Mộc Phong rất ủng hộ hành động Mộc Bác, hiện giờ căn cứ bị thiếu nghiêm trọng nhất chính là vấn đề lòng tin. Trước mặt thây ma, nhân loại chỉ cảm thấy mình nhỏ yếu, lại quên rằng, bởi vì nhân loại không cam lòng diệt vong tích cực đấu tranh, bọn họ mới vượt qua được một đoạn thời kì nguy hiểm, mới khiến thành phố B trở thành nơi sinh tồn của nhân loại.
Nếu đối mặt trực diện có thể đã khởi tinh thần mọi người, Mộc Phong rất ủng hộ.
Đương nhiên, Mộc Bác cũng lo lắng về vấn đề an toàn, bởi vậy hắn yêu cầu cần tự nguyện, các dị năng giả đã sớm nghẹn một hơi trong lòng, bây giờ nghe Mộc Bác kêu gọi, tất cả đều bắt đầu rục rịch.
Thẩm Nguyên không muốn dị năng giả và Mộc gia thân thiết, vì thế, Thẩm Nguyên lạnh lùng nói: “Mộc thiếu tướng, bên ngoài chẳng những có thây ma còn có động vật biến dị, qua loa như thế đi ra ngoài quá mức nguy hiểm. Bất luận lúc nào, chúng ta đều phải đặt an toàn lên hàng đầu.”
Thẩm Nguyên nói không sai, Mộc Bác và Dạ Húc cũng đồng ý. Nhưng tình trạng hiện tại, nếu mọi người cứ co đầu rút cổ trong căn cứ, tùy ý lời đồn ‘không thể chiến thắng thây ma cấp cao và động vật biến dị’ làm dao động lòng tin của mọi người, đó mới là nguy hại lớn nhất của căn cứ. monganhlau.wordpress.com
“Thẩm thiếu tướng nói không sai, ra căn cứ, đại biểu cho gặp nguy hiểm, thậm chí là chết. Cho nên, chúng tôi yêu cầu dị năng giả tự nguyện, có lòng tin giết địch thì đứng ra và cùng đi với chúng tôi. Xem có phải thây ma cấp cao và động vật biến dị đáng sợ như trong truyền thuyết?”
Mấy người Mộc Bác có lực ảnh hưởng rất lớn trong lòng dị năng giả. Bây giờ nghe Mộc Bác nói như thế, tất cả mọi người hét lớn. “Chúng ta không sợ, chúng ta nguyện ý! Chúng ta vĩnh viễn đi theo Mộc thiếu tướng!”
Tại mạt thế, lực lượng có sức hấp dẫn rất lớn, rất nhiều người trong căn cứ tha thiết ước mơ đi theo đội Mộc Bác. Hơn nữa, đi theo người có năng lực mạnh, an toàn có thể được bảo đảm. Vì thế, gần như lập tức, mọi người liền hét: “Tôi nguyện ý!”
Đây là sùng bái thành tín ngưỡng đối với cường giả.
Nhìn mọi người vội vã muốn đi theo, Thẩm Nguyên đen mặt.(Dung:hờ hờ =.,=)
Mộc Bác sắc mặt hòa hoãn, chỉ cần mọi người còn có quyết tâm và dũng khí đối đầu thây ma, hắn cảm thấy nhân loại có thể đi đến cuối cùng.
Làm một chính khách, Thẩm Nguyên biết cần phải nói điều gì trong từng hoàn cảnh nhất định. Tuy không muốn Mộc Bác đạt được lòng người, nhưng trong tình huống đã định, hắn có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.
“Các đồng chí có quyết tâm rất lớn, mọi người đều hiến dâng cho căn cứ, tôi có mặt mũi gì mà núp phía sau hưởng thụ. Đã như vậy, tôi cũng sẽ đi giết thây ma với mọi người. Chúng ta vì tồn tại của căn cứ mà cố gắng.”
Có Thẩm Nguyên gia nhập, các dị năng giả cảm xúc càng dâng cao. Thương Triệt híp mắt, Thẩm Nguyên cũng không hoàn toàn là một đại thiếu gia tự cao tự đại.
Đại bác oanh một tiếng vang lên, thây ma bên ngoài hàng rào căn cứ bị nổ tan tành, từng đợt hương vị thiêu cháy truyền vào mũi, bất quá mọi người không có dư thừa tâm tư chú ý cái này. Tất cả đều mở to mắt nhìn một màn thây ma bị tiêu diệt.
Sau khi đại bác công kích, bên ngoài căn cứ lập tức sạch sẽ, cổng chính ngày thường chỉ mở hơn một nửa, hôm nay hoàn toàn mở rộng, từng chiếc từng chiếc xe quân dụng nhanh như chớp chạy ra ngoài, cổng chính căn cứ lần thứ hai đóng lại. Nhưng người trên tường thành lại không giảm bớt, bọn họ muốn ở đây đợi, đợi các dị năng giả chiến thắng trở về.
Thẩm Nguyên lần đầu tiên cùng mấy người Mộc Bác ra ngoài làm nhiệm vụ, hành động lần này là trung tâm thành phố, cũng chính là nơi rất nhiều lương thực bao gồm thây ma.
Dạ Húc lái xe, Mông Á ngồi vị trí phó lái, Mộc Bác và Thương Triệt ngồi hàng thứ hai, Thẩm Nguyên, Lục Na và Tiêu Vũ ngồi hàng thứ ba. Cũng có không ít người âm thầm ghen tị khi thấy Lục Na và Tiêu Vũ có thể đi chung xe với nhóm mấy người Mộc Bác.
Trương Văn ý kiến không nhỏ. “Rõ ràng chúng ta đi theo Mộc thiếu tướng sớm nhất, sao bây giờ có chuyện gì thiếu tướng bọn họ đều kêu hai người kia?” Trương Văn luôn sùng bái người có dị năng xuất sắc. Hiện tại thấy thần tượng của mình đi chung với đoàn đội khác, Trương Văn cảm thấy rất khó chịu.
Hoắc Cương liếc mắt nhìn Trương Văn. “Chúng ta không chính thức thuộc về Mộc thiếu tướng, lãnh đạo thích ai, muốn ai đi theo, là tự do của bọn họ.”
Hoắc Cương vừa nói xong, ngay cả Nhan Oánh cũng nhíu mày. “Cậu nói bậy bạ gì đó, chúng ta luôn đi theo Mộc thiếu tướng, bất kể như thế nào, chúng ta đều là cấp dưới của Mộc thiếu tướng, Lục Na và Tiêu Vũ làm sao sánh bằng chúng ta.”
“Đúng vậy.” Trương Văn gật đầu: “Tuy Mộc thiếu tướng rất lạnh lùng, nhưng thứ nên cho chúng ta sẽ cho chúng ta, nếu chúng ta cần hỗ trợ thiếu tướng chưa bao giờ chậm trễ. Tôi không thích nghe đội trưởng nói như vậy, thiếu tướng bọn họ sẽ không xem nhẹ chúng ta.”
Xem trọng hay không kỳ thật đều là do cảm nhận của mỗi người. Tuy Trương Văn là người hồ đồ nhưng không có nghĩa hắn là người dễ dàng bị lừa gạt. Huống chi, người Hoắc Cương nói là người hắn rất bội phục.
Hách Như Thủy nhếch môi một cái. “Tất cả mọi người đều sáng suốt, cho nên đội trưởng ngài không cần bận tâm. Mộc thiếu tướng là hạng người gì? Chúng tôi nên đi theo ai? Chúng tôi chưa bao giờ hàm hồ qua.” Xưng một tiếng đội trưởng, chỉ là vì đoàn đội yêu cầu, nếu thật sự cho rằng như vậy có thể khiến cho bọn họ nói gì nghe nấy thì quá mức ngây thơ.
Giống Hách Như Thủy bình thường không nói lời nào, nhưng mỗi lần lên tiếng đều nói trúng trọng tâm, A Uy dễ dàng lý giải ý tứ trong lời nói Hách Như Thủy, lập tức nói: “Không sai, tôi đã sớm cảm thấy, chúng ta chính là binh lực Mộc gia, Mộc thiếu tướng cần chỗ nào, chúng ta phải hướng đến chỗ đó.” Nhiều lần được nhóm Mộc Bác cứu giúp, A Uy không cho phép người khác nói xấu bọn họ.
Hoắc Cương mặt cương cứng, một lúc lâu sau mới nói. “Đối với Mộc thiếu tướng, tôi tuyệt đối trung thành. Sở dĩ tôi nói như vậy là vì trong lòng có chút không hiểu, tại sao Mộc thiếu tướng đối xử tốt với hai người nửa đường xuất hiện hơn chúng ta thôi.” monganhlau.wordpress.com
Hoắc Cương vốn không muốn giải thích, nhưng vì ổn định đội ngũ, hắn không thể không nói, bởi vậy lời nói cũng không được tự nhiên.
Hách Như Thủy nhướng mày. “Cậu thật sự nghĩ như vậy thì tốt.”
Trương Văn sắc mặt có chút bối rối. “Đội trưởng, có phải vì chuyện Mộc gia và Âu Dương gia hủy hôn mà anh bất mãn với Mộc thiếu tướng?” Trương Văn là người bát quái nhất. Hoắc Cương thích Âu Dương Tâm Lôi hắn cũng biết, nhưng hắn rất không hiểu.
“Hủy hôn rõ ràng là do Âu Dương tiểu thư đề xuất. Huống hồ, Mộc thiếu tướng còn nói hoàn toàn là lỗi của mình, cho nên Âu Dương tiểu thư cũng không tổn hại gì. Hơn nữa, Âu Dương tiểu thư không cần Mộc thiếu tướng, không phải cơ hội của anh càng lớn sao?” Tuy không hiểu tại sao Âu Dương Tâm Lôi bỏ một người tốt như Mộc Bác. Nhưng nếu như vậy, không phải đội trưởng nên vui sao? Thế nào ngược lại còn tức giận chứ?
Hoắc Cương liếc mắt nhìn Trương Văn. “Tôi không nhằm vào Mộc thiếu tướng, về phần Âu Dương tiểu thư, tôi chưa từng nghĩ có thể chiếm lấy, những lời như thế sau này đừng lặp lại…”
‘Kétttttt.”
Xe thắng gấp, hóa ra bọn họ đã đến trung tâm thành phố, đoàn xe thật dài chở thịt người tươi sống đã sớm hấp dẫn thây ma lại đây, một đám cực kỳ nhanh chóng chạy tới.
Theo thời gian trôi qua, thây ma bình thường gần như không còn, theo đánh giá ban đầu, đàn thây ma này hầu như đều là thây ma biến dị, bởi vậy tốc độ tương đối nhanh.
Lần này đi theo Mộc Bác đều là dị năng giả cấp 2 trở lên, cho nên thây ma biến dị cấp 1 bọn họ vẫn không để vào mắt. Tiếng súng vang lên, ánh sáng các hệ dị năng làm không gian yên tĩnh này sôi nổi lên.
Thẩm Nguyên lần đầu tiên cùng Mộc Bác xuất chiến, nhìn đối phương không chút nương tay công kích đầu thây ma, lấy tinh hạch, động tác lưu loát, chỗ nào nhiều thây ma liền xông vào. Dạ Húc học theo, thuần thục vận dụng hai hệ dị năng của mình. Thẩm Nguyên cũng là dị năng hệ hỏa, nhưng độ lớn nhỏ và nhiệt lượng khi xuất ra lại kém xa Dạ Húc.
Thẩm Nguyên híp mắt, đây là chênh lệch giữa cấp 2 và cấp 3 sao?
Mộc Bác và Dạ Húc dũng mãnh chém giết, hai người đi tới đâu thây ma ngã tới đó. Thương Triệt thú vị nhìn, đột nhiên trong đầu nảy ra mấy phương thức giết thây ma. Cậu còn chưa chơi thử dị năng tinh cầu này đâu a.
Tinh thần lực có hàng trăm cách sử dụng, vì thế Thương Triệt thử đem tinh thần trong đầu chuyển hoán. Sau đó mọi người liền thấy được một màn khiếp sợ.
Dị năng giả vốn đang ra sức giết thây ma đột nhiên kinh ngạc phát hiện một mảng lớn thây ma cách đó không xa lấy tốc độ cực kỳ nhanh lún xuống đất, trong lúc thây ma lún xuống, băng kiếm đã sớm hình thành trên không trung không chút do dự hạ xuống, xuyên thẳng đầu thây ma. Sau đó, giữa ánh chớp điện, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mùi khét xác chết cực kỳ khó ngửi. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, chờ đại hỏa tán đi, tất cả từ từ khôi phục bình thường, trên mặt đất chỉ còn lại tinh hạch trong suốt.
Mặc dù cấp bậc tinh hạch không đồng đều, nhưng tràng diện như thế vẫn làm người ta khiếp sợ không thôi.
Thương Triệt vừa lòng cong môi, kết quả thí nghiệm rất tốt, lần sau cải thiện một chút là được.
Chiêu thức hoa lệ như thế trực tiếp đoạt đi ánh mắt mọi người, nhìn người yên tĩnh đứng bên cạnh Mộc thiếu tướng, bởi vì tận mắt nhìn thấy, mọi người lúc này mới thật tâm bội phục.
Không phải nói Thương thiếu chỉ có hai hệ dị năng sao? Trời ạ! Đồn đãi hại chết người, ngươi đi tìm một dị năng giả có hai hệ dị năng đến thi triển chiêu thức hoa lệ này thử xem?! monganhlau.wordpress.com
Phương thức giết thây ma của Mộc Bác, Dạ Húc và Thương Triệt trực tiếp mà hiệu quả, thây ma trước mặt bọn họ không hề có sức chống cự. Quyết tâm giết thây ma của các dị năng giả nháy mắt bốc cháy, mỗi người đều giống như hăng máu mà giết kẻ địch trước mặt, trên người dường như có nguồn sức lực vô tận.
Nhìn tinh thần dị năng giả nâng cao, Thẩm Nguyên che giấu cảm xúc trong mắt. Hắn sợ nhất chính là tình huống trước mắt này.(Dung:ta cảm thấy ta đã ngửi được mùi âm mưu xấu xa rồi nha ^O^)