Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 29: Không đề



Tiêu Vũ thần sắc lạnh lùng nói với Mộc Bác: “Mộc thiếu tướng, xe của chúng tôi ở bên kia, như thế này đi, tôi và Lục Na sẽ dẫn thây ma rời đi, phiền ngài mang xe đến đón chúng tôi.” Tiêu Vũ nói xong liền muốn hành động, hắn không lo lắng Mộc Bác có đến đón bọn họ hay không. Đón, là hắn may mắn, không đón hắn cũng không oán. Đây là mạt thế, người không vì mình trời tru đất diệt.

Thương Triệt dùng tinh thần lực ngăn Tiêu Vũ. Bi tráng như vậy làm cái gì a?!

Tiêu Vũ “…”

Thương Triệt không để ý đến hắn, chỉ gật đầu với Mộc Bác, Mộc Bác mỉm cười. “Cẩn thận một chút.”

Dạ Húc nháy mắt cảm thấy áp lực thật lớn, nên cẩn thận chính là thây ma đi?(Dung:Húc ca cứ bị bạo hành mà vẫn không chừa nhỉ =.,=!)



Thương Triệt cười tủm tỉm gật đầu, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Tiêu Vũ “…”

Lục Na “…”

Thư Linh Linh “…”

Một hồi lâu Lục Na mới lấy lại tinh thần. “Mộc thiếu tướng, Thương thiếu…” Một mình dẫn thây ma đi, thật sự không sao?

Đáp lại Lục Na chính là thây ma rầm rầm chạy đi.

Trời ạ! Hình ảnh thây ma vội vàng chạy đi là như thế nào vậy?

Tiêu Vũ không khỏi lo lắng. “Thương thiếu một mình đối mặt nhiều thây ma như vậy, chúng ta không đi hỗ trợ sao?” Số lượng gần như bao phủ Thương thiếu.

Mộc Bác cũng có chút lo lắng. “A Húc, cậu dẫn bọn họ đi lấy xe, tôi đi xem tiểu Triệt.”

Nói xong liền nhanh chóng chạy theo hướng thây ma.

Thương Triệt thu hút thây ma đến đây, không bi thảm như đám người Lục Na tưởng tượng, tình cảnh hiện thực ngược lại có chút khôi hài.

“Tiểu Dịch?”

Người sống xuất hiện khiến thây ma bắt đầu xôn xao, Thương Triệt không vui, uy áp của thây ma cao cấp làm cho chúng nó không dám cử động nữa.

Hừ! Dám mơ ước anh trai của ta, không muốn sống à?

Thấy Thương Triệt bất mãn chế trụ đám thây ma, Mộc Bác có chút buồn cười. “Sao vậy? Đang phiền não cái gì?”

Thương Triệt nghĩ nghĩ, viết xuống nghi vấn của mình ‘Trước kia muốn thây ma nghe lệnh đều là phát ra âm thanh, vừa rồi hấp dẫn chúng nó đi, em chỉ thử sử dụng uy áp, nhưng không giống uy áp đe dọa. Anh, em hình dung không ra cảm giác kia.’  monganhlau.wordpress.com

Có phải là câu thông giữa thây ma với nhau hay không?

Thương Triệt cảm thấy rất hứng thú, vì ngôn ngữ mới này, tạm thời trên toàn thế giới chỉ có một mình cậu biết.

Mộc Bác càng không rõ nguyên lý trong đó, biết em trai nhà mình chỉ là có chút oán giận, Mộc Bác khuyên giải: “Không nghĩ ra thì để sau này nghĩ, có một số việc đến thời cơ thích hợp tự nhiên sẽ rõ.”

Em trai và thây ma chung quy khác nhau, hiện giờ tiểu Dịch ngoài trừ ngoại hình là thây ma, còn tư duy và lập trường thì đứng về phía nhân loại. Nhân loại và thây ma khác biệt, tiểu Dịch không lấy thân phận thây ma lý giải hàm nghĩa trong đó, đương nhiên có một số năng lực vận dụng sẽ khó khăn.

Ví dụ như, thây ma dựa vào máu thịt nhân loại phát triển, tiểu Dịch vĩnh viễn không làm được điểm ấy. Như vậy, phương hướng cậu phát triển sẽ khác biệt rất lớn so với thây ma chân chính. Cho nên, không rõ mấy thứ đó là rất bình thường.

Tựa như nhân loại, hoàn cảnh sinh tồn khác nhau thì có được văn hóa phát triển khác nhau.

Thương Triệt nghĩ không ra liền dứt khoát bỏ qua một bên. Liếc mắt nhìn đám người quái dị trước mặt, vẫn còn bộ dáng thèm nhỏ dãi anh trai ba thước. Thật là đáng ghét!

Ở đây đều là thây ma bình thường, Thương Triệt khuếch tán sóng tư duy ra bốn phía, khống chế chúng nó, sau đó phát động công kích hủy diệt diện tích lớn. Mộc Bác thấy động tác Thương Triệt, cũng bắt đầu phát động công kích, ánh sáng màu tím tại đây không ngừng lóe lên.

Cách đó không xa, đám người Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn không trung sáng lên, đây là chênh lệch thực lực sao?

Thấy ánh mắt bội phục của Tiêu Vũ và Lục Na, Dạ Húc lấy tay che mặt. Xấu hổ, xấu hổ a, loại đơn phương ngược sát này, người khác chắc chắn không hiểu được.

Loại cảm giác bí mật chỉ có mình biết còn không thể chia sẻ cho người khác này, người khác hẳn không sao lý giải được đi.

Nhìn tiểu thây ma không ngừng nhảy nhót bên cạnh, Dạ Húc nhịn không được nhe răng, gõ đầu tiểu thây ma một cái. Nhảy em gái ngươi, nhảy đến choáng váng cả đầu.

Trong lúc vô tình nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lục Na trở nên kỳ dị. Có phải đầu Dạ thiếu tướng có vấn đề hay không? Đương không đi khi dễ trẻ con?(Dung:anh là đang phát tiết khi bị khi dễ dài hạn a =.,=)

Vì thế, Dạ Húc bi thúc vô tình để lại ấn tượng không tốt trong mắt người khác.

Trong chốc lát tiêu diệt toàn bộ thây ma tập trung lại đây, nhìn vùng đất trống rỗng, Mộc Bác thở dài. “Nếu không có thây ma biến dị thì tốt quá.”

‘Anh sẽ mạnh lên.’

Thương Triệt học động tác tại an ủi thường ngày của Mộc Bác, vỗ vỗ bả vai Mộc Bác.

Thấy em trai nhà mình vụng về an ủi, Mộc Bác cười ra tiếng. “Ừ, tuy nhiệm vụ lần này gặp nhiều chuyện kỳ lạ nhưng chúng ta thu hoạch rất khá, còn được mấy khối tinh hạch cấp 3.”

Thương Triệt cũng vừa lòng gật đầu, nhất là lần này còn có một khối tinh hạch hệ niệm lực cấp 3. Thương Triệt sẽ không tư dùng, cậu sẽ lấy nó khôi phục ký ức Mông Á. Thương Triệt rất muốn biết trong thời gian này, Mông Á rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Nghĩ đến nghiên cứu, Thương Triệt liền gấp gáp lôi kéo Mộc Bác trở về.

Biết em trai nhà mình lại nghĩ tới cái gì, Mộc Bác sủng nịch lắc đầu, đuổi kịp bước chân em trai, đi về phía xe.

Thấy hai người bình yên vô sự trở lại, đám người Tiêu Vũ mới nhẹ nhàng thở ra. “Mộc thiếu tướng, Thương thiếu, mau lên xe.” Những lời này của hắn hiển nhiên vô nghĩa, trong khoảnh khắc xe dừng lại, Thương Triệt liền kéo Mộc Bác lên xe.  monganhlau.wordpress.com

“Đám thây ma kia đâu?” Lục Na nhịn không được hỏi ra miệng. Nhiều thây ma như vậy, đừng nói là giải quyết hết đi?

“Đuổi đi.” Mộc Bác thản nhiên trả lời. Thành tích quá lớn cũng không phải chuyện tốt, trước mặt không phải người mà mình tín nhiệm, vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.

Lục Na đã không còn gì để nói, đuổi thây ma đi dễ dàng như vậy? Trong ấn tượng của cô, chỉ có thây ma đuổi cô, không có chuyện cô đuổi thây ma.

Quả nhiên, đây là chênh lệch giữa người với người!(Dung:bi thúc a!!! =.,=)

Thư Linh Linh không thấy thất bại như Lục Na, cô rất ngạc nhiên mở miệng. “Thương thiếu cấp mấy? Nhìn năng lực của ngài ấy có vẻ còn cao hơn cả Mộc thiếu tướng và Dạ thiếu tướng đi?”

Tiêu Vũ và Lục Na không nói gì nhưng lỗ tai lại vểnh lên. Bọn họ cũng rất tò mò năng lực Thương Triệt.

Thương Triệt im lặng nhìn Mộc Bác. Phải nói như thế nào, yêu cầu anh trai cho ý kiến.

Mộc Bác mỉm cười. “Năng lực Tiểu Triệt đúng là cao nhất căn cứ, hiện tại đã là trung giai cấp 3.”

Chính tai nghe Mộc Bác khẳng định, Tiêu Vũ và Lục Na vẫn có chút giật mình. Hóa ra Thương thiếu mới là người lợi hại nhất căn cứ.

Thư Linh Linh co rút khóe miệng, nhịn không được oán thầm, Mộc thiếu tướng tuyệt không thành thật!

Có lẽ Mộc thiếu tướng không biết, trực giác của cô rất chuẩn, tựa như giác quan thứ sáu trong truyền thuyết. Hơn nữa chưa từng xảy ra sai lầm, nếu Thương thiếu chỉ là trung giai cấp 3, cô lập tức quay lại cho thây ma ăn!(Dung:=.,=b)

Thương Triệt không quan tâm anh trai nhà mình giới thiệu thế nào, lực chú ý của cậu hiện giờ đều bị tiểu Hắc biến nhỏ hấp dẫn. Công năng tùy ý lớn nhỏ thật là thần kỳ a.

Vì thế, Thương Triệt ban đầu cảm thấy hứng thú với tiểu thây ma, bây giờ lại thêm một tiểu Hắc. Có thể tưởng tượng, tương lai sắp tới nhất định sẽ không nhàm chán.

Tiểu Hắc nức nở cọ cọ Thư Linh Linh. Oa oa, thật đáng sợ, thật đáng sợ, chủ nhân, tiểu Hắc bị người xấu đánh chủ ý a ~

Cảm ứng được tiểu Hắc bất an, Thư Linh Linh theo thói quen lấy tay vuốt ve thuận mao. Nhưng lần này tư tưởng cô và tiểu Hắc lệch nhau, bởi vậy liền hiểu sai cảm xúc sợ hãi thú cưng nhà mình.(Dung:=.,=)



Một đường im lặng đến khi về đến căn cứ.

Đám người Mộc Bác vừa về đến đã bị triệu tập đi họp. Đương nhiên, tổ năm người về trước đã đem lương thực nộp ra, Thẩm Thế Minh không thể không tượng trưng công bằng khen ngợi Mộc Bác một phen.

Ngoài ra còn có chuyện nhân viên nghiên cứu dời đi. Cũng không biết là ai truyền ra, hiện giờ các gia tộc càng ngày càng bất mãn với Thẩm gia. Tuy không nói rõ chuyện HE3, nhưng không ai là đồ ngốc, chỉ mấy nhân viên nghiên cứu thôi mà đáng để tốn hao tâm sức dời đi sao?

Bởi vậy, vì văn vẻ bên ngoài, Thẩm gia đành phải lần thứ hai nâng Mộc Bác thành đại biểu cao nhất căn cứ.



Thư Linh Linh sau khi tạm biệt mọi người, dưới sự hướng dẫn của Lục Na, kích động hướng nơi ở Thư gia mà đi, tiểu Hắc thoát khỏi bóng ma Thương Triệt, hiện đang vui vẻ tung tăng khắp nơi.

“Ai nha, con chó kia, mày giẫm hư hoa của tao.” Thanh âm nũng nịu truyền đến, Thư Linh Linh lập tức đau dạ dày.

Phiền toái đến đây.

Đi qua vừa thấy, tiểu Hắc quả thật làm hư một chậu hoa, nhưng…

Xung quanh đây là khu vực công cộng mà?

“Âu Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.” Thư Linh Linh cười chào hỏi.

Âu Dương Tâm Lôi thấy vẻ mặt tươi cười Thư Linh Linh liền khó chịu, người này sao còn chưa chết?

“Thư Linh Linh?” Trong giọng nói mang theo kinh ngạc rõ ràng.

“Vâng, Âu Dương tiểu thư còn nhớ tôi, thật là vinh hạnh.”

“Làm sao quên được, Thư tiểu thư vừa mới trở về, đã được kiểm tra đo lường chưa?”

“?”

Thấy vẻ mặt khó hiểu Thư Linh Linh, Âu Dương Tâm Lôi nói tiếp. “Xem ra còn chưa biết đi, vì bảo đảm an toàn căn cứ, mỗi người khi vào căn cứ phải được kiểm tra. Như vậy đi, hiện tại tôi rảnh rỗi, không bằng để tôi dẫn cậu đi.”  monganhlau.wordpress.com

“Âu Dương tiểu thư, Thư tiểu thư không có…” Lục Na muốn nói giúp Thư Linh Linh, lại bị Âu Dương Tâm Lôi không khách khí đánh gãy. “Chưa qua kiểm tra mà cô dám nói cô ta không có vấn đề, nếu xảy ra chuyện gì, cô có khả năng chịu trách nhiệm không?!”

Dáng vẻ kênh kiệu của cô ta làm Lục Na tức đến đỏ mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv