Dịch An Thần…
Chu Phong nhớ lại, sự tồn tại của người này cứ như là hoàn toàn đối lập với cuộc sống của gã. Dịch An Thần lớn lên trong một gia đình giàu có, thành tích học tập siêu giỏi, tướng mạo tinh xảo, khí vũ hiên ngang, thái độ làm người càng thêm bình dị gần gũi, gần như toàn bộ các giáo viên trong trường đều thích nó, coi nó là điển hình của học sinh ưu tú, còn các nữ sinh đã sớm liệt nó vào danh sách hot boy đầu bảng được hoan nghênh nhất trường.
Tuy Dịch An Thần cũng không biết đến sự tồn tại của Chu Phong, nhưng Chu Phong lại vĩnh viễn nhớ rõ cậu, bởi vì bắt đầu từ tiểu học bọn họ đã luôn học cùng trường với nhau. Bất quá Dịch An Thần vĩnh viễn là người tốt nhất, sống dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, còn gã vĩnh viễn chỉ có thể trốn vào một góc nhỏ lặng lẽ đầy bụi bặm, thậm chí còn bị người khác phỉ nhổ.
Thẳng đến sau khi mạt thế, khứu giác linh mẫn của Chu Phong cảm nhận được, thời đại của mình đã tới. Vào lúc đa số mọi người còn đang sợ hãi, gã đã bắt đầu tự dùng sức mạnh do lăn lộn mà có của mình ra sử dụng đối phó với tang thi, rất nhanh, gã liền tìm được cảm giác, dị năng cũng trở nên thuần thục.
Những người chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn gã như trước đây, từng người một đều phải chạy đến dựa vào gã, Chu Phong rất đắc ý, loại cảm giác đắc ý này vẫn mãi được duy trì đến khi lần thứ hai gã gặp lại Dịch An Thần, gã không bao giờ ngờ tới, một học sinh mỗi ngày chỉ biết đọc sách, thỉnh thoảng lại chơi bóng rổ một chút, tại sao lại có thể có thân thủ giỏi như vậy?
Tuy rằng gã cũng đã loáng thoáng nghe qua có người đồn rằng Dịch gia phía sau Dịch An Thần là một gia tộc rất lớn, thế nhưng thời điểm Chu Phong lăn lộn ở bên ngoài đã từng tùy ý hỏi qua, nói trắng ra cũng không phải chỉ là một công ty có chút lớn, có khả năng kiếm nhiều tiền hơn một chút thôi sao.
Thế nhưng bây giờ là mạt thế, cho dù có tiền thì có thể thế nào? Đến cả mạng đều không bảo vệ được, nào có người sẽ coi trọng đến đống giấy vụn đó chứ. Chu Phong tự cảm thấy hiện tại gã đã có thể đứng ngang hàng với Dịch An Thần, gã nỗ lực đè xuống sự tự ti dưới đáy lòng để đến tiếp cận với cậu.
Chẳng qua khi mình đưa ra yêu cầu lại bị đối phương phủ quyết ngay lập tức, cái loại ký ức bị bỏ qua, bị phỉ nhổ này thoáng cái lại trào dâng trong lòng gã. Thì ra, bất kể là trước mạt thế hay sau mạt thế, người này vẫn cứ coi thường gã như vậy! Nhất thời đáy mắt của Chu Phong nhuốm đầy một tầng thâm độc. Rất nhanh gã liền thừa dịp Dịch An Thần không chú ý, thiết kế hãm hại cậu.
Sau khi rời khỏi siêu thị, gã còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định ở giữa đàn tang thi chằng chịt chi chít, Dịch An Thần tuyệt không có khả năng thoát thân mới yên tâm rời đi.
Chỉ là hiện tại, một người tự xưng là đại ca của Dịch An Thần lại tìm tới cửa, từ một khắc khi mình thấy đối phương, Chu Phong liền biết, mình tuyệt không phải là đối thủ của hắn, cái loại khí thế của vương giả này, căn bản là những kẻ bình dân như gã học không nổi. Thậm chí gã còn mơ hồ hoài nghi, Dịch gia căn bản cũng không phải là một gia tộc sở hữu loại xí nghiệp thông thường.
Thế nhưng, nếu như người của Dịch gia có thể tìm tới gã, vậy có nghĩa là khẳng định đã có kẻ phản bội gã, bởi vì Chu Phong rất chắc chắn chuyện ở cái siêu thị kia không có kẻ nào khác thấy được, không sợ sẽ bị phát hiện, nên mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc sẽ là kẻ nào đã phản bội gã, sẽ là kẻ nào đây?
Trương Tuyết Yến!? Trong đầu Chu Phong lóe lên một tia sáng, chỉ có thể là Trương Tuyết Yến, con đàn bà thối chỉ biết làm hư chuyện!
Bỗng nhiên Chu Phong mở mắt ra, gã thở hồng hộc hồng hộc, qua một lát mới phản ứng lại được, mình thế mà lại… Còn sống?
“… Lần sau cẩn thận một chút, đừng dể tiêu hao nhiều tinh thần lực như vậy nữa.”
“Ưm…” An Tiểu Thần cố gắng dụi mắt, thế nhưng mí mắt vẫn là không kiềm chế được mà dán lại với nhau, cậu không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cổ của đại ca, để đảm bảo rằng cho dù mình có đang ngủ, cũng sẽ không không cẩn thận mà rớt xuống. Kỳ thực chỉ cần có Dịch Hạo Thiên che chở, dù cậu có muốn rơi cũng rơi không nổi đâu. ╮(╯▽╰)╭
Chu Phong nghe được thanh âm quen thuộc, nhất thời giật mình, triệt để thanh tỉnh lại. Gã dùng dư quang đảo mắt qua, quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là mảnh sân nhỏ của một tòa nhà hoang phế, cho nên có thể khẳng định, hiện tại tuyệt đối là bọn họ đã rời khỏi Căn cứ Tây Giao rồi.
“Ấy, lại có một người tỉnh rồi.” Có một gương mặt phóng đại ở trước mặt gã, cuối cùng Chu Phong cũng nhận ra được, người này thực sự đúng là Lý Thụ, thường ngày, Chu Phong cũng chả coi hắn ra gì, chỉ là không nghĩ tới lần này lật thuyền trong mương (xảy ra chuyện không thể nào ngờ tới), hắn thế mà lại giúp người ngoài chỉ điểm bọn họ.
“Đại ca, hiện tại xử lý như thế nào a?” Lý Thụ nhìn thấy An Tiểu Thần đã ngủ mất, tận lực hạ thấp giọng, khẽ hỏi.
Đối với Lý Thụ tự nhiên lôi kéo làm quen như vậy, Dịch Hạo Thiên cũng không cảm thấy có gì phản cảm, tương phản, một người trường kỳ quản túi tiền như vậy, trên thực tế sẽ rất biết chọn mặt gửi lời, tinh tế khéo léo, hơn nữa y còn có một đặc điểm —— trí nhớ đặc biệt tốt.
Dịch Hạo Thiên có cảm giác nếu như mình đoán không sai, có thể người này là một người tiến hóa trí nhớ, chỉ là bởi vì tác dụng không lớn lắm, cho nên đến cả chính hắn cũng không phát hiện ra. Thế nhưng, Dịch Hạo Thiên lại nghĩ, không có dị năng vứt đi, chỉ có dị năng giả không biết dùng, mặc kệ là loại dị năng gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể cho y một cơ hội, thả tới vị trí thích hợp, như vậy nhất định có thể sẽ giúp dị năng đó biểu hiện ra mức độ tối đa của nó.
Dịch Hạo Thiên ôn nhu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Thần, lạnh lùng liếc mắt quét qua vài người hoặc ngủ hoặc thức trên mặt đất, thản nhiên nói: “Chờ Tiểu Thần tỉnh ngủ rồi nói tiếp.”
“À, được thôi! Vậy có cần em chặn miệng bọn chúng lại trước không, bớt được chút phiền phức?”
Dịch Hạo Thiên không thèm quan tâm mà ừ một tiếng, cẩn thận giúp Tiểu Thần chuyển thành một vị trí thoải mái hơn, trong miệng An Tiểu Thần phát ra một câu lầm bầm, tiện thể chóp mũi còn bốc lên một bong bóng nước, khóe môi Dịch Hạo Thiên nhếch lên tạo thành một độ cong không dễ phát giác.
Lý Thụ lập tức xé ra vài miếng vải rách, nhét vào trong miệng Chu Phong, một mùi hôi thối tràn ngập trong khoang miệng, ghê tởm đến mức thiếu chút nữa Chu Phong đã nôn ra, gã phi thường hoài nghi, có khi nào miếng vải rách này nằm trong bộ quần áo ăn mày trước kia của Lý Thụ không ta.
“Chu Phong, ta đã sớm nói, ở đây không phải là thiên hạ của ngươi, tính cách của ngươi như thế sớm muộn gì cũng sẽ chọc ra chuyện, xem đi, nhân quả báo ứng cứ như vậy mà tới thôi.” Lý Thụ không nhìn đến ánh mắt căm tức của Chu Phong, vỗ vỗ đầu của gã. Xoay người, tiếp tục nhét miếng vải rách vào miệng của mấy người còn lại.
Chu Phong hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Thụ, gã phát thệ, nếu như lần này còn cơ hội sống sót, nhất định gã phải khiến cho mấy người này muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong.
Bị mang ra ngoài tính luôn cả Chu Phong, tổng cộng có 7 người, bọn chúng đang bị trói nghiêm nghiêm thật thật ở trong sân. Để phòng ngừa bọn chúng dùng dị năng chạy trốn, nhất là Chu Phong hệ phong, Dịch Hạo Thiên đã cho đóng băng máu trong hai tay hai chân của gã, khiến gã mất đi nhận thức, hiện tại cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất giương mắt nhìn lên giống như phế nhân.
Đến khi Tiểu Thần tỉnh lại, đó là lúc tuyên án tử vong cho đám người này. Dịch Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thịt đô đô, cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ, cùng với cái miệng đáng yêu của An Tiểu Thần. Lông mi đen nhánh bao trùm lấy cặp con ngươi linh động, thông thường sẽ hơi run rẩy một chút, biểu thị Tiểu Thần đang ngủ say.
Bất quá, cho dù là như vậy, hình như vẫn còn thiếu vài người nữa. Dịch Hạo Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người nằm trên mặt đất đã tỉnh lại không khỏi run rẩy một trận, thậm chí có mấy người cho dù đã bị bịt miệng lại, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm lẩm bẩm hô ra vài tiếng cầu xin không rõ ràng.
Con ngươi Lý Thụ đảo một vòng, lập tức hiểu ra đại ca không hài lòng chỗ nào nào.
“Đại ca, còn có 4 nữ nhân, ngoại trừ cô gái đã rời đi cũng không có trở lại, còn lại 3 nữ nhân không biết bọn họ đang ở nơi nào.”
Dịch Hạo Thiên thoáng trầm tư, vốn dĩ anh định giải quyết hết đám người kia trong trấn nhỏ bị bỏ hoang này, chẳng lẽ hiện tại còn phải trở về thêm một chuyến nữa sao?
“Ưm…” An Tiểu Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Dịch Hạo Thiên, bĩu môi không có bao nhiêu cao hứng.
“Làm sao vậy? Tiểu Thần.” Dịch Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi, chủ động áp sát lại, khẽ chọc lên cái miệng nhỏ nhắn của An Tiểu Thần.
