Một khi quyết định bắt đầu gác đêm, Bạch Khải Thụy sẽ không cần ngủ ở ngoại viện, lều trại nhỏ của hắn cũng bị mọi người trưng dụng, xem như nơi nghỉ chân lúc gác đêm.
Hàn Dực ở lều trại cùng với đạn dược, và một cái bộ đàm.
Hàn Kiều Kiều ngồi ở phía trước lều trại, bốn phía một mảnh đen kịt —— vì phòng ngừa ánh đèn dẫn dị chủng đến, biệt thự của bọn họ không bật đèn. Mà yêu cầu định chế tác chiến kế hoạch của Lục Trường Uyên, ngày mai sẽ đi tầng hầm ngầm.
Ánh trăng như nước, vốn nên là một cảnh đêm mỹ lệ, trong không khí lại thoang thoảng mùi tanh hôi.
Trong lòng Hàn Kiều Kiều nghĩ: “Dị chủng đã bắt đầu tạo sào rồi?”
Vì để Hoàng Hậu có một hoàn cảnh sinh sản thoải mái, dị chủng lúc xây dựng sào huyệt cơ hồ cũng không phân tâm làm việc khác. Cho nên Hàn Kiều Kiều cho rằng đêm nay hẳn là sẽ không xuất hiện nguy hiểm. Nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, nguy cơ sau mạt thế cũng không phải chỉ có dị chủng, còn có muôn hình muôn vẻ biến dị thú.
Chỉ mong chúng nó sẽ không xuất hiện.
Dị chủng hiển nhiên là từ thôn dưới chân núi đi tới, cũng không biết thôn bây giờ thế nào, có còn ai sống sót không...
Hàn Kiều Kiều chậm rãi men theo tường viện đi tới, vẫn luôn đi đến sân sau, lấy bể bơi vì giới tuyến, sân sau bị lan can sắt phân thành hai nửa. Bởi vì kỳ hạn công trình thật gấp, hàng rào điện không có cách nào làm quá lớn, hiện tại có thể đem cả tòa biệt thự bao gồm một bộ phận sân đem vào, Hàn Kiều Kiều đã rất vừa lòng. Huống chi sân sau không phải bê tông mà là mặt đất mềm xốp.
Hàn Kiều Kiều nhìn kỹ hậu viện mặt cỏ trụi lủi, sau khi chuyển hết hoa đi, nơi này vẫn luôn không có gì, gần nhất là một đoạn thời gian trước thời tiết chuyển nhiệt, trên mặt đất mọc ra không ít mầm cây. Cô không phát hiện dấu vết khai quật mới xoay người đi đến chỗ khác.
Tuy rằng dị chủng không am hiểu khai quật, nhưng có một ít biến dị thú, như là chuột biến dị, chúng nó rất giỏi về đào động. Mà dị chủng, thông thường sẽ đem kiến trúc của nhân loại trực tiếp cải tạo thành thứ mình thích, sau mạt thế, các loại cống thoát nước trong thành thị, cơ hồ bị dị chủng chiếm lĩnh toàn bộ.
Hàn Kiều Kiều không cho rằng dị chủng sẽ sẽ xây tổ trực tiếp trên đỉnh núi.
Chúng nó thích nơi ẩm ướt, so với đỉnh núi, hẳn là sẽ nghiêng về chân núi hơn, nơi đó cách bãi sông rất gần.
Hơn nữa… Tuy rằng nơi này là biệt thự lưng chừng núi, mỗi một thiết kế đều rất lớn, nhưng đối với dị chủng mà nói vẫn là quá nhỏ…
Dưới chân núi, có bãi sông, có đập chứa nước, có sân golf, có câu lạc bộ cưỡi ngựa, còn có các hộ nhà lớn bé cùng nông trại, chúng nó sẽ lựa chọn nơi nào?
Bóng đêm mông lung, dọc theo sân đi xung quanh hai vòng, Hàn Kiều Kiều ngồi ở trước lều trại nghỉ ngơi.
Xa xa, núi rừng thường thường truyền đến tiếng tru thê lương và tiếng hí vang, những thanh âm này quanh quẩn trong núi, dư âm vờn quanh, làm người nghe xong xương cốt phát lạnh.
Ngọn núi này lúc trước không có mãnh thú, nếu không khai phá cũng sẽ không ở chỗ này xây biệt thự. Bất quá, động vật hiền lành sau khi biến dị có còn hiền không thì không biết. Giờ phút này động vật gào rống, có lẽ nó đã từng là một con tuần lộc, có lẽ là một con lửng, ai biết được…
Hàn Kiều Kiều ngồi ở trong đêm đen vẫn không nhúc nhích. cô biết, đêm nay rất có thể sẽ an tĩnh lạ thường, nhưng cô vẫn cứ vẫn duy trì cảnh giác cao độ, thương trong tay cho dù là lúc nghỉ ngơi cũng không buông.
Cô cũng không cảm thấy mệt. Kiếp trước cô đã quen gác đêm, bởi vì kiếp trước mất đi anh trai, làm cô không tin tưởng những người khác.
Lúc này Ngôn Tiếu từ trong phòng đi ra, trên người hắn mặc áo thun ngày thường, thân dưới lại mặc quần ngủ hình con gấu, thoạt nhìn rất buồn cười.
Hàn Kiều Kiều cúi đầu nhìn, “Còn chưa tới giờ mà.”
Ngôn Tiếu vươn tay, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, dù sao anh cũng ngủ không được, liền đến trước."
Phảng phất như là tâm hữu linh tê(*), Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai một chút.
Trong bóng đêm, sau cửa sổ là một mảnh đen nhánh, nhưng cô tự giác nói với chính mình rằng anh trai đang đứng ở nơi đó nhìn mình.
Hắn vẫn luôn đợi cô sao?
Hàn Kiều Kiều cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đồng thời cũng có chút lo lắng, cô càng hy vọng anh trai có thể ngủ một giấc thật tốt
Hàn Kiều Kiều buông thương, chào Ngôn Tiếu rồi về phòng. Tay chân cô nhẹ nhàng bước vào phòng, vừa mới chuẩn bị mở cửa nhìn một chút, tưởng nghiệm một chút tự giác, cửa phòng bỗng mở ra, Hàn Dực đứng ở cửa, hơi nhướng mày, cười nhìn cô.
Hàn Kiều Kiều nhịn không được tim đập nhanh hơn nửa nhịp, có chút hơi ngượng ngùng: "Sao anh vẫn chưa ngủ."
“Kiều Kiều không ở đây, anh ngủ không được.” thanh âm của hắn ái muội đến cực điểm.
Hàn Kiều Kiều mặt đỏ. Hàn Dực thấp thấp cười, duỗi tay kéo cô vào trong phòng.
“Ngủ đi.”
…
Một đêm không việc gì, sáng sớm đúng hạn đến. Lúc bảy giờ, trời đã sáng tỏ.
Bạch Khải Thụy thủ cuối cùng, hắn thủ đến 7 giờ, mỗi ngày khi trời sáng, liền đến phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng, bánh mì đã ăn xong rồi, nhưng mà quầy đông lạnh ở nhà bếp chất đầy đồ ăn, nhìn đến đồ ăn, Bạch Khải Thụy lại tán thưởng bản thân lúc trước cơ trí, đi sau đó xé hai túi bánh bao thịt đông lạnh, bắt đầu hấp bánh bao.
Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều đi xuống lầu. Tiếp theo là Ngôn Tiếu cùng Tiêu Giản, đến tầm 9 giờ, Lục Trường Uyên cũng đi xuống.
Trong phòng khách, TV đang phát tin tức sáng nay.
Bất quá tin tức hiển nhiên không phải phát sóng trực tiếp, mà là bản thu lại. Người dẫn chương trình ở tin tức không ngừng lặp lại nội dung, nói cư dân ở yên trong nhà không cần ra cửa, TV bắt đầu phát một ít hình ảnh dị chủng tập kích đám người, sau đó người dẫn chương trình gọi điện cho cảnh sát và nhân viên nghiên cứu để phỏng vấn, 30 phút tin tức, cũng không có quá nhiều tin tức giá trị, chỉ là không ngừng lặp lại nội dung, Thanh Giang thị trước mắt toàn bộ giới nghiêm, mọi người không được ra ngoài, bộ đội cùng với nhân viên cảnh vũ đang dốc hết toàn lực thanh trừ dị chủng trong thành.
Ngôn Tiếu cầm điều khiển từ xa chuyển mấy kênh, đa số là không có tín hiệu, có tín hiệu thì cũng là tin tức lặp lại.
Tiêu Giản dùng di động nối mạng, nói: “Tín hiệu Internet không có vấn đề.”
Lục Trường Uyên nghiêng đầu, nói: " Tín hiệu internet sẽ không có vấn đề, mặc dù là hệ thống cung cấp điện, ở lúc không có người điều khiển, cũng có thể liên tục cung cấp điện khoảng hai tháng."
Bạch Khải Thụy tò mò hỏi: “Trên mạng có tin tức gì không?” điện thoại của hắn ở lúc xảy ra chuyện đã bị mất.
Tiêu Giản lên mạng xem một chút, nhăn mày, "Rất hỗn loạn.”
Nghe được Tiêu Giản nói như vậy, Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ tới, lúc cô mới từ bệnh viện về đến nhà, đã từng nặc danh đến một diễn đàn đăng bài. Lúc ấy dị chủng còn chưa có xuất hiện, nhưng mà ôn dịch đã bắt đầu lưu hành, cô biết nếu viết cái gì mà báo trước mạt thế sẽ bị xoá bài, cho nên cô chỉ đăng bài thi tự cứu nhỏ, ví dụ như như thế nào phán đoán nước uống có sạch không, hoặc là xử lí cảm nhiễm, những động tác xử lí tình huống đơn giản, và cả lợi dụng dụng cụ trong nhà để gia cố nhà cửa.
Dù sao cũng là sau khi thiên thạch rơi xuống, ý thức của cư dân mạng rất lớn, mà Hàn Kiều Kiều đăng bài nhằm vào tình huống nguy hiểm, cho nên bài đăng rất mau đã được kiểm duyệt viên thông qua, còn có không ít người bình luận dưới bài đăng yêu cầu trợ giúp.
Chỉ là hết thảy điều này Hàn Kiều Kiều không biết. Cô đăng xong liền đi huấn luyện, đầu óc suy nghĩ làm cách nào lưu trữ vật tư, căn bản không biết là bài đăng của mình đang rất hot.
- Chú thích:
(*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: Người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ.