Tận thế năm thứ mười,
Căn cứ tàn tạ cũng sắp không kiên trì được nữa.
Bên ngoài tường thành cao cao kia, lít nha lít nhít đều là tang thi, chết một rồi lại có một, không sợ đau không sợ chết tất cả đều mãnh liệt hướng về phía căn cứ, tang thi triều tựa như không có điểm cuối, uốn lượn đến chỗ mà bọn họ không nhìn thấy, vô cùng vô tần khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cố Trọng Cảnh không biết lần tang thi triều này bọn họ còn có thể kiên trì tiếp hay không, nhưng hắn không muốn chết.
Hắn vẫn chưa nói cho Chử Ngạn biết, hắn muốn sống, muốn tự mình nói cho Chử Ngạn hắn yêu y, yêu đã mười năm.
Cố Trọng Cảnh đứng ở trên tường thành, cả mặt đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy, đang nói rõ hắn đã sắp đến cực hạn.
Mà hắn dùng một tia dị năng cuối cùng, ném một cái vòi rồng về phía bầy tang thi bên dưới tường thành, dọn ra một khoảng trống lớn.
Một chiêu cuối cùng dùng hết, Cố Trọng Cảnh không cố thể hiện nữa, ngồi tại chỗ bắt đầu hấp thu tinh hạch khôi phục dị năng.
"Chử Ngạn thiếu gia, cậu nghỉ ngơi một lát đi."
Mới vừa ngồi xuống Cố Trọng Cảnh liền nghe đến cái xưng hô quen thuộc kia, hạ mắt xuống nhịn không được trở nên lo lắng
Hai dị năng giả mạnh nhất trong căn cứ này là hắn và Chử Ngạn, bây giờ đối mắt với tang thi triều này hắn và Chử Ngạn trở thành hy vọng cuối cùng trong lòng những người sống sót.
Nhưng Cố Trọng Cảnh biết, đối mặt với tang thi triều mạnh nhất từ trước đến nay, hắn và Chử Ngạn cũng đã tận lực, nếu là lần tang thi triều này chỉ là tang thi bình thường thì cũng không sao, nhưng lần này vừa nhìn liền biết không bình thường, rõ ràng là có tang thi vương chỉ huy.
Lấy dáng dấp uể oải hiện giời của bọn họ đối đầu với tang thi triều chỉ có con đường chết, hắn muốn mang Chử Ngạn đi, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng là trời đất bao la, đâu đâu cũng có tang thi, bọn họ có thể đi tới chỗ nào đây?
Chớ nói chi tang thi vương kia là đến vì những dị năng giả cao cấp như bọn họ, bọn họ sao rời đi nổi?
Cố Trọng Cảnh trong đầu suy nghĩ miên man, tinh hạch màu xám trong tay lại nhanh chóng chất thành đống, hắn thấy cảm giác dị năng khô cạn đỡ một chút, nhấc mắt nhìn về bên trái mấy chục mét nơi Chử Ngạn đứng.
Kia là “Đối thủ một mất một còn” của hắn.
Cũng là người hắn yêu mười năm.
Giờ khắc này sắc mặt Chử Ngạn trắng bệch không ngừng sử dụng dị năng, thoạt nhìn yếu đuối nhưng lại là một đóa hoa hồng gai. Dáng vẻ của y rõ ràng vẫn chưa hồ phục, Cố Trọng Cảnh đè đau lòng xuống, ép mình dời mắt, hết sức tập trung hấp thu tinh hạch.
Cho nên hắn cũng không biết ngay khi hắn rời tằm mắt Chử Ngạn lo lắng liếc nhìn hắn một cái.
Đã chiến đấu năm ngày liên tục, tất cả mọi người đã mệt bở hơi tai, còn phải đề phòng tang thi vương không biết lúc nào sẽ nhảy ra, mỗi người đều ôm quyết tâm phải chết trong chiến đấu.