An Tiểu Thần dùng tiểu móng vuốt vỗ một cái, phát ra thanh âm non nớt: “Ca, đừng quậy ~ ”
Dịch Hạo Thiên: “…”
Lý Thụ quay đầu nhìn trời, biểu thị mình cái gì cũng không thấy, đậu xanh rau má, quan hệ của hai người này vừa nhìn liền biết không phải đơn giản như vậy a, mở miệng gọi ‘ca’, bộ là anh em hả? Làm sao có thể chứ.
Anh em có ôm ấp cái kiểu này sao? Anh em có độc sủng lộng quyền cái kiểu này sao? Anh em có thỉnh thoảng sẽ ăn một miếng đậu hũ, hôn lên mặt lên cái miệng nhỏ nhắn sao? Đừng có đùa chứ, vị đồng chí đại ca này, anh dùng ánh mắt hận không thể cởi hết quần áo của đệ đệ ra, có cần phải trắng trợn như thế hay không a?
Đáy mắt của Chu Phong đang nằm rạp dưới đất hiện lên một mạt châm chọc, cái tên Dịch Hạo Thiên này cũng không phải thứ tốt lành gì, cư nhiên lại chơi cái trò dưỡng thành này đây.
Bỗng nhiên, An Tiểu Thần vung tay lên, một bụi cỏ nhanh chóng trườn tới, Chu Phong không kịp tránh, lá cây nhanh chóng cắt ngang mặt của gã, nhất thời mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi. Mấy người đang nằm trên đất, nhất thời sắc mặt của cả bọn đều biến đổi, bọn họ hiểu rõ, nếu như ở bên ngoài để chảy máu mà không nhanh cầm lại, sẽ có hậu quả tới cỡ nào, mũi của tang thi có độ linh mẫn đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được nữa rồi.
“Ngươi…” Chu Phong phun ra một chữ, gắt gao mở to hai mắt nhìn chằm chằm. Đến tột cùng thì thằng nhỏ này là ai, nếu như chỉ là được bao dưỡng đơn thuần sẽ không thể nào có thực lực mạnh như vậy được.
An Tiểu Thần rời khỏi cái ôm của Dịch Hạo Thiên, đi tới trước mặt Chu Phong, tiểu thân thể của cậu ngồi xổm xuống, nhưng vẫn dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống, trong cặp mắt sâu thẳm mang theo hắc ám đến từ vực sâu, cậu nhếch khóe môi, cười như không cười.
“Chu Phong, ngươi còn nhớ rõ Trương Tuyết Yến chứ?”
Đáy mắt Chu Phong thoáng xẹt qua một luồng che đậy.
“Ả đã chết rồi nha, là ta tự làm đó.” Cậu bé cười híp mắt lại, lộ ra hàm răng trắng nõn, dưới ánh mặt trời có vẻ sáng lạn thuần khiết không gì sánh được, đột nhiên dưới đáy lòng Chu Phong sinh ra cảm giác lạnh cả người, loại hàn ý quen thuộc này, cực kỳ giống như khi còn bé phải đối mặt với căn nhà cũ âm trầm.
“Ngươi có muốn biết ả chết thế nào không?” Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn lóng lánh nước, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, “Rất nhanh ngươi sẽ được biết nha.”
“… Cái gì?” Chu Phong nói chuyện không rõ ràng, bị dọa sợ muốn lùi về phía sau, loại cảm giác bất an mãnh liệt này, lúc đối mặt với cậu bé lại có vẻ càng mãnh liệt hơn.
An Tiểu Thần giơ tay lên, trong chớp mắt cây cỏ sắc bén liền chặt đứt sợi dây đang trói Chu Phong, Chu Phong theo bản năng nhảy dựng lên, tông cửa xông ra ngoài. Thế nhưng vào một giây kế tiếp, toàn thân của gã liền cứng ngắc không thể động đậy, ngay sau đó, gã trơ mắt nhìn động mạch huyết quản của mình bị rạch ra, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy xuống dọc theo thân thể gã.
