Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit: Dật
Beta: IW . ngôn tình hài
Trong lòng Tô Tuyết không thoải mái, Hàn Kiều Kiều cũng không thoải mái.
Ngoài không thoải mái thì thực ra cô càng cảm thấy nghẹn nhiều hơn.
Bởi vì hiện tại Tô Tuyết không phải Tô Tuyết của kiếp trước... Hàn Kiều Kiều mặc dù vừa oán vừa hận cô ta nhưng cũng không có cách nào thể hiện ra với Tô Tuyết hiện tại.
Tô Tuyết lúc này vẫn còn tính tình thiện lương và săn sóc thời học sinh, tuy rằng có chút thích đua đòi, cũng có chút tâm cơ, nhưng là thiếu nữ mười mấy tuổi ai mà không có một ít bệnh không xấu lắm?
Hàn Kiều Kiều cảm thấy, mình sai ở chỗ quên rằng con người thì sẽ thay đổi.
Mạt thế đến, rất nhiều người đều thay đổi, Hàn Kiều Kiều cũng thay đổi, thế nhưng ai biết người sẽ trở nên hoàn toàn đáng sợ như vậy?
Mạt thế tới, Tô Tuyết thay đổi hoàn toàn, hai người cãi nhau rất nhiều lần, mà Hàn Kiều Kiều lại ngây ngốc cho rằng hai người vẫn là bạn bè như cũ.
Dù mình không ủng hộ cách làm của cô ấy, dù đã xảy ra vô số lần cãi nhau, cô vẫn không có nghĩ sẽ tuyệt giao.
Mỗi lần bị Tô Tuyết tức giận đến tàn nhẫn, cô đều thương tâm một lúc rồi lại khuyên chính mình —— Tô Tuyết nhất định là áp lực quá lớn, người quá sợ hãi và mang áp lực lớn thì suy nghĩ sẽ trở nên cực đoan, hành vi cũng sẽ không màng kết quả, không phải rất thường thấy sao?
Đến tận khi cô bị Tô Tuyết bán đi!
Vào lúc cô mất đi anh trai, lại mất đi một cánh tay, vào lúc cô không nơi nương tựa, khổ sở nhất, Tô Tuyết vì gần 30 viên tinh hạch, bán cô cho một lão già biến thái.
Thật sự chính là bán!
30 cái tinh hạch a... Hàn Kiều Kiều rốt cuộc hiểu ra mình dại dột cỡ nào, buồn cười cỡ nào.
—— Cô hận Tô Tuyết.
Sau đó, cô báo thù cho anh trai, vốn dĩ muốn đi tìm Tô Tuyết trả thù.
Nhưng mà khi cô từ trong miệng người khác biết được Tô Tuyết sống không tốt lắm, thân thể bị tàn tật, không có người mang cô ta đi làm nhiệm vụ. Nhà ở cũng vì trả không nổi tiền thuê nhà bị thu hồi, cô ta mỗi ngày chỉ có thể dựa vào đồ ăn cứu tế rất nhỏ nhận được để duy trì mạng sống... Hàn Kiều Kiều liền cảm thấy, cứ như vậy làm cô ta tồn tại cũng tốt, chết thì ngược lại hời cho cô ta.
Sống lại một đời, Hàn Kiều Kiều không có cách nào làm gì Tô Tuyết hiện tại, tuy vậy bài học kiếp trước đã khắc thật sâu vào xương cốt, tự nhiên cũng khiến cô không thể chào đón Tô Tuyết bằng gương mặt tươi cười.
Về sau, coi như người xa lạ mà đối xử. Hàn Kiều Kiều trong lòng nghĩ, tốt nhất chuyện gì cũng đừng có lui tới nữa, cho dù Tô Tuyết hiện tại chưa làm bất kể điều gì, chỉ là thấy gương mặt này cũng đủ ghê tởm rồi.
Nếu cô ta lại giống như kiếp trước có ý nghĩ xấu muốn hại mình, chính mình tự nhận không phải là người hào phóng, tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Hiện tại khoảng cách thiên thạch tiến đến chỉ còn một ngày, thời gian không nhiều lắm, nhưng nếu lên kế hoạch hợp lý thì vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện.
Hàn Kiều Kiều không muốn lãng phí thời gian với tên hề nhảy nhót này.
Ngày hôm qua, cô và anh trai thương lượng rằng, yêu cầu lấy được rất nhiều loại vật tư, toàn bộ thu thập xong trong hai ngày là không có khả năng.
Cho nên kế hoạch của họ là phân chia mọi người thành hai nhóm đồng thời mua sắm.
Trong đó một nhóm người phụ trách thu thập vật tư của nước ngoài. Như vậy tiêu dùng tuy rằng sẽ khá lớn, lại rất đáng giá.
Đặc biệt là dược phẩm nước ngoài và vũ khó tinh vi, rất nhiều đều là không xuất khẩu ra ngoài nước, mặc dù là xuất khẩu, số lượng cũng rất nhỏ.
Hàn Kiều Kiều còn tính toán gia cố biệt thự, mua chút thiết bị vận động, tiện cho chính mình ở nhà rèn luyện thân thể, người hầu quá nhiều thì nên cho nghỉ việc hết luôn.
Tuy nhiên những việc này chờ anh trai xuất viện về nhà mới cùng anh trai nói đi.
Thủ tục xuất viện rất nhanh xử lý xong, trong quá trình đó Hàn Dực lục tục nghe điện thoại vài lần, nghe có vẻ là về tiến triển thu thập vật tư.
Hàn Kiều Kiều tưởng tượng rất nhiều rất nhiều vật tư chuẩn bị xong, nội tâm liền kích động vô cùng.
Cô đỡ cánh tay Hàn Dực rất muốn hỏi hắn một chút, lại ngại bốn phía toàn là người, chỉ có thể vô cùng vất vả nhịn xuống.
Hai người trong sự vây quanh trước sau của bảo tiêu đi ra bệnh viện.
Tuy rằng vết thương ở chân Hàn Dực đã đóng vảy khép lại, nhưng bác sĩ đề nghị Hàn Dực trong hai đến ba ngày sau đừng làm đầu gối chịu lực quá nặng, cho nên còn cần người đỡ.
Hàn Kiều Kiều đỡ hắn ngồi vào trong xe trước rồi mình mới đi qua bên kia chuẩn bị lên xe.
Phía sau lại bỗng nhiên có người gọi cô.
“Kiều Kiều!”
Hàn Kiều Kiều quay đầu vừa thấy, hoá ra là Tô Tuyết. Cô ta vậy mà còn chưa đi?
Chân Tô Tuyết bước rất nhanh, tựa như rất sốt ruột, lúc sắp tới bên người Hàn Kiều Kiều lại bị bảo tiêu ngăn cản. Phía sau cô ta còn đi theo một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy.
Hàn Kiều Kiều nhướn mày, cảm thấy Tô Tuyết thật là âm hồn không tan.
“Kiều Kiều, cậy có biết Lưu Kính mất tích không? Anh ấy đã năm sáu ngày không về nhà, người trong nhà sắp sốt ruột đến điên rồi.” Tô Tuyết mi tâm nhăn lại, vẻ mặt nôn nóng.
Hàn Kiều Kiều mặt không biểu cảm trả lời nàng: “Lưu Kính là ai? Tôi không quen biết.”
Tô Tuyết nhăn mi đến chặt hơn: “Kiều Kiều, cậu đừng quậy được không? Lưu Kính là bảo tiêu bên người anh trai cậu, chẳng lẽ cậu không biết hắn ở đâu sao? Anh ấy mấy ngày không về nhà, chị Hồ đều sắp phát điên rồi...”
Hàn Kiều Kiều nghiêng đầu một chút rồi mới nhìn đến bóng người sợ hãi rụt rè phía sau Tô Tuyết.
“Bảo tiêu của anh trai tôi là từ công ty bảo an dưới danh nghĩa Hàn gia trực tiếp phái tới, một công ty có bao nhiêu người? Chẳng lẽ tôi mỗi một cái đều phải biết?”
Tô Tuyết nhìn Hàn Kiều Kiều khó tin, chỉ cảm thấy hôm nay Hàn Kiều Kiều quá khác thường!
Cô ta chẳng những khiếp sợ với thái độ của Hàn Kiều Kiều, càng khiếp sợ xưng hô mà Hàn Kiều Kiều gọi Hàn Dực.
Từ khi cô ta quen biết Hàn Kiều Kiều thì chưa bao giờ nghe Hàn Kiều Kiều gọi một tiếng anh trai.
Hai người nói chuyện phiếm, khi nói đến Hàn Dực cũng luôn là gọi thẳng tên, hoặc là dùng mấy chữ như “người kia”, “hắn” thay thế.
Hàn Kiều Kiều không để ý tới cô, lập tức nhìn người phụ nữ khóc thút thít phía sau Tô Tuyết, tiếp tục nói: “Mấy ngày không về nhà liền tính người dân mất tích sao? Dù thật sự mất tích thì cũng có cảnh sát, cô tìm tôi có ích lợi gì? Tôi lại không phải là cảnh sát.”
Người đàn bà kia như là không thể chịu đựng được lời Hàn Kiều Kiều nói, càng khóc lớn hơn nữa.
“Hàn tiểu thư, tôi cầu xin cô... Thả Tiểu Kính nhà tôi ra đi, những năm gần đây hắn không có công lao cũng có khổ lao, Hàn tiểu thư tôi cầu xin cô...”
Cô ta một bên khóc lóc kể lể một bên đi lên phía trước hai bước, đầu gối cong xuống làm như sẽ quỳ xuống cầu Hàn Kiều.
Tô Tuyết cắn cắn môi, một tay đem cô ta kéo về, nói với Hàn Kiều Kiều:
“Kiều Kiều! Sao cậu lại trở nên máu lạnh như vậy?! Chẳng lẽ thật sự muốn ép chết nhà bọn họ mới được? Trẻ con nhà họ còn học tiểu học, với cậu mà nói chỉ là ở trước mặt anh trai nói nói mấy câu, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn gia đình bọn họ bị anh trai cậu phá hủy sao?!”
Dáng vẻ hiện tại của Tô Tuyết làm Hàn Kiều Kiều dần dần đem cô ta cùng người trong trí nhớ hợp lại.
Cô nàng bạn thân trong trí nhớ chính là có tinh thần trọng nghĩa lớn như thế, yêu nhỏ quý yếu, trong lòng tràn ngập nhiệt tình...
Hàn Kiều Kiều vậy mà một chút tức giận cũng không có, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn người gọi là chị Hồ, sau đó ánh mắt trở lại trên mặt Tô Tuyết.
“Tôi ép chết bọn họ như thế nào? Lễ đường của trường học lễ đường xảy ra đấu súng xong, tôi và anh trai vẫn luôn ở bệnh viện dưỡng thương.
Lưu Kính thân là bảo tiêu của anh tôi lại vô cớ mất tích, đó là hắn bỏ rơi nhiệm vụ, cũng có thể là hắn bị cảnh sát mang đi hỗ trợ điều tra.
Đây là nghĩa vụ cơ bản của người dân, hoặc là giống như mấy người ám chỉ, có người nhốt hắn lại cũng có thể, bị sát hại cũng vậy.
Mấy người có thể đi công ty bảo an xin bồi thường tai nạn lao động. Yên tâm, công ty anh trai tôi đều cho công nhân bảo hiểm, tiền bồi thường tuyệt đối sẽ làm các người vừa lòng.”
Tô Tuyết tức giận đến sắc mặt đỏ lên, không thể nhịn được nữa hô: “Hàn Kiều Kiều cậu có hay tình người không! Đây là vấn đề về tiền sao?! Lưu Kính rõ ràng là bị anh trai cậu——”
Người phụ nữ kế bên vô cùng kinh hoảng giữ chặt Tô Tuyết, liều mạng lắc đầu, vô cùng sợ hãi!
Hàn Kiều Kiều sắc mặt trầm xuống.