Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit + beta: Dật
____
Nửa người Hàn Dực nằm ở sô pha, nhắm hai mắt chậm rãi nói: “Em ấy cũng chỉ là biết cái đại khái, cũng không rõ ràng cụ thể phương pháp sử dụng là gì. Tôi muốn chờ sau khi hoàn toàn khôi phục thử lại.”
Lục Trường Uyên nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy cũng tốt, miễn cho bị lộ ra ngoài.”
Sau một lúc lâu, Lục Trường Uyên lại nói: “Giấc mơ của tiểu nha đầu rất là không thể tưởng tượng, hiện tại không biết gì về nó hết cậu có biện pháp nào vào đó xem không?”
Vào xem?
Hàn Dực mở mắt ra, mắt đen sâu không thấy đáy nhìn về phía Lục Trường Uyên.
Lục Trường Uyên biểu tình thản nhiên: "Trước kia không phải cậu cũng từng vào trong mơ của cô ấy sao? Theo đạo lý mà nói hiện tại dị năng của cậu so với trước kia lợi hại hơn nhiều, nói không chừng có thể nhìn thấy cái gì đó.”
Trong lòng Hàn Dực vừa dao động, biểu tình lại toát ra một tia chua xót.
“Hiện giờ quan hệ của hai người rất hòa thuận, tớ nghĩ Kiều Kiều cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Hàn Dực không nói gì, một lần nữa nhắm mắt lại. Lục Trường Uyên thấy biểu tình hắn hẳn là đem chuyện này bỏ vào trong lòng, cũng liền không hề nhiều lời. Nói đến cùng, đây cũng là việc của hai anh em bọn họ, hắn tin tưởng Hàn Dực sẽ xử lý tốt.
…………
Trong nhà mấy nam nhân sức ăn uống lớn, xào rau hiển nhiên quá chậm, Hàn Kiều Kiều xé mở một túi nước lẩu, dự định nấu lẩu ăn. Như vậy vừa mau lẹ lại phương tiện, cô chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn xử lý sạch sẽ.
Chờ đến hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Giản, Ngôn Tiếu, Bạch Khải Thụy ba người đúng hạn mà về.
Bọn họ không có phát hiện gì, bởi vì thôn kia không có một bóng người.
“Chạy đi?” Đây là Ngôn Tiếu phỏng đoán.
Nhưng một thôn vài trăm người có thể chạy đi nơi nào đây?
Lục Trường Uyên hiển nhiên thực giật mình: “Mấy cậu đều lục soát qua?”
Tiêu Giản gật đầu: “Lục soát rất nhiều nhà ở đều là trống không, trên đường có rất nhiều máu chỉ là không thấy được thi thể.”
Bạch Khải Thụy ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hàn Dực, rất chờ mong nói: “Vẫn là dựa vào dị năng của Hàn ca tốt nhất.”
Hàn Kiều Kiều cúi đầu không nói chuyện, cô chuyên tâm lột một con tôm chín, trong lòng lại suy nghĩ —— thi thể bị dị chủng mang đi sao?
Hàn Kiều Kiều đem tôm hết vỏ bỏ vào trong chén Hàn Dực.
Biểu tình Hàn Dực lạnh lùng như cũ, chỉ có khóe miệng có một tia ý cười không dễ phát hiện. Hắn nhìn tay em gái bận rộn, nhàn nhạt nói: “Hai ngày này, trước tiên đi những nơi gần đây có khả năng trở thành sào huyệt tra một lần.”
Lục Trường Uyên ngồi ở bàn ăn bên kia tiếp lời Hàn Dực nói: “Đi sân gôn trước, hội quán ở đó rất lớn.”
Hàn Dực liễm mắt trầm ngâm, có lẽ là ở sử dụng dị năng, có lẽ chỉ là ngắn ngủi trầm tư, một lát sau nói: “Ngày mai giữa trưa xuất phát.”
Mọi người đều hơi sửng sốt.
Tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng mọi người đều đã thói quen nghe theo Hàn Dực ra lệnh. Hơn nữa nghĩ lại một chút là có thể hiểu ra, trước mắt tình hình cấp bách, nếu không đem sào huyệt phụ cận diệt trừ sạch sẽ thì dị chủng ở khu biệt thự sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, phạm vi chúng nó kiếm ăn cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi Hàn Dực lần đầu tiên không có trêu chọc Hàn Kiều Kiều mà trực tiếp ngủ. Thường ngày hắn luôn muốn quấy nhiễu cô một trận, sau đó dỗ cô ngủ mới có thể ngủ, chính là buổi tối hôm nay kiểm tra xong Hàn Kiều Kiều đi vào phòng, lại nhìn đến Hàn Dực nửa người dựa đầu giường đã ngủ say.
Hắn hiển nhiên là đang đợi cô.
Hàn Kiều Kiều nhìn không khỏi đau lòng. Anh nhất định là mệt muốn chết……
Cô nhẹ nhàng bò lên trên giường dựa gần hắn nằm xuống, cẩn thận đem thảm lông đắp ở trên người hai người, Hàn Dực tay giống thường như mọi ngày duỗi lại đây, vòng lại eo cô. Hắn không có mở to mắt, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Hàn Kiều Kiều nhắm mắt lại, hy vọng ngày mai tất cả đều thuận lợi.
…………
Ngày hôm sau, đoàn người hướng tới sân gôn xuất phát. Mọi người lần đầu tiên cùng nhau ra ngoài tâm trạng đều rất tốt.
Tiêu Giản chạy xe đến gần mục đích liền dừng lại. Từ trong xe nhìn qua, nhìn đại sảnh không sót gì, cũng không có dị thường nào, bên trong lại không biết tình hình thế nào.
Tinh thần Hàn Dực tìm kiếm có thể rõ ràng nhìn đến kết cấu bên trong kiến trúc, dị chủng phân bố cũng vừa xem là hiểu ngay. Hắn lấy ra giấy bút đơn giản phác họa ra hội quán sân gôn, bản vẽ mặt phẳng có mấy cái đánh dấu. Sau đó cùng Lục Trường Uyên cùng nhau định ra một phương án để hành động.
“Số lượng ở trong vòng 160 con, phần đông tụ tập dưới mặt đất tầng một khu giải trí công cộng, tầng một khu dùng cơm cùng tầng hai phòng cho khách có chút ít dị chủng, tầng ba an toàn, tầng bốn an toàn……”
Số lượng dị chủng không đến hai trăm con, Hàn Kiều Kiều nhìn thì nơi này chỉ có thể xem như một cái sào huyệt loại nhỏ. Bất quá hiện tại dù sao cũng là lúc đầu mạt thế, dị năng giả còn chưa đủ cường đại, sào huyệt quy mô thế này cũng coi như tương đối khó giải quyết.
Bạch Khải Thụy là người thứ nhất xuất phát, nhiệm vụ của hắn là lẻn vào hội quán đặt thuốc nổ cùng xăng, những người khác thì từ bên sườn khách sạn của hội sở tiến vào.
Khách sạn và hội sở là hai công trình kiến trúc độc lập, ở giữa hai tầng dùng một cầu vượt bằng pha lê nối với nhau. Kế hoạch bọn họ là trước thanh trừ những dị chủng trong phòng khách của khách sạn, sau đó trực tiếp từ cầu vượt vào hội sở. Tầng hai hội sở khu nghỉ ngơi có thể nhìn rõ khu dùng cơm ở tầng một, đến lúc đó bọn họ trực tiếp đứng ở chỗ cao lấy súng bắn qua xử lý dị chủng của khu đó, đồng thời cũng có thể dẫn ra dị chủng ở tầng B1. Thang lầu mỗi cái lối vào đều đặt thuốc nổ, bốn phía phóng đổ xăng, không nói thiêu chết toàn bộ, thiêu chết hơn phân nửa khẳng định không thành vấn đề.
Nắng gắt như lửa, rõ ràng đã tiến vào giữa tháng 11, thời tiết lại giống như lửa đốt. Giờ phút này là thời gian giữa trưa dị chủng đang ngủ say.
Đoàn người Hàn Dực lặng yên không một tiếng động đi vào khách sạn.
Hàn Kiều Kiều theo sát phía sau Hàn Dực, mới vừa vào cửa lớn mùi tanh hôi quen thuộc xông vào mũi.
Bên trong khách sạn ánh sáng tối tăm, nguyên bản cửa kính sáng ngời bị chồng chất tầng tầng lớp lớp bùn dơ bẩn che phủ. Vách tường cùng trên sàn nhà cũng có, thứ sền sệt khiến người buồn nôn này chặn ánh nắng bên ngoài đồng thời tỏa ra mùi tanh tưởi.
Ở những ngày về sau bọn họ liền sẽ biết, thứ dơ bẩn này là bãi nôn của dị chủng. Khi dị chủng tuyển định một chỗ làm sào huyệt chúng nó liền sẽ ở bốn phía bôi chính mình nôn, một tầng lại một tầng, ngăn cản ánh sáng và nhiệt độ ở bên ngoài.
Trước mắt thế này hiển nhiên là sào huyệt còn chưa xây xong.
Mọi người sắc mặt đều không quá đẹp, bốn phía không khí ẩm ướt đè nén, cảm giác dưới chân mang theo hơi nặng nề dính dính.
Hàn Dực đi tuốt đàng trước mặt, hắn đi lên lầu hai cuối cùng một tầng bậc thang sau, nâng súng lên bỗng chốc hướng bên trái bắn một phát súng! Cứ việc đã mang ống giảm thanh nhưng tại hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh này một chút ít tiếng vang cũng sẽ bị phóng đại mấy lần.
Vật nặng ngã xuống đất phát ra một tiếng vang nặng nề. Hàn Dực lẳng lặng đợi trong chốc lát, xác định con dị chủng khác không có tỉnh lại, hắn đưa tay ra hiệu người phía sau, mọi người vây quanh lại.
Phòng cho khách tại lầu hai chỉ có mười con dị chủng. Tốp năm tốp ba phân tán ở trong phòng khác nhau ngủ say, bọn họ cơ hồ không phí chút sức liền rửa sạch sẽ.
Sau đó Hàn Dực mang theo bọn họ đi tới giao lộ ở cầu vượt pha lê, Tiêu Giản tìm một vị trí thích hợp buông bao nặng trĩu trên vai, từ trong bao lấy ra một cây súng máy M134 loại bắn nhanh bắt đầu lắp ráp.
Hàn Kiều Kiều không dự đoán được bọn họ mang theo cái này lập tức mở to hai mắt nhìn, cô cảm thấy nếu Bạch Khải Thụy giờ phút này ở chỗ này, nhất định sẽ nhịn không được nói một câu “Oh my god.”
Ước chừng là dáng vẻ này của cô quá thú vị, Ngôn Tiếu nhịn không được chọc cô: “Nếu không đợi lát nữa cô tới bắn thử?”
Hàn Kiều Kiều trốn ở phía sau Hàn Dực lắc lắc đầu. Thứ này độ giật quá lớn, nếu cô thật sự dùng thì có khả năng cầm đều cầm không được.
Tiêu Giản bên này chuẩn bị thỏa đáng, Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều, Lục Trường Uyên, Ngôn Tiếu bốn người tiếp tục đi phía trước. Thông qua cầu vượt thật dài bằng pha lê bọn họ đi tới hội quán khu nghỉ ngơi tầng hai, không khí bốn phía càng khó nghe hơn nữa. Hàn Kiều Kiều rất hối hận khi không mang khẩu trang tới, cô lo lắng mình nhịn không được ói ra.
Chờ đến bọn họ đi đến lan can bên cạnh khu nghỉ ngơi nhìn thấy tinh hình khu dùng cơm tầng một, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ!
Ngôn Tiếu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn xuống, đè nặng tiếng nói mắng một câu: “ĐM*!”
*Nguyên sang là "thảo" cũng là câu chửi thề như bên mình nên Dật edit thành ĐM cho thân thuộc:>>>