Đêm trời thu càng ngày càng dài, trời sáng cũng chậm hơn. Lúc Cố Trọng Cảnh tỉnh lại sắc trời vẫn còn mờ tối.
Hắn cảm thấy cổ họng vừa khô vừa đau, trên người ngược lại có chút thoải mái, cùng với chút bủn rủn sau khi bị sốt.
Cổ họng khát khô làm Cố Trọng Cảnh rất muốn uống nước, hắn chống giường muốn ngồi dậy, cánh tay lại đụng phải một mảnh ấm áp.
Hắn nhíu chặt mày, bên cạnh có người!
Thói quen hình thành nhiều năm trong tận thế làm hắn lập tức đề cao cảnh giác, thân thể dùng tốc độ nhanh nhất chống giường nhảy xuống đất, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên trong giường.
Khoảnh khắc nhìn rõ người trên giường, đồng tử Cố Trọng Cảnh mãnh liệt co rút, trong nháy mắt biểu cảm mừng rỡ như điên.
Mé trong giường có một người đang nằm, ánh sáng từ ngoài cửa sổ tràn vào chiếu lên mặt người kia, có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan tinh sảo.
Người đang ngủ đẹp đến không phân nam nữ, mang theo luồng khí chất ngây ngô của thiếu niên, thoạt nhìn như mới mười bảy, mười tám tuổi.
Gương mặt kia giống hệt khuôn mặt lúc trẻ của Chử Ngạn.
Cố Trọng Cảnh không có cách nào đè xuống nhịp tim đập như trống gõ, vốn dĩ trái tim đã không còn chút dao động nào nay lại nảy sinh mong đợi trước nay chưa từng có.
Là Nguyên Nguyên sao?
"Nguyên Nguyên..."
Mới vừa mở miệng, Cố Trọng Cảnh liền hối hận.
Hắn không dám cũng không thể đánh thức người trên giường, sợ tỉnh lại không phải Nguyên Nguyên của hắn, mà chỉ là một người xa lạ giống hệt Nguyên Nguyên.
Dù sao chính hắn xuyên qua cũng đã là kỳ tích, làm sao Nguyên Nguyên có thể cũng xuyên qua cùng hắn được.
Nhưng có những lúc biết rõ không thể, trong lòng vẫn sẽ có mong đợi, mong đợi kỳ tích cũng sẽ xuất hiện trên người Nguyên Nguyên.
Cố Trọng Cảnh sợ mong đợi mỏng manh của hắn sẽ bị đập nát không chút lưu tình, vì vậy hắn không dám đánh thức thiếu niên trên giường, ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ sợ hắn vừa lên tiếng thì sẽ làm người trên giường thức dậy.
Vừa muốn đánh thức người trên giường, lại sợ sau khi dậy sẽ phát hiện ra người đó không phải là Nguyên Nguyên, Cố Trọng Cảnh mâu thuẫn đến nỗi cả khuôn mặt đều bắt đầu xoắn xuýt lại.
Cố Trọng Cảnh cứ đứng bất động cạnh giường như thế, mắt cũng không chuyển nhìn người nằm trên giường chằm chặp, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái thì người nọ đột nhiên biến mất.
Thời gian từng chút một trôi qua, Cố Trọng Cảnh ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi mặt trời lên cao, bên ngoài truyền vào những âm thanh huyên náo.
Cố Trọng Cảnh có chút sốt sắng do dự, hắn muốn đi ra ngoài bảo những người kia đừng làm ồn, còn ồn nữa Nguyên Nguyên của hắn sẽ không ngủ được.
Nhưng chân một bước cũng không rời, vẫn đứng bất động tại chỗ, Nguyên Nguyên thật đẹp, giống như năm đó lúc hắn lần đầu gặp y, xinh đẹp giống như con gái.
Năm đó cũng vì hắn nhận nhầm Chử Ngạn là nữ gọi một tiếng "Cô ơi", mà cùng Chử Ngạn kết thù, giằng co suốt mười năm dài.
Sau đó mãi cho đến khi chết, vẫn không có cơ hội nói ra yêu mến của hắn đối với Chử Ngạn, nói ra hắn nhất kiến trung tình.
Suy nghĩ của hắn rất loạn, một hồi thì nghĩ đến mười năm trước, một chốc lại nghĩ đến nụ cười của Chử Ngạn trước khi chết, nên vẫn chưa phát hiện ra người trên giường đã tỉnh dậy.
"Cố Đầu To... Là anh sao?"
Một giọng nói quen thuộc vô cùng vang lên, thân thể Cố Trọng Cảnh chấn động, không dám tin ngưng mắt nhìn lại.
Trên giường người kia không biết đã tỉnh từ bao giờ, cặp mắt như vì tinh tú mở to nhìn hắn.
"Nguyên Nguyên, thật sự là cậu!"
Vui mừng như điên lập tức nhấn chìm Cố Trọng Cảnh, hắn luống cuống tay chân tiến lên đỡ Chử Ngạn dậy, ôm chặt y.
Chử Ngạn chần chờ một chút, vươn tay ôm lấy hắn: "Không phải chúng ta chết rồi sao?"
Lòng Cố Trọng Cảnh lộp bộp một tiếng, cái gì gọi là không phải chúng ta đã chết rồi sao? Đang muốn đáp lời thì một giọng nữ nhanh nhẹn vang lên: " Ôi chao, tình cảm của hai chàng trai vẫn tốt ghê."
A Lệ vừa tiến vào đã thấy hai người đang ôm nhau, cảm khái một câu, bà làm việc ở cái cô nhi viện này đã nhiều năm như vậy, đã sớm coi nơi này là nhà, mấy đứa trẻ trong viện đề là bà nhìn đến lớn, Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn cũng không ngoại lệ.
Hai đứa bé này từ nhỏ cảm tình đã rất tốt, sau khi Cố Trọng Cảnh lên đại học, Chử Ngạn cũng ít nói hơn.
Lần này hai người phát sốt đều tụ lại cùng một chỗ, A Lệ cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Hai người đang ôm nhau trên giường khi nghe được tiếng nói cũng cảm thấy không dễ chịu, vội vàng tách ra, bọn họ là đối thủ sống còn đã nhiều năm, ôm ấp như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Cố Trọng Cảnh có kí ức của nguyên thân, cho nên biết đây là người chăm sóc bọn trẻ trong cô nhi viện thím Lệ, địa vị trong lòng nguyên thân cũng giống như viện trưởng mẹ Mạnh.
"Thím Lệ." Cố Trọng Cảnh lên tiếng chào hỏi.
A Lệ tiến lên, cầm lấy bình nước nóng rót hai chén nước, rồi lầy thuốc ra đưa cho hai bọn họ: "Haizz, cảm thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Mới vừa nói xong viện trưởng Mạnh liền bước vào, cầm hai cái nhiệt kế: "Nào, trước đo nhiệt độ cơ thể cái đã, nếu vẫn còn sốt thì phải đi viện."
Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn liếc mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn đáp ứng.
Đo nhiệt độ xong rồi uống thuốc, A Lệ và viện trưởng liền bận rộn rời đi, trong viện nhiều trẻ con, nhân viên lại ít, không thể luôn luôn túc trực bên cạnh bọn họ.
Chờ sau khi hai người đi khỏi, Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn đều thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trọng Cảnh chỉ có ký ức của nguyên thân, lại không thể đối đãi thân thiết với các bà như nguyên thân được. Còn Chử Ngạn thì hoàn toàn không biết viện trưởng và A Lệ, vẫn chưa nắm rõ tình hình.
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ ra ít nhất mười tuổi của Cố Trọng Cảnh liền biết tình huống không đúng, nên dứt khoát cái gì cũng không nói.
"Anh..."
"Cậu..."
Hai người cùng mở miệng, lại cùng cười lên.
"Anh nói trước đi." Chử Ngạn nói.
Cố Trọng Cảnh nhếch khóe miệng: "Nguyên Nguyên, thật sự là cậu, thật tốt. Tôi cứ nghĩ sẽ không được gặp lại cậu nữa."
Chử Ngạn: "Đây là đâu? Chúng ta là khởi tử hoàn sinh?"
Mặt Cố Trọng Cảnh biến sắc, nghĩ đến câu nói vừa này của Chử Ngạn " Không phải chúng ta đã chết rồi sao", bây giờ Chử Ngạn lại nói chúng ta...
Lẽ nào sau khi hắn chết Nguyên Nguyên vẫn không thể kiên trì vượt qua nổi tang thi triều sao?
"Nguyên Nguyên, có phải tang thi triều..."
Chử Ngạn rất hiểu Cố Trọng Cảnh, chưa nói hết câu y liền biết Cố Trọng Cảnh muốn nói gì.
Y không sao cả nói: "Không phải đâu, tôi tự bạo, tất cả tang thi đều bồi táng theo chúng ta."
Cả người Cố Trọng Cảnh cứng đờ: "Tự bạo?!"
Chử Ngạn: "đúng vậy, anh chết rồi, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mấy cái tang thi đó tôi vừa nhìn liền buồn nôn, giết lớp này còn lớp khác, còn không bằng chết đi thuận tiện kéo theo một đống lớn, tính ra thật có lời."
Cố Trọng Cảnh tâm thần chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án như thế này.
"Nguyên Nguyên..."
Chử Ngạn ghét bỏ liếc Cố Trọng Cảnh một cái: "Này! Anh đừng có dùng vẻ mặt này mà nhìn tôi, tôi chỉ là không muốn sống tiếp thôi, không phải vì anh đâu."
Cố Trọng Cảnh biết hắn biệt nữu, nên nói: "Tôi biết."
Chử Ngạn trợn trắng mắt: "Anh biết cái gì mà anh biết!"
Cố Trọng Cảnh: "Tôi biết Nguyên Nguyên không thể không có tôi."
Chử Ngạn: "Anh đánh rắm... A..."
Lời còn chưa nói hết môi liền bị chặn lại, Chử Ngạn mãnh liệt trợn to hai mắt.
Cố Trọng Cảnh gần như hung ác hôn môi y, cánh tay ôm thật chặt sống lưng y, giống như là muốn nuốt y vào bụng.
Hắn yêu Chử Ngạn, sau khi đại nạn không chết hắn không muốn sẽ cãi nhau với Chử Ngạn nữa, hắn làm chuyện mà hắn vẫn muốn làm nhưng lại không dám làm.
Tiếc nuối trước khi chết làm hắn hiểu ra một điều, muốn làm chuyện gì thì không nên do dự, nếu không sẽ hối hận suốt đời.
Người trong lòng này hắn yêu đã mười năm, nhưng không dám nói ra, luôn nghĩ lại đợi thêm chút nữa, chờ cho tận thế kết thúc hắn sẽ thổ lộ cùng Chử Ngạn, đến lúc đó mặc kệ Chử Ngạn có chế giễu hắn không cũng không có gì đáng sợ cả.
Nhưng là sự thực giáng cho hắn một cái bạt tai vang dội, không những hắn không đợi được đến khi mạt thế kết thúc, hắn còn không có cả cơ hội chính mồm thổ lộ.
Vì vậy khi nhìn thấy Chử Ngạn vẫn còn sống sờ sờ ở đây, Cố Trọng Cảnh không muốn do dự nữa, trước đem người ôm vào rồi nói sau.
Mang theo ý nghĩ thế này, Cố Trọng Cảnh hôn người trong lòng càng thêm hung ác, những lời không nói ra được, tất cả đều giải tỏa trong nụ hôn này.
Không biết từ khi nào Chử Ngạn dần thả lỏng, bắt đầu cẩn thận đáp lại Cố Trọng Cảnh, đầu lưỡi hơi nhức nhích đem lại cỗ vũ to lớn cho Cố Trọng Cảnh, hắn bắt được đầu lưỡi cẩn thận dè dặt kia, dùng sức mút đến triền miên.
Cuối cùng Chử Ngạn bị hắn hôn đến phát cáu, hô hấp cũng có chút khó khăn, liền một chưởng đẩy hắn ra.
"++, Anh coi đầu lưỡi tôi là ống hút chắc, dùng sức mút như thế!"
Cố Trọng Cảnh cười đến cực kì vui sướng, vươn ngón tay vuốt ve bờ môi hắn, nhẹ giọng gọi y: "Nguyên Nguyên..."
Chử Ngạn có chút không dễ chịu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo mang nét khó chịu: " Được rồi, hôn cũng để anh hôn rồi, anh đừng có mà được voi đòi tiên."
Cố Trọng Cảnh: "Nguyên Nguyên, chúng ta ở cùng nhau đi."
Khuôn mặt Chử Ngạn đỏ hơn, vệt hồng nơi khóe mắt làm cho y thoạt nhìn xinh đẹp kiều diễm.
Dùng "mỹ diễm"* để hình dung một người con trai có vẻ không tốt lắm, thế nhưng trong khoảnh khắc này Cố Trọng Cảnh thực sự không tìm thấy tính từ nào khác tốt hơn.
*Mỹ diễm: xinh đẹp kiều diễm
Hắn mong đợi lại mê muội nhìn Chử Ngạn, khẩn trương đến nỗi tay chân phát run.
Chử Ngạn hơi mở ra đôi môi đỏ tươi, muốn trách móc Cố Trọng Cảnh một câu như mọi khi, nhưng nháy mắt khi mở miệng ra lại ngậm lại.
Thôi, đều là người đã chết một lần, còn xoẵn xuýt chút khí thế không quá quan trọng đó thì có ý nghĩa gì chứ.
Nghĩ tư vị Cố Trọng Cảnh yêu thầm mười năm, y quả thực không muốn trải nghiệm lại, huống chi cảnh tượng Cố Trọng Cảnh chết trong lòng y còn như trước mắt, nỗi thống khổ tuyệt vọng mất đi cả thế giới ấy, bây giờ nghĩ lại tim Chử Ngạn vẫn đau.
"Được."
Giọng Chử Ngạn quá nhỏ, Cố Trọng Cảnh nghe thấy nhưng có chút không dám tin, hắn đè nén vui mừng kích động nói: "Nguyên Nguyên, nói lại lần nữa được không? Nói lại lần nữa."
Chử Ngạn vừa thẹn vừa giận: "Không nghe thấy thì thôi!"
Cố Trọng Cảnh: "Không, không thể thôi, em đồng ý rồi, anh nghe thấy em đồng ý rồi!"
Chử Ngạn: "Đã nghe thấy rồi còn bảo em nhắc lại, có phải anh ngứa đòn không hả?"
Cố Trọng Cảnh hahaha cười lên, giống như thằng con ngốc nhà địa chủ, làm gì còn bộ dạng phong thái tuấn mỹ lúc thường.
Lòng Chử Ngạn không nhịn được cũng vui theo hắn, nhưng lại cảm thấy có chút nhìn không nổi, đối thủ một mất một còn ngày xưa bỗng chốc biến thành tên ngốc, Chử Ngạn cảm thấy là đối thủ của hắn có hơi mất mặt.
"Em cảnh cáo trước nhé, là anh thổ lộ với em trước, nếu ngày sau anh dám làm chuyện có lỗi với em, em liền lột da anh luôn! Nghe rõ chưa?!"
Chử Ngạn nói một đằng nghĩ một nẻo Cố Trọng Cảnh đã sớm hai năm rõ mười, cũng không cùng y tranh luận: "Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, không cần e phải ra tay, anh sẽ tự phế bỏ mình trước. Huống hồ em biết mà, Nguyên Nguyên, anh sẽ không."
Chử Ngạn: "Vậy cũng không chắc, hiện tại chúng ta đều không còn dị năng, em có thể không trị nổi anh."
Cố Trọng Cảnh nghe y nói xong sắc mặt trở nên hơi quái lạ: "Dị năng của em không còn?"
Thần sắc Chử Ngạn tạm dừng: "Là sao? Dị năng của anh vẫn còn?"
Cố Trọng Cảnh: "Dị năng không còn, nhưng không gian thì vẫn..."
Lời tác giả: kịch tình cảm tiến triển cực kỳ nhanh(kiêu ngạo)