Liêu Phi Phàm bị Liễu Nguyệt đột nhiên như vậy làm cho chân tay luống cuống, chỉ có thể ôm lấy cô vỗ nhẹ lưng an ủi: “Tiểu Nguyệt, đừng khóc, em bị ai ủy khuất?”
Liễu Nguyệt hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, dùng đôi mắt đã muốn sưng đỏ nhìn Liêu Phi Phàm, “Liêu đại ca, em bị người kê đơn.” Dứt lời nước mắt lại chảy xuống.
“Hạ dược gì? Có nghiêm trọng hay không?” Liêu Phi Phàm lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt đem chuyện phát sinh tại Đường gia thêm mắm thêm muối nói một lần, nói xong lại bắt đầu không tiếng động chảy nước mắt.
“n, chính là người này, hắn thầm mến Đường Khả, liền, liền thừa dịp em không chú ý, bỏ dược em.” Liễu Nguyệt oán hận thương tâm kể.
“Tề Duyệt? Tên này rất quen thuộc.” Liêu Phi Phàm mơ hồ chưa nhớ ra là ai.
“Là một người nam nhân, lớn lên thực yêu mị.”
Nam nhân, Tề Duyệt, chẳng lẽ là.”Anh biết, anh năm năm trước đã gặp qua cậu ấy.” Liêu Phi Phàm kể cho cô nghe toàn bộ quá trình hắn nhận thức Tề Duyệt, đến cuối cùng còn nói: “Có một lần trước khi gặp em, tại một nhà máy, anh còn gặp qua cậu ta một lần cùng một nam nhân dường như rất có gia thế. Cậu ta còn muốn đoạt xe của bọn anh, người đi cùng cậu ta thoạt nhìn cũng không đàng hoàng gì, lúc ấy trên xe bọn anh còn có hài tử cùng nữ nhân, không nghĩ tới hiện tại cậu ta lại càng tệ hơn, rất đáng giận.”
Khuôn mặt Liễu Nguyệt trở nên có chút vặn vẹo, Tề Duyệt, Đường Khả các ngươi thế nhưng năm năm trước đã ở cùng một chỗ.
“Em, em chỉ là sợ mụ mụ khó xử, mới nghe theo đề nghị của Liễu Chính Nam, cùng Đường gia làm bộ đính hôn để phân tán thế lực của căn cứ. Bọn họ nếu không nguyện ý, có thể nói thẳng, thế nhưng, thế nhưng, lại dùng chuyện như vậy để phá hư thanh danh của em.” Liễu Nguyệt trang bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Đáng giận, những người này thật là đáng chết.” Liêu Phi Phàm tức đến mặt xanh mét, một nắm tay đấm vào giường, hung tợn nói: “Em chỉ là bị bức đính hôn, những người đó thế nhưng lại ở trước mặt mọi người không chịu, còn tìm người nhục nhã em, này cũng không tính thế nhưng lại ngoan độc kê đơn hại em, bọn họ thật sự không còn nhân tính mà.”
“Em thật không muốn sống nữa mà.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Nguyệt, Liêu Phi Phàm đau lòng đem cô ôm vào trong ngực, “Tiểu Nguyệt, em sao có thể nghĩ như vậy, em quên lúc trước đã nói với anh gì rồi sao?”
Liễu Nguyệt níu lấy quần áo Liêu Phi Phàm, nhỏ giọng nói: “Không quên.” Cô hơi cúi đầu, vẫn không đổi sắc nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia khinh thường.
“Em đã đáp ứng anh, chúng ta sẽ cùng nhau cứu vớt những nhân loại vô tội, hãy nghĩ đến những hài tử đáng thương mất đi cha mẹ, em nhẫn tâm để bọn chúng tiếp tục chịu khổ sao?”
“Chỉ là, Chỉ là” Liễu Nguyệt như lâm vào rối rắm.
Liêu Phi Phàm tiếp tục nói: “Còn anh thì sao, em nhẫn tâm rời bỏ anh hay sao?” Hắn vươn tay đem đầu Liễu Nguyệt nâng lên, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu vô hạn nhìn Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt ôm Liêu Phi Phàm cổ, nói: “Không đành lòng, em sẽ không rời bỏ anh.”
Liêu Phi Phàm lúc này mới vừa lòng, cúi đầu hôn lên mặt Liễu Nguyệt, “Anh nhất định sẽ không bỏ qua những tên bại hoại đó.”
Liễu Nguyệt chôn ở cần cổ Liêu Phi Phàm, hơi hơi giương khóe miệng, có người chủ động giúp cô thật tốt biết bao. Cô ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của đối phương.
Miệng lưỡi dây dưa, càng ngày càng kịch liệt. Qua một hồi lâu, Liêu Phi Phàm có chút khí tức không thông phải khẩn cấp rời khỏi.
Liễu Nguyệt bắt lấy cánh tay đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang theo mị ý vô hạn: “Anh ghét bỏ em sao?” Nói xong nước mắt lại muốn rơi xuống.
Liêu Phi Phàm đau lòng xoa mặt Liễu Nguyệt, “Nói bậy, anh như thế nào sẽ ghét bỏ em.”
Liễu Nguyệt mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Vậy không cần đi.” Ý vị sâu sa mà mời đón.
Nghe thế, Liêu Phi Phàm hai mắt lửa nóng lại gần, đem Liễu Nguyệt áp đến trên giường, hai người trở mình đỏ mặt.
Hai người kia nồng nhiệt lâm trận, căn bản không nghĩ tới trong phòng còn có một người đang xem.
Đáng giận, yêu mị các ngươi cả nhà đều yêu mị. Tề Duyệt nhìn hai người ở trên giường quay cuồng kia, một trận oán thầm, tên Liêu Phi Phàm này lúc từ trên phi cơ bước xuống rõ ràng là một tên mệt mỏi dị năng cạn kiệt, không nghĩ tới làm việc này lại tinh lực mười phần.
Nói đến cũng khéo, Tề Duyệt là bị Hàn Phi chèn ép, cưu chiếm thước sào (Tu hú chiếm tổ chim khách) đến hợp tình hợp lý, hắn dựa vào cái gì đem sàng đan vỏ chăn của cậu đổi toàn bộ chứ, đây là chuyện sáng sớm cậu thức dậy mới phát hiện.
Nhìn tên kia nằm trên giường, một trận bực mình, Tề Duyệt xoay người đi xuống lầu. Dị năng tiểu đội căn cứ B vì đề cao năng lực sinh tồn của đội viên, bọn họ mỗi tuần phải đi đến sân huấn luyện của quân đội tiếp thu hai ngày cưỡng chế huấn luyện. Tề Duyệt ở trong phòng khách dưới lầu một có chút tâm động, mông cậu vẫn còn đau, bất quá cậu có thể đi nhìn xem, cậu còn chưa từng thấy qua một đám người cùng một chỗ huấn luyện là như thế nào đâu.
Không nói cho tên ở trên lầu, Tề Duyệt một người ly khai chỗ ở đi đến sân huấn luyện.
Này cũng thực trùng hợp a, không nghĩ tới cậu thế nhưng lại đụng phải Liêu Phi Phàm thần sắc vội vàng. Tề Duyệt híp mắt nhìn người vừa đi qua, Liêu Phi Phàm thế nhưng cũng tới căn cứ B, hắn chuẩn bị làm gì đây? Bị bòng hiếu kỳ thúc giục, Tề Duyệt cẩn thận bám theo, vừa đi vừa ăn thực vật giúp tàng hình.
Vài ngày trước Liêu Phi Phàm phát hiện một vài tang thi trong thành thị, nông thôn đột nhiên có trật tự tập hợp cùng một chỗ, hình thành nên những tang thi triều quy mô lớn. Tang thi triều mỗi khi đi ngang qua một chỗ, sẽ tang thi rải rác tại địa phương gia nhập vào, đồng thời chúng còn công kích các căn cứ loại nhỏ trên đường đi. Hiện tại phàm là địa điểm tang thi triều đi qua đã muốn toàn hoàn không có khí tức nhân loại, hiện nay tang thi triều đang dần dần hướng tới căn cứ M. Hắn lần này đến, chủ yếu để nói cho Liễu Nguyệt trong thời gian ngắn không cần trở về, bọn họ nguyện ý xuất ra rất nhiều vật tư để tìm sự trợ giúp của các căn cứ cùng dị năng tiểu đội, dù sao nếu căn cứ M bị luân hãm, như vậy các căn cứ khác cũng sẽ gặp phải hiểm cảnh tương tự. Hắn tin tưởng nếu các căn cứ khác không nếu không ngu ngốc khẳng định sẽ đồng ý, những năm gần đây căn cứ M sưu tập vật tư vẫn rất khách quan, không ai lại đi cự tuyệt vật tư đưa lên tới cửa như vậy.
—-
Từ khi tấn lên cấp năm, Tề Duyệt đều suy sút, vẫn luôn không có luyện tập đề cao dị năng. Tiểu phòng bếp thần kỳ đem lại cho Tề Duyệt vô hạn lạc thú, giống như bây giờ, cậu đi theo phía sau Liêu Phi Phàm, căn bản không sợ bị người khác phát giác, trừ phi bị tia hồng ngoại quét qua. Một đường bám đuôi, Liêu Phi Phàm đi vào trong một biệt thự bề ngoài thoạt nhìn thực khí phái. Cẩn thận tránh né đụng chạm, Tề Duyệt cũng theo đi vào.
“A? căn cứ M đến tìm Tiểu Nguyệt, mau, mau mời ngồi.” Mụ mụ Liễu Nguyệt Liễu phu nhân nhiệt tình chiêu đãi Liêu Phi Phàm, “Đi, nói cho con bé có khách nhân từ căn cứ M tới đến tìm nó.”
“Ai, Tiểu Nguyệt hai ngày này bị bệnh, vẫn luôn ở trên lầu dưỡng bệnh.” Liễu phu nhân ngồi xuống cùng Liêu Phi Phàm hàn huyên.
“Cái gì? Tiểu Nguyệt như thế nào lại bị bệnh? Là bệnh gì?” Liêu Phi Phàm quan tâm hỏi.
Tề Duyệt cau mày, không có tâm tư nghe hai người trong đại sảnh nói chuyện phiếm, cậu đi theo phía sau người hầu được lệnh đi thông tri kia. Thật đúng là trái đất tròn, Liễu Nguyệt, Liêu Phi Phàm hai người kia thế nhưng lại nhận thức.
Theo cửa phòng rộng mở, Tề Duyệt trước Liêu Phi Phàm một bước đi vào phòng Liễu Nguyệt. Nghe lời nói bẻ cong sự thật của cô ả kia, Tề Duyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, trách không được thế kia cậu bị chỉnh bi thảm như vậy, Liễu Nguyệt này công phu cũng thật lợi hại. Cậu thật muốn biết, cậu đã đắc tội con rắn độc này chỗ nào.
Nhìn hai người trên giường kia nói xong liền quay cuồng dính vào nhau, chậc chậc, hiện trường trực tiếp a. Trước kia cậu cũng đã từng xem qua trên TV, nhưng nhìn thấy người thật cảnh thật thế này vẫn là lần đầu tiên. Thời điểm bắt đầu Tề Duyệt vẫn còn hứng chí bừng bừng, theo thời gian trôi qua, cậu lại nhàm chán đến ngáp dài.
Cậu đã lăn lộn nhớ lại chuyện từ nhỏ đến lớn, kết nối với mọi chuyện, nhưng cậu căn bản chưa từng gặp qua cô ta, tại sao cô ta lại vô duyên vô cớ hại người, nữ nhân này không lẽ bị động kinh. Càng nghĩ càng phẫn hận, Tề Duyệt tập trung tinh thần lực hướng về phía Liễu Nguyệt trên giường phát động dị năng, dù sao tác dụng tập trung trên người cô ta cũng sắp hết thời gian, muốn dùng không gian tôi cũng không cho cô dùng.
Hai người kia vẫn luôn làm đến giữa trưa, Tề Duyệt cảm thán, dị năng giả thể lực thật cường đại. Liêu Phi Phàm là dị năng giả cấp bảy, thật sự là trời xanh không có mắt mà (ý ẻm bất bình sao thằng này lại level cao hơn ẻm ý ^^). Tuy nói thời gian ngắn, nhưng Tề Duyệt cũng không phiền, hướng về phía cũng phát ra một cái tập trung Liêu Phi Phàm.
Hai tên nam nữ sau khi tình cảm mãnh liệt nằm ở trên giường nói chuyện, “Anh như thế nào lại đến căn cứ B? Do nhớ em sao?” Trong thanh âm của Liễu Nguyệt mang theo nhu tình mật ý.
Kéo Liễu Nguyệt vào trong ngực, Liêu Phi Phàm trả lời: “Anh là lo lắng cho em, trong khoảng thời gian ngắn em không cần trở về, cứ ở lại căn cứ B đi. Gần đây anh phát hiện có rất nhiều tang thi tập trung thành tang thi triều, bọn chúng đang hướng về phía căn cứ M.”
“A, có chuyện gì? Tang thi triều? Có bao nhiêu tang thi?” Thanh âm Liễu Nguyệt tràn ngập lo lắng.
“Rất nhiều, khó có thể đếm được, lấy Dương thành làm trung tâm toàn bộ tang thi đều tụ tập về, ít nhất cũng phải đến mấy chục vạn.” Tang thi cấp thấp sẽ nghe theo tiếng gọi của tang thi cao cấp gọi về, quy mô lớn như vậy di chuyển, nhất định là do có tang thi cao cấp gọi chúng nó về.
Đáng giận, như thế nào lại có tang thi quy mô lớn như vậy, chuyện này rất khác thường, trước kia căn bản không có qua. Liễu Nguyệt đề nghị: “Có thể hay không thay đổi lộ tuyến của chúng nó?”
Liêu Phi Phàm tinh thần tỉnh táo, thực cảm thấy hứng thú, “Như thế nào thay đổi? Đem tang thi dẫn tới chỗ nào?”
“Chúng ta có thể phái cao cấp dị năng giả đem tang thi dụ đi.” Trong ánh mắt Liễu Nguyệt tràn ngập thần thái, “n, đem tang thi triều dẫn tới căn cứ số 1 đi, nghe nói nơi đó trước mạt thế đều là xã hội đen, làm nhiều việc ác, chuyện xấu, coi như là trừng phạt bọn họ đi.”
Nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Liêu Phi Phàm, Liễu Nguyệt nhỏ giọng nỉ non: “Anh có thể hay không cảm thấy em rất xấu xa? Thế nhưng em chỉ muốn đem tang thi dẫn đi.” Nói xong lời này hốc mắt cô lại đỏ.
Liêu Phi Phàm phục hồi tinh thần, nhanh chóng ôm Liễu Nguyệt, an ủi: “Làm sao có thể, những tên bại hoại đó trừng phạt là đúng tội, Tiểu Nguyệt của anh là cô nương thiện lương nhất trên đời này. Cứ làm như thế đi.”
Liễu Nguyệt nín khóc mỉm cười, thân mình dán vào trong ngực Liêu Phi Phàm, “Chán ghét, em nào có tốt như vậy chứ.”
Liêu Phi Phàm thấy Liễu Nguyệt làm nũng trên người mình cọ xát, hắn nhịn không được lại áp đi lên, tiếp tục một cuộc vận động.
Tề Duyệt nhìn hai tên kia lại tiếp tục quấn lấy nhau lăn lộn, trong lòng thầm mắng, hai tên thối tha không biết xấu hổ, trách không được lại giống nhau. Bề ngoài thánh khiết, nội tâm xấu xa.
Đến khi trời tối đen, hai người kia mới đứng dậy xuống lầu.
Tề Duyệt nhu nhu hai mắt đau rát, hai tên mặt người dạ thú kia ở trước mặt cậu lăn tới lăn lui mấy giờ, thật sự rất kích thích nha. Mang theo hai mắt sưng đỏ, Tề Duyệt tìm một cơ hội ly khai Liễu gia.