Hàn Phi và Viêm Bân hai người cùng nhau rời đi, Hàn Phi trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ dùng vệ tinh liên lạc cới cậu, nhưng mấy ngày nay Tề Duyệt vẫn trở nên có chút cô đơn. Tuy rằng Tề Duyệt chưa bao giờ nói ra, nhưng hai người kia đều xem ở trong mắt.
Tề Duyệt sau đó có ghé lại khu C một lần nhưng không nhìn thấy Tiết Vãn Nghi, có lẽ là Hàn Phi đã an bài tốt cho bà ta trước khi đi. Tiết Vãn Nghi dù sao cũng đã sinh ra cậu, tuy rằng bọn họ từ nay về sau coi như người xa lạ, nhưng nhìn thấy đứa con gái bà từng hết mực cưng chiều lại đối xử tệ bạc với bà ta như vậy thì cậu vẫn có chút không nỡ.
Một tháng sau, Hàn Phi trở lại, từ trong bệnh viện đem Tề Duyệt đón về chỗ ở, vừa mới vào cửa hắn liền ôm cậu lên giường. Tiểu biệt thắng tân hôn, Tề Duyệt vốn là muốn theo đối phương, không nghĩ tới mới tiến hành được một nửa thì Hàn Phi đã ngủ mất, Tề Duyệt có chút dở khóc dở cười nhìn đối phương. Đoạn thời gian này Hàn Phi hẳn là thực mỏi mệt, mắt hắn cũng đen như mắt gấu mèo. Nhẹ lấy cánh tay đang vòng qua cậu, nhưng không nghĩ tới lại đánh thức Hàn Phi, đúng là một tên không có cảm giác an toàn, Tề Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đối phương nằm trên giường.
Khi Hàn Phi tỉnh lại thì trời đã tối, Tề Duyệt đang bận rộn ở trong trù phòng, hắn vừa hút thuốc vừa tựa vào cửa phòng bếp nhìn Tề Duyệt. Nhìn bộ dáng bận rộn của cậu hắn cảm thấy thực ấm áp, từ nhỏ hắn đã hy vọng có một người có thể đối đãi với hắn như vậy, vì hắn mà nấu cơm.
Quay người lại, thấy người đang đứng ở cửa, Tề Duyệt hướng về phía đối phương nở nụ cười, “Như thế nào không ngủ thêm chút nữa.”
“Không, anh đã muốn tỉnh ngủ rồi.”
“Em có làm những món anh thích này.” Tề Duyệt ấp úng mở miệng.
“n, anh thấy được.” Hàn Phi có chút buồn cười, này có thể xem như không biết nói gì nên tìm đề tài không, đồ ăn đều đặt ở đó rồi.
“Ngạch.” Không biết nên nói cái gì cho tốt, Tề Duyệt vội cúi đầu, tiếp tục nấu ăn.
Hàn Phi hút một hơi cuối cùng sau đó đem điếu thuốc dập tắt, chầm chậm đi tới, từ phía sau ôm lấy Tề Duyệt.
“Anh rất nhớ em, còn em, có nhớ anh hay không?”
m thanh đột nhiên vang lên khiến Tề Duyệt cả kinh thiếu chút nữa cắt trúng tay.
“Cẩn thận một chút, sao lại mẫn cảm như vậy chứ, ân?”
Hô hấp ấm áp của đối phương thổi tới bên tai, thật ngứa, Tề Duyệt cương cứng đứng đó.
Hàn Phi có chút bất mãn đối phương không trả lời hắn, tay luồn vào vạt áo cậu, dùng sức nhéo thắt lưng của Tề Duyệt.
“Nhớ.” Tề Duyệt rụt người, lí nhí trả lời.
“Cái gì? Anh không nghe thấy.” Hàn Phi mân khóe miệng, bàn tay không hài lòng hướng đến mảnh đất mẫn cảm trên người Tề Duyệt.
“Nhớ, rất nhớ anh.”
Tề Duyệt bất đắc dĩ chỉ có thể tăng lớn âm lượng.
“Vậy em kêu mấy tiếng đi.” Hàn Phi đưa tay lên hai điểm trước ngực Tề Duyệt, nhẹ gảy.
“Đừng, đừng như vậy, mau ăn cơm đi.”
Ngón cái cùng ngón trỏ Hàn Phi bắt lấy điểm đã dần cừng rắn kia, tay kia thì cách một lớp vải mà vuốt ve mông Tề Duyệt.
“Muốn ăn cơm, vậy em mau gọi đi.”
“Chồng yêu, đừng làm rộn, em đói bụng.” Tề Duyệt ánh mắt sương mù mơ màng, nom có vẻ rất tội nghiệp.
Hàn Phi hôn một cái, khích lệ: “Ngoan, vợ yêu.” Rút tay về, hắn phải ăn no trước rồi sau đó mới thưởng thức món tráng miệng ngọt ngào được.
“Bọn họ đêm nay không đến, hôm nay chỉ dành riêng cho hai người chúng ta.”
Động tác của Tề Duyệt khựng lại, nhìn nhìn Hàn Phi bên cạnh, gật gật đầu.
“n.”
Đương lúc ăn cơm, sau một lần Tề Duyệt lại nhìn về phía Hàn Phi, Hàn Phi rốt cục mở miệng.
“Anh ấy không có việc gì, chỉ là rất bận rộn, phải vội vàng an bài người tiếp nhận một chút sự tình. Ngoan, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đến đây.”
Tề Duyệt chột dạ như bị người khác vạch trần, nhưng đúng là cậu rất muốn biết tình huống của Viêm Bân. Cậu cũng từng âm thầm thóa mạ mình, thật là lề mề giống như đàn bà, nhưng cậu khống chế không được, cậu thích bọn họ, nhiều thế như vậy cũng chưa bao giờ cậu có loại cảm giác này, hạnh phúc đến khiến cậu có loại cảm giác không chân thật.
Buổi tối lại là một đêm tình cảm mãnh liệt đầy nóng bỏng, Tề Duyệt không thể tránh khỏi rơi nước mắt vì vui sướng, Hàn Phi tiến công hung mãnh, không thể khinh thường.
Vào một buổi sáng hai tháng sau, Viêm Bân trở về. Tề Duyệt đang đánh răng, còn mang theo một miệng đầy bọt ra mở cửa, sau đó thất thần.
Viêm Bân nhu nhu cái trán trướng đau, dắt tay Tề Duyệt vào trong. Lập tức đi đến buồng vệ sinh, mở vòi nước giúp cậu súc miệng.
“Đừng nhìn nữa, anh sẽ không đi nữa đâu.”
Tề Duyệt phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân tiếp nhận nước, súc miệng.
Cậu hàm hồ hỏi: “Anh đã ăn sáng chưa? Muốn ăn cái gì? Em làm cho anh ăn.”
“Trên phi cơ đã ăn rồi, em cứ ở cùng anh là tốt rồi.”
Cầm lấy khăn mặt, Viêm Bân cẩn thận giúp Tề Duyệt lau bọt trên khóe miệng, sau đó dắt tay Tề Duyệt đi ra phòng khách. Kéo cậu ngồi xuống ghế sôpha, gã ôm bờ vai của cậu, hai người nhàn nhã nói chuyện.
“Anh, anh không đi sao?” Tề Duyệt ngửa cổ hỏi đối phương, ngữ khí mang theo chờ mong nói không nên lời.
Viêm Bân tựa vào trên ghế sa lông, thả lỏng cổ áo, ôm Tề Duyệt vào trong ***g ngực chặt hơn.
“Em hi vọng anh đi hay lưu lại?”
“Anh cứ nói đi?”
“Anh muốn nghe em nói.” Viêm Bân khó có được kiên trì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tề Duyệt.
Tề Duyệt há há miệng, nhưng sau đó lại khép, một hồi lâu sau lại trầm mặc cúi đầu. Qua một hồi nữa, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện đối phương vẫn còn nhìn mình.
“Lưu lại, cùng em ở cùng một chỗ.”
“n.” Viêm Bân không nhiều lời, gã nhìn ra được, Tề Duyệt không muốn rời khỏi căn cứ B, như vậy cũng chỉ có thể là bọn họ chạy tới.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lông nói chuyện phiếm, thẳng cho đến khi Hàn Phi từ trong phòng đi ra. Tề Duyệt giống như tiểu tức phụ, thí điên thí điên chạy chuẩn bị làm điểm tâm cho hai người.
Viêm Bân cũng không có trường kì ở căn cứ B, một tuần sau gã phải trở về, bất quá mỗi cuối tuần gã sẽ đến gặp Tề Duyệt. Nhiều huynh đệ đi theo gã vào sinh ra tử như vậy, có một số việc cũng không thể như gã mong muốn. Nhưng chỉ cần như vậy Tề Duyệt cũng đã thực thỏa mãn.
