tâm Lôi mặt tái nhợt. “Anh có ý gì?”
Mộc Bác có chút không đành lòng, dù sao từ nhỏ cũng xem cô như em gái mà thương yêu, bất quá loại chuyện này nên sớm nói rõ ràng thì tốt hơn. “Tâm Lôi, em biết rõ anh chỉ xem em như là em gái mà. Trước khi mẹ anh mất, anh cũng không đồng ý, em vì mẹ anh mà hy sinh anh rất cảm kích. Nhưng anh sợ sẽ vì vậy mà làm lỡ hạnh phúc cả đời của em.” monganhlau.wordpress.com
Mộc Bác chưa từng nghĩ đến việc lừa gạt mẹ mình, nhưng khi được ba mình thông báo thì hắn đã vô lực xoay chuyển. Cũng không biết Tâm Lôi nghĩ như thế nào lại đáp ứng yêu cầu mẹ hắn, chờ đến khi Mộc Bác biết, Mộc gia và Âu Dương gia đã tuyên bố chuyện này ra ngoài.
Lấy tâm tính Mộc Bác, đương nhiên là muốn làm sáng tỏ, nhưng sau đó bị mẹ gọi đến, nói cái gì không cho phép hắn làm sáng tỏ. Tình huống lúc đó quá mức phức tạp, chỉ nhớ lại thôi mà đã cảm thấy rối loạn.
Cũng bởi vì đính hôn với Âu Dương Tâm Lôi mà khiến em trai bất mãn. Tuy Mộc Bác đến bây giờ cũng không biết tại sao Mộc Dịch tức giận, nhưng sau lần đó, Mộc Dịch rất ít về nhà, khi gặp mặt cũng rất xa cách, thẳng đến mạt thế, em trai biến thành…
Mộc Bác hơi cúi đầu, giấu đi suy nghĩ trong mắt.
Âu Dương Tâm Lôi cắn cắn môi, hốc mắt đỏ ửng, lã chã chực khóc. “Anh biết rất rõ ràng mà, Tâm Lôi vẫn luôn thích anh, rất thích rất thích anh. Bây giờ anh nói vậy, anh cố ý tổn thương Tâm Lôi sao?”
“Tâm Lôi.” Mộc Bác nhíu mày, ngoài Mộc Dịch, hắn luôn không có nhiều kiên nhẫn.
“Mộc Bác, bây giờ anh đã có người mình thích rồi sao?” Âu Dương Tâm Lôi dùng tay lau nước mắt, càng có vẻ khiến người thương tiếc.
Mộc Bác lắc đầu, hắn rất ít nghĩ đến phương diện này.
Âu Dương Tâm Lôi nhịn không được nhếch môi, thanh âm càng thêm dịu dàng. “Nếu hiện tại anh không có người mình thích, vậy thì cứ bảo trì quan hệ như vậy với Tâm Lôi không tốt sao? Anh có biết, chỉ cần ở bên cạnh anh em cũng đã rất vui, về phần những thứ khác, Tâm Lôi hiện giờ chưa nghĩ đến.” (giữ quan hệ ‘đính hôn’ với bà chẳng khác nào người ta có vợ, thế thì còn ai dám yêu nữa??)
“Tâm Lôi…”
“Hơn nữa ai cũng biết chúng ta đã đính hôn, bây giờ tự dưng hủy bỏ, Mộc Bác, anh muốn Tâm Lôi đối mặt với người khác như thế nào?”
“Em cứ chủ động hủy hôn, anh sẽ nói chúng ta không hợp.” Phương diện này Mộc Bác ngược lại không quá lo lắng, tóm lại hắn sẽ không để Âu Dương Tâm Lôi mất mặt.
“Nhưng mà em không muốn.” Âu Dương Tâm Lôi thẳng thắng từ chối. “Như vậy em sẽ rất khổ sở, nếu anh có người mình thích, Tâm Lôi sẽ tình nguyện rút lui để thành toàn cho hai người, nhưng hiện tại anh không có không phải sao? Tâm Lôi cũng không muốn thích người khác, anh, đây chỉ là một tâm nguyện nhỏ của Tâm Lôi, không phải anh đã nói, vợ tương lai của anh thế nào anh còn chưa xác định sao? Nếu chưa xác định, vậy tại sao không thể là Tâm Lôi?”
“Tâm Lôi, em biết rõ anh đối với e chỉ là…”
“Tình anh em thì sao? Cho dù là tình anh em Tâm Lôi cũng bằng lòng đứng bên cạnh anh, đừng đẩy em ra, được không? Mộc Bác, chúng ta trước cứ giao ước thế này, nếu…nếu…” Âu Dương Tâm Lôi cắn cắn môi. “Nếu tương lai anh có người mình thích, Tâm Lôi nhất định thành toàn, cũng đi thật xa, được không?”
Mộc Bác rất khó xử, Âu Dương Tâm Lôi kiêu ngạo bao nhiêu hắn biết rõ, vì một phần tình cảm mà ăn nói khép nép như vậy, Mộc Bác quả thật không biết nên từ chối như thế nào. Quả nhiên, lúc đó đính hôn chính là sai lầm, làm tất cả đều loạn.
“Anh Mộc Bác?” Âu Dương Tâm Lôi nhỏ giọng gọi.
“Chuyện này tạm thời cứ như vậy đi, nhưng Tâm Lôi, em tốt nhất nên tìm một người thật sự hợp với mình, nhiều năm như vậy chúng ta vẫn không nảy sinh tình yêu, đối với em anh thật sự chỉ có tình anh em. Lúc trước em vì mẹ anh mà đồng ý đính hôn anh rất cảm kích. Nhưng chuyện này là hạnh phúc cả đời em, anh hy vọng em cẩn thận nghĩ lại.”
Mạt thế đến, Mộc Bác cũng không có nhiều tinh lực nghĩ đến chuyện tình cảm. Nói cạn lời như thế mà Âu Dương Tâm Lôi vẫn không nghe thì hắn cũng hết cách.
“Dạ, cám ơn anh, Mộc Bác, em đã biết.” Âu Dương Tâm Lôi vui mừng nở nụ cười. “Mộc Bác, anh mau thử canh em nấu đi, đây là em đặc biệt đi học a.” monganhlau.wordpress.com
Mộc Bác bất đắc dĩ gật đầu, bắt đầu uống canh.
…
Ra khỏi phòng Mộc Bác, sắc mặt Âu Dương Tâm Lôi nháy mắt trở nên khó coi.
“A Quang.”
“Tiểu thư.”
“Đi thăm dò xem gần đây anh Mộc Bác thân thiết với cô nào.” Nếu để cô biết ai đang âm thầm quyến rũ Mộc Bác, cô nhất định sẽ làm cho cô ta hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
Lúc trước tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới khiến bác gái đồng ý hôn sự mình và Mộc Bác, hạnh phúc khó khăn lắm mới giành được, cô tuyệt không cho phép nó phá hủy trong tay người khác.
Trong mắt Âu Dương Tâm Lôi hiện lên quang mang điên cuồng. Mặc kệ là ai, cũng không thể đoạt anh Mộc Bác từ trong tay mình.