Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 33



Sau khi Quy Nguyên Quyết tiến vào cấp hai, An Thần cảm thấy dường như trong ý thức có vật gì đó vang lên một tiếng “loảng xoảng”, thanh âm vỡ vụn rất chói tai. Lập tức, trong đầu cậu liền xuất hiện một tia khí tinh thuần càng thêm tinh tế, nương theo hơi thở khuếch tán, linh khí lúc đầu bị chiếm lấy, nhất thời toàn bộ không gian trong não trở nên trong suốt không gì sánh được. 

Hơn cả sự ngạc nhiên, thứ An Thần cảm nhận được nhiều nhất chính là nghi hoặc.

Kỹ năng đâu? Thân, vũ khí bí mật lúc trước đã nói qua đâu? Thân, thế nào chỉ mới đổi thành vài ngụm không khí tươi mát, liền cái gì cũng không có nữa rồi?

An Thần cảm thấy không đơn giản như vậy, nếu đã đột phá cấp hai, nói như thế nào cũng có thể có chút nâng cao mới đúng, nghĩ đến việc mình có linh căn hệ mộc, cậu không khỏi liên tưởng tới quan hệ với cây cối thực vật.

Đúng rồi, hẳn là cậu nên đi thử tiếp xúc với thực vật một chút, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó.

Trong phòng của An Thần có treo một chậu hoa lan, đã sớm chết từ nhiều năm trước rồi, Dịch Hạo Nam được xưng là “sát thủ thực vật” mười năm khó gặp, căn bản là không nuôi sống nổi, ngược lại cậu nhớ rất rõ trong phòng Dịch Hạo Thiên còn đang đặt hai chậu xương rồng.

Bất quá, bất quá gần đây đại ca đang rơi vào trạng thái động kinh bất định, An Thần không dám đi quấy rầy anh, đơn giản quyết định đi vào vườn đào mấy cọng cỏ dại về thử một chút mới được. ╮(╯▽╰)╭

Đã nhiều ngày không có ra khỏi cửa, may mắn chính mình cũng không có bị dưỡng thành An Thần thổ phì viên đấy, chạy bạch bạch bạch xuống thang lầu, bước chân vui sướng nói không nên lời.

Thổ phì viên: chỉ người có tướng mạo bình thường, vóc dáng hơi mập, hình tượng quê mùa. Đây là một từ trung tính, người đáng yêu tròn tròn ngốc ngốc cũng được gọi là thổ phì viên.

Nào ngờ, mới vừa đi vào cửa đại sảnh, liền bị người ta gọi lại.

“Người nào đó, mi đứng lại đó cho ta! Chạy cái gì mà chạy.”

An Thần quay đầu lại liền thấy có người thanh niên mặc một chiếc áo màu xanh lam, cái quần màu đen tím đang dùng mắt trừng mình.

“Nhìn cái gì, nói mi đó! Lén lút ở bên cạnh đánh chủ ý gì đây? Mi cũng không nhìn thử xem đây là địa phương nào, chỉ bằng cái tên nhãi ranh như mi mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hay sao! Cũng không suy nghĩ thử thân phận của mình đi, ăn mặc xuềnh xoàng như thế, chẳng lẽ là đang chuẩn bị bò lên giường người khác hả?”

Thanh niên cao ngạo hất đầu, trong mắt là sự khinh bỉ nồng đậm. An Thần nghe được hắn ta nói lốp bốp như thế liền thông suốt, cảm nhận rất rõ ràng, hình như là mình đang bị giận chó đánh mèo.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ người này cũng là đội viên mới mà Đường Văn Triết vừa tìm về, sao lại không chất lượng như vậy chứ? 

“Cậu là người nơi này?” An Thần chớp mắt mấy cái.

“A…” Ánh mắt của thanh niên lóe sáng, lập tức khẽ hừ một tiếng, “Anh họ của ta ở chỗ này, nói như thế nào thì ta cũng là người nhà, không giống với cái loại mà mấy tên nhãi không rõ nguồn gốc như mi có thể so sánh nổi.”

Tui đã nói mà, từ khi nào thì tiêu chuẩn nhận người của Đường Văn Triết lại giảm xuống nhiều như vậy chớ. An Thần yên tâm thở phào, dù sao thì, lỡ đâu người này thật sự là đội viên mà cậu phải ở chung, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, vậy cũng khá phiền toái, bất quá nếu hắn ta cái gì cũng không phải, vậy mình không cần lo lắng sẽ đắc tội hắn rồi.