Bọn họ không muốn khuất phục với tang thi, không muốn thừa nhận sự thật bọn họ sắp phải chết, tuyệt vọng mang đến không chỉ có tiêu cực, còn có tinh thần không sợ chết mà chống lại!
Hai giờ sau, Cố Trọng Cảnh mở mắt ra, hắn không chút do dự đứng dậy đi tới một bên của tường thành, lại lần nữa im lặng sử dụng dị năng.
Chử Ngạn ngầm hiểu chuẩn bị dừng lại khôi phục dị năng, tuy rằng y và Cố Trọng Cảnh tranh đấu đã mười năm, nhưng không thể không thừa nhận nam nhân cường đại này có lúc đem lại cho người ta cảm giác an toàn không gì sánh nổi.
Nhưng ngay khi y xoay người, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một bóng dáng màu đen từ dưới tường thành “ Bay” lên, mang theo móng tay hình móc câu thật dài màu đen mãnh liệt chụp vào ngực Chử Ngạn.
Không xong, là tang thi vương!!
Sắc mặt Cố Trọng Cảnh trong nháy mắt tái đi, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mạnh mẽ sử dụng dịch chuyển tức thời.
Chử Ngạn không kịp phản ứng chỉ cảm giác được sau lưng nhiều thêm một “ Bức tường” cứng rắn ấm áp, sau đó nghe “ Phập” một tiếng, nháy mắt Chử Ngạn liền bị máu tươi ấp áp phun vào cổ.
Sự việc sảy ra quá nhanh, Chử Ngạn sợ hãi trợn mắt lên, quay người lại ôm lấy người phía sau.
"Cố Trọng Cảnh! Cố Đầu To! Anh có sao không?"
Một bên sốt ruột hỏi tình huống Cố Trọng Cảnh, vừa ném dị năng về phía tang dang thi vương đang chuẩn bị công kích, băng trùy sắc bén không ngừng bắn vè phía tàng thi vương, tang thi vương tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn không thể ép hắn xuống khỏi tường thành.
Cố Trọng Cảnh lại phun một ngụm máu, chịu đựng ngực đau nhức, sử dụng toàn bộ sức lực phối hợp cùng Chử Ngạn để ép tang thi vương kia rời khỏi tường thành.
Sự việc sảy ra quá nhanh, tang thi vương bị hai người hợp lực tổn thương không nhẹ ép rời khỏi tường thành, lúc này mọi người xung quanh mới biết sảy ra chuyện gì, nhìn ngực Cố Trọng Cảnh bị xé ra một lỗ lớn, tất cả mợi người đều hoảng rồi.
Chử Ngạn hét lớn sang bên: “ Lâm Tiệp đâu? Lại đây trị thương cho Cố Đầu To!!”
Nếu không phải trong tiếng la kia có chút run rẩy, Cố Trọng Cảnh sẽ nghĩ là Chử Ngạn thực sự lãnh tĩnh trước cái chết của hắn.
Hắn cố gắng giơ tay lên, xoa mắt Chử Ngạn một chút, suy yếu nhả từng chữ: “ Nguyên Nguyên, không vội, tôi không cứu được nữa rồi.”
Chử Ngạn: "Rắm chó ý, lão tử nói anh cứu được thì chính là cứu được! Còn có ai cho anh kêu nhũ danh của tôi? Còn kêu nữa tôi quất anh.”
Cố Trọng Cảnh cười khổ: “ Cậu biết mà, đó là tang thi vương”
Tang thi vương cấp bậc cao hơn so với bọn họ, cho dù bọn họ có dị năng giả hệ trị liệu thì khi bị tang thi vương cào trúng cũng không thể cứu được, vết thương căn bản không có khả năng khép lại, biến thành tang thi chỉ là vấn đề thời gian.
Chử Ngạn cắn răng, không muốn rơi lệ, y cùng người tranh mười năm đấu mười năm, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng dấp của hắn yếu ớt như thế này bao giờ.
“Đồ ngốc này, lúc nãy ai mẹ nó cần anh cản cho tôi hả? Ai muốn anh quản việc không đâu? Ngốc.chết”
Cố Trọng Cảnh nhìn Chử Ngạn hùng hùng hổ hổ, cười nói: “Nguyên Nguyên, tôi muốn chết, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?”
Chử Ngạn: “Ít đánh rắm mẹ nó đi, tai họa lưu ngàn năm,ai chết chứ anh sẽ không...”
Cố Trọng Cảnh phun ra một ngụm máu có lẫn vụn nhỏ, hắn vẫn luôn dùng dị năng còn sót lại áp chế vết thương, muốn cho mình mói chuyện liền mạch một chút, chưa đợi cho Chử Ngạn mắng tiếp đã ngắt lời y:"Nguyên Nguyên."
Chử Ngạn tha thiết mong chờ nhìn hắn chằm chằm, hoảng loạn che lỗ thủng trước ngực hắn, trong lòng đau đến dường như cũng bị thủng một lỗ lớn.
Giọng y run rẩy trả lời một câu: "Anh nói đi, tôi đều đáp ứng anh."
Trong mắt Chử Ngạn đều là tuyệt vọng thống khổ không thể tan, y trơ mắt nhìn sức sống của cố trọng cảnh nhanh chóng tiêu biến, sắc mặt chậm rãi biến thành màu xanh, Chử ngạn biết Cố Trọng Cảnh nói không sai, hắn sắp chết rồi.
Nhưng hắn giương mắt tha thiết mong chờ nhìn mọi người xung quanh, còn có tang thi triều bên dưới, đột nhiên liền bật cười.
Chết đi chết đi, chết rồi càng tốt hơn.
Cái thế giới nát bét này, sống có cái gì tốt?
Cố Trọng Cảnh vươn tay vuốt ve mặt Chử Ngạn, trải qua hết thảy những tranh giành đối đầu tất cả đều hóa thành không nỡ, hắn không muốn trước mặt Nguyên Nguyên lại yếu ớt khó coi như vậy, nhưng hắn kiên trì không nổi nữa rồi.
Nguyên Nguyên...
Hắn há miệng, muốn nói với Chử Ngạn tôi yêu em, yêu không biết nên làm thế nào cho phải.
Muốn nói tôi không phải cố ý mỗi lần đều cùng em đối nghịch, tôi chỉ là... Muốn gây sự chú ý với em thôi.
Tôi không muốn giống những người khác, chỉ là chiến hữu trong mắt em.
Tôi muốn ở cùng em.
Muốn cùng em đi ngắm biển, muốn cùng em già đi.
Muốn đến sắp điên rồi.
Đáng tiếc là tôi quá nhu nhược, không giám thổ lộ tâm ý với em, sợ nhận lại là lời từ chối của em.
Muốn nói thế giới này tàn khốc như thế, tôi chết rồi em phải làm sao? Ai đến bảo vệ em?
Ý nghĩ thiên hồi bách chuyển cuối cùng cũng chỉ hóa thành một nụ cười không nỡ: “ Cậu cười lên thật là đẹp, cậu cười một cái cho tôi xem đi.”
Giấu đi yêu thương khắc cốt, Cố Trọng Cảnh cuối cùng cũng không có nói ra, hắn sợ dọa đến y.
Chử Ngạn lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, phối với máu trên mặt y vô hình chung mang theo chút giữ tợn.
Cố Trọng Cảnh thỏa mãn.
Hắn đã sắp áp chế không nổi vi khuẩn lan ra cả cơ thể, hắn quyến luyến từ đáy lòng miêu tả khuôn mắt Chử Ngạn từng chút từng chút, dường như muốn khắc vào linh hồn.
Chử Ngạn bị hắn nhìn cả người phát run, y đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng.
Y dùng dũng khí lớn nhất đời này, thử dò xét nói: "Cố Đầu To... Anh... Thích tôi phải không?"
