Nhìn tên kia sớm hơn một bước ôm lấy Tề Duyệt, Đường Khả cố áp chế suy nghĩ muốn đem đối phương kéo ra, nếu không phải thời gian cùng địa điểm không thích hợp, y mới không dung túng Hàn Phi như vậy đâu.
Người bên cạnh liên tiếp ghé mắt nhìn qua, Tề Duyệt nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Buông tay, buông nhanh lên.”
Hàn Phi một hồi lâu mới bình phục tâm tình, thấyTề Duyệt nói khẽ vào tai hắn, Hàn Phi nhịn không được dùng cằm ra sức cọ cọ mặt Tề Duyệt đến khi nghe được đối phương hô đau mới vừa lòng mà buông ra. Hàn Phi nắm tay Tề Duyệt không để ý tới lưỡng đạo ánh mắt giết người bên cạnh, đem cậu từ trên thành tường nhảy xuống.
Đường Khả áp chế không được cơn giận của mình, nắm lấy tay kia của Tề Duyệt, mắt lạnh nhìn chằm chằm chủ nhân của cái tay kia, cảnh cáo nói: “Anh mau buông em ấy ra.”
Hàn Phi giống như khiêu khích nắm tay Tề Duyệt kéo về phía mình. Đường Khả không cam yếu thế, kéo Tề Duyệt về lại bên mình. Tề Duyệt có chút mơ hồ bị hai tên kia kéo tới kéo lui. Cuối cùng vẫn là Viêm Bân lên tiếng, hai người kia mới không tình nguyện buông ra.
Viêm Bân trầm thấp nói, “Hiện tại không có thời gian để tranh giành tình nhân đâu, mau thông tri mọi người rút lui.” Nói xong lại liếc nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt bị ánh mắt hỏa khí đùng đùng kia nhìn đến sởn gai ốc, ánh mắt kia là sao chứ, anh ta mới vừa nói gì chứ, gì mà tranh giành tình nhân, anh ta đem cậu so với nữ nhân sao? Tề Duyệt dài mặt, nhịn không được xuy một tiếng, quay đầu đi không nhìn tên kia nữa. Mệt cậu còn tính toán tha thứ cho anh ta, nhưng giờ nghĩ lại anh ta đúng là một tên đáng ghét.
Phần lớn mọi người đều tập trung tại tường vây tranh thủ thu hút càng nhiều tang thi tụ tập đến góc chết hình chữ U. Bên kia tường vây, giữa khu đất trống, một nam nhân dáng người có chút thấp bé lén lút đi đến chỗ trực thăng đang đậu.
Hắc y tráng hán thấy hắn lén lút bèn hỏi: “Huynh đệ, cậu làm gì vậy?”
“Ha hả, tôi lập tức rời khỏi thôi, đội trưởng phân phó tôi đến kiểm tra trực thăng.” Nam nhân thấp bé kia biểu tình có chút không được tự nhiên trả lời.
Hắc y tráng hán đi đến bên người nam nhân, cúi đầu kiểm tra thân máy vừa bị tên kia đụng qua, hắn đổi thái độ hung ác, không kiên nhẫn xua tay, “Đi đi đi, mặc kệ đội trưởng cậu là ai, tất cả trực thăng đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, cậu cách đây xa một chút.”
Nam nhân thấp bé cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ, nhìn người kích động chạy xa kia, hắc y tráng hán cao thấp nhìn địa phương tên kia vừa mới đụng chạm qua, sau khi xác nhận không có bất cứ vấn đề gì mới mang theo nghi hoặc leo lên trực thăng.
“Xảy ra vấn đề gì à?” Phi công hỏi hắn.
“Không có việc gì, quản hảo trực thăng của cậu đi.”
Hắc y tráng hán thoạt nhìn thực hung dữ, phi công chỉ nhún nhún vai, tiếp tục cúi đầu xem xét dụng cụ trước chỗ ngồi.
=========
Mọi người đối với việc Liêu Phi Phàm dùng đao chém đồng đội cũng không có phản ứng gì đặc biệt, mặc dù có chút âm hiểm, nhưng nguy hiểm trước mặt mình thì chuyện phải bảo vệ tính mạng bản thân cũng là chuyện thường tình. Bọn họ chỉ có chút tiếc hận, đáng thương nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng chạy không khỏi vận rủi bị tang thi ăn.
Để phòng ngừa vết thương trên mặt do tang thi cào trúng, Liêu Phi Phàm bị buộc đi theo dị năng giả để chữa trị, máu cũng đã ngừng chảy. Người xưa nay bất luận ở thời điểm nào cũng ôn nhu như ánh mặt trời này trở nên có chút âm trầm. Một nam nhân từ chỗ đậu trực thăng đi tới, đó là một người diện mạo thật bình thường, hắn tới gần bên người Liêu Phi Phàm.
Nam nhân gật đầu với Liêu Phi Phàm, cúi người lén lút đưa cho đối phương một vật gì đó, thấp giọng nói: “Việc Liễu tiểu thư dặn dò lúc trước đã được sắp xếp thỏa đáng.”
Liêu Phi Phàm tiếp nhận đồ vật, liếc nhìn Tề Duyệt, Viêm Bân và những người kia đang đứng dưới tường vây, gật gật đầu với nam nhân kia, “Hết thảy cứ theo kế hoạch mà làm.”
Nam nhân sau khi xác nhận liền vội vàng rời đi. Tổng cộng năm chiếc trực thăng, ấn theo Liễu Nguyệt phân phó bọn họ đã cài đặt bom hẹn giờ lên đó, trực thăng riêng của bọn họ đậu ở sau núi vì thế mà bọn họ có thể an toàn rời đi.
Tường vây do thổ dị năng giả hợp lực kiến tạo đã bắt đầu xuất hiện vết rách, các dị năng giả từ trên tường vây đồng loạt lui xuống. Thuốc nổ phía dưới tường vây đã chuẩn bị tốt, bên trong tường vây cũng trang bị thuốc nổ, chỉ chờ mọi người sau khi rời đi sẽ tiêu hủy.
“Đại ca, đã phá hủy rồi.” Một nam tử mặc hắc y dáng người khôi ngô đứng bên người Viêm Bân báo cáo.
Viêm Bân mặt không biểu tình, chỉ khẽ gật đầu, nam tử xoay người rời đi.
Ông, ông, ông, một trận ồn ào, hai chiếc trực thăng cất cánh rời đi.
Ầm vang, tường vây bị đánh sập, đại quân tang thi tràn vào.
Nhưng khi chiếc trực thăng thứ ba cất cánh, mới vừa lên không trung thì đột nhiên lảo đảo xoay vài vòng sau đó trực tiếp đâm vào giữa tang thi triều, phịch một tiếng, nổ mạnh.
Viêm Bân nhìn Hàn Phi, đối phương sắc mặt có chút trắng bệch, xem ra hắn cũng không rõ chiếc trực thăng kia đã xảy ra chuyện gì.
“Đi xuống.” Viêm Bân cũng không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho mọi người đang ngồi trên trực thăng.
Hàn Phi nhảy xuống, rất nhanh lấy ra trực thăng riêng của mình trong không gian, cũng không quay đầu lại lập tức chạy về phía trực thăng nơi Tề Duyệt đang đứng.
“Mọi người đi trước, đừng đợi tôi.” Hàn Phi phóng thích dị năng, trực tiếp tiêu diệt đám tang thi ở đàng trước.
Viêm Bân nhìn trực thăng cách đó không xa nửa ngày cũng không có động tĩnh, gã nhịn không được mắng một câu.
“Thao, mọi người mau đi lên, trở về căn cứ M.”
Viêm Bân nhanh chóng đuổi theo Hàn Phi, có hai bảo tiêu cũng theo sát phía sau.
Nhìn chiếc trực thăng kia rơi xuống, Tề Duyệt có chút ngẩn người, thẳng đến khi nhận ra đó không phải là trực thăng mà bọn Tôn Dương ngồi thì mới yên lòng nhưng vẻ mặt vẫn buộc chặt như trước.
Mắt thấy nhóm lão đại đều đã đi xa, đám hội viên có chút cấp bách, nhưng họ vẫn cứ phục tòng mệnh lệnh lên chiếc trực thăng mà Hàn Phi lấy ra. Bọn hắn tin tưởng dựa vào không gian của Hàn lão đại, vật tư phong phú, đại ca lại là người anh minh thần võ, nhất định có thể an toàn rút lui. Trực thăng cất cánh, hướng về căn cứ M.
Hàn Phi đối với tang thi không ngừng tiến lên phát động dị năng, đột nhiên một chuỗi sóng điện trực tiếp đem mấy con tang thi vây quanh hắn đốt trọi, Hàn Phi đưa mắt nhìn Viêm Bân, phối hợp giết sạch tang thi sau người, hai người chạy về hướng Tề Duyệt.
“Anh tại sao lại chạy lại đây?” Hàn Phi hỏi.
Viêm Bân nhìn chiếc trực thăng cách đó không xa đang dần bị tang thi bao vây, nhíu mày, “Chú là huynh đệ của tôi, tôi làm sao có thể bỏ chú lại được chứ.”
“Chỉ vì là huynh đệ? Không còn gì khác?” Hàn Phi nhịn không được hỏi.
Viêm Bân chần chờ trong chốc lát, trầm thấp mở miệng: “Còn vì em ấy.”
Kế tiếp, hai người đều trầm mặc, chuyên chú đối phó tang thi phía trước.
Đường Khả nắm lấy cổ áo của tên phi công, tức giận nói, “Xảy ra chuyện gì? Như thế nào còn không cất cánh?”
Phi công hơi có vẻ kích động lại có chút ủy khuất, nhìn tang thi cách đó không xa đông nghìn nghịt một mảnh, hắn cũng muốn rời đi lắm chứ, chỉ là, hắn lắp bắp trả lời: “Dụng cụ bị người phá hư, hiện tại không thể khởi động được.”
“Phá hư, vậy mẹ nó cậu còn ở đây làm gì, mau đi sửa đi.” Nhìn tang thi bên ngoài cabin, Đường Khả nhấn tên phi công kia về lại chỗ ngồi, quát.
Tên phi công thực muốn khóc, hắn nhìn đàn tang thi bên ngoài mà như nhũn ra, mang run rẩy nói: “Không thể sửa, linh kiện bị phá hủy cần phải được đổi cái mới.”
Thao thao thao, Đường Khả tức giận đến mức chửi má nó, dưỡng đám phế vật này có ích lợi gì chứ.
“Đi xuống, đi.” Lâm Vũ Trạch coi như lãnh tĩnh, bọn họ không thể ở trong trực thăng lâu được.
Tề Duyệt gật đầu, hít vào mấy hơi, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, động tác trên tay không ngừng nạp đạn cho khẩu súng. Sau khi chuẩn bị xong, cậu lưu loát giơ súng bắn về phía sau Lâm Vũ Trạch, một con tang thi ngã xuống.
Đoàn người từ trên trực thăng đi xuống không ngừng giải quyết tang thi đến gần. Hàn Phi cùng Viêm Bân cũng chạy lại, trong không gian của Hàn Phi vẫn còn trực thăng, nhưng hắn nhìn xung quanh, tang thi đã tràn đến, đã không còn chỗ để cho trực thăng có thể đậu.=
==============
Liêu Phi Phàm ấn vào nút tắt chờ mong kết quả, nhưng những chiếc trực thăng đó lại không có phản ứng. Tại sao lại có thể như vậy, Liễu Nguyệt rõ ràng nói cho hắn biết trên trực thăng đều đã cài sẵn bom hẹn giờ. Mắt thấy đã có hai chiếc trực thăng thành công cất cánh, Liêu Phi Phàm không cam lòng ấn liên tục.
Ba một tiếng, Liêu Phi Phàm ném thiết bị trong tay xuống đất, dùng chân đạp nát.
Hắn không cam lòng nhìn thoáng qua trực thăng đang đậu ở khu đất trống, nói với người bên cạnh: “Đi.”
Trước đó Liễu Nguyệt đã cho người chuẩn bị tốt trực thăng đậu ở bờ biển, Liêu Phi Phàm mang theo bên người vài người nhảy xuống một miệng giếng đã cạn. Đây là một cái mật đạo thông ra bờ biển, kỳ thật cũng chưa không thể nói là mật đạo, nơi này vốn là một huyệt động thiên nhiên, bởi vì thuận tiện cho việc xuất nhập cho nên thôn dân mới làm thành cái giếng cạn này. Mật đạo này chỉ có thôn dân mới biết, Liêu Phi Phàm cùng Liễu Nguyệt cũng là do trùng hợp trước mạt thế cứu được một người trong Lĩnh Đích thôn nên mới biết được.
Không khí, phong, hỏa, lôi, mộc, cùng với các loại dị năng khác đồng loạt phát ra, xa xa những quả bom đã khởi động, liên tiếp nổ mạnh. Đội ngũ từ từ giảm dần, thỉnh thoảng có người sơ sẩy bị tang thi nhào đến vồ trúng.
Đoàn người bị tang thi áp chế không ngừng lui về sau, Tề Duyệt bị mấy người kia không tự giác hộ ở bên trong, cậu nhìn khắp nơi tìm kiếm tang thi cao cấp để bắn hạ.
“Qua bên kia?”
Theo hướng ngón tay Tề Duyệt, vừa lúc thấy mấy người Liêu Phi Phàm biến mất ở phía trước một mặt tường vây.
Mọi người liên tiếp tấn công mở đường, cuối cùng cũng thuận lợi tới vị trí đám người Liêu Phi Phàm biến mất, nơi đó là một cái giếng cạn, bọn họ nhấc nấp đậy lên, nhảy xuống, khép lại.
Tang thi đuổi theo theo khí tức mà tìm được chỗ miệng giếng, không ngừng đập lên.
Trên đỉnh đầu vang lên từng trận gầm nhẹ của tang thi, đội ngũ không ai dám lơi lỏng, bắt đầu tìm kiếm lối đi. Cái giếng này, ngoài dự đoán của mọi người là một thông đạo có rất nhiều ngã rẽ.
Hàn Phi từ trong không gian lấy ra mấy cây đèn pin, phân phát cho mọi người.
“Bên này.” Lâm Vũ Trạch cầm đèn pin, vừa nói vừa đi về một hướng, anh quay đầu lại ý bảo những người khác đuổi kịp.
Đi theo Lâm Vũ Trạch chưa được mấy bước, lại xuất hiện một ngã tư, Tề Duyệt nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Trạch, chờ anh ra quyết định. Những người khác cũng không có ý kiến, vốn là xông loạn, có người có thể dẫn đường thật tốt biết bao.
Lâm Vũ Trạch chỉ vào một động khẩu bị chặn, nói: “Nơi này.”
Động khẩu này bị một khối đá lớn chặn ngay cửa, mọi người hợp lực đẩy ra, sau khi tất cả đều đi vào mới đẩy khối đá lại.
Liêu Phi Phàm trong tay cần đèn pin, thúc giục hỏi: “Rốt cuộc là bên nào?”
Bọn họ lạc đường, giếng này rất nhiều ngã rẽ, bọn họ đi nãy giờ mới phát hiện trở lại chỗ cũ.
Một nam nhân dáng người thấp bé trán đầy mồ hôi lạnh, do dự nói: “Chuyện này, Liễu tiểu thư nói như vậy mà, đi đường này.”
“Làm sao có thể? Nhất định là do anh nhớ lầm.” Liêu Phi Phàm hoài nghi nói.
“Tôi không có nhớ lầm, Liễu tiểu thư đã nói”
“A ”
Nam nhân thấp bé còn chưa nói hết đã bị công kích, ba một tiếng, đèn pin rơi xuống mặt đất, hắn hét thảm một tiếng sau đó liền tắt thở.
Đám người bởi vì bị công kích bất ngờ mà bối rối, chờ đến khi thấy rõ thấy rõ kẻ địch chính là hồng y tang thi cao cấp kia thì càng thêm hoảng sợ.
Tang thi nhìn bọn họ, miệng đầy vết máu, cánh tay hư thối cầm lấy một cánh tay đứt rồi, há miệng cắn lấy.
“Nôn ọe ọe ”
Nhìn cảnh này, có người nhịn không được đã nôn mửa.
Tang thi quay đầu đánh giá đám người trước mặt, nó ném cánh tay trong tay xuống, đi về phía bọn họ.
Tang thi so với những con khác hoàn toàn bất đồng, vẫn có thể nhìn ra được diện mạo lúc trước, toàn thân hư thối cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Liêu Phi Phàm nhịn không được lui lại mấy bước, con tang thi này mang đến áp lực quá lớn, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao lấy toàn thân hắn.
“Dao Dao.”
Nữ tang thi dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Liêu Phi Phàm, đầu lắc lư giống như đang tự hỏi.
Liêu Phi Phàm nhỏ giọng nói với dị năng giả kế bên: “Trước đừng động thủ.”
Liêu Phi Phàm vừa nhìn thấy tình huống này liền biết mình đã đoán đúng, Đỗ Mộng Dao tiêu thất vài năm quả nhiên đã chết, còn biến thành tang thi cao cấp, trách không được lúc trước hắn cảm thấy có chút quen mắt.
“Em là Dao Dao, đúng không? Anh rất nhớ em, tại sao em lại biến thành cái dạng này, nhiều năm như vậy em đi nơi nào?”
Hồng nhãn tang thi đột nhiên phát ra một trận gầm nhẹ, lại tiếp tục đi tới.
Liêu Phi Phàm cả người đầy mồ hôi lạnh, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Dao Dao em quên anh rồi sao? Anh chính là Phi Phàm học trưởng a?”
Hồng nhãn tang thi nghe xong câu này thì chậm bước lại, nhưng vẫn không dừng lại.
Nhìn tang thi kia càng ngày càng đến gần, Liêu Phi Phàm bối rối mà lớn tiếng nói: “Em đã quên Hân Nhi rồi sao? Hân nhi học tỷ, bạn gái của anh đó. Dao Dao, ngẫm lại ba chúng ta lúc trước quan hệ tốt như thế nào, em thật sự muốn giết anh sao? Hân Nhi nhất định sẽ sinh khí.”
Hồng nhãn tang thi vừa nghe được tên này thân thể thế nhưng dừng lại, không có tiếp tục tiến lên.
Liêu Phi Phàm mắt liếc nhìn cửa động dằng sau, từng chút từng chút lui về, miệng vẫn không ngừng kể: “Dao Dao lúc trước em đột nhiên biến mất, anh tìm em thật lâu, anh biết đều là do Liễu Nguyệt hại em, nhưng anh không nghĩ tới cô ta lại ngoan độc đến vậy, còn có Hân Nhi, Hân Nhi cũng là bị cô ta hại chết.”
Nhìn thấy hồng nhãn tang thi nghiêng đầu lắng nghe, Liêu Phi Phàm thật cẩn thận nói: “Độc phụ kia, anh đã sớm muốn báo thù cho em, chính là anh thân bất do kỷ, Liễu Nguyệt có chữa khỏi dị năng, cô ta có thể cứu rất nhiều người, vì lý tưởng của chúng ta, vì để cứu càng nhiều người, anh chỉ có thể áp chế suy nghĩ này.”
Liễu Nguyệt làm những chuyện đó, cũng là sau này hắn mới biết được, liên tưởng đến việc Đỗ Mộng Dao biến mất cùng những lời chỉ trích Liễu Nguyệt trước kia, chuyện Tào Hân Nhi cũng là do Liêu Phi Phàm phỏng đoán.
Hồng nhãn tang thi lại phát ra một trận gầm nhẹ, nhưng lần này nó không hướng về phía Liêu Phi Phàm mà là đối với một thân ảnh vừa xuất hiện bên cạnh.
Theo tiếng tang thi gầm rú nhìn lại, Liêu Phi Phàm thiếu chút nữa té xuống đất.
Ánh sáng đèn pin cũng không mạnh nhưng cũng đủ để thấy được thân ảnh kia. Từ màu đỏ loan lổ trên người có thể thấy quần áo nguyên bản là màu trắng, toàn thân lộ ra làn da xanh đen đặc trưng của tang thi, nhưng không có hư thối, trên mặt thiếu mất một khối thịt lớn, biểu tình dữ tợn khiến không ai dám nhìn thẳng.
“Tiểu… Tiểu Nguyệt.” Liêu Phi Phàm thanh âm run rẩy đến lợi hại.