"Ôi đệt, sao điện thoại không có sóng." Âm thanh của Tóc Vàng từ ngoài ban công truyền vào.
"Còn một ít nước, mọi người rửa mặt đi." Cảnh Mãn Hồng bưng nửa chậu nước từ nhà vệ sinh ra, nghe vậy liền lấy điện thoại ra nhìn, " Mất sóng sao?"
Phó Diễn cau mày, cầm điện thoại kiểm tra, quả thật đã không còn một vạch sóng nào nữa.
"Mẹ nó." Tóc Vàng tức tối đi vào, "Không phải chứ, tôi fuck -- "
"Suỵt." Cảnh Mãn Hồng đột nhiên hạ thấp giọng, chỉ Giang Tinh Hoài nhắm nghiền mắt trong lòng Phó Diễn, "Tinh Tinh ngủ rồi."
Bởi vì sợ Giang Tinh Hoài đang ngủ lại lăn lộn xộn, động chạm đến vết thương ở chân, nên Phó Diễn cũng không đổi tư thế khác, cứ như vậy để cậu nhóc tựa vào lòng mình.
Hai người rúc vào với nhau dưới ánh nến. Quần áo trên người dính vết máu và bụi bẩn, tư thế thả lỏng, nắm tay nhau thật chặt.
Cảnh Mãn Hồng đảo mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn bộ dạng chật vật của ba người họ, ngao ngán thở dài: "Lau tay, rửa mặt đi."
Phó Diễn nhận khăn mặt, nhẹ nhàng lau cho mặt Giang Tinh Hoài.
Khăn mặt lạnh lẽo vừa chạm vào, Giang Tinh Hoài không thoải mái nghiêng đầu né tránh. Da dẻ cậu trắng nõn, vết nhơ trên chóp mũi càng thêm rõ ràng.
"Mặt bẩn." Phó Diễn nuông chiều nắm tay cậu, "Ngủ đi."
Giang Tinh Hoài khẽ hừ hai tiếng, mặc cho Phó Diễn điều khiển.
Sau khi Phó Diễn lau mặt và tay cho cậu xong xuôi, nhiệt độ cơ thể của Giang Tinh Hoài đột nhiên tăng lên, sắc mặt từ từ ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, khó chịu nhíu mày, ngủ không yên giấc.
"Cậu ấy sốt." Phó Diễn ngẩng đầu lên, vẻ mặt không tốt.
"Có chuyện gì vậy?" Cảnh Mãn Hồng lo lắng bật dậy từ ghế sofa Simmons.
"Vết thương quá nặng, hơi phát sốt." Phó Diễn gắt gao nhíu mày, vừa nói vừa đỡ Giang Tinh Hoài nằm xuống, kéo áo phông của cậu, "Trong balo của tôi không có thuốc hạ sốt, chỉ còn cách xoa rượu thuốc với khăn ướt hạ nhiệt tạm thời."
Phó Diễn pha loãng rượu thuốc, xoa lòng bàn tay lên nách, sau gáy, đùi trong và các nơi khác của cậu.
"Có thể hạ sốt được vậy có phải không nghiêm trọng không?" Cảnh Mãn Hồng lo lắng lật khăn ướt trên trán Giang Tinh Hoài.
"Phải đến bệnh viện, vết thương trên đùi cậu ấy nhất định phải được khâu lại, hơn nữa sốt do nhiễm trùng thì cần uống kháng sinh." Phó Diễn nói xong, rơi vào im lặng.
Một đứa nhỏ 17 tuổi, suốt ngày bay nhảy, giờ lại không còn sức để nói chuyện.
Khăn ướt trên trán Giang Tinh Hoài lật qua lật lại mười lần, nhiệt độ của cậu mới miễn cưỡng hạ xuống, cậu ôm chặt tay Phó Diễn, cuối cùng cũng ngủ yên.
Ba người vệ sinh bằng số nước còn dư, vây quanh ánh nến yếu ớt, canh chừng Giang Tinh Hoài, không ai chợp mắt được.
"Còn gì ăn không nhỉ?" Cảnh Mãn Hồng lục lọi trong túi, "Đến cả viên kẹo tôi cũng không còn, chúng ta là người lớn đói bụng một hai ngày cũng không sao. Nhưng mà đứa nhỏ này đang tuổi ăn tuổi lớn."
"Không còn nữa." Sắc mặt Phó Diễn vẫn luôn không tốt.
"Thế này không ổn!" Cảnh Mãn Hồng thở dài, "Đứa nhỏ mà đói, đầu óc sẽ trì độn."
"Trong xe tôi có bánh mì." Tóc Vàng nói, "Tới lúc đó nhường hết cho thằng nhóc này, bồi bổ đầu óc."
"Chú ơi..." Giang Tinh Hoài dụi đầu vào ngực hắn.
"Ừm?" Phó Diễn cúi đầu nhìn cậu.
"...Chúng ta ăn gì?" Giang Tinh Hoài mơ mơ màng màng mở nửa mắt.
"Ngày mai dắt cậu đi ăn bánh mì." Phó Diễn mỉm cười, xoa lưng cậu.
"Tôi muốn vị cam... Với cả vị dưa đỏ Tân Cương nữa..." Giang Tinh Hoài lầm bầm rồi ngủ thiếp đi mất.
"Được." Phó Diễn gật đầu.
Phó Diễn ôm cậu, vén gọn những sợi tóc lòa xòa trên trán dưới ánh nến le lói.
Khi ngọn nến lụi tàn, trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
-
Sáng sớm.
Phó Diễn thức dậy, mở cửa sổ quan sát đằng xa.
Đã là ngày thứ 3 kể từ khi dịch bệnh tràn lan, thành phố phồn hoa biến thành dáng vẻ u ám, xám xịt.
Theo thời gian, những đám mây dần tản ra, nhường chỗ cho mặt trời, cuối cùng thành phố cũng được thắp sáng.
"Á --" Giang Tinh Hoài kêu thảm thiết.
Phó Diễn quay đầu lại: "Đừng có nhúc nhích!"
Giang Tinh Hoài lập tức dừng động tác đứng dậy, bất lực rướn cổ nhòm hai chân không thể cử động: "Chú quấn tôi thành cái gì thế này?"
"Nghiêm túc đi, vết thương mà rách lần nữa thì sẽ đau hơn đấy." Phó Diễn giúp cậu đứng dậy, áp tay lên trán cậu xem thử, "Thấy thế nào rồi?"
"Hình như hơi sưng lên, nhưng mà không quan trọng." Giang Tinh Hoài chỉ vào miếng gỗ nẹp, "Tôi không thích cái thứ này, xấu chết đi được. Với lại cho tôi thay quần rồi băng bó lại sau được không? Cái quần này bị cắt nham nhở, thấy mà ghê."
"Mới bây lớn mà quan trọng đẹp xấu làm gì! Thoải mái sạch sẽ là tốt rồi!" Cảnh Mãn Hồng vừa tỉnh ngủ, "Bây giờ đừng quan tâm đến quần áo nữa, đợi sau này lớn rồi, có thời gian thì muốn mặc gì mà chả được! Em xem Tóc Vàng nhuộm màu cứt trên đầu thầy cũng có nói gì không? Không hề! Vì cậu ấy trưởng thành rồi, còn em là học sinh, học sinh phải ra dáng học sinh -- "
"Thồiii!" Giang Tinh Hoài nhắm mắt, xong lại he hé nhìn Phó Diễn, "Tôi đói quá."
"Đợi lát nữa cho cậu bánh mì." Phó Diễn vỗ vai cậu, lấy thuốc ra, "Uống thuốc kháng viêm trước đi."
"Phải uống nữa à, tôi cảm thấy hết đau rồi mà." Giang Tinh Hoài do dự.
"Sợ uống thuốc cứ việc nói thẳng." Tóc Vàng ngậm điếu thuốc lướt ngang qua mặt cậu.
"Có ngon thì ông anh uống đê!" Giang Tinh Hoài hừ lạnh.
"Đừng có thách, nhớ năm đó -- "
"Im lặng hết cho tôi!" Cảnh Mãn Hồng mắng.
Giang Tinh Hoài: "..."
Tóc Vàng: "..."
"Rồi, nghe thầy nói này." Cảnh Mãn Hồng ho khan hai tiếng, bệnh nghề nghiệp tái phát, "Bây giờ chúng ta là một đội rồi, đi chung một con đường. Linh hồn của đội chính là đoàn kết! Đoàn kết là sức mạnh! Đoàn kết là nửa thành công! Tất cả mọi người hãy nói một câu khích lệ nhau đi!"
"Chưa cai sữa." Tóc Vàng hừ lạnh.
"Lưu manh nửa mùa." Giang Tinh Hoài không ngẩng đầu phản kích.
"Được! Mọi người đều rất đoàn kết và tin tưởng nhau!" Cảnh Mãn Hồng giơ muôi canh lên trời, tiếp đến ngoảnh đầu hỏi, "Uống thuốc chưa?"
"Rồi." Giang Tinh Hoài ngoan ngoãn gật đầu.
"Xuất phát!" Cảnh Mãn Hồng hô.
Khu nhà cho thuê này sắp bị phá bỏ và xây lại nên các hộ cũng lần lượt dọn đi hết. Trước khi dịch bệnh bùng phát đã trống rỗng không còn ai ở.
Hơn nữa chủ tòa nhà cũng khóa cửa tầng trệt rất kĩ. Bọn họ thuận lợi xuống lầu mà không đụng phải người biến dị nào.
"Nếu cửa của toà giáo viên cũng như vậy." Tóc Vàng gõ gõ cửa chống trộm dày cộm, "Chúng ta cũng không lưu lạc đến mức đi nhảy lầu lúc nửa đêm."
"Sao ở ngoài vắng vẻ thế?" Giang Tinh Hoài quan sát bên ngoài qua mắt mèo.
"Động tĩnh ngày hôm qua lớn như vậy, nói không chừng toàn bộ người biến dị ở khu vực này đều bị chúng ta dẫn đến đấy." Cảnh Mãn Hồng thở dài.
"Vậy mấy người nọ cố thủ trong phòng với cánh cửa gỗ mỏng manh, có lẽ cũng không ngăn nổi?" Tóc Vàng nói xong, mắng, "Đáng đời."
Tóc Vàng dứt lời, mọi người rơi vào im lặng.
Một lúc sau Phó Diễn căn dặn: "Lát nữa mở cửa, Tóc Vàng đi trước dẫn đường, thầy Cảnh đi ở giữa, tôi dìu Giang Tinh Hoài đi sau, từng người chú ý quan sát, cẩn thận xung quanh."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tuy bình thường Phó Diễn vẫn hay mặc vest trông khá nghiêm túc, nhưng sau khi ở chung sẽ thấy hắn là người vừa thành thục lại rất ôn hòa.
Nhưng khi Phó Diễn thay đổi sắc mặt, phong thái của hắn biến hóa ngất trời, lạnh lùng và cường đại, không thể từ chối.
"Chú, chú căng thẳng sao?" Giang Tinh Hoài ghé sát, nhỏ giọng hỏi.
"Đừng lo, tôi không sao." Phó Diễn vỗ lưng cậu, "Cậu đừng cử động nhiều, ở chân có bất kì chỗ nào không thoải mái phải nói ngay, biết chưa?"
"Ừm." Giang Tinh Hoài gật đầu, cảm thấy cảm xúc của Phó Diễn không giống ngày thường lắm.
Cửa chống trộm bị đẩy ra, một trận gió tanh nồng thổi qua.
Giang Tinh Hoài theo sát Phó Diễn, nơm nớp nhòm ngó địa phương quen thuộc.
Đường phố ngày thường sạch sẽ, náo nhiệt nay heo hút, đâu đâu cũng thấy vết máu loang lổ, trên đường chất đầy rác thải. Quán xá hai bên đường đều bị đập phá, hàng hóa bị cướp sạch. Không còn chút dáng vẻ huy hoàng của quá khứ.
Phó Diễn nắm chặt đao trong tay, đỡ Giang Tinh Hoài, cẩn trọng bước đi.
Quãng đường không dài, bọn họ đi khoảng 100m đã đến góc phố. Cách đoạn đường này 50m nữa là tiệm bánh mì.
"Dừng lại." Phó Diễn đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt lạnh xuống trong nháy mắt, "Có rắc rối..."
Mọi người giật mình, cũng đưa mắt nhìn về đối diện.
Tiệm bánh mì xây kính trong suốt hướng ra mặt đường, bên trong lít nhít toàn là đầu người.
Thậm chí có vài đứa nhỏ bị lây nhiễm chen chúc kề sát trên mặt kính, mở to đôi mắt chảy máu, trông vô cùng rợn người.
"Sao trong tiệm nhiều người quá vậy?" Giang Tinh Hoài sửng sốt.
"Hôm đó có chương trình khuyến mãi..." Tóc Vàng nhíu mày, "Làm sao bây giờ, chúng ta nhất định phải đi ngang qua đấy, một khi bọn họ ào ra, một chọi mười không nổi."
"Xe của cậu ở đâu?" Phó Diễn bình tĩnh hỏi.
"Phía trước tiệm đấy." Tóc Vàng chỉ.
Không ít xe đậu lại ven đường, phần lớn là xe con. Do đó chiếc xe bán bánh cũ rích màu hồng nhạt trông vô cùng nổi bật.
"Bảo sao hôm qua anh ngượng chín mặt..." Giang Tinh Hoài hả hê, "Gu của anh lạ thật."
"Đệt, đó là do cửa hàng yêu cầu hiểu không?" Tóc Vàng lườm cậu.
"Bò qua đó chắc không sao." Phó Diễn đề nghị, "Mượn mấy chiếc xe để che chắn, bên trong tiệm nhìn ra sẽ bị khuất. Nhưng nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn, e rằng chúng ta không đối phó kịp."
Mọi người đồng loạt im lặng.
Cuối cùng thầy Cảnh đánh bạo ra quyết định: "Không còn cách nào, cũng không do dự mãi được, bò thử xem sao. Nhưng chân của Tinh Tinh -- "
"Em làm được đó, sao em có thể không được?" Giang Tinh Hoài bĩu môi chen lời, "Em có thể bò nghiêng*."
* Chắc là kiểu như động tác lê thấp lúc học GDQP á.
Phó Diễn không lên tiếng, cẩn thận đỡ Giang Tinh Hoài nằm xuống đất.
"Mọi người đồng lòng, bò về phía trước!" Cảnh Mãn Hồng nhỏ giọng cổ vũ, "Mọi nỗ lực đều được đền đáp, hi vọng trong quá trình lăn lê bò lết mấy đứa sẽ học hỏi được điều gì đó."
"Em cảm thấy mình như một chú sâu đẹp trai lai láng." Giang Tinh Hoài gian nan nhúc nhích.
"Tôi không phải." Tóc Vàng phản bác.
"Tất nhiên anh không đẹp trai, anh là cái thứ sâu lông vàng."
"Đệt, ý là ông đây không phải sâu." Tóc Vàng tức chết đi được.
"Lão Cảnh là sâu mập." Giang Tinh Hoài không để ý đến gã, "Phó Diễn là..."
"Khoan đã..." Tóc Vàng đột nhiên cắt ngang, "Bỗng dưng tôi nhớ ra một chuyện, cửa của quán chúng tôi là cửa cảm ứng chạy bằng điện, nhưng mà bây giờ cúp điện rồi..."
Mọi người nỗ lực bò đến tái mét mặt mày: "......"
"Nói cách khác, bọn họ căn bản không ra được..." Tóc Vàng bổ sung.
"Thật ra..." Giang Tinh Hoài suy nghĩ một chút, "Chúng ta đã bò gần đến rồi, anh có thể không nói."
"Thế có bò tiếp không?" Thầy Cảnh đề nghị, "Cá nhân tôi cho rằng đã làm gì là phải làm đến nơi đến chốn."
"Em đồng ý, bây giờ đứng lên thì mất mặt quá." Giang Tinh Hoài phụ họa, "Chậc, ngại dễ sợ."
Phó Diễn nhíu mày: "Tôi thấy..."
"Thật ra chúng ta có thể bò về chỗ cũ xong đi bộ qua đấy, như vậy trông cool hơn ấy nhỉ?" Tóc Vàng chen lời Phó Diễn.
"Ê, anh thông minh đó!" Giang Tinh Hoài khen gã.
Phó Diễn ho khan một tiếng: "Tôi nghĩ..."
"Hai em đừng giỡn nữa, giờ là lúc nào rồi." Cảnh Mãn Hồng không đồng tình, "Lại còn bò về rồi đi bộ? Phải chạy chứ mấy đứa này! Chạy về rồi chạy đến!"
Phó Diễn ngậm miệng lại.
_____^_^_____
Tác giả có lời muốn nói:
Xin hỏi đồng đội chơi game không có não là cảm giác gì?
Phó Diễn: Cảm ơn vì đã hỏi, 1 gánh 3 cũng không quá mệt, chủ yếu là muốn chết đi cho rồi.