Đồng tử Cố Trọng Cảnh giãn mạnh ra, tim co bóp nhanh đồng thời mang đến đau đớn kịch liệt, nhưng hắn không thèm để ý, Nguyên Nguyên...có ý gì?
“Tôi...” Nói còn chưa dứt lời liền phun một ngụm máu.
Nhìn hắn như thế Chử Ngạn còn có cái gì không hiểu?
Chử Ngạn đột nhiên lộ ra vẻ mặt như khóc như cười, cuối cùng hóa thành điên cuồng cười to, dáng vẻ của y có chút dọa đến những người xung quanh, mà cố trọng cảnh lại như đột nhiên hiểu được gì đó.
Nhưng đã chậm, ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, tràn ngập tiếc nuối cùng cầu mà không được. Cuối cùng chỉ kịp nói ra một câu: "Giết tôi, ném xuống dưới... Làm nổ tinh hạch của tôi..."
Chử Ngạn cười: "Được..."
Y vươn tay ra, một cái băng trùy ra hiện ở trong tay y, y không do dự đâm vào đầu Cố Trọng Cảnh.
Tang thi, chỉ có đâm trúng đầu mới có thể chết.
Cố Trọng Cảnh chết không có thể diện gì, mà Chử Ngạn như là không nhìn thấy, nở một nụ cười yêu mị tà khí với thi thể cố trọng cảnh.
"Cố Đầu To, không có anh, sống sót cũng chẳng còn ý nghĩa gì, anh chờ tôi.”
Nói xong Chử Ngạn liền dựng Cố Trọng Cảnh đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn chằm chằm căn cứ, ánh mắt của y nghiêm túc cùng thoải mái chưa từng có, nhiều năm như vậy nếu không phải Cố Trọng Cảnh vẫn luôn chống đỡ y, y nghĩ mình nhất định đã sớm không kiên trì nổi.
Hiện giờ cột trụ tâm linh của y ngã rồi, y lại không thể cứ vậy mà ngã xuống, tuy rằng tận thế làm người chán ghét, mà những người ở phía sau này lại làm y không thể nào yên tâm thoải mái đi theo Cố Đầu To.
Coi như y làm chuyện cuối cùng vì căn cứ này đi.
Y phát động dị năng, nhanh chóng hóa băng cả toàn thân mình, không chút do dự mang theo cố trọng cảnh nhảy xuống khỏi tường thành.
Sau mười phút, một tiếng nổ tung che trời ngợp đất vang vọng cả một vùng, năng lượng hủy thiên diệt địa làm mặt đất nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy.
Uy lực của hai dị năng giả đỉnh cấp bạo nổ tinh hạch đủ sức để hủy diệt tất cả, bao gồm cả tang thi vương nhận thấy tình thế không ổn chuẩn bị chạy trốn bên ngoài căn cứ.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn đồng bằng bên ngoài tường thành bị san thành bình địa, nhịn không nổi đau sót khóc không thành tiếng.
Hai dị năng giả mạnh nhất của căn cứ Hi Vọng, hai người nổi danh là đối thủ một mất một còn,giành tài nguyên, giành dị năng, giành quyền lợi, cái gì cũng đều giành nhau, ngay cả gặp nhau trên đường cũng phải trào phúng nhau vài câu.
Cư nhiên dùng loại phương thức khốc liệt này chết trước mặt mọi người, vì những người còn sống mở ra một con đường sống.
Bọn họ sẽ bị thời gian lãng quên, cũng sẽ được lịch sử khắc ghi.
Tận thế là băng lãnh tuyệt vọng, nhưng lòng người là nóng, chỉ cần người còn sống là vẫn còn hi vọng. Trùng kiến rất gian nan, mà tiềm lực của nhân loại là vô hạn, một ngày nào đó, thế giới văn minh huy hoàng sẽ lại xuất hiện.
Cho dù Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn không thể nhìn thấy cảnh tượng này nữa.