Mạt thế năm thứ bảy.
Tề Duyệt đang ở trong trù phòng của nhà hàng cấp Tô Ngôn làm món ăn mới, Tô Ngôn mang theo ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Tề Duyệt. Khụ, xác thực mà nói là nhìn đồ ăn của cậu.
Nhà hàng này là do mấy nam nhân kia kết phường giúp Tề Duyệt mở. Thật ra cậu đã có năng lực tự mở nhà hàng, nhưng mấy tên kia lại không chịu, cuối cùng đành hợp lực lại mở, khiến Tề Duyệt quẫn bách chính là cậu không phải là lão bản, mà là lão bản nương, Tô Ngôn bên cạnh chính là đầu bếp chủ lực của khách sạn.
Tô Ngôn là một hài tử đáng thương, từ khi Hàn Phi lỡ đem mắt kính của hắn phá hư, hắn giống như một người mù du đãng mấy tháng. Mỗi cuối tuần nào hắn cũng phải đi đến bệnh viện cầu người giúp hắn làm thấu kính, nhưng loại đồ vật này sau mạt thế cơ bản đều tuyệt tích, cho dù có cũng không thích hợp với mắt của hắn.
Thấu kính hơn một ngàn độ (!?) thật sự rất khó cầu, dị năng giả đối với vấn đề của hắn cũng bó tay không có biện pháp. Thẳng đến khi hắn gặp Tề Duyệt đang hỗ trợ tại bệnh viện, thời điểm Tề Duyệt dọn dẹp lại không gian có thấy rất nhiều kính mắt, không nghĩ tới lại tìm được cặp kính thích hợp cho hắn. Tiểu người mù Tô Ngôn rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời, từ sau đó hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đi theo Tề Duyệt.
Mấy nam nhân vốn không nguyện ý để Tề Duyệt đi đến bệnh viện hỗ trợ, em ấy chỉ cần ở nhà hầu hạ bọn họ là tốt rồi, nhưng những lời này không ai dám nói với Tề Duyệt. Vì vậy cả đám hợp lực giúp cậu, mở nhà hàng đi. Không nghĩ tới sau khi mở ra phiền não càng nhiều, tỷ như, cái tên tiểu tử kính mắt này.
“Lão bản nương, lão bản nương, lão bản tới đón cậu kìa.”
Một người phục vụ thân cao một mét chín vẻ mặt a dua chạy vào, đúng vậy, hắn chính là xã hội đen A. Lúc trước thời điểm hắn tới, Tề Duyệt còn bênh vực kẻ yếu nghĩ Hàn Phi hết người nên mới đưa hắn đến, không nghĩ tới sau khi cẩn thận điều tra, nguyên lai là người ta tự yêu cầu tới, khuyết điểm của hắn chính là ăn hơi nhiều. Lượng cơm của một mình hắn bằng bốn năm người, nhưng người ta cũng không phải ăn không ngồi rồi, phục vụ, bảo an cùng với nhân viên rửa chén hắn đều có thể làm được.
“Lão bản nào? Sao lại sớm như vậy?” Tề Duyệt kinh ngạc, lúc này mới mấy giờ thôi mà.
“Hắc hắc, cậu ra ngoài nhìn sẽ biết.” Xã hội đen A bí hiểm không chịu nói.
Tề Duyệt nhắc nhở Tô Ngôn vài câu liền đứng dậy ly khai. Đường Khả đáp ứng tới đón cậu, nhưng y cũng sẽ không đến sớm như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vừa nghĩ tới có khả năng này, cước bộ Tề Duyệt càng nhanh hơn.
Thịt của biến dị thú làm đồ ăn rất ngon, phi thường được hoan nghênh, nhà hàng của Tề Duyệt cũng càng ngày càng nổi danh, mỗi ngày khách nhân đến rất nhiều. Phương thức tính tiền cũng rất đặc biệt, trừ bỏ dùng tinh hạch còn có thể dùng vật phẩm khác để trao đổi.
Trực tiếp đi đến đại sảnh, Tề Duyệt liếc mắt liền thấy một người cực kì nổi bật đang tựa vào quầy bar.
Tề Duyệt có chút ảo não, trên người cậu còn mặc đồng phục đầu bếp, vì sốt ruột nên cậu còn chưa kịp thay đồ, Tề Duyệt cọ cọ mấy cái vào tạp dề sau đó tiến lên.
“Như thế nào không cho em biết hôm nay anh đến đây.” Vừa nói cậu vừa chiếc mũ trên đỉnh đầu tháo xuống.
Viêm Bân cười vươn tay nhu nhu tóc Tề Duyệt, “Đặc biệt không nói cho em biết mà, anh muốn thấy em mặc đồng phục.”
Tề Duyệt quẫn bách, “Rất khó nhìn.”
“Sẽ không, thực xinh đẹp, anh thực thích.” Viêm Bân nói lớn, thực khẳng định.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã rất lâu anh không trở lại, hỏi Hàn Phi cũng không nói.” Tề Duyệt có chút oán giận, đem đầu đặt lên bả vai đối phương, nghiêng đầu cùng đối phương nói chuyện, cậu đã muốn mấy tháng không gặp Viêm Bân, rất là tưởng niệm.
“Lần này anh sẽ không đi nữa.”
“Không đi?” Tề Duyệt có chút kích động, thanh âm không tự giác phóng cao, thấy người trong đại sảnh nhìn qua mới có chút ngại ngùng thấp giọng tiếp tục hỏi.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Viêm Bân đem bàn tay của Tề Duyệt cầm ở trong lòng bàn tay thưởng thức, bình thản nói: “Không phải anh đã đáp ứng em sẽ lưu lại sao, chính là hiện tại, về sau nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh sẽ không trở về căn cứ L.”
“Không trở về? Vậy hiện tại nơi đó người nào chịu trách nhiệm?”
“Giao cho những người khác, do bọn người Kính Mắt phụ trách, có chuyện gì bọn họ sẽ đến đây. Vui không? Như vậy anh sẽ có thời gian giúp em.”
Viêm Bân nhẹ nhàng bâng quơ.
“n, vui, em rất nhớ anh.”
Tề Duyệt gật đầu, miệng ha hả ngây ngô cười, cậu bị mấy người này rèn luyện đến nói thật lưu loát, không hề đỏ mặt.
Viêm Bân đúng là thích bộ dáng mặc đồng phục của Tề Duyệt. Khi về đến nhà, thật sự để cho Tề Duyệt mặc bộ quần áo kia cùng gã quay cuồng một đêm.
Nhìn Tề Duyệt mỏi mệt ngủ say, Viêm Bân hai mắt vẫn thanh tỉnh, yêu thương hôn người đang nằm trong ngực gã, hôn gương mặt đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của gã.
Anh yêu em, anh cam đoan sẽ không để em bị người khác hãm hại giống như trong mộng, anh nguyện ý đánh đổi tất cả để đổi lấy em, cho dù là tính mạng của anh, Tề Duyệt, anh muốn cho em cả đời vui khoẻ, vô ưu.
Mạt thế năm thứ mười.
Nhân loại tiến nhập kỷ nguyên mới, mạt thế nguyên niên (năm đầu tiên của một niên hiệu) bắt đầu, chiến tranh giữa nhân loại và tang thi vẫn còn tiếp tục. Không những thế còn xuất hiện thêm giống mới, ma thú, những giống này trước đây chưa từng thấy qua.
Dược tề kháng bệnh độc do căn cứ B nghiên cứu bước đầu thành công, các căn cứ khác cũng ẩn ẩn lấy căn cứ B vi thủ. Đường Khả đã nắm giữ được quyền lực cao nhất trong quân đội cùng căn cứ, mỗi ngày y đều rất bận, nhưng buổi tối y vẫn ưu tiên cho Tề Duyệt cùng căn nhà nhỏ của bọn họ.
Viêm Bân trái lại thực nhàn nhã, phần lớn thời gian đều ở cùng Tề Duyệt.
Tề Duyệt vẫn luôn hoang mang, những chuyện này thật vượt sức tưởng tượng, cậu chưa bao giờ trải qua những chuyện này, hết thảy đều cùng kiếp trước bất đồng.
Bất quá, cậu thích như vậy, hiện tại cậu có đồng bạn, có người yêu. Cậu sẽ kiên cường trong sống sót tại mạt thế, đối với tương lai, mặc dù hoàn toàn mới mẻ đầy mạo hiểm, nhưng cậu vẫn tràn ngập tin tưởng. Còn có cái dị năng sụp hố (lừa đảo) kia, cậu nhất định phải luyện đến mãn cấp mới được....
Hoàn