Sáu người khác hoảng sợ lùi sát vào góc tường, ngoài cửa đã bắt đầu truyền đến tiếng kêu gào ‘ngao ngao ngao’.
“Không…” Chu Phong khủng hoảng vạn phần, gã biết chuyện cậu bé này muốn làm là gì, cậu ta muốn để gã chết theo cái kiểu Dịch An Thần đã trước chết đây, chính là, kiểu chết hiện tại còn thảm hại hơn nhiều.
Dịch Hạo Thiên xuất hiện ở phía sau cậu bé, anh vươn tay ôm lấy cậu bé, cậu bé không có bất kỳ giãy dụa, dịu ngoan tựa vào đầu vai anh.
“Lời cuối cùng, ta chính là Dịch An Thần, ta vừa mới trở về từ địa ngục.”
Dưới con mắt không dám tin của Chu Phong, cậu bé mỉm cười, Dịch Hạo Thiên ôm lấy thân thể của cậu lặng yên nhảy lên, rơi xuống nóc nhà.
“Phành” một tiếng, cánh cửa bị mở ra, hơn mười con, không đúng, là mấy trăm con tang thi đang chen lấn nhau tiến vào, mùi máu tươi, mùi thịt tươi điên cuồng hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng. Sau khi vào đến mảnh sân vẫn còn không ít thức ăn, đám tang thi huynh đã đói bụng không biết bao lâu kêu ngao ngao ngao, nhảy nhót càng thêm vui sướng hơn.
Lý Thụ đã sớm leo lên trên, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở trong sân, nhìn thảm trạng máu thịt bay đầy trời bên dưới, đến cả y cũng không nhịn được mà ngoảnh đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn nữa, trong dạ dày nổi lên từng trận buồn nôn.
An Tiểu Thần vùi đầu vào trong lòng Dịch Hạo Thiên, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mảnh sân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy bình tĩnh, mang theo một nụ cười mỉm kỳ dị.
“Ca, anh biết không? Rõ ràng khi đó cảm thấy rất đau rất đau, thế nhưng em lại không gào lên, cũng không có kêu ra tiếng.”
Con ngươi Dịch Hạo Thiên co rụt lại, theo bản năng ôm chặt lấy An Thần vào lòng, dường như sợ cậu không cẩn thận sẽ ngã xuống dưới, rơi vào trong đàn tang thi.
“Rõ ràng rất đau, thế nhưng sau đó lại chết lặng, em cảm thấy đại khái mình đã bị ăn hết không ít đi.”
Trong đôi mắt Dịch Hạo Thiên xẹt qua bóng dáng của một thi thể không trọn vẹn, thoáng cái liền siết chặt lấy eo nhỏ của An Thần.
Thế nhưng An Tiểu Thần lại giống như không có cảm giác mà nói tiếp: “Ca, khi đó em đã cảm thấy rất không cam lòng. Nói không chừng chính là bởi vì cảm giác không cam lòng này, cho nên ông trời mới để cho em trở về.”
Dịch Hạo Thiên buông một cánh tay ra, xoay đầu nhỏ của An Thần lại, chống lại đôi mắt của mình, nghiêm túc nói: “Đều đã qua rồi, Tiểu Thần, chuyện trước kia đã kết thúc.”
Trong con ngươi đen láy của An Tiểu Thần, yêu dị mê man chậm rãi tán đi, cậu trừng mắt lên, tựa như đã khôi phục về sự bình tĩnh trước đó.
“Ừm, hiện tại em với ca đều rất tốt sống.” Cậu bé cười chân thành đến không gì sánh nổi.
“Chúng ta, phải sống cho thật tốt.” Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Tiểu Thần, ấn cậu vào trong lòng của mình.
Lý Thụ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phông nền, sau ót đã chảy ra không ít mồ hôi lạnh.