Cố Tây Minh đối với người các căn cứ chăm sóc có thừa, làm bọn họ hưởng thụ thời gian vui vẻ khó có được sau mạt thế.
Tắm nắng trên bãi biển rất thoải mái. Quả nhiên là đã lâu không thấy.
Thư Linh Linh phun ra một hơi. “Người thành phố H rất biết hưởng thụ.”
Lục Na trên da thoa dầu, dưới ánh nắng càng thêm quyến rũ, không ít người nhìn mà nuốt nước miếng. Nhưng e ngại đó là phạm vi căn cứ thành phố B, tất cả mọi người đều rút lui có trật tự. Người linh thông đã sớm nghe được tin tức, cô gái có dáng người bốc lửa này, năng lực đã đạt tới trung giai cấp 2. Còn cô gương mặt thanh tú thì có một thú cưng siêu lớn, nghe nói, tổ trưởng tổ năm người — Hoắc Cương còn bại trong tay nó.
Lục Na đương nhiên thấy rõ ràng hành động của những người đó, phì cười một tiếng. “Một đám đàn ông đáng ghét lấm la lấm lét.”
Thư Linh Linh ôn hòa cười. “Tiểu Na quá mức nghiêm túc, cứ trực tiếp xem bọn họ là mây bay là được rồi.” Coi như không tồn tại, trong lòng tự nhiên không phiền, Thư Linh Linh biểu tình rất hờ hững.
Lục Na thật tình không thể thờ ơ như Thư Linh Linh. “Tôi chỉ là không thể nhìn bộ dạng háo sắc của bọn họ. Cậu xem, Mộc thiếu tướng, rồi Thương thiếu, bọn họ thanh khiết thế nào. Những người này lại không mạnh bằng bọn họ, thế mà dám có suy nghĩ không đứng đắn.”
“Nói cũng đúng, biết Mộc thiếu tướng bọn họ lâu như vậy, nhưng lại chưa từng thấy bọn họ làm chuyện tổn hại đạo đức.” monganhlau.wordpress.com
“Cho nên, loại ngôn luận ‘đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới’ này chẳng qua là đồ vô sỉ lấy cớ thôi.” Lục Na tràn đầy trào phúng như trước nói.(Dung:chậc,nhầm rồi em,chẳng qua là chưa đúng đối tượng thâu em ơi)
Mà được hai cô tán dương cao độ, Mộc Bác lúc này đang ở trong phòng nhíu mày nhìn mấy phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thiếu vải.
“Mộc thiếu tướng, đây là ý của Cố thiếu, Cố thiếu nói mọi người đã tốn công đến thành phố H một chuyến, thế nào cũng phải hảo hảo hưởng thụ một phen.” Nói chuyện là một người đàn ông nhã nhặn, trợ thủ đắc lực Cố Tây Minh – Dương Thanh.
“Dương tham mưu khách sáo, thay tôi biểu đạt lòng biết ơn đến Cố thiếu.”
“Đây là nên làm, vậy tôi không quấy rầy Mộc thiếu tướng nữa.” Nói xong lại nhìn mấy người phụ nữ lẳng lơ kia. “Chăm sóc Mộc thiếu tướng cho thật tốt.”
Mấy người phụ nữ kia vội vàng gật đầu. Ở thành phố H, các cô được xem là cấp bậc báu vật, lại chưa từng bò lên giường Cố Tây Minh. Trong căn cứ có rất nhiều đồn đãi về Dương Thanh và Cố Tây Minh, trong lòng bọn họ đều lo lắng, sợ mình trở thành cái đinh trong mắt Dương Thanh. Bây giờ được gọi tới hầu hạ Mộc Bác, các cô hoặc nhiều hoặc ít nhẹ nhàng thở ra. Nếu như có thể được Mộc Bác vừa ý, cuộc sống tốt đẹp của các cô còn xa sao?
Đến lúc đó chẳng những có thể rời khỏi thành phố H, còn có thể đi theo Mộc Bác, tìm kiếm bảo vệ. Hơn nữa, Mộc Bác diện mạo anh tuấn, bên cạnh không có phụ nữ. Mấy người lập tức tràn ngập nhiệt tình, đều tự bơm hơi cho mình, phải mê hoặc để Mộc Bác cam nguyện phục tùng dưới váy của mình. (mấy bà này ăn dưa bở)(Dung:hờ,để Triệt bjk ko bị ném làm đồ ăn cho thây ma là may,hừ hừ)
Thấy Dương Thanh đi rồi, Mộc Bác đẩy người phụ nữ đang quấy rầy bên cạnh mình ra, vận dụng tinh thần lực tạo thành một loạt ảo giác, ngay sau đó chỉ thấy mấy người phụ nữ kia quấn lấy nhau ngã xuống giường.
Mộc Bác không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, lập tức ra cửa, chuyển hướng phòng Thương Triệt.
Bởi vì ở địa bàn người khác cho nên Mộc Bác và Thương Triệt tách ra.
Không khí bên ngoài khiến Mộc Bác phun ra một hơi, những phụ nữ kia hoàn toàn không thể khơi dậy hứng thú của hắn.
Không biết Dương Thanh có dùng phương pháp đồng dạng đối phó tiểu Dịch? Mộc Bác gia tăng tốc độ, về phần Dạ Húc, thật xin lỗi, Mộc Bác ngược lại không lo lắng, e rằng Dạ Húc sẽ thích thú đi.
Mộc Bác đến trước cửa phòng Thương Triệt, tinh thần lực ngăn cản khiến hắn yên tâm. Tiểu Dịch dùng tinh thần lực thiết lập bảo vệ, Dương Thanh muốn vào cũng không được.
Biết được điểm này, gương mặt căng thẳng Mộc Bác mới lộ ra ý cười.
Chờ tinh thần lực đi một vòng trên người mình rồi rút lui, Mộc Bác mở cửa, trong phòng ngủ không ai, phòng tắm ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.
Lúc Mộc Bác đi tới cửa Thương Triệt liền biết. Biết người đến là anh trai nhà mình mà không phải người đáng ghét lúc nãy, Thương Triệt nhếch môi một cái, quyết định hôm nay tắm đến đây thôi.
Đóng vòi sen, Thương Triệt mặc áo ngủ màu đen, tóc ướt sũng như cũ, vẫy vài cái, Thương Triệt liền mở cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Dịch.” Mộc Bác quay đầu gọi một tiếng, khi tầm mắt nhìn đến xương quai xanh xinh đẹp của Thương Triệt, không cầm lòng nổi mà dừng lại.
Bởi vì tóc ướt, bọt nước theo ngọn tóc nhỏ xuống xương quai xanh, sau đó chảy vào nơi áo ngủ che khuất. Mộc Bác ánh mắt tối sầm, lúc này mới phát hiện, thanh niên đối diện, bất tri bất giác đã không còn là cậu bé mình nắm tay dắt đi lúc trước. (em lạy anh, anh lớn hơn người ta có mấy phút được ko)(Dung:theo khoa học,trong cặp sinh đôi thì người sinh ra sau mới là anh(chị) =.,=!)
“Anh?” Không nghe thấy động tĩnh, Thương Triệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Mộc Bác chỉ thất thố trong nháy mắt, rất nhanh che dấu đi, cầm khăn mặt, đi qua làm chuyện gần đây rất thông thạo – lau tóc cho em trai.
“Sao lúc nào cũng không lau tóc, bị cảm thì làm sao?”
“Có anh sẽ không có việc gì.” Thương Triệt trả lời như trước.
Mộc Bác nở nụ cười. “Hiện tại chúng ta không ở chung, nếu hôm nay anh không đến thì sao?”
Thương Triệt không trả lời, chỉ dùng mắt nhìn Mộc Bác.
Mộc Bác im lặng, được rồi, bây giờ hỏi vấn đề này có vẻ mình rất ngốc, người không phải đã ở đây rồi sao?
“Thật là…” Đột nhiên nhớ lại lời Dạ Húc nói lúc trước, tiểu Dịch bị mình làm hư rồi.
Thương Triệt vốn vui vẻ bất chợt biến sắc, né tránh tay Mộc Bác, sắc mặt u ám nhìn Mộc Bác.
“Tiểu Dịch?”
“Tại sao trên người anh lại có mùi son phấn?”
Anh trai cư nhiên để mấy phụ nữ loạn thất bát tao chạm vào người?
Tưởng tượng như thế, ánh mắt Thương Triệt nhìn Mộc Bác ẩn ẩn mang theo dao nhỏ.
Mộc Bác có chút kinh ngạc, cái này hắn không chú ý a. Nâng cánh tay lên ngửi ngửi, không có hương vị gì đặc biệt a?
Nào biết hắn làm vậy càng khiến Thương Triệt tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn không mau đi tắm, thối chết!”
Mộc Bác nhắc nhở hắn không có quần áo thay, Thương Triệt lấy một bộ từ trong không gian ném qua. “Tắm-ngay-lập-tức!”
Thái độ ác hung ác này ngay cả Không Không giả chết cũng run rẩy.
Mộc Bác “…”
Được rồi, em trai tức giận, mình thuận theo là được a.
Bất quá, tại sao tiểu Dịch tức giận như vậy, hắn lại vui vẻ chứ?
Mộc Bác có chút khó hiểu nghĩ.
…
Ngồi trong phòng khách nghĩ lại những gì Mộc Bác vừa nói, Thương Triệt rất tức giận, Cố Tây Minh chết tiệt, thế nhưng lại nghĩ ra loại phương pháp cấp thấp này lôi kéo anh trai, nhất định phải cho hắn biết tay mới được.
Thương Triệt đôi mắt có chút u ám, tóc còn đang nhỏ nước, Thương thiếu bực bội vung tay lên, năng lượng màu vàng nháy mắt thổi khô tóc. monganhlau.wordpress.com
Vì thế Thương thiếu, ngài luôn muốn Mộc đại thiếu lau tóc cho ngài là thế nào?
…
Chờ Mộc Bác tắm xong, Thương Triệt xác nhận không còn ngửi được hương vị quái dị nào khác sắc mặt mới dễ coi chút. Sau đó, Dạ Húc không biết chán tự động đảm đương bia đỡ đạn.
Dạ Húc sảng khoái đẩy cửa ra, chỉ thấy bạn thân biểu tình bất đắc dĩ và Thương Triệt mặt u ám. Thò đầu ra nhìn trời, hôm nay rất bình thường a.
“Các cậu đây là?” Dạ Húc sờ mũi. Cãi nhau? Quá thần kỳ ~ ing?
Đoán chừng Dạ Húc sẽ bị tiểu Dịch oanh tạc, vì thế Mộc Bác rất thương bạn nói: “A Húc, đi tắm trước đi.”
“Tại sao? Tôi mới vừa tắm xong.”
“Muốn tắm thì về phòng của mình mà tắm.”
Thanh âm Thương Triệt và Dạ Húc song song vang lên.
Mộc Bác “…”
Dạ Húc khó hiểu nhìn hai anh em. Tại sao mình lại có loại ảo giác bị ghét bỏ?
“Hôm nay là…lễ té nước*?” Có liên quan tới cùng chỉ có ngày hội này, Dạ Húc đoán đại khái là vậy.
(*: Lễ té nước Songkran là một truyền thống quan trọng với người Thái Lan, mang ý nghĩa rửa sạch tất cả những điềm xấu và đón chào một năm mới tốt lành.)
“Khụ, không.” Mộc Bác vội ho một tiếng.
Thấy biểu tình mất tự nhiên bạn thân, Dạ Húc đột nhiên tỉnh ngộ. “Ha ha.”
Thương Triệt “…”
Mộc Bác “…”
(Edit “…”)(Beta:ngươi cười giống như mún bị đánh quá Húc ca!)
“A Bác.” Dạ Húc chỉ e thiên hạ bất loạn huých Mộc Bác. “Người Cố Tây Minh chuẩn bị cho cậu thế nào?”
Mộc Bác cảm thấy, Dạ Húc quả thật là hết thuốc chữa, uổng công lúc nãy hắn còn muốn giúp.
Thương Triệt là ai a, tai thính mắt tinh, tuy Dạ Húc nhỏ giọng hỏi, nhưng hoàn toàn không trở ngại mà lọt vào tai cậu.
Thấy Dạ Húc cười đê tiện, Thương Triệt hừ lạnh một tiếng, một đạo cường quang bắn qua, Dạ Húc mạnh mẽ bay ra ngoài phòng. Nếu không phải lúc rơi xuống đất dùng dị năng ổn định thân thể, Dạ Húc tuyệt đối sẽ lấy tư thế bất nhã tiếp xúc mặt đất.
Em gái cậu!
Dạ Húc giơ ngón giữa. Lần trước tiểu thây ma ném hắn vào trong ao, bây giờ Thương Triệt ném hắn ra khỏi phòng, thây ma đều thích ném người sao?
Xem ra tiểu Dịch rất giận a.
Mộc Bác đồng tình nhìn nhìn cửa phòng, A Húc, cậu tự cầu nhiều phúc đi.
“Dạ Húc thế nào em không xen vào.” Thương Triệt nói với Mộc Bác. “Nhưng anh không được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rất bẩn, rất không sạch sẽ!” Về phần cảm thụ chân thật trong lòng, Thương Triệt đến bây giờ còn chưa xác định được.
“Thật sự bẩn? Thật sự không sạch sẽ?” Mộc Bác trêu tức nhìn Thương Triệt.
Thương Triệt có phần không được tự nhiên, nhưng vẫn cường ngạnh nói: “Anh quản nhiều như vậy làm gì, nói tóm lại là không cho phép ra ngoài tìm phụ nữ, bằng không, bằng không…” (Bằng không em ghen chít à XD~ )(Dung:bằng không cấm dục một tháng XD~)
Bằng không cái gì, Thương Triệt thật đúng là không biết.
Có chút tức giận ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt thâm thúy Mộc Bác. Khoảng cách hai người rất gần, Thương Triệt có thể nhìn rõ từng đường nét gương mặt nghiêm túc Mộc Bác.
Bầu không khí lúc này có chút vi diệu.
Thương Triệt quay đầu trước, bực mình ngồi bên cạnh.
Mộc Bác cười cười ngồi xuống. “Được rồi, là anh không tốt, anh tuyệt đối sẽ không ra ngoài làm chuyện bậy bạ, được không? Đừng giận.”
Thương Triệt cũng biết mình rất kiêu ngạo, trên mặt hơi áy náy, ũ rũ nói. “Không giận.”
Mộc Bác cười cong hai mắt, em trai như vậy thật đáng yêu.
Thương Triệt cũng thấy mình biểu hiện rất kỳ quái, nhịn không được cười ra tiếng.
Bất quá, anh trai không thể trách, nhưng đầu sỏ gây tội – Cố Tây Minh thì không thể nhẹ tay.
Vì thế, khi Cố Tây Minh được rất nhiều lãnh đạo cảm kích và ngầm tỏ vẻ sẽ ủng hộ, hắn đắc ý về nhà, lại bị một đám phụ nữ trần như nhộng làm cho hắn cảm thấy vô cùng quái dị. Không phải hắn không ngạc nhiên, tòa nhà này có hệ thống bảo an cực kỳ hoàn thiện, không có ý hắn, ai dám mang người vào? monganhlau.wordpress.com
Nhìn lướt qua mấy cô gái không có ý thức trong phòng, Cố Tây Minh nhếch một môi cái, rất thú vị a!