“Tôi cũng không có nghe nói đây là nơi người nhà có thể tùy tiện ra vào.” An Thần hơi nhíu mày, tuy rằng khóe môi đang nhếch lên, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

Loại người này cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, thế mà cứ thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thật là nhìn thế nào cũng đều thiếu điều giáo.

Nhất thời thanh niên bị nghẹn lời, hắn đúng là ỷ vào anh họ ở chỗ này, cố ý dùng thân phận áp chế những người canh giữ nên mới có thể chạy tới đây.

Chẳng lẽ, thằng nhãi này cũng là thân thích của ai sao? Hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, những người bên trong này hắn đều đã hữu ý vô ý mà ‘vô tình gặp được’, cơ bản đều đã có một chút ấn tượng, căn bản là trong trí nhớ không có nhân vật như thế.

Vì vậy, hắn liền yên lòng, tiếp tục phách lối:

“Ta khuyên mi tốt nhất là nên tôn trọng người khác một chút, bằng không, đắc tội ta là nhỏ, đắc tội bọn Dịch đội trưởng, mi liền chịu không nổi đâu.” ╭(╯^╰)╮

Tại sao lại liên quan đến đại ca, chẳng lẽ đây là người thân của Dịch gia mình? An Thần cảm thấy có chút ê răng, tranh luận với loại người tự cho là đúng này… Đột nhiên cậu cảm thấy được rất là hạ thấp chỉ số thông minh của mình.

“Tùy cậu vậy.” An Thần liếc mắt, không muốn phản ứng hắn, dù sao thì người quản sự nơi này chính là Đường Văn Triết, để một mình anh ấy đau đầu là được rồi.

Thanh niên thấy An Thần còn muốn chạy, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, tiến lên níu lấy ống tay áo của An Thần lại, hừ một tiếng nói: “Ai nói mi có thể đi!”

An Thần nhìn thoáng qua cánh tay bị chụp lấy của mình, rất là khó chịu mà nhíu mày, người này bị cái gì vậy chứ, nhất định muốn đi kiếm chuyện, có đúng hay không!

Nhưng lúc này trong lòng thanh niên cũng có một dự định khác. Hắn tên Bạch Thiểu Bác, em họ của Bạch Kiến Quốc, là một gay, gay trời sinh, ở trong giới cũng rất nổi danh.

Bởi vì tướng mạo âm nhu tuấn mỹ, khí chất tuấn nhã bất phàm, rất nhiều người đều nguyện ý ở chung với hắn. Hoặc một đêm phong lưu, hoặc gặp gỡ một đoạn, tuy rằng có không ít bạn tình nhưng điều này tuyệt không ảnh hưởng đến khí chất mê người của hắn.

Mà lần này, lúc cả nhà bọn họ đi theo anh họ gặp gỡ đội ngũ của căn cứ Ngự Long Uyển, Bạch Thiểu Bác liếc mắt một cái liền bị Dịch Hạo Thiên hấp dẫn. Vô luận là khí tràng vương giả cường thế, hay là khí chất quý tộc trong lúc giơ tay nhấc chân, không có thứ nào mà không giống thuốc phiện cả, tất cả cứ tản ra mê hoặc trí mạng với hắn.

Vào thời khắc đó hắn liền biết, nam nhân này mới là người mà hắn đang thực sự muốn tìm, người làm bạn cả đời cùng hắn. Cũng chỉ có nam nhân này, mới là người chân chính xứng với hắn, đồng thời đây cũng là người duy nhất có thể sóng vai với hắn, chỉ có mình hắn mà thôi. Thậm chí hắn còn không có nghĩ tới chuyện, Dịch Hạo Thiên có phải là một gay hay không. 

Thế nhưng, từ khi đến nơi này, Bạch Thiểu Bác mới phát hiện, bởi vì dị năng của mình tương đối thấp, căn bản là không đạt đến yêu cầu gia nhập đội ngũ, cho nên hầu như không có cơ hội gặp mặt Dịch đội trưởng. Đương nhiên là hắn không cam lòng rồi, do đó liền dựa vào tên tuổi của anh họ Bạch Kiến Quốc tìm cách chạy qua bên này, hy vọng sau nhiều lần mình đến đây, có thể trải qua vài lần vô tình gặp được Dịch Hạo Thiên rồi ‘nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm’.

Thế nhưng, đã để cho hắn thất vọng rồi, vô luận hắn có cố gắng thế nào, ngay cả cái bóng của Dịch Hạo Thiên cũng chưa từng thấy qua, nghe nói vì để tu luyện, gần như cho tới bây giờ Dịch Hạo Thiên đều không có rời phòng, xem ra cách nói này là thật rồi. Bất quá, Bạch Thiểu Bác cũng không định buông tha, hắn phi thường có tự tin về hình dáng, khí chất của bản thân mình.

Đương nhiên, còn có một cơ hội khác, đó chính là lúc ăn cơm. Đáng tiếc, nơi ăn cơm của đội viên tổ chiến đấu lại không cho phép người ngoài vào, nên hắn không có tư cách theo anh họ cọ cơm.

Hôm nay, đương nhiên hắn cũng hành động như thường ngày, dựa vào tên tuổi của anh họ mà lẻn vào cửa, nào ngờ Bạch Kiến Quốc không nói hai lời, kéo hắn vào trong phòng mắng cho một trận, sau đó còn nói hắn không được vào đây nữa, bằng không đừng trách anh ta trở mặt.

Bạch Thiểu Bác nổi giận, gia cảnh của hắn hoàn toàn bất đồng với Bạch Kiến Quốc nghèo túng, từ nhỏ đến lớn không ai là không yêu chiều hắn, đừng nói là chịu khổ, ngay cả nói nặng cũng chưa có ai dám nói với hắn một câu.

Chỉ là hiện tại, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, hắn không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cơn tức, thở phì phò chạy ra ngoài, nào ngờ mới ra khỏi cửa liền thấy Dịch An Thần tràn đầy sức sống, đương nhiên là hắn phải dựa vào tâm tình khó chịu, thuận thế giận chó đánh mèo để phát tiết một phen rồi.

Thấy Dịch An Thần không để ý đến mình, muốn rời đi, bỗng nhiên Bạch Thiểu Bác nghĩ đến, thiếu niên này cũng là lén lút chạy vào, nếu như mình bắt cậu ta lại, chẳng phải là có thể nhận thưởng hay sao?

Đến lúc đó, liền có thể nhân cơ hội này mà gặp mặt Dịch Hạo Thiên! Bạch Thiếu Bác tin tưởng, nhờ vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm của mình, chỉ cần đối phương có thể đặt tầm mắt lên người hắn, hắn liền có biện pháp khiến anh không có cách nào rời đi.

Ai nói nhất định là lên giường với nữ nhân mới thoải mái nhất, nam nhân và nam nhân làm cũng có phong vị khác mà.

An Thần cũng không biết dưới đáy lòng Bạch Thiểu Bác đang uốn uốn lượn lượn, cậu “xoạt” một cái liền dứt khoát đẩy tay của Bạch Thiểu Bác ra, lạnh lùng nói: “Đừng chọc tôi.”

Bạch Thiểu Bác bị cậu nhìn đến mức dưới đáy lòng phát lạnh, thân thể theo bản năng mà rụt trở về, sau đó lập tức hoàn hồn, ảo não nghĩ lại tại sao chính mình lại bị một thằng nhãi ranh dọa ngốc thế này.

“Thằng nhãi thối, đừng có mà đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, mi tự mình chạy vào biệt thự, ta bắt mi nào có gì sai!” Bạch Thiểu Bác thở hổn hển hô to.

An Thần buồn cười nhướng nhướng mày: “Bắt tôi, có hậu quả gì?”

Bạch Thiểu Bác khinh thường hừ nhẹ: “Ngươi cứ chờ bị Dịch đội trưởng đuổi ra ngoài, uy tang thi đi.”

Đúng lúc này, một cánh cửa trên lầu một được mở ra, nếu An Thần nhớ không sai, chỗ này vốn là phòng của Đàm Hải, hiện tại Đàm Hải dời lên lầu hai, đương nhiên là nơi này sẽ để lại cho đội viên mới rồi.

“Bạch Thiểu Bác, em ồn ào gì thế, không phải đã bảo em về trước rồi hay sao, nổi điên ngay cửa làm cái gì!” Rõ ràng là nam nhân đang đi ra này lớn hơn thanh niên nhiều lắm, ít nhất cũng phải hơn 30 tuổi rồi. Y chính là người anh họ mà Bạch Thiểu Bác vẫn cứ treo ngoài miệng, niệm đến niệm đi —— Bạch Kiến Quốc.

Bạch Thiểu Bác thấy chỗ dựa của mình đang đi ra, nào còn cái bộ dáng đi kiếm chuyện nữa, hắn lập tức ủy khuất chạy tới: “Anh họ, anh nhất định phải làm chủ cho em!”

A! Loại cảm giác đột nhiên xuyên vào ‘kịch hậu cung’ này là cái quái gì dợ? Mời đem “Anh họ, anh nhất định phải làm chủ cho em” tự động đổi thành câu “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho nô tì a!”

Phốc —— An Thần rất không phúc hậu mà nở nụ cười. 

“Làm chủ, làm chủ cái gì?” Bạch Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, “Em có thể đừng đi chọc rắc rối ở chung quanh, anh liền cảm tạ trời đất, vạn sự đại cát rồi.”

Nói xong câu đó, cũng không quản trong thoáng chốc mặt của Bạch Thiểu Bác đã biến thành năm màu rực rỡ, Bạch Kiến Quốc xoay người đi về phía Dịch An Thần, một gương mặt chữ quốc (国) đoan đoan chính chính, mày rậm mắt to, bộ dáng một thân đầy chính khí.

“Xin lỗi, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hiểu rất rõ tính cách của em họ mình, chắc chắn đã mang đến phiền toái không cần thiết cho cậu rồi.”

“Anh họ —— tên này lẻn vào đấy!!!” Bạch Thiểu Bác bởi vì tức giận mà trừng to mắt lên.

“Em cho là mọi người đều sẽ nhàm chán giống mình hay sao.” Kỳ thực Bạch Kiến Quốc nhìn không quen tác phong sinh hoạt của Bạch Thiểu Bác.

Y một người tương đối truyền thống, cho rằng nếu đã tìm được người hợp ý, hai người nên hảo hảo ở chung với nhau, mà vài năm sau khi Bạch Thiểu Bác về nước liền triệt để biến thành tính tình phong lưu, nói trắng ra chính là chỗ nào cũng phát tao được.

Lập tức ấn tượng của An Thần về Bạch Kiến Quốc được thăng lên không ít, tục ngữ nói: Vươn tay không đánh người đang cười. Nếu đối phương chủ động lấy lòng, cậu cũng không phải cần phải dây dưa không rõ.

“Tôi không sao cả, chỉ là khuyên Bạch đại ca một câu, tốt nhất là nên nhanh chóng an bài thỏa đáng cho em họ của anh. Bằng không cửa thành cháy, vạ lây, không nhất định là cá trong chậu.”

An Thần hiểu rõ Đường Văn Triết, cho dù người này thật sự là một nhân tài rất khó gặp nhưng nếu như cứ ba lần bốn lượt vi phạm quy tắc, như vậy cũng chỉ có thể biến thành đồ bỏ mà thôi. Mà vì để cho đồ bỏ này không có khả năng uy hiếp được mình, Đường Văn Triết sẽ càng nặng tay hơn, khiến cho đối phương hoàn toàn biến thành một thứ đồ bỏ bị vứt đi.

“Thằng nhãi ngu ngốc này, chờ ta giao mi cho cấp trên xử trí, nhìn xem mi còn nói gì được nữa!!!” Bạch Thiểu Bác rống giận, hai mắt đỏ ngầu, nhìn như sắp nứt ra tới nơi. Quan hệ giữa hắn và Bạch Kiến Quốc vốn cũng không tính là thân mật, người này lại còn dám gây mâu thuẫn ngay trước mặt hắn! Đơn giản là, tội không thể tha!

Cũng may mà hiện tại trong biệt thự chỉ có ba người bọn họ, nếu không với cái tiếng rống ban nãy, nói không chừng đã dẫn một đám sói, à không, một đám người tới rồi đó.

Chân mày Bạch Kiến Quốc nhíu chặt, đang muốn nói gì đó, lại bị Dịch An Thần ấn xuống vai anh ta, ý bảo anh đừng lên tiếng.

“Hửm, giao cho ai xử trí?” An Thần mỉm cười.

“Đương nhiên là Đường đội phó!”

“Người nào kêu tôi?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến từ cửa chính, theo tiếng nói ba người ngoáy nhìn lại, chỉ thấy có một nam nhân cả người thon dài, ôn nhuận như ngọc đang chậm rãi đi đến.

Người này không phải Đường Văn Triết thì còn có thể là ai nữa nha!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv