Tề Duyệt ủ rũ đi ra, không để ý đến hai người khác mà ngồi xuống ghế salông, ngốc lăng nửa ngày. Một hồi lâu cậu mới hồi thần lại, nhờ Hàn Phi lấy ra bột mì cùng thịt. Cậu lại lấy ra tấm thớt, chày cán bột, cầm lấy thịt bắt đầu băm nhuyễn. Cậu muốn nhìn thấy dị năng này lên cấp hai sẽ như thế nào.
Trời đã muốn tối đen, ban đêm rất lạnh, Hàn Phi lấy ra một cái giường lớn, còn có chăn. Phân ra rất không an toàn, vẫn là cùng Lâm Vũ Trạch ở chung một phòng.
Hàn Phi: “Tôi thủ nửa buổi trước, cậu thủ nửa buổi sau.”
Lâm Vũ Trạch gật gật đầu, lên giường đi ngủ.
Trên cửa sổ treo bức màn màu tối rất dày, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, dùng để quan sát bên ngoài. Tuy rằng tang thi hiện tại đã muốn không còn sợ ban ngày, nhưng đêm tối vẫn là sân khấu của tụi nó, chúng nó có ánh mắt cùng khứu giác bén nhạy, ở buổi tối nhân loại vẫn bị vây ở thế hạ phong, nhưng đó chỉ là người thường, thị lực của dị năng giả buổi tối so với ban ngày không có gì khác nhau.
Ở bên ngoài, bắt đầu từ chạng vạng không biết tang thi từ nơi nào chui ra, ngày một nhiều hơn. Chúng nó du đãng xung quanh, may mắn hộ gia đình kế bên cũng không thu hút nhiều.
Trong phòng chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn dầu, Tề Duyệt ngồi trên ghế, chăm chú bao bánh. Ngón tay thon dài đặc biệt linh hoạt, tùy tiện vuốt ve hai cái, liền bao xong một cái, tốc độ cực nhanh, khiến người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ánh sáng mỏng manh chiếu lên mặt cậu, lọn tóc mỏng hỗn độn che trước trán, lông mi dài rũ xuống, Tề Duyệt một chút cũng không giống nữ nhân, ngũ quan tinh tế, dáng người thon gầy, là loại hình vẻ đẹp trung tính, phá lệ hấp dẫn động lòng người.
Cậu tuy có vẻ thân mật, nhiệt tình, nhưng thật ra lại xa cách, bất luận với ai đều bảo trì khoảng cách. Có lẽ nên nói cậu lãnh đạm, nhưng cậu lại luôn có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới. Lớn lên chói mắt như vậy, lại không có tiếng tăm gì, không thích thú làm người khác chú ý. Có đôi khi rất sợ chết, có đôi khi lại không hề quan tâm, Tề Duyệt đã phải trải qua những gì mới có thể trở dạng người như vậy?
Hàn Phi có chút tự giễu, hắn thế nhưng cũng có lúc nhìn một người đến thất thần.
Đi qua đánh thức Lâm Vũ Trạch, đã muốn đến nửa đêm.
Lâm Vũ Trạch mở hai mắt buồn ngủ mông lung, từ lúc mạt thế bắt đầu đến nay anh vẫn chưa được hảo hảo ngủ qua. Buông lỏng phòng bị, thật sự là quá mệt mỏi, cho dù là thân thể trẻ tuổi cũng sẽ kiệt sức, may mắn dị năng của anh đã tiến cấp ba, mới vừa ngủ trong chốc lát đã muốn giảm bớt phân nửa mệt nhọc.
Tề Duyệt đang bao bánh, nhìn thấy Hàn Phi đánh thức Lâm Vũ Trạch, vội nói: “Đừng gọi anh ta, tôi đến thủ nửa đêm sau đi.”
“Cậu cùng tôi ngủ.” Hàn Phi trực tiếp cự tuyệt, Tề Duyệt coi trọng tiểu bạch kiểm kia từ lúc nào? Lớn lên cũng không cao bằng hắn, cũng không mạnh mẽ cường tráng bằng hắn, ăn mặc nghiêm chỉnh, vừa nhìn liền thấy không thuận mắt.
Thấy Hàn Phi sắp phát hỏa, Tề Duyệt nhỏ giọng nói thầm: “Tôi không buồn ngủ.”
Tề Duyệt lập tức đổi mục tiêu, tận lực trưng ra bộ mặt ôn hòa: “Anh tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ gác đêm.”
Lâm Vũ Trạch đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, đối với Tề Duyệt lộ ra tươi cười, “Cậu ngủ đi.” Nói xong liền đi đến cửa sổ, quan sát tình huống bên ngoài.
Nhìn thấy Tề Duyệt cùng người khác liếc mắt đưa tình, Hàn Phi trầm mặt, “Lại đây ngủ.”
Tề Duyệt nhỏ giọng: “Tôi muốn luyện dị năng.”
“Ngày mai cho cậu lên xe luyện.”
Tề Duyệt không biết nói gì, vốn từ của trạch nam ít ỏi, nhất thời không tìm thấy lí do phản bác, nghẹn khuất, cậu thực sự chưa muốn ngủ a, cậu muốn luyện dị năng.
Cho dù tìm được lí do cũng đã trễ…
Hàn Phi thấy cậu lề mề chậm chạp, khoát tay, đem một đống đồ kia thu vào không gian. Lại lấy ra một chậu nước cho cậu rửa tay, mặt.
Nằm trên chiếc giường lớn giữa phòng khách, Hàn Phi tiếp đón Tề Duyệt đã rửa sạch sẽ: “Lại đây.” Dùng đầu bảo cậu nằm xuống vị trí bên cạnh hắn.
Tề Duyệt nhăn nhó, “Tôi sẽ ngủ trên ghế salông.”
“Ít nói nhảm, lại đây.”
Tề Duyệt chậm chạp đi qua, ngồi trên giường, tuy nói cậu là một đại nam nhân không nên già mồm cãi láo, nhưng chỉ có một cái chăn, cũng không thể giống tiểu hài tử ngủ chung một ổ chăn với hắn a.
Tề Duyệt nhỏ giọng cẩn thận yêu cầu, “Trời lạnh, anh lấy ra thêm một cái chăn đi.”
Hàn Phi cũng mặc kệ cậu, trực tiếp kéo qua, ôm cậu vào trong ngực, đắp chăn lên. Ở trước mặt tên tiểu bạch kiểm kia, ôm Tề Duyệt vào ổ chăn, ra oai để cho anh nhìn.
Tề Duyệt cứng ngắc nằm trong ngực Hàn Phi, hai cánh tay của đối phương vây cậu ở giữa, gắt gao siết chặt. Có chút nóng a, nhưng cậu không dám nói, cậu vẫn chưa tìm cách trữ đủ vật tư đâu, nếu làm Hàn Phi tức giận hắn sẽ đem cậu cùng Lâm Vũ Trạch đuổi đi, cậu thật khó khăn mới tìm được chỗ dựa vững chắc này a.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi cậu tích trữ đủ vốn liếng.
Cũng không biết tại sao hôm nay Hàn Phi lại phát hỏa, là do nghẹn lâu quá đi? Tề Duyệt ngóng trông mau đến căn cứ sớm một chút để Hàn Phi có thể tìm nữ nhân phát tiết là tốt rồi.(em thật sai lầm =]])
Hàn Phi vừa lòng nhìn Tề Duyệt nhu thuận, người này không thể nuông chiều, phải nghiêm khắc, hắn xem như đã nhìn ra điểm này. Hắn đem Tề Duyệt ấn trước ngực mình, ôm cậu so với ôm nữ nhân còn thoải mái hơn, vòng eo cũng thật nhỏ nhắn tinh tế. Tay lại bắt đầu không thành thật sờ loạn lung tung.
Tề Duyệt thật tức giận, đây là loại xã hội đen gì chứ, này lão đại xã hội đen cũng quá háo sắc đi.
Tề Duyệt dùng sức giãy dụa, nhấc chân muốn đá tên kia, thế nhưng Hàn Phi đã đoán trước, đem hai chân cậu kẹp lấy, chân bị đối phương ngăn chặn, tay cũng bị vây lấy.
Hai người năm trên giường gây sức ép một hồi, cuối cùng lấy Tề Duyệt thảm bại mà chấm dứt.
Nằm ở trên giường thở từng ngụm từng ngụm, mặt cũng bị nghẹn đỏ. Đối phương thể lực kinh người, cậu có thể cảm giác được cơ ngực của Hàn Phi, va vào người cậu thật con mẹ nó đau.
Tề Duyệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn của Tề Duyệt, đôi môi phấn nộn khé mở, giống như đang cầu được yêu thương.
Cúi đầu, tặng cho cậu một nụ hôn dài. Thẳng đến khi cơ thể của Tề Duyệt mềm nhũn, ánh mắt mông lung, suýt chút nữa nghẹn khí mới buông ra. Đem đầu chôn vào cổ đối phương, nửa người dưới của hắn bắt đầu rục rịch, hắn cũng không muốn trước mặt ngoại nhân diễn đông cung đồ.
Kỹ xảo hôn của Hàn Phi rất tốt, kịch liệt lại quyến rũ, đầu óc Tề Duyệt trống rỗng, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Theo bản năng nhìn qua Lâm Vũ Trạch ở cạnh cửa sổ, vừa rồi cậu cùng Hàn Phi nháo động tĩnh có chút lớn, hơi có chút ngại ngùng.
Không nghĩ tới, đối phương lại nhìn cậu chằm chằm, trong mắt mang theo thâm ý mà Tề Duyệt không hiểu được. Vốn đang mân khóe môi, nhìn thấy cậu nhìn qua, đối với cậu giương lên một tia tươi cười, tia tươi cười kia giống ảo giác chợt lóe liền tiêu thất.
Trong đầu Tề Duyệt oanh một tiếng, mặt đỏ càng thêm lợi hại. Khẩn trương lau miệng, mong muốn bình ổn hô hấp, rồi lại nhịn không được thỉnh thoảng vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi, đột nhiên cậu cảm thấy khát nước.
Mắt lạnh nhìn hai người dây dưa trên giường, Tề Duyệt bị Hàn Phi hôn toát lên mị thái mười phần, đôi môi vừa bị thân qua có màu sắc đỏ tươi, hơi hơi hé mở, đầu lưỡi phấn nộn khẽ liếm môi, trong phòng còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở mị hoặc của đối phương, sau khi thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng đỏ lợi hại hơn.
Trong ánh mắt Lâm Vũ Trạch lóe lên một tia suy ngẫm, tại sao bộ dáng Tề Duyệt hiện tại lại có vẻ thực ngon miệng?
Tề Duyệt có chút không biết làm sao, tuy nói cậu không phải nữ nhân không cần thẹn thùng, nhưng khi cậu chuẩn bị nhận mặt thân nhân lại bị một nam nhân khác cường hôn, cậu vẫn là cảm thấy rất xấu hổ.
Tề Duyệt đơn giản nhắm mắt lại không thèm nghĩ nữa, dù sao cả đời này trừ bỏ báo ân, báo thù, cậu chỉ cần chính mình sống vui vẻ là tốt rồi.
Chẳng được bao lâu, cậu liền vù vù ngủ. Khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến đỏ tươi, vù vù tiếng ngáy nhỏ vang lên, xem bộ dáng cậu rất mệt, ngủ vô cùng say.
Hàn Phi bên này thật khó chịu, xoay người nằm ngửa, đem Tề Duyệt ôm lấy. Nhìn bộ dáng ngủ đến ngọt ngào của đối phương, thỉnh thoảng còn vô thức mà vặn vẹo tìm vị trí thoải mái. Cái tiểu không lương tâm này, khơi mào hỏa của hắn liền lăn ra ngủ.
Có hay không người ngoài hắn cũng không đặc biệt để ý, chủ yếu chính là hoàn cảnh không thể khiến hắn yên tâm, Hàn Phi còn thật không dám muốn Tề Duyệt, hắn không dám cam đoan thời điểm làm hắn có thể hay không lộng thương đối phương.
Tuy nói có người gác đêm, nhưng Hàn Phi vẫn không thả lỏng cảnh giác, chỉ hơi chợp mắt một chút liền thức dậy.
Trời vẫn còn tối, chỉ vừa mới xuất hiện vài vệt sáng.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tí (tiếng hít hơi ý), tang thi so với đem qua còn đông hơn. Mặc dù không tới một trăm con nhưng vẫn là khoảng bảy tám chục đi, bọn chúng đều vây quanh khu nhà ở chung quanh, chậm rãi du đãng bên ngoài, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mắt nhìn Lâm Vũ Trạch bên cạnh, đối phương chỉ bình tĩnh nhìn tình huống bên ngoài, không thể phủ nhận, tiểu tử muộn tao này, tuy rằng còn trẻ nhưng đã có khí tức ổn trọng, một chút cảm xúc cũng không thể hiện ra ngoài, giống như bên ngoài không có chuyện gì phát sinh. Đổi lại là người bình thường, cho dù là dị năng giả, lấy tình huống bị vây quanh hiện tại của bọn họ, ít nhất cũng sẽ thực khẩn trương.
Trước mạt thế hắn vì lợi ích sinh ý mà còn thu liễm một chút, sau khi mạt thế bùng nổ hắn cũng hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang, trương dương mà bá đạo. Đối với những tên bề ngoài hiền lành nội tâm lại là rắn độc, hắn lại càng không khoan dung, giống như người là thân mẫu của Tề Duyệt. Dù sao hắn chính là xã hội đen, hắn tự nhận hắn cũng không phải là người tốt gì.
“Chờ Tề Duyệt tỉnh dậy, quan sát tình huống rồi hãy nói.” Hàn Phi cũng không quản đối phương nghĩ gì, trực tiếp nói ra ý tưởng của mình.
Không nghĩ tới người này thoạt nhìn bên ngoài ân… là một người ngang ngược, cố chấp, còn có một mặt biết quan tâm như thế. Lâm Vũ Trạch nhìn Hàn Phi, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hàn Phi đã muốn thành thói quen, tên tiểu bạch kiểm giống người câm này, tuy rằng mặt của anh ta cũng không “bạch” như vậy. Nhưng có qua có lại, tiểu tử này giúp bọn họ một đại ân hắn sẽ hoàn trả, nhưng hắn chính là thấy đối phương thật đáng ghét.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, tang thi vây quanh bên ngoài chỉ di chuyển không mục tiêu. Dần dần về sau, trời bắt đầu sáng, tang thi bên ngoài cũng ngày càng nôn nóng, chúng nó dường như đã biết trong nhà có người, bắt đầu lượn qua lượn lại chỗ cửa ra vào, tỉnh thoảng còn đập cửa.
Lâm Vũ Trạch tựa vào cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn đám tang thi hưng phấn bên ngoài, chăm chú quan sát từng động tác của chúng.
Hàn Phi ngồi cách đó không xa, đồng dạng nhìn tang thi bên ngoài. Tỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Tề Duyệt nằm ngủ trên giường vô tâm đến vô tư.
Hai người giống như đang so định luật, ai cũng không mở miệng, không khí vô cùng quỷ dị.
Thời điểm mặt trời lên cao, tang thi ngoài cửa bắt đầu ba… ba… ba đập cửa.
Xem ra Tề Duyệt không thể tiếp tục ngủ, bạn hữu tang thi bắt đầu sinh